Diệp Hạ quay trở lại Trung Quốc sau 4 ngày đi vắng. Dù ở đây chưa lâu
nhưng khi trở lại cô có một cảm giác rất thân quen có lẽ vì nơi đây có
người mà cô yêu.
Rời sân bay quay về nhà, Diệp Hạ cất hành lí rồi thay quần áo sau đó “
chạy ” đi tìm Vương Tuấn Khải tạo bất ngờ cho anh. Hôm qua cô đã hỏi ra
được anh ở công ty ngày hôm nay và kiếm được địa chỉ.
Diệp Hạ tới trước tòa nhà tập đoàn L.T. Bây giờ cô lại hơi do dự vì có
nên vào hay không sợ sẽ gây ảnh hưởng đến công việc của anh. Do dự một
hồi, thôi được rồi đằng nào thì cũng đã tới, vào nào.
Đứng trước quầy lễ tân, Diệp Hạ nói: “ Xin chào cô, tôi tới gặp Chủ tịch ”.
Trông bộ dạng như trẻ con của Diệp Hạ nên cô lễ tân có vẻ không hợp tác, khuôn mặt vẫn giữ đúng lễ còn giọng nói thì tỏ rõ thái độ: “ Cho hỏi cô có hẹn trước không ? ”.
Diệp Hạ nhìn ra thái độ đó của cô lễ tân nhưng cũng không quan tâm: “ Không có ”.
“ Chủ tịch rất bận không có thời gian gặp cô đâu ”. Cô ta vừa nói xong
hết câu thì có một giọng nói từ đằng xa truyền tới: “ Ai nói là Chủ tịch bận vậy ? ”.
Cô trực lễ tân thay đổi giọng nói, tươi cười chào: “ Chào CEO Bạch, CEO Hạ ”.
Diệp Hạ nghe giọng đó thấy quen quen liền quay người lại nhìn: “ Chào anh, Hạo Vũ ”.
“ Chị dâu lâu lắm không gặp, sao anh tưởng em đi NewYork cơ mà ? ”.
Diệp Hạ ngập ngừng: “ Em mới về ”.
Hạo Vũ gật đầu như đã hiểu: “ Oh . . . oh ”. Diệp Hạ phát hiện ra có
người đi cùng Hạo Vũ, đó là một chàng trai vô cùng đẹp trai có ánh mắt
hút hồn, cả người mang dáng vẻ lịch lãm nam tính khác hẳn với bộ dạng
đại thiếu gia ăn chơi của Hạo Vũ. Phát hiện ra ánh mắt nhìn mình của
Diệp Hạ, chàng trai đó lên tiếng: “ Chắc em là Diệp Hạ. Chào em, anh là
Hạ Mộng Long ”.
Diệp Hạ mỉm cười cũng chẳng hỏi tại sao anh ấy biết cô vì từ biểu hiện
của Hạo Vũ người ta đâu có ngốc mà không biết cô là ai: “ Chào anh, rất
vui được làm quen ”.
Hạ Mộng Long gật đầu: “ Bọn anh cũng có việc tìm Tuấn Khải vậy em đi cùng luôn đi ”.
“ Cảm ơn anh ”. Diệp Hạ rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của cô lễ tân.
Chờ cho Hạo Vũ, Mộng Long và Vương Tuấn Khải nói chuyện công việc xong
Diệp Hạ đã ngủ gật trên sopha. Ở trên máy bay không thoải mái lắm vừa về cái lại chạy tới đây nên giờ Diệp Hạ đã thấm mệt và ngủ thiết đi từ lúc nào không hay.
Như cảm nhận được có ai đó tới gần, đặt một nụ hôn lên môi mình Diệp Hạ
từ từ mở mắt. Xuất hiện trước mặt cô là gương mặt rõ nét của ai đó, đúng là lợi dụng lúc người ta ngủ mà.
Vương Tuấn Khải ngồi xuống thảm, nhẹ giọng: “ Em về lúc nào, sao không nói với anh ?”.
Diệp Hạ ngồi dậy, ngái ngủ nói: “ Em vừa mới xuống máy bay cách đây mấy
tiếng. Định tạo bất ngờ cho anh nào ngờ bất thành còn làm cho hai vị
lãnh đạo cấp cao áp giải đến tận cửa ”.
