“GJ”(*) Đường Duệ huýt sáo, Triển Dương buông Cố Tương ra, Cố Tương ngẩng đầu thấy Đường
Duệ giơ ngón tay cái cho họ, nói: “Giữ vững trạng thái ban nãy, làm lại
lần nữa.”
(*) GJ: Theo mình hiểu là Good job: Tốt lắm.
Cố Tương: “…………..”
Máy quay nhanh chóng chuẩn bị lần nữa, Cố Tương là diễn viên chuyên nghiệp, cảnh hôn chỉ cần quay một lần là được. Triển Dương vừa mới khởi động
nóng người, biểu hiện cũng rất tốt. Cảnh quay này quay đến trái tim bay
phấp phới khắp nơi.
Mãi đến khi Đường Duệ kêu cắt, hai người tách ra, Triển Dương quay đầu sang chỗ khác giống như không việc gì mở chai nước uống.
Ừ, nếu như không tính đến việc tai và cổ đều đỏ ửng.
Cố Tương nhún vai, Triển Dương thật sự rất ngây thơ. Cô quay phim nhiều
năm như vậy mà mới gặp lần đầu. Nếu như có ai phỏng vấn Cố Tương, Cố
Tương sẽ nói một câu thôi: “Tiểu Triển là một bé trai đơn thuần nhất mà
tôi từng biết.”
Bé trai ngây thơ quay xong cảnh hôn phải đi
toilet hút thuốc cho tỉnh táo, tiện đường nghỉ ngơi một lát. Tưởng Lily
đưa khăn lông cho Cố Tương, ngồi kế bên Cố Tương nói: “Thật hâm mộ hai
người, quay phim chung với người yêu chính là muốn ngược chó độc thân
đây mà.”
Cố Tương: “……….” Nếu không nhắc cô cũng quên mất việc
hai người đang hẹn hò rồi! Nếu Triển Dương còn tiếp tục xấu hổ như vậy
thì chỉ cần phỏng vấn sẽ lộ ra mất.
“Nghe bảo em muốn dọn nhà à?” Tưởng Lily hỏi.
“Dạ, Văn Tĩnh liên hệ rồi. Chỗ ở hiện tại không thoải mái lắm.” Cố Tương trả lời. Cô không muốn nói rằng, hiện nay theo danh tiếng của cô tăng lên
đã không còn thích hợp ở trung tâm thành phố nữa. Chưa kể con chó điên
Kiều Ánh Tinh biết chỗ cô ở. Chuyển sang chỗ nào yên tĩnh một chút cũng
tốt. Văn Tĩnh đã liên hệ với một căn hộ cá nhân. Cả toà nhà đã được mua
và cho thuê nhưng vì giá quá cao nên thực ra số người thuê có thể đếm
được trên đầu ngón tay.
Mặc dù giá thuê hơi cao nhưng cô lấy
được một mớ thù lao không ít khi đóng "Tề hậu truyện", còn thêm "Sư muội mới đến" nữa. Ngày càng nổi tiếng thì thù lao sẽ ngày càng
tăng lên.
Dĩ nhiên việc Cố Tương cần phải tính toán bây giờ chính là chấm dứt hợp đồng với Hoa Sâm.
Thoáng một cái đã đến đầu mùa xuân, tháng tư tới. "Sư muội mới đến" đã hoàn
thành phần tiền kỳ, đoàn làm phim cật lực tăng cường chế tác hậu kỳ, hi
vọng có thể công chiếu vào cuối năm. Mà hợp đồng của Hoa Sâm và Cố Tương cũng đã đến hạn.
Ngày 13 năm ngoái Cố Tương được người tìm kiếm tài năng của Hoa Sâm phát hiện. Sau khi quay xong quảng cáo đầu tiên
thì ký hợp đồng với Hoa Sâm. Vì còn ở giai đoạn thử nghiệm nên hợp đồng
mỗi năm ký một lần. Đây thực ra là việc có lợi cho công ty nhưng không
hề có lợi cho nghệ sĩ. Phần lớn nghệ sĩ không có giá trị sử dụng hoặc là đúng hạn sẽ cắt hợp đồng hoặc là cắt giảm bớt quyền lợi. Nếu ai có tiềm năng sẽ được giữ nguyên hợp đồng ban đầu, tốt hơn nữa thì có thêm một
chút quyền lợi nhỏ lúc tái ký.
