Bên trong phòng chờ hạng sang ở sân bay Trùng Khánh, Diệp Hạ đang ngồi
tán gẫu với Dương Dĩnh để chờ đến giờ bay, tiện thể đón luôn chuyến bay
sắp hạ cánh của Trác Dật Phàm lúc 12 giờ. Cô đưa tay lên nhìn giờ ở đồng hồ rồi kéo Dương Dĩnh tới lối ra VIP, vừa đến nơi thì đúng lúc bóng
dáng cao lớn nổi bật của Trác Dật Phàm xuất hiện. Anh với khuôn mặt đẹp
trai và một thân quần áo mang phong cách năng động trẻ trung nhưng không kém phần nam tính đã thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người
xung quanh.
Thấy Trác Dật Phàm, Dương Dĩnh không kìm được cảm xúc đã chạy lại nhào
vào lòng anh khiến anh không phản ứng kịp. Đến lúc phản ứng ra xác định
người trong lòng mình là ai thì cũng ôm lấy Dương Dĩnh siết vòng eo thon nhỏ của cô thật chặt.
Trác Dật Phàm cong môi, giọng điệu dịu dàng, anh hỏi: “ Sao vậy, nhớ anh đến thế cơ à ? Không phải em vẫn nói cần chú ý không nên bày tỏ tình
cảm ở ngoài hay sao ? ”.
Dương Dĩnh cọ mặt vào người anh làm nũng: “ Đã 3 tháng không gặp rồi đấy. Anh . . . ”.
Nhìn bộ dạng của Dương Dĩnh, Trác Dật Phàm không để cho cô nói hết đã
cúi xuống hôn, chặn cái miệng nhỏ đang không ngừng nói của cô lại. Bị
hôn bất ngờ lại đang ở sân bay khiến cho Dương Dĩnh rất xấu hổ, tay hơi
dùng sức đẩy anh ra nhưng không được nên đành mặc anh. Kết thúc màn “
tiểu biệt thắng tân hôn ” hai người họ mới để ý là mình đã vứt Diệp Hạ
một bên nãy giờ.
Trác Dật Phàm và Dương Dĩnh tay trong tay đi đến trước mặt Diệp Hạ,
không để cho hai người họ lên tiếng Diệp Hạ nói trước: “ Uổng công em ra đây đón anh cuối cùng lại bị xem như không khí. Hai người cứ tình cảm
tiếp đi đừng để ý tới em ”.
Trác Dật Phàm cười: “ Anh mà lại có phúc phận được em di giá tới tận đây đón sao ? ”.
“ Nhàm chán, không thèm chơi với hai người nữa, em đi đây ”.
“ Không ở lại đây đón năm mới mà chạy đi đâu ? ”.
Diệp Hạ trêu chọc: “ Em sợ làm bóng đèn công suất cao phá hỏng chuyện
tốt của hai người nên phải đi thôi à. Không ai đó lại nói này nói nọ ”.
Dương Dĩnh bị trêu nên chen vào nói, mách lẻo với Trác Dật Phàm: “ Anh
không biết đó thôi, người ta còn bận chạy đi đón năm mới với người yêu
”.
Trác Dật Phàm nghe ra trọng điểm của vấn đề, xoa đầu Diệp Hạ nói: “ Em
cũng được đấy, mới tới đây có một thời gian mà đã kiếm được người yêu
rồi. Nhân dịp này dẫn cậu ta tới đây cho anh xem cậu ta rút cuộc là ai
mà lại có thể bắt cóc được em gái yêu quý của anh ”.
Đúng lúc này thì trong loa truyền đến tiếng thông báo mời hành khách đi
làm thủ tục chuyến bay tới Thượng Hải, Diệp Hạ vội nói: “ Đợi em quay về sẽ dẫn người đến giới thiệu, còn nữa tiểu Dĩnh cậu ở nhà nhớ chăm sóc
Nemo hộ tớ nhá. Tạm biệt ”. Nói xong Diệp Hạ vội ba chân bốn cẳng chạy
đi gấp để cho kịp giờ.
Chuyến bay của Diệp Hạ hạ cánh an toàn lúc 3 giờ chiều theo đúng lịch
trình. Diệp Hạ đeo balo lên vai rồi đi ra từ cửa thường. Lúc đang đứng
ngó nghiêng để tìm xe taxi thì Diệp Hạ nghe có tiếng gọi: “ Diệp Hạ, ở
đằng này ”. Đưa mắt theo hướng phát ra tiếng thì thấy Vương Tuấn Khải
đứng cạnh ôtô vẫy tay với cô.
Diệp Hạ bất ngờ và ngạc nhiên vô cùng cô đem theo thắc mắc đi tới chỗ anh: “ Sao anh biết em sẽ đến mà ra đón vậy ? ”.
Vương Tuấn Khải đưa tay lấy balo ở trên vai của Diệp Hạ xuống, để vào
ghế sau, trả lời cô: “ Căn cứ theo kinh nghiệm một lần bị tập kết bất
ngờ, những điều em hỏi ngày hôm qua có thể kết luận hôm nay em nhất định sẽ xuất hiện ở đây vào giờ này ”.
Diệp Hạ lên xe ngồi vào ghế phụ, rầu rĩ nói với anh: “ Biết thế không
hỏi anh nữa cho rồi. Chẳng thú vị gì cả, lần nào định tạo bất ngờ cũng
bị tóm ”.
“ Giờ đã quá muộn rồi, em không thoát được anh đâu ”. Một câu nói hai ý nhĩa, sau đó Vương Tuấn Khải xoa đầu cô.
Diệp Hạ chu mỏ, khoanh tay trước ngực, quay mặt đi chỗ khác: “ Hứ, đáng ghét ”.
Vương Tuấn Khải nhéo má Diệp Hạ cưng chiều nói: “ Được rồi, giờ tới chỗ anh đã. Có gì lát tính sau ”.
Thượng Hải – thành phố lớn bậc nhất Trung Quốc – được mệnh danh là nơi
giao thoa hài hòa giữa những nét phương Đông cổ kính xen lẫn nét phương
Tây hiện địa, gấp gáp. Đây là lần thứ 2 Diệp Hạ tới Thượng Hải. Lần đầu
tiên tới đã cách đây 8 năm rồi, lúc đó cô được ba, mẹ đưa đi du lịch
cũng vì lần đi chơi này mà cô quyết định học tiếng trung bởi cô đã bị
cảnh đẹp và nét văn hóa ở đây thu hút.
Xe ôtô đi vào một lối để xe trong tòa chung cư đắt đỏ bậc nhất Thượng
Hải. Diệp Hạ thấy vậy nên quay sang hỏi Vương Tuấn Khải: “ Không phải
anh nói ở khách sạn sao ? ”.
Vương Tuấn Khải mắt nhìn gương xe, từ từ đánh tay lái lùi vào chỗ đỗ,
hoàn thành xong một loạt động tác, anh mới trả lời cô: “ Anh có nhà ở
đây. Vì để tiện cho công việc và lịch trình nên anh ở khách sạn cùng mọi người nhưng mà em đã tới nên dẫn em đến nơi này ở cho thoải mái. Không
đâu bằng nhà của mình ”. Diệp Hạ gật đầu. Nhưng sao đây lại thành nhà
của mình rồi ? Cô với anh đã là gì đâu ?
Theo Vương Tuấn Khải đi lên tầng 27 của tòa nhà, Diệp Hạ được dẫn đến
trước cửa một căn hộ, cô đứng nhìn anh bấm mật mã mở cửa. Ơ, sao thấy
quen quen vậy nhỉ, đại não của cô nhanh chóng hoạt động một hồi cuối
cùng đưa ra được kết quả mật mã chính là sinh nhật của cô.
Khóa cửa được mở ra, Vương Tuấn Khải vào trước vừa vào đến trong anh đã
đưa tay ra kéo Diệp Hạ vào, đóng cửa, sau đó áp cô vào cánh cửa, cúi
xuống hôn. Bị bất ngờ nhưng dưới nụ hôn của anh Diệp Hạ vô thức vươn cổ
tay trắng noãn ôm lấy cổ của Vương Tuấn Khải, nhắm mắt lại nhận lấy cái
hôn của anh. Nụ hôn của anh rất bá đạo không cho một tia cự tuyệt, gần
như là càn rỡ.
Hô hấp bị nuốt gần hết, Diệp Hạ có chút hít thở không thông mà xuất hiện ảo giác, vô lực dựa vào lòng anh. Cô khẽ mở môi đáp lại sự nhiệt tình
của anh. Tình cảm mãnh liệt vừa hôn vừa giằng co thật lâu, mãi cho đến
khi Diệp Hạ gần như không thể khống chế được hô hấp, Vương Tuấn Khải mới nhẹ buông cô ra.
Khuôn mặt Diệp Hạ đỏ bừng vì bị thiếu dưỡng khí, trừng mắt với anh: “
Anh cũng thích tập kích bất ngờ đấy chứ, kiểu này rồi cũng có ngày em bị bệnh tim mất ”.
Vương Tuấn Khải không hài lòng với câu nói của Diệp Hạ: “ Nói linh tinh
”, rồi nhéo mũi của cô để trừng phạt. “ Em đi cất hành lí đi, rồi anh
dẫn em đi chơi một chút ”.
Diệp Hạ thoát khỏi vòng tay của anh một cách nhanh chóng, rồi chạy đi
tìm phòng ngủ cất đồ. Lúc quay lại Diệp Hạ thấy anh đang gọi điện thoại
nên không làm phiền mà đi một vòng ngó nghiêng căn hộ. Chỗ này so với
nhà cô thì nhỏ hơn một chút bởi chỉ có một phòng ngủ. Phòng bếp thì được thiết kế mở có thể nhìn ra phòng khách. Ngoài ra ở đây còn có ban công
ngắm cảnh. Tổng thể căn hộ này rất đẹp, mang lại cảm giác dễ chịu và ấm
cúng vô cùng.
Vương Tuấn Khải từ ban công đi tới sopha, nói với Diệp Hạ đang ngồi ở
đó: “ Thấy sao, có thích nơi này không ? ”. Diệp Hạ gật đầu. Vương Tuấn
Khải ngồi xuống cạnh cô: “ Căn hộ là do anh thiết kế, nếu em thích thì
sau này chúng ta sẽ thường xuyên tới đây chơi ”.
“ Ai thèm tới đây với anh chứ ”.
Vương Tuấn Khải ghé sát nói vào tai Diệp Hạ: “ Được lắm, có lẽ anh phải
biến em thành vật sở hữu riêng mới được ”. Lời nói của anh rất mờ ám lại cộng với vẻ mặt lưu manh làm Diệp Hạ chợt nhận ra điều gì đó nhảy dựng
lên tránh xa chỗ anh đang ngồi. “ Em không cần phải phản ứng mạnh thế
đâu, anh có ăn em đâu mà sợ ”.
Diệp Hạ đi về phía anh, đưa tay ra nhéo má anh: “ Lưu manh. Da mặt anh
thật là dày ”. Vương Tuấn Khải giơ tay ra vòng lấy eo thon gọn của Diệp
Hạ kéo cô ngã xuống sopha, rồi chọc lét khiến cô cười khanh khách: “ Em
biết lỗi rồi, tha cho em đi mà ”.
Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt của Diệp Hạ không nhịn được cũng nhếch môi lên cười: “ Lần sau còn dám thế nữa không ? ”.
“ Không . . . không, nhất định không có lần sau ”. Nghe vậy, Vương Tuấn
Khải mới dừng tay tha cho Diệp Hạ. Tuyệt đối không có lần sau, cô đâu có ngốc chứ.
Vì thời gian cũng không còn sớm nên hai người họ đi tới Bến Thượng Hải tham quan – nơi không thể bỏ qua khi tới Thượng Hải.
Cảnh quan phía bờ Tây khá cũ kĩ, cổ kính, còn nhìn sang phía Đông là
những tòa nhà chọc trời mọc lên san sát. Đây cũng là hiện thân của một
Thượng Hải trẻ trung và năng động. Từ phía bến, có thể nhìn sang tháp
truyền hình Đông phương Minh Châu – biểu tượng của thành phố ở phía bên
kia sông.
Dạo bộ ngắm cảnh đủ rồi thì cũng là lúc cái bụng của Diệp Hạ đánh trống
vậy là cô kéo anh đi kiếm đồ ăn. Nghe nói đồ ăn ở đây rất phong phú do
người nhập cư mang món ăn của quê hương mình tới “ góp cỗ ”. Chọn lựa
một hồi Diệp Hạ quyết định vào một nhà hàng nhỏ giải quyết bữa tối, đồ
ăn ở đây cũng rất hấp dẫn nào là vịt quay Bắc Kinh, há cảo, bánh bao
nước,. . . Cô phải nếm thử mỗi món một ít mới được cho đỡ bõ công tới
đây.