Vương Tuấn Khải cưng chiều hỏi: “ Giờ muốn đi đâu ? Anh xong việc rồi ”.
Vương Tuấn Khải nắm tay Diệp Hạ đi ra khỏi tập đoàn. Diệp Hạ cảm thấy
không ổn chút nào bởi có quá nhiều người nhìn và bàn tán: “ Anh có thể
bỏ tay em ra được không ? ”.
Vương Tuấn Khải càng nắm chặt hơn: “ Để cho họ biết mặt bà chủ tương lai ”. Giờ thì cô đã hiểu hành động này, có lẽ ban nãy hai người kia đã nói với anh ấy chuyện ở quầy lễ tân.
Hôm nay Diệp Hạ lại được chiêm ngưỡng thêm một chiếc xe khác của Vương
Tuấn Khải đó là xe Jeep. Đúng là nhiều tiền có khác. Diệp Hạ cảm thán
một hồi.
Thời tiết có vẻ bớt lạnh đi nhiều, có vài tia nắng tinh nghịch len lỏi
qua tầng mây chiếu vào trong xe chiếu lên gương mặt trắng ngần của Diệp
Hạ.
Điện thoại của Vương Tuần Khải reo, nhận xong cuộc gọi vẻ mặt của anh có vẻ không tốt lắm: “ Xin lỗi. Có lẽ phải thay đổi kế hoạch, anh cần xử
lí công việc ”.
Chiếc xe từ từ đi vào một khu đô thị nơi đây có rất nhiều biệt thự to,
nhỏ khác nhau được thiết kế rất đẹp. Tới nơi Diệp Hạ không khỏi trầm trồ khen ngợi. Nhà của anh là một ngôi biệt thự không to lắm sống một mình
sẽ không quá cô đơn vì không gian rộng. Từ cổng đi vào đường đi được dải sỏi trắng, hai bên trồng những khóm hoa nhỏ xinh nhiều màu rực rỡ. Căn
biệt thự được thiết kế theo phong cách châu Âu không gian mở với chủ yếu là kính. Tầng dưới gồm phòng khách, bếp, tầng bên trên gồm 3 phòng.
Xung quanh biệt thự là cây cỏ, bể bơi và một chiếc xích đu trắng nằm
dưới gốc cây hòe.
Thăm quan một lượt căn nhà Diệp Hạ ngồi ở phòng khách khen ngợi: “ Căn
biệt thự này của anh thật đẹp ”. Diệp Hạ tò mò hỏi: “ Có thể cho em hỏi
chút không ? Sao ở kia lại có chiếc xích đu ? Em không nghĩ anh có tâm
hồn thế đâu ”.
“ Anh có một đứa em họ nó hay đến đây chơi, chiếc xích đu đấy cũng do nó mà ra ”.
“ Hai người có vẻ rất thân nhau nhỉ ? ”.
“ Cũng được, hôm nào có dịp anh sẽ giới thiệu hai người với nhau ”.
Diệp Hạ hỏi tiếp, cô nhảy đề tài: “ Người ban nãy chúng ta gặp là anh Lý Dịch Phong ? ”.
Vương Tuấn Khải gật đầu: “ Xung quanh đây toàn là nhà của nghệ sĩ nổi tiếng cả. Giờ em còn muốn hỏi gì nữa không ? ”.
Cô mím môi, đảo mắt một vòng rồi trả lời: “ Ừm . . . Bao giờ nghĩ ra em sẽ hỏi tiếp ? ”.
“ Vậy em cứ tự nhiên, anh đi thay quần áo ”. Rồi anh đi lên tầng.
Diệp Hạ đi một vòng phòng khách ngó nghiêng, lục lọi đồ đạc như xem đây
là nhà mình cuối cùng cô phát hiện ra một quyển album ảnh ở ngăn tủ
phòng khách. Cô ngồi xuống thảm lật từng tấm ảnh một để xem rất chăm
chú.
Diệp Hạ nói với Vương Tuấn Khải đang ngồi làm việc gần đó: “ Hồi bé anh rất đáng yêu nha, trông rất mũm mĩm và đẹp trai ”.
