Cô vốn là có kỹ
thuật diễn, lại cố ý muốn lấn át vai diễn của Lương Quý, khiến diễn xuất của Lương Quý bị sứt đầu mẻ trán, ép đến tay chân luống cuống.
Mới đầu mọi người cho là trùng hợp, sau khi Lương Quý sai nhiều lần, mọi
người mới phát hiện ra, lúc Lương Quý đối mặt với Cố Tương, căn bản
không hề chiếm ưu thế. Giống như hắn chỉ là một vai phụ để tôn lên nhân
vật của Cố Tương.
Sau khi ý thức được vấn đề này, Lương Quý nỗ
lực điều chỉnh, nhưng hết NG lần này đến lần khác, hiệu quả không được
như ý. Cuối cùng miễn cưỡng cho qua, nhưng chỉ là miễn cưỡng, trong bộ
phim này, Cố Tương phát huy tương đối tốt, ngược lại Lương Quý trở thành nhân vật nền.
Văn Tĩnh trưng ra vẻ mặt tự hào, đụng đụng Kevin: “Xem Tương Tương nhà tôi đi, diễn siêu hay đúng không?”
Kevin hừ một tiếng, quay đầu không để ý cô ấy. Ngược lại Kiều Ánh Tinh nhìn thấy, tức giận tái mặt.
Đợi hết tuồng vui, Ôn Lâm Dự hết sức hài lòng với Cố Tương, vỗ vỗ vai Cố Tương: “Tiểu Cố à, tôi thấy cô rất có tương lai.”
Cố Tương cười cám ơn khích lệ của đạo diễn, thấy
Triển Dương và Kevin chuẩn bị kết thúc công việc đi về, đi tới nói với
Triển Dương: “Hôm nay cám ơn anh.”
Câu nói của Triển Dương giúp
cô có rất nhiều linh cảm. Thân là diễn viên, nhân phẩm người này thật sự rất khá, ít nhất nếu là diễn viên khác cũng không nhất định sẽ chăm sóc người mới như vậy.
“Không cần.” Triển Dương cười cười, bỗng nhiên nói nhỏ: “Lấn át diễn xuất của hắn chỉ là chuyện nhỏ.”
Cố Tương: “……….”
Sau khi Triển Dương rời đi, Văn Tĩnh bu lại, nói: “Xem ra Triểu đại thần
không hề kiêu ngạo chút nào, đúng rồi, Tương Tương, diễn xuất mới vừa
rồi của em đúng là giỏi, rất giỏi! Chị nghe nhân viên làm việc bên kia
cũng khen em không giống người mới chút nào, giống như diễn viên kỳ cựu
đã diễn qua mấy bộ phim rồi đấy.”
Cố Tương im lặng liếc mắt, sao cô chỉ có thể diễn qua mấy bộ phim, cô đây là diễn mười năm rồi có biết không!
“Hai ngày tới không quay phim, phát sóng cuối tuần, chị đoán hiệu quả sẽ rất cao.” Văn Tĩnh nói.
Cố Tương cười cười, dĩ nhiên hiệu quả của bộ phim này rất tốt. Nguyên tác
cũng nóng hổi, có người hâm mộ sách làm trụ cột, còn tung ra vài tin tức thần bí, thời gian phát sóng cũng không hề báo trước, mấy ngày nay mới
thông báo tin Triển Dương làm khách mời ra ngoài, không biết hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt.
Về việc có thể dựa vào nhân vật này để nổi danh không? Chờ xem sao.
…………
Tin "Tề hậu truyện" sẽ phát sóng vào biểu chiều thứ tư thứ năm, độc quyền tại Vệ thị, một tuần hai tập được tung ra.
Đoàn làm phim cũng chi số tiền lớn để tuyên truyền, trước có fan mê sách và
phim làm tăng độ nóng, sau có Kiều Ánh Tinh và Lương Quý là nam nữ diễn
viên trẻ nổi tiếng đóng vai nam nữ chính, trước khi phát sóng lại xuất
hiện Triển Dương đóng vai phụ của phụ, trong thoáng chốc, tiếng tăm dâng cao, sốt trước khi chiếu.
