Nắm chút khí lực hồi lại do đan dược Huyền Từ đem cho, Quảng Mục Thiên
cắm đầu cắm cổ mà bỏ chạy, hắn biết mình có chần chừ ở lại cũng vô dụng, thậm chí còn là gánh nặng cho những người khác. Đại Hoàn Đan tuy là
thánh đan dