Sở Hạ Nghi trèo lên một mái nhà, từ chỗ này có thể nhìn khá rõ đám người Dạ Huyền. Lúc này, họ tứ phía bị vây công. Dưới chân đã có rất nhiều
xác chết, người có, zombie cũng có.
Dựa theo định lý "Nhân vật chính không bao giờ chết" thì hẳn hai người này sắp được cứu rồi.
Phạch...phạch...
Gió bỗng thổi mạnh, đây là vì có trực thăng tới.
Cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy trực thăng màu rằn ri đang chao lượn trên bầu trời, bay tới chỗ Dạ Huyền. Trực thăng dần dần hạ thấp xuống, thả
cho đám người đó một sợi dây thừng dài.
Gần như ngay lập tức,
Cảnh Minh ôm Dạ Huyền, nắm tay thật chặt vào sợi dây thừng. Đám người
của bọn họ cũng bắt đầu với vào dây thừng.
Trực thăng tới chỉ có ý định cứu hai nhân vật chính, cho nên khi Cảnh Minh nắm được dây thừng,
trực thăng dần dần bay lên cao, đám người bên dưới nháo nhào tranh nhau
bám vào dây thừng, trong đó chỉ có một người may mắn đã nhanh tay bám
được vào dây thừng, đám còn lại đều trợn mắt nhìn lên. Họ không cam tâm.
Người bám được vào dây thừng đang cảm thấy may mắn, nhưng sau đó hắn liền cảm thấy bên dưới có một lực giật mạnh mình xuống. Hắn hoảng hốt nhìn xuống dưới, liền thấy một tên cao to đang ôm hai chân hắn giật xuống.
Lúc này trực thăng chưa lên cao cho lắm, nên tên cao to nhảy bật lên là có
thể ôm lấy chân hắn. Hắn liền đem chân đá mạnh không ngừng vào tên cao
to kia, liên tục giãy chân để hất tên cao to kia xuống. Tên cao to thấy
thế, liền nắm chặt chân hắn hơn, sau đó trực tiếp giật hắn xuống. Nói
thì chậm mà xảy ra thì rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy 10 giây.
Cả hai người đều không ai bám được vào dây thừng nữa, đều ngã mạnh xuống đất. Dây thừng ngày một lên cao.
Sở Hạ Nghi thu hết cảnh đó vào tầm mắt. Nam nữ chính sụp đổ đến thế sao, ngay cả người của mình mà cũng bỏ lại.
"Quả nhiên trong hoàn cảnh uy hiếp đến tính mạng mình, mọi người đều mặc kệ
trước kia người ta đã đối xử mình như thế nào, tất thảy đều dẫm đạp lên
nhau mà sống. Cho dù mình phải chết, cũng muốn kéo theo người khác."
William Kỳ trèo lên mái nhà, ngồi bên cạnh cô nói.
Sở Hạ Nghi
liếc mắt, bỗng cô cười rộ lên, nhưng tiếng cười đầy lạnh lẽo, giọng nói
mỉa mai: "Lúc nào mà chẳng thể? Con người từ xưa đến nay vốn dĩ vẫn luôn như vậy, luôn dẫm đạp lên nhau mà sống. Anh vì sống nên cướp đường sinh của tôi, xưa nay đường sinh đường sống của con người ta vẫn luôn chằng
chịt chồng chéo lên nhau như thế, người càng huy hoàng lộng lẫy, thì
càng dẫm đạp lên đường sống của nhiều người."
Bởi vì cuộc đời, vốn không có cái gì là công bằng cả.
William Kỳ quay đầu nhìn, đột nhiên hắn cảm giác, cô gái ngồi bên cạnh này,
đang nở nụ cười mỉa mai này, giống như đang xa tận chân trời vậy.
Trực thăng lúc này vừa bay vừa thu hồi dây thừng, nam nữ chính vừa được kéo
lên trực thăng, trực thăng liền tăng tốc, phi vút qua phía hai người bọn họ, gió mạnh quất về phía hai người.
