(*) Hắc hoá: Hai chữ này mình không thể đổi thành từ thuần việt được nên tạm thời để vậy. Hắc hoá nghĩa là tâm hồn, tính cách con người biến đổi theo chiều hướng xấu đi.
Nửa người Cố Tương chậm rãi bò ra từ trong đống hỗn loạn. Trước kia cô
từng đóng phim hành động, khi không có diễn viên đóng thế cô đều tự mình thực hiện. Vì đề phòng nguy hiểm, chỉ đạo võ thuật luôn hướng dẫn họ
nhất định phải bảo vệ cổ. Lúc nãy khi cô nhảy xuống xe, cô cố gắng ôm
đầu. Dù vậy vẫn rơi không nhẹ, tay chân đau rát tựa hồ như bị gãy vụn.
Một bóng người chạy như bay đến. Cô còn chưa kịp nhìn rõ là ai liền rơi
vào một lồng ngực ấm áp. Ngay sau đó, Cố Tương cảm giác có một người ôm
lấy mình, giọng Triển Dương từ đỉnh đầu vang lên: “Gọi cấp cứu!”
Cô nắm chặt áo người đối diện theo bản năng. Chàng trai trẻ chạy rất
nhanh, có thể nghe được nhịp tim vội vã của anh, tiếng động của sự sống
vang lên giúp Cố Tương cảm thấy yên tâm. Mùi thuốc lá thoang thoảng trên người anh như có tác dụng thôi miên. Đầu óc cô hỗn loạn, chỉ nghe được
tiếng người ấy nhẹ nhàng an ủi, đôi khi còn có giận dữ.
Cuối cùng cô thiếp đi.
Làng giải trí xảy ra một sự kiện tai nạn va chạm cháy xe lớn như thế,
diễn viên chính chưa biết sống chết, đoàn phim "Đao Mã Đán" muốn bưng
bít cũng không có cách nào bưng bít được. Chỉ trong vòng 10 phút, trên
mạng tràn đầy các tít về việc này. Bên ngoài bệnh viện dày đặc các phóng viên vừa mới nghe tin chạy tới, có phóng viên giải trí, cũng có phóng
viên thời sự. Loại chuyện nguy hiểm như tai nạn xe cộ, nếu đổi lại là
người bình thường thì đây cũng là một tin tức sốt dẻo, huống chi đây là
minh tinh điện ảnh đang ăn khách hiện nay.
Tần Hạo nổi điên. Đám phóng viên đến phỏng vấn chặn người của đoàn phim
tại phim trường, ai nấy thay phiên nhau đặt câu hỏi càng ngày càng sắc
bén.
“Xin hỏi đạo diễn Tần, vì sao xảy ra vụ tai nạn xe cộ này?”
“Có phải vì không làm tốt công tác bảo vệ an toàn không? Đây là sự cố
gây nguy hiểm lớn nhất trong làng giải trí trong vòng vài năm nay, xin
hỏi phương án giải quyết của mọi người là gì?”
“Có thể miêu tả chi tiết tình huống khi đó không?”
“Nghe nói hai diễn viên chính đều bị thương nặng, nhất là Lương Quý. Ông có ý kiến gì về việc này?”
Ý kiến gì? Nhìn vào quả bóng (*)! Tần Hạo cẩn thận giữ mình trong sạch
nhiều năm qua, lần đầu tiên bị đội lên tội danh “không đảm bảo an toàn
phòng hộ”. Thật giống như một quán ăn nổi tiếng về vệ sinh an toàn thực
phẩm lại có ngày bị Cục Công Thương niêm phong vì sử dụng dầu bẩn, trái
tim già nua của ông không thể chịu đựng nổi!
(*) Nhìn vào quả bóng: là một bộ phim hoạt hình 3D trực tuyến do Quảng
Châu Interstellar Animation Design Co., Ltd. sản xuất, được phát hành
độc quyền trong thế kỷ của người Mỹ gốc Á kể về những câu chuyện xảy ra
trong thế giới những quả bóng. Trong thế giới này, các nhân vật chính
với những tính cách khác nhau thể hiện giấc mơ của mình thông qua những
cảm xúc của chính họ. Với quả bóng là hình ảnh và giấc mơ là chủ đề, nó
cho thấy thái độ tích cực và lành mạnh đối với cuộc sống, phẩm chất đạo
đức của việc thúc đẩy sự thật, lòng tốt và theo đuổi giá trị giấc mơ
(Nguồn: baidu)
Hơn nữa chính ông cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Chiếc xe kia rất
tốt, mỗi lần trước khi sử dụng đều kiểm tra, không thể nào hư được.
Nhưng lần tai nạn xe này thật sự quá dữ dội, chẳng lẽ Lương Quý không
biết lái xe?
Sau khi khó khăn đuổi đám phóng viên đi, trợ lý báo: “Đạo diễn Tần,
người đại diện Lương Quý gọi điện tới, nói…. Chuẩn bị yêu cầu bồi
thường.”
“Hừ!” Tần Hạo nghe xong liền nổi cơn: “Hắn ta còn không biết nhục mà đòi bồi thường. Mẹ nó, còn chưa rõ ở đây xảy ra chuyện gì, chưa biết chừng
là do anh ta giở trò quỷ.”
“Nhưng……” Trợ lý hơi khó xử: “Nghe nói anh ta bị phỏng nặng.”
…………
Trong bệnh viện, Đường Duệ vừa nghe tin đã chạy tới, đang cố gắng khuyên Triển Dương.
“Klaus, trước tiên ông hãy bình tĩnh. Chuyện này không hề đơn giản. Hiện trường không có người khác. Lúc đó họ còn ở góc chết của camera, không
ai quay lại được chuyện gì đã xảy ra. Ông không thể manh động được.”
“Kích động gì chứ?” Mắt của Triển Dương rất đẹp, mỗi lần cười khiến cho
gương mặt trở nên dịu dàng, ôn hoà và ấm áp. Nhưng lúc này đây, vẻ mặt anh không hề gợn sóng, ánh mắt lạnh lùng khiến nhiều người không dám nói câu nào. Anh hờ hững nói: “Không có chứng cứ
thì tạo chứng cứ, bình thường không phải mấy ông đều dùng mấy cái thủ
đoạn đen tối này sao?”
Câu nói của anh có vẻ như đang châm chọc Đường Duệ, anh ta vội nói: “Tôi biết ông đang nhớ lại ngày xưa dì…”
“Câm miệng.” Lời vừa chưa dứt, cổ áo anh ta đã bị người ta nắm lấy, mặt
Triển Dương không có cảm xúc nhìn anh ta: “Không được nói.”
Cố Tương vừa tỉnh lại đã nghe tiếng Đường Duệ và Triển Dương cãi nhau,
cô ho mạnh hai tiếng, hai người vẫn đang giằng co lập tức dừng lại.
Triển Dương buông lỏng cổ áo Đường Duệ ra, đứng im không nhúc nhích.
Đường Duệ bước đến, hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”
“Không sao.” Cố Tương cố gắng ngồi dậy.
“May quá.” Đường Duệ an ủi cô: “May nhờ cô thông minh nhảy xuống xe nên
chỉ bị trầy xước ngoài da, cổ không bị sao. Còn tên kia thì không thể
may mắn như vậy.”
Cố Tương hiểu ý anh ta nói “tên kia” là Lương Quý, liền hỏi: “Anh ta thế nào?”
“Phỏng nặng, hiện giờ còn nằm trong phòng ICU.” Đường Duệ hơi do dự:
“Hơn nữa có chút phiền phức, thương tật của Lương Quý quá nặng, cô chỉ
bị thương nhẹ. Người đại diện Lương Quý nghi ngờ đây không phải tai nạn
bình thường. Cố Tương, cuối cùng lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Cố Tương cười lạnh: “Dĩ nhiên không phải tai nạn bình thường. Đây là mưu sát bất thành.”
…………
Trên truyền hình tràn ngập hình ảnh hiện trường tai nạn phim "Đao Mã
Đán", hình ảnh tai nạn thảm khốc làm cho khán giả nhìn thấy ghê rợn.
Kiều Ánh Tinh tắt tivi, hơi hoảng hốt cầm điện thoại lên, lòng muốn gọi điện thoại nhưng lại thôi.
Cuối cùng, cô ta thay quần áo, vội vàng ra ngoài.
Trong bệnh viện, Đường Duệ đau đầu nhức óc, Triển Dương thì thôi đi, còn thêm Cố Tương nữa là thế nào. Đường Duệ luôn cảm thấy Cố Tương là một
người rất thông minh. Từ việc khi cô ra mắt đến nay chịu bao nhiêu hãm
hại của người khác vẫn có thể bình tĩnh thoát thân là có thể thấy được
điểm này, thế mà bây giờ thái độ rất kiên quyết, Cố Tương có ý muốn
kiện, cho dù Lương Quý chết trong tai nạn xe này cô vẫn phải kiện.
Đường Duệ vẫn không hiểu vì sao Cố Tương lại quyết tâm đến vậy. Anh ta
cố gắng can ngăn: “Tôi biết bây giờ cô bị uất ức, chuyện này không thể
để yên như thế. Nhưng bây giờ chúng ta không có chứng cứ nên sẽ rất
phiền phức, nếu như kiện sẽ gây bất lợi cho cô. Hiện nay quan trọng là
phải tìm cách giải quyết tốt nhất.”
“Cần gì chứng cứ?” Cố Tương cắt đứt lời anh ta, trong giọng nói có sự
chấp nhất mà không ai có thể hiểu được: “Nếu ai nấy đều không có