Đỗ Vũ là một học sinh lớp 11, lúc
buổi tối trong lớp tự học lén dùng di động lướt Weibo, nói với Tiểu Mẫn
ngồi cùng bàn: “Còn hai giờ nữa là bắt đầu chiếu rồi, nếu bây giờ mình
nói dì đau chạy về nhà bạn thấy được không?”
“Dĩ nhiên không được.” Tiểu Mẫn liếc cô: “Chủ nhiệm lớp vẫn ở bên ngoài nhìn chằm chằm.”
“A, thật là hồi hộp. lúc "Tề hậu truyện" còn đang ra sách mình đã mê rồi,
bây giờ quay thành phim truyền hình, nếu không hay mình sẽ dẫn đầu xé cả nhà biên kịch!” Đỗ Vũ là một fan sách truyện từ đầu đến chân, fan sách
truyện đối với việc phim truyền hình sửa đổi nguyên tác vĩnh viễn luôn
có một chút bắt bẻ.
Chỉ là Tiểu Mẫn thuộc phe phim truyền hình,
cô ấy vừa làm bài thi vừa nói: “Mình mặc kệ, mình là người thích cái
đẹp. Nam thần nữ thần Kiều Ánh Tinh và Lương Quý hợp tác không cần quá
hoàn hảo, dĩ nhiên quan trọng nhất…. Triển Cự Cự!” Nói tới đây cô ấy
kích động, tay ôm lấy vẻ mặt si mê của mình: “Không biết anh diễn nhân
vật khách mời gì đây? Dù là diễn vai đổ phân mình cũng yêu.”
“Đi đi đi, nhanh làm bài thi, thi xong về xem Triển Cự Cự.”
Khó khăn đợi đến khi giờ tự học kết thúc, hai người không nói tiếng nào rời khỏi phòng học, không chỉ có hai người ở cửa, trong phòng học, trên
hàng hiên, hôm nay các nữ sinh đều có vẻ cực kỳ hăng hái, bước chân về
nhà cũng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều.
“Nhanh lên! Còn mười phút là bắt đầu phát sóng rồi!”
“Mẹ kiếp! Sao xe buýt vẫn chưa đến?”“Ngồi xe buýt làm gì, để mình đạp xe chở bạn một đoạn.”
“Được được, Vệ thị lần nào cũng phải quảng cáo mười phút nữa, đừng gấp.”
Chiều nay, tình bạn của các nữ sinh lần nữa lại tăng cao, chuyện này nói sau.
Đỗ Vũ vội vội vàng vàng về đến nhà, mẹ Đỗ đang xem TV.
Trên TV vừa mới phát xong bài hát đầu phim, một toà cung điện huy hoàng trang nghiêm xuất hiện trên màn ảnh.
Một tay nắm cổ áo thở phào nhẹ nhõm, Đỗ Vũ đổi giày, chạy đến ngồi xuống ghế salon trong phòng khách.
“Chạy thục mạng, cuối cùng cũng kịp.”
Mẹ Đỗ cũng hiểu ý, nói: “Phim truyền hình chuyển thể của tụi con vừa mới bắt đầu.”
Ở nguyên tác câu chuyện được miêu tả theo thứ tự thời gian, vào cung,
sóng gió, giới thiệu chung bối cảnh và quan hệ, sau đó đến chi tiết nhỏ
của các nhân vật.
Dù gì cũng là thiếu nữ ở thời kỳ trưởng thành, sau khi cảm thấy hài lòng với phim truyền hình chuyển thể sẽ bắt đầu
tìm kiếm diễn viên mình yêu thích. Bộ phim này cũng đưa ra chiêu trò như vậy, Triển Dương chính là mồi câu trong lòng của mọi thiếu nữ.
“Ồ ồ ồ a a, Triển Cự Cự đi ra!” Đỗ Vũ lập tức kêu lên.
Trong màn hình TV, thị vệ áo đen cao lớn lạnh lùng, vốn dĩ bộ dáng anh khí
xinh đẹp lại thêm khí chất tao nhã bất phàm, cứ vậy mà tạo nên một thị
vệ tràn đầy hấp dẫn, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn người thị vệ này.
“Chỉ là… Đây là ai?” Đỗ Vũ nhướng mày, trên màn hình xuất hiện cô gái dung mạo xinh đẹp, lại rất xa lạ.
“Vóc dáng đẹp thật.” Mẹ Đỗ khó được khen ngợi một câu: “Tiểu Vũ, đó là ai vậy?”
“Con cũng không biết nữa.” Đỗ Vũ sờ sờ đầu: “Diễn vai Minh Quận vương phi sao?” Vì sao cảm giác khí thế gì đó, có chút *.
Đáng sợ hơn là, trong lúc xem Triển Cự Cự diễn, vậy mà có mấy lần cô không tự chủ nhìn cô gái xa lạ này!
Việc này không hề khoa học, con mắt của cô là não tàn chỉ thấy Triển Cự Cự, các nhân vật khác cũng có thể không thấy.
Nhưng mà… Cô gái này giống như có ma lực, diễn xuất bộ dáng điềm đạm, khiến
người ta không rời mắt, muốn tiếp tục nhìn cô ấy. di3nd4nl3quyd0n Trong
cảnh diễn tương tác với Triển Dương, kỹ thuật diễn tinh xảo của Triển
Dương diễn dáng vẻ một thị vệ nên có thì cô gái kia cũng diễn sự cuồng
vọng mà chủ tử mới có.
Khi xem tập hai, mọi người lại kinh ngạc
phát hiện, vì sao khi Minh Quận vương phi bị phu quân áp bức, tất cả mọi người đều tập trung xem động tác thần thái của Vương phi, hơn thế nữa
lại còn cảm thấy “Đúng vậy, đúng vậy, chính là như vậy.” “Nói rất có lý, không còn lời để phản bác.” Theo diễn giải của diễn viên, Minh Quận
vương phi gần như một người bình thường, liên tưởng đến gần đây nổi lên
các loại tiểu tam phách lối và vợ cả bánh bao, cách làm của Thẩm Diệu
khiến người ta cảm thấy cực kỳ hả giận, quả thật là xứng đáng được 32
lượt thích.
*32 lượt thích là một từ được sử dụng trong mạng bắt nguồn từ cuộc thảo luận của Dương Khôn về 32 buổi hòa nhạc, Lý Vũ Xuân
nói: Tốt! Tôi sẽ cho bạn một lời khen. Và bởi vì một bài đăng, một
Weibo, một ID chỉ có thể là một lời khen ngợi, kể từ đó "32 lời khen
ngợi" đã được phổ biến rộng rãi bởi cư dân mạng, trở thành một ngôn ngữ
trực tuyến phổ biến. (từ Baidu)
Tập 2 kết thúc vào đoạn Minh Quận vương và Thẩm Diệu tranh cãi quyết liệt, mãi cho đến khi bài nhạc cuối
phim vang lên, Đỗ Vũ mới hồi phục tinh thần.
A a a a mới nãy lúc xem truyền hình, các cảnh trong phim đều chú ý Minh Quận vương phi.
Lương Quý thì sao? Dù gì cũng là nam thần, vì sao không liếc mắt đến hắn cái nào, cảm giác tồn tại bị chó ăn rồi sao?
Nhưng…… người con
gái xa lạ xinh đẹp, có kỹ thuật diễn xuất sắc kia là ai? Là người mới
sao? Người nào tốt nghiệp trường điện ảnh, có chút *.
Đỗ Vũ mở điện thoại di động lên, Weibo đã bị việc thảo luận "Tề hậu truyện" vừa mới phát sóng làm ngập lụt.
Trong đó có rất nhiều đề tài, có một đề tài nổi bật # Minh Quận vương phi tuyệt vời #
Cái gì? Độ thiện cảm đã tăng đến mức này sao? Nữ chính đâu? Nam chính đâu? Bị chó ăn rồi sao?
Mọi người đều nhao nhao hỏi: “Diễn vai Minh Quận vương phi là ai vậy? Vì sao ngay cả Baidu cũng tra không ra?”