Sở Hạ Nghi đứng dậy đúng
lúc ấy, bỗng nhiên sượt chân, rơi thẳng xuống bên dưới trong chớp mắt.
William Kỳ vươn tay kéo lại nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn
cô rơi xuống bên dưới đất.
Nhưng cũng trong chớp mắt khi rơi
xuống đó, Sở Hạ Nghi lật tay, kiếm Trường Minh đã lâu không xuất hiện
lập tức hiện ra trong tay cô. Cô đem kiếm chống thẳng xuống mặt đất.
Không chống được.
Sở Hạ Nghi cảm thấy có một lực cản vô hình trong không khí, hất kiếm của
cô ra bên ngoài. Thời gian đã không còn xoay xở được nữa, cô nhắm mắt
nhìn bản thân mình lao thẳng xuống dưới đất.
Chắc chắn là cái Hệ thống hàng giả chết tiệt kia giở trò!
oOo
Sau đó, cô lập tức quay về căn phòng đầy đủ đồ dùng tiện nghi, trên tay vẫn còn cầm kiếm Trường Minh."Cái đồ Hệ thống chết tiệt kia!" Sở Hạ Nghi gào lớn, lật tay một lần, lôi ra một quả lựu đạn nhỏ gọn, ném thẳng xuống phòng.
Nhưng...
Chẳng có gì xảy ra cả.
Màn hình chiếu lớn đột ngột sáng lên, giọng nói Hệ thống vang lên, tuy rằng vẫn là âm thanh của máy móc, nhưng Sở Hạ Nghi biết chắc chắn cái con
hàng Hệ thống đáng ghét này đang vui mừng sướng rơn: "Ký chủ, đừng chọc
bản Hệ thống. Bản Hệ thống có thể cưỡng ép khiến nhân vật cô chết."
"Ha, ngon nhỉ?" Cô ngồi trở lại trên giường, lạnh lẽo nói: "Ngươi cứ hống
hách vênh váo đi, bổn cô nương xem ngươi vênh váo được bao lâu!"
Cô không tin cô biết được đầy đủ số hiệu cùng phân loại của nó, lại không thể làm gì được nó.
Nếu mà thực sự không thể làm gì được nó, vậy cô đã sớm chết quách từ lâu rồi, huống chi...
"Haha." Nghĩ tới đây, Sở Hạ Nghi bật cười. Lần này không phải là giọng cười
lạnh lẽo như vừa rồi đối với William Kỳ, mà là tiếng cười trong trẻo.
Vậy mà bất giác, Hệ thống lại có linh cảm xấu. Nhưng nó nhanh chóng trấn định bản thân mình, cô có thể làm gì chứ.
Màn hình lớn liền hiển thị tư liệu:
Họ tên: Sở Hạ Nghi.
Nhiệm vụ chính: Không hoàn thành.
Tặng thưởng: Không có.
Điểm thưởng: 0.
Tích lũy điểm: 500.
Vật phẩm sở hữu: Không gian Hệ thống.
"Có dịch chuyển tới không gian tiếp theo không?"
"Không." Sở Hạ Nghi đáp, cô muốn nghỉ ngơi một chút.
Hệ thống nhìn ký chủ thản nhiên trèo lên giường ngủ, cô hoàn toàn không
bận tâm một chút nào đến chuyện sau khi cô chết cả, thật sự rất vô tâm.
Hệ thống không biết.
Rằng chính vì ký chủ của nó vô tâm, cho nên mới có được hào quang rực rỡ, mới từng bước leo lên đỉnh cao vinh quang.
Cũng chính vì cô vô tâm, cho nên mới trở thành ký chủ.
P.s: Bù cho mọi người hai chương, chương này vô cùng dài, mong mọi người đừng bơ ta, cầu tặng cmt và đề cử, theo dõi truyện.