Rúc trong căn hộ tới ba ngày, Vấn Nguyên - cha nguyên
chủ cũng chưa từng lộ mặt. Thân là Bộ trưởng, lại kiêm cả chức Căn cứ
trưởng, có lẽ ông ấy vô vàn việc cần xử lý. Đúng giờ đều có người đem
cơm đến cho cô. Sở Hạ Nghi cứ yên yên ổn ổn sống vậy trong ba ngày.
Vậy nên, người cô cũng mốc meo lên rồi. Sáng ngày thứ tư, chọn một thời
điểm nắng không quá gắt, Sở Hạ Nghi rời khỏi căn hộ đi ra bên ngoài.
"Cô là Vấn Hạ phải không?" Một chiếc xe đen bóng loáng dừng bên cạnh, cửa
kính xe từ từ hạ xuống. Sở Hạ Nghi liếc mắt, liền có chút chau mày. Một
tháng trước, là kẻ này phá chuyện dị năng của cô.
Đối phương cũng hơi ngẩn người, hiển nhiên đã nhận ra cô.
"Có chuyện gì sao?" Sở Hạ Nghi điềm nhiên hỏi.
Đối phương lấy lại tinh thần, nhếch môi mỏng: "Tiểu thư đang muốn dạo chơi
sao? Vừa hay tôi cũng đang rảnh, chúng ta ra ngoài đi."
"Được."
William Kỳ không ngờ cô lại nhận lời, nhưng cũng rất vui vẻ đẩy cửa xe.
Sở Hạ Nghi ban đầu vốn muốn từ chối, nhưng lại nghĩ có thể đi ra ngoài,
so với dạo loanh quanh trong đây sẽ tốt hơn nhiều.
Xe từ từ chạy ra khỏi căn cứ. Sở Hạ Nghi rút headphone nghe nhạc, gương mặt tỏ ý: "Đừng làm phiền."
Là một kẻ tinh tế, William Kỳ cũng nhận ra điều này. Hắn cũng không bắt
chuyện, tiếp tục lái xe. Hai người tuy rằng ngồi chung một xe nhưng đều
đang đắm chìm vào hai thế giới khác nhau.
"William thiếu, còn nghĩ bản lĩnh anh lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi." Y Y ở trong người hắn lên tiếng.
"Chưa đến lúc thôi." Hắn đáp lời.
Khi hai người trở về căn cứ vào buổi trưa, vừa vặn nghe thấy mấy tiếng hò hét: "Mau cho chúng tôi vào."
"Đúng vậy, cho chúng tôi vào."
"Mở cửa, mau mở cửa."
Chỗ cửa tiếp đón lố nhố một đám người quần áo rách rưới không ngừng kêu
gào. Trong đó nổi bật một cô gái tầm tuổi cô đang đứng đầu, mái tóc đen
búi thấp, gương mặt trắng trẻo, xinh đẹp. Và, vừa nhìn là biết nữ chính.
"Căn cứ lập ra là để cứu tế những người sống sót. Giờ muốn vào lại phải giao nộp vật tư, đâu ra cái đạo lý đó chứ." Giữa tiếng ồn, giọng nói của nữ
chính vang lên. Sở Hạ Nghi ở trong xe nghe thấy, liền dứt khoát mở cửa
xe đi xuống.
"Đó là điều đương nhiên." Sở Hạ Nghi khi tới gần,
cất lời: "Nếu để tất cả mọi người sống sót mà đi vào không cần vật tư,
vậy ai nuôi nổi? Mấy người bắt người ta phải nghĩ cho mấy người, vậy sao mấy người không nghĩ cho nguời ta?"
"Cô là ai?" Nữ chính quay mặt, lạnh lùng nói: "Đừng làm như căn cứ này là do cô mở."
Sở Hạ Nghi cười trào phúng: "Căn cứ này không phải do tôi mở, nhưng là nhà tôi mở." Dứt lời liền quay ra nói với hai người lính: "Tuân thủ nguyên
tắc. Có vật tư cho vào, không có ở ngoài."
"Dạ, tiểu thư."
"Không nghĩ tới cô lại ra đây." William Kỳ tiến tới nói.
"Ngứa mắt mà." Cô bình thản đáp. "Ra ngoài đi."
"Không phải chúng ta vừa về sao?" William Kỳ có hơi sửng sốt.
"Đi kiếm chút vật tư. Nói như thế mà bản thân mình vào không tôi cũng thấy
hơi ngại." Dứt lời liền leo lên xe. Lần này cô lái xe chứ không ngồi
đằng sau nữa.
William Kỳ mở cửa xe, thoải mái đáp: "Chiều ý người đẹp."