Nhưng nếu như nghệ sĩ một bước
lên mây, bỗng dưng nổi tiếng, công ty sẽ quỳ xuống ôm chân vị nghệ sĩ
này giữ lại. Nếu như công ty nhỏ thì không phải nói, sẽ được dành riêng
cơ hội lựa chọn tất cả những gì tốt nhất. Vì bản thân trong công ty cạnh tranh không ít nên dù công ty lớn muốn giành người, rất nhiều nghệ sĩ
chọn việc ở lại công ty cũ trong vài năm đầu.
Nhưng Cố Tương là ngoại lệ.
Thứ nhất, cô nổi danh quá nhanh, thật sự quá quá nhanh, giống như được tăng thêm hiệu ứng đặc biệt, người khác chưa kịp phản ứng cô đã chói sáng
rực rỡ. Bàn về kỹ thuật diễn – có, bàn về nhan sắc – có, bàn về độ nóng – ha ha. Bạn gái hiện tại của Triển Dương có đủ không? Kể từ đó khiến
người ta hoài nghi không phải cô quá may mắn rồi chứ?
Thứ hai,
Hoa Sâm và Cố Tương đang chiến tranh lạnh. Trong giới mọi người đều
biết, trước kia khi Cố Tương quay xong "Tề hậu truyện", vốn công ty nên
giúp nghệ sĩ tranh giành hợp đồng để mau chóng nổi tiếng. Hoa Sâm không
hề có hành động gì, thậm chí còn có ý định lạnh lùng chèn ép. Hoặc là
Hoa Sâm ngốc, hoặc là đã đạt được thoả thuận nào đó với người sau lưng.
Dù lý do gì đi nữa, công ty nhỏ chính là công ty nhỏ, không có giá trị,
không có ánh mắt, vô duyên vô cớ làm mất đi con gà đẻ trứng vàng.
Sáng sớm ông chủ Hoa Sâm – Trần Vĩ Đức và Chung Lâm đã đến canh công ty.
Không vì cái gì khác, chỉ bởi vì cuộc điện thoại tối qua của Cố Tương,
xác nhận một vấn đề, hôm nay là ngày hết hạn hợp đồng, cô muốn chấm dứt.
Trong lòng Trần Vĩ Đức xót xa, lúc đầu trong những nghệ sĩ được phát hiện chung một đợt tới công ty, Cố Tương chỉ xinh đẹp hơn người
khác một chút nhưng thật sự không biết làm người. Nghệ sĩ mà, cần tự
trọng làm gì? Trần Vĩ Đức thấy tính tình Cố Tương phải rèn luyện mấy năm mới có thể nổi tiếng được cho nên không kỳ vọng cao với cô.
Sau khi trải qua sự kiện “Mai Trang”, Trần Vĩ Đức càng chắc chắn phỏng đoán của mình hơn. Muốn lợi dụng cơ hội này dạy dỗ Cố Tương một chút nhưng
không biết Cố Tương gặp hên thế nào, gia nhập đoàn phim "Tề hậu truyện". Những chuyện sau đó xảy ra không thể cản nổi, kỹ thuật diễn được khen
đến xuất thần.
Trần Vĩ Đức là một người kinh doanh, bản thân
không hề có một tế bào nghệ thuật nào. Anh ta không cảm thấy kỹ thuật
diễn của Cố Tương tốt lắm, xác định là do truyền thông lăng xê, mà Cố
Tương lại là một người may mắn. Anh ta muốn nhân cơ hội này nâng đỡ Cố
Tương một chút, nào ngờ bên kia Lý Thạc liên lạc anh ta, nói nếu bí mật
đóng băng Cố Tương thì ông ta sẽ đầu tư vào công ty.
Đến tận bây giờ Hoa Sâm chỉ là một công ty giải trí nhỏ. Bình thường Trần Vĩ Đức
rất keo kiệt, bóc lột nghệ sĩ mới ra mắt mà sống. Đừng nói là đầu tư,
chỉ cần có mối quan hệ với gốc cổ thụ Lý Thạc này, Lý Thạc thuận tay dìu dắt một chút, tương lai Hoa Sâm sẽ trở nên rực rỡ. Mất một Cố Tương
không sao, chỉ cần được thêm nhiều lợi ích Trần Vĩ Đức không chút do dự
vứt bỏ Cố Tương.