“ Anh biết mình đẹp trai từ bé mà ”. Đúng là đồ tự luyến. Diệp Hạ nghĩ
thầm trong bụng, cô mà nói ra kiểu gì cũng bị anh xử lí cho mà xem, kinh nghiệm “ xương máu ” từ nhiều lần trước đã chứng minh cho cô biết điều
này nên tuyệt đối phải giữ im lặng.
Lật đến gần cuối album thì Diệp Hạ thấy có một tấm ảnh chụp, cô giơ bức
ảnh đến trước mặt Vương Tuấn Khải chỉ vào mặt một người hỏi: “ Cô gái
trong bức ảnh này là thanh mai trúc mã của anh à ? ”.
Vương Tuấn Khải nhìn bức anh: “ Cô ấy là Duệ Trúc - bạn của anh. Không
phải thanh mai trúc mã anh chỉ coi cô ấy là em gái thôi ”. Cô nói mà cô
gái hôm đó chính là bạn của Vương Tuấn Khải. Cô gái trong ảnh rất giống
bức ảnh chụp trong hồ sơ của Đỗ Duệ Trúc chỉ khác bây giờ các nét đẹp
trên khuôn mặt sắc nét hơn, có thể nói là dậy thì thành công.
Diệp Hạ ngồi lần mò cuối cùng không tìm được gì nữa mới dừng lại đi tới
giá sách sau bàn làm việc đặt ở phòng khách của Vương Tuấn Khải. Đứng
nhìn một lượt cô thấy ở đây toàn sách về kinh tế, kiến trúc, âm nhạc, cố gắng tìm thêm thì thấy có một vài cuốn tiểu thuyết trinh thám, tâm lí
tội phạm. Hì ! Có cái để giải trí rồi, đây đúng là loại sách mà cô
thích.
Ngồi khoanh tròn yên lặng trên chiếc ghế lười đặt cạnh cửa nhìn ra ngoài vườn, cô chăm chú đọc cuốn sách “ Đừng nói chuyện với cô ấy ”. Quyển
sách này rất hay lúc trước cô đã nghe nói đến nó nhưng chưa có thời gian đi mua về để đọc, giờ thì khỏi cần rồi.
Thấy Diệp Hạ hàng ngày nghịch ngợm không chịu ngồi yên một chỗ hôm nay
lại yên tĩnh lạ thường ngồi đọc sách khiến Vương Tuấn Khải không quen.
Hóa ra cô cũng có một mặt như thế này. Anh cần phải quan tâm cô hơn nữa
rồi.
Mặc dù tốc độ đọc sách của Diệp Hạ rất nhanh đã đọc xong bộ sách gồm hai quyển nhưng cũng đã đến giờ cơm tối, Diệp Hạ ôm bụng đói meo chạy đến
chỗ Vương Tuấn Khải: “ Anh mang em đến đây xong vứt em tự chơi một góc
còn mình thì làm việc, giờ định bỏ đói em luôn đấy à ? ”. Giọng nói của
Diệp Hạ như làm nũng mà cũng như hờn giận.
Anh sắp xếp đống tài liệu gọn gàng, đứng lên dẫn Diệp Hạ đến bếp. Hai
người bọn họ lại cùng nhau nấu cơm. Giải quyết xong vấn đề bữa tối Vương Tuấn Khải rủ Diệp Hạ đạp xe đi dạo. Lòng vòng đạp xe đến lúc ra bên
ngoài khu đô thị lúc nào không hay.
Vương Tuấn Khải thấy nơi này gần trường của mình nên nói: “ Trường cấp 3 của anh ở gần đây, em có muốn đến đó đi một vòng không ? ”.
“ Được đó, cứ đạp như thế này anh rất dễ bị người ta nhận ra ”. Diệp Hạ
vui vẻ đồng ý ngay, cô rất tò mò muốn biết trường học ở đây như thế nào.
Hôm nay vẫn là ngày học sinh đi học nhờ Vương Tuấn Khải quen với bác bảo vệ nên vẫn có thể vào, có lẽ anh hay quay lại thăm trường. Anh dẫn Diệp Hạ đi tới phòng mà anh đã từng học, dù thời gian anh ở trường không
nhiều nhưng quãng thời gian này là đẹp nhất, nhiều kỉ niệm với bạn bè,
thầy cô nhất.