Nhưng thế sự xoay vần, ai biết Cố Tương không
chỉ không bị đóng băng mà còn một phát hoá rồng, lọt vào mắt Đường Duệ,
hẹn hò với Triển Dương. D.d.lequydon.u.m.u.m Còn Lý Thạc kia, mấy ngày
nay không hề có chút hành động nào. Trần Vĩ Đức không dám đắc tội ông
ta, tự biết chuyện này đa phần là thất bại, trong lòng vừa tức vừa giận. Vừa ở nhà thầm rủa Lý Thạc nói không giữ lời, vừa mắng Cố Tương không
có lương tâm, cánh cứng cáp rồi muốn bỏ đi.
Trần Vĩ Đức ngồi
ngay ngắn ở ghế chủ toạ trong phòng họp, kế bên là Chung Lâm đang lật
hợp đồng. Mỗi hợp đồng công ty ký với nghệ sĩ, người được lợi luôn là
công ty giải trí, không chỉ vì tính chất đặc biệt của ngành giải trí mà
kể cả ở những ngành nghề khác, người lao động và người sử dụng lao động
không bao giờ có mối quan hệ bình đẳng, dù ngoài mặt nhìn như nhau.
Bọn họ chờ đến mỏi mòn, Trần Vĩ Đức nhịp nhịp đôi giày da, gương mặt cực kỳ lo lắng. Khoé miệng nổi mấy vết bỏng rộp, đó là hậu quả của việc giận
đến ứa gan tối qua. Đầu Chung Lâm tóc ngắn mượt mà, đeo một chiếc kiếng
gọng bạc, dáng vẻ cô ta hơi gầy gò, nhìn sơ qua có thể thấy đây là một
người giỏi giang khó gần, toát ra phong thái thật sự mạnh mẽ.
Kim giờ của đồng hồ trên tường chỉ đến số 9, Cố Tương đến.
Cô mặc một chiếc áo mỏng dài màu đen, áo khoác rộng tới mắt cá chân được
cột lại bằng một chiếc thắt lưng màu vàng nhạt làm nổi bật dáng người
yểu điệu của cô. Tóc dài hơi xoăn rối, khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ bàn tay
đeo một chiếc kính mát to bản. Bây giờ cô được xem như người nổi tiếng,
không thể ra đường mà không chuẩn bị. Đôi giày cao gót Cố Tương mang khá cao, bản thân cô trong nhóm nghệ sĩ cùng thời cũng không thấp bởi vậy
cô càng cao hơn. Từ phòng họp bước vào, nhịp chân lộp cộp nhanh như gió, từng tiếng từng tiếng vang lên làm đau tai Trần Vĩ Đức.
Trần Vĩ Đức đứng lên. Anh ta mau chóng phát hiện dù mình cao 1m6 nhưng vẫn còn
thấp hơn Cố Tương đang mang giày cao gót một cái đầu, muốn nhìn phải
ngước đầu lên.
Cố Tương gỡ kính mát xuống, mỉm cười: “Ông chủ Trần, lâu không gặp.”
Từ khi bắt đầu quay "Tề hậu truyện", cô chưa từng thấy Trần Vĩ Đức. Bởi vì Văn Tĩnh cảm thấy công ty cố ý chèn ép nên muốn tìm Trần Vĩ Đức để đàm
phán, rất tiếc cũng không gặp được anh ta.
Trần Vĩ Đức nhìn
gương mặt thiếu nữ trẻ tuổi. Dung mạo cô rất đẹp, bây giờ lại thêm khí
chất mạnh mẽ, phong thái ngôi sao không phải ai cũng có, có người cả đời chỉ có thể làm nhân vật phụ vị trí thứ ba, không phải không có cơ hội,
cũng không phải khả năng diễn xuất kém mà là ông trời chỉ cho người đó
chén cơm bình thường thôi.
Có lẽ ông trời cho Cố Tương một chén
cơm bằng sứ Thanh Hoa luôn rồi. Thật khó tưởng tượng chỉ trong một năm
ngắn ngủi, Cố Tương thay đổi thật khác lạ, giống như hai người.
Trên mặt Trần Vĩ Đức nhanh chóng nở một nụ cười dễ gần: “Tiểu Cố ngồi đi nào.”
“Không cần, chúng tôi không có thời gian.” Cố Tương cũng cười với anh ta một
cái, đưa tay cho Văn Tĩnh. Văn Tĩnh vội lấy tài liệu trong cặp ra.
“Ông chủ Trần, ký tên thôi.”
Trần Vĩ Đức giống như hoàng đế của Hoa Sâm, nhiều năm qua những nghệ sĩ dưới tay anh ta đều nịnh nọt, cố sức làm anh ta hài lòng. Chưa có ai như Cố
Tương không hề nể mặt mà chống đối anh ta. Trong chớp mắt, anh ta nổi
giận, nhưng nhanh chóng hạ nhiệt: “Tiểu Cố, Hoa Sâm tốt với cô như vậy,
có ơn khai thác ra cô. Bây giờ cô đạt được những thành tựu này đều nhờ
vào việc Hoa Sâm tìm kiếm người mới. Cô làm như vậy là không coi trọng
tình nghĩa rồi. Cô muốn gì chúng ta có thể bàn bạc thêm mà.”
“A, đóng băng giống như trước đây sao?” Văn Tĩnh không nhịn được lên tiếng
châm chọc. Đã thấy nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa thấy ai
không biết xấu hổ như vậy.
Trần Vĩ Đức cười cười: “Tôi thấy
trước đây có hơi hiểu lầm. Thanh niên không nên làm việc bốc đồng quá,
phải suy nghĩ tương lai của mình một chút. Hoa Sâm chúng tôi cũng rất có thành ý.”
“Thành ý?” Cố Tương cười như có như không nhìn anh ta: “Ông chủ Trần đang kể chuyện hài à?”
Trần Vĩ Đức nghẹn lời, anh ta coi như đã hiểu, Cố Tương chính là người thích cứng không thích mềm, nếu không phải thấy Cố Tương còn giá trị cần gì
anh ta phải xuống nước khuyên cô. Nếu đã không uống rượu mời thì sẽ cho
cô uống rượu phạt.
Anh ta gật đầu với Chung Lâm. Chung Lâm đẩy
mắt kiếng, nghiêm túc nói: “Tiểu thư Cố, căn cứ vào hợp đồng này, cô
không có tư cách…”
“Chị có biết Kiều Ánh Tinh bị rơi đài thế nào không?” Cố Tương không hề do dự ngắt lời cô ta.
Chung Lâm dừng lại, Trần Vĩ Đức nhíu mày.
“Trước đây ông chủ Trần không phải mở công ty giải trí. Theo tôi biết, trước
đây là công ty tín dụng ôm tiền của người gửi tiền chạy, sau lại thay
đổi hình dạng thành Hoa Sâm. Nội bộ Hoa Sâm có thứ gì à? Tôi nghĩ, ông
chủ Trương, ông chủ Thích, ông chủ Văn? À, còn có ông chủ Lưu kinh doanh bất động sản nữa, nghệ sĩ công ty chúng ta không phải thỉnh thoảng vẫn
đi tiếp khách sao?”
“Ông chủ Trần lén lút bán cổ phần không biết mấy ông chủ kia biết chưa nhỉ? Nếu biết rồi thì… không biết có vui hay không đây?”
“Truyền thông chắc sẽ có hứng thú với tin tức này. Dù Hoa Sâm không nổi tiếng thì cũng vẫn còn vài nghệ sĩ mà.”
Trần Vĩ Đức lập tức bật dậy.
Đáng tiếc dù anh ta có đứng lên thì vẫn có hơi kém khi đối diện với Cố Tương đang ngồi.
Đầu ngón tay anh ta chỉ Cố Tương, run rẩy: “Cô… cô… Sao cô biết được?”
Chung Lâm mơ hồ nhìn Trần Vĩ Đức, Văn Tĩnh không hiểu chuyện gì xảy ra.
“Sao tôi biết à?” Cố Tương hỏi ngược lại: “Hoa Sâm có ơn gặp gỡ với tôi, tôi là tiền bối tất nhiên muốn có được thông tin rõ ràng.”
“Chúng ta là người ngồi chung một chiếc thuyền đấy.” Cô mỉm cười, nói chậm rãi.
Trần Vĩ Đức không ngăn được lảo đảo lui về sau một bước. Nhìn Cố Tương không nói nên lời.
Có thể người khác nghe không hiểu nhưng sao anh ta lại không hiểu cơ chứ?
Những bí mật này, trừ người trong cuộc ra thì người ngoài không ai biết
được.
Nhưng sao Cố Tương có thể biết? Chẳng lẽ cô cũng có quan hệ với mấy người kia.
Anh ta nhìn cô gái đối diện, khuôn mặt Cố Tương cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt tương đối trêu chọc và tà ác.
Cô đang uy hiếp.
Tại sao không ra bài theo lẽ thường? Tại sao không ra bài theo lẽ thường?
Tại sao không ra bài theo lẽ thường? Trong lòng Trần Vĩ Đức hốt hoảng,
muốn lật bàn, muốn yên tĩnh. Anh ta sai Chung Lâm lợi dụng chỗ sơ hở
trong hợp đồng hù doạ Cố Tương, trói Cố Tương lại; được thôi, Cố Tương
không tiếp chiêu, người ta trực tiếp đơn giản thô bạo, vừa ra tay là
đánh mạnh, uy hiếp còn đe doạ, ai dám không nghe theo?
Chung Lâm lúng túng không biết làm sao, bỗng nhiên có chút sợ ông chủ. Cô ta
không hiểu vì sao Cố Tương nói một câu mà Trần Vĩ Đức lại phản ứng mạnh
như vậy. Nhưng cô ta là người thông minh, hiểu ngay Cố Tương đã thay đổi tình thế, chuyển bị động thành chủ động.
“Ông chủ, hợp đồng này…” Chung Lâm do dự hỏi.
“Ký hay không đây?” Cố Tương nhàn nhã vén vén tóc.
Im lặng một lúc lâu, Trần Vĩ Đức nhắm mắt, cắn răng nói: “Ký!”
Dù sao Cố Tương uy hiếp chí mạng, anh ta không dám đánh cược.
Tuy Văn Tĩnh không hiểu đầu cua tai nheo nhưng trong lòng rất sung sướng.
Lúc trước khi ra khỏi cửa cô ấy hỏi Cố Tương: “Tương Tương, em là người
tự tin. Vậy hôm nay có tự tin không? Cái người tên Trần Vĩ Đức này rất
khó đối phó.”
Khi ấy Cố Tương trả lời rằng: “Thứ người như Trần
Vĩ Đức, nếu hắn nói chuyện đạo lý, chị phải giở trò lưu manh, nếu hắn
giở trò lưu manh chị phải nói chuyện văn hoá, nếu hắn nói chuyện văn
hoá, chị phải nói chuyện luật lệ, nếu hắn nói chuyện luật lệ với chị,
chị phải giảng đạo lý cho hắn.”
“Ý gì?”
“Không ra bài theo lẽ thường.”
Cố Tương hài lòng nhìn Trần Vĩ Đức ký tên chỗ đại diện pháp luật, cẩn thận xem xét xong xuôi mới cất hợp đồng vào túi xách. Mỉm cười đứng lên, hai tay chống trên bàn họp, trên cao nhìn xuống Trần Vĩ Đức.
“Ông chủ Trần, tặng ông một câu. Ra ngoài lăn lộn thế nào cũng gặp quả báo.”
Không phải cô chỉ ở Hoa Sâm một năm, lqd.d.i.e.n.d.a.n trước kia khi kết hôn
với Lương Quý cô đã ở lại Hoa Sâm. Mặc dù Hoa Sâm bóc lột nhưng cô cảm
ơn họ đã khám phá được cô giữa đám đông, vì thế ở lại lâu hơn, nhìn thấy được càng nhiều giao dịch bẩn thỉu. Vài năm sau, Hoa Sâm lục đục nội
bộ, những chuyện này bị phanh phui, ai ai cũng biết.
Bây giờ chỉ cần lấy ra một cái là có thể doạ được Trần Vĩ Đức rồi.
Quy tắc là thứ hai bên phải tuân thủ. Mà trong trò chơi này, Hoa Sâm đã phạm quy thì sao muốn cô phải ra bài theo lẽ thường?