Trăng lưỡi liềm chiếu xuống từ phía tây, Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải cùng nhau tản bộ quanh trường. Ánh trăng nhu hòa chiếu trên mặt đất, bọn họ
nắm tay nhau dạo bộ. Trận gió nhẹ thổi qua, mái tóc dài của Diệp Hạ nhẹ
phất qua mặt của Vương Tuấn Khải, ngoài ôn nhu, còn khiến cho lòng người say mê.
Lần trước dạo bộ với anh cô đi giày cao gót nên không chú ý giờ cô đi
giày thể thao mới để ý dù bản thân cao tới 1m67 nhưng đi bên cạnh anh
vẫn rất thấp và nhỏ bé. Cũng đúng thôi anh cao tới tận 1m85 mà.
Vương Tuấn Khải dừng đi bộ, quay sang nhìn Diệp Hạ. Thấy anh dừng lại
Diệp Hạ cũng dừng theo. Anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp.
Chiếc hộp được mở ra bên trong là chiếc vòng tay Love Bracelet của
Tiffany.
Anh lấy chiếc vòng đeo vào tay cho Diệp Hạ: “ Tạm thời dùng chiếc vòng tay này khóa em lại đã ”.
Diệp Hạ bị bất ngờ, mãi sau mới phản ứng lại, khóe môi cong lên, trong
đôi mắt trong veo ẩn hiện ý cười, cô giơ tay ngắm chiếc vòng tinh xảo
trên cổ tay: “ Em có đồng ý nhận đâu mà anh đeo vào tay em ”.
Vương Tuấn Khải thấy biểu cảm của cô: “ Không lấy thì thôi, trả lại đây cho anh ”.
“ Hàng đã tặng miễn đòi lại ”. Vương Tuấn Khải nhìn cô thật sâu, anh
nhìn thấy trong mắt cô tràn đầy tình cảm dịu dàng. Vì thế anh cũng không hề chần chừ ôm người cô dựa vào thân cây, cúi người xuống hôn. Một nụ
hôn say đắm như trên thế giới chỉ còn có hai người, môi lưỡi quấn quýt,
mãi đến khi Diệp Hạ không thở nổi nữa anh mới buông cô ra. Vì bị thiếu
không khí nên gương mặt trắng ngần của Diệp Hạ đỏ ửng.
Đi dạo thêm một đoạn nữa thì tới sân bóng rổ. Nhìn mọi người chơi rất
hăng say, vui vẻ nên Diệp Hạ cũng muốn chạy tới đó chơi cùng. Cô kéo tay Tuấn Khải rủ anh: “ Em muốn chơi bóng rổ ”.
“ Em cũng biết chơi bóng rổ ? ”.
Diệp Hạ kiêu ngạo trả lời: “ Em là ai cơ chứ ”. Với khả năng và bộ dạng
không chịu ngồi yên của Diệp Hạ thì làm sao mà không chơi được, anh hỏi
chỉ là để cho có thôi.
Thấy Vương Tuấn Khải xuất hiện ở đây khiến mọi người đang chơi bóng
trong sân được một trận náo loạn. May thay họ cũng không để ý lắm nên
Diệp Hạ và Vương Tuấn Khải có thể thuận lợi vào chơi cùng. Sau mấy trận
bóng Diệp Hạ mệt lả dừng chơi vào ngồi nghỉ xem Vương Tuấn Khải chơi. Kĩ thuật bóng của anh rất đẹp, rất giỏi cô có thể nhìn ra là anh chưa dùng hết thực lực đây cùng lắm mới chỉ một nửa thực lực, vậy mà đã đạt đến
trình độ này rồi.
Chơi thêm một lúc nữa thì Vương Tuấn Khải cũng rời sân. Mọi người được
chơi bóng với người nổi tiếng lại được chơi cùng cao thủ bóng rổ nên rất vui, còn hẹn với Vương Tuấn Khải khi nào có dịp thì tới chơi tiếp.
Trông anh lúc này rất thoải mái, không gò bó chút nào, không có khoảng
cách với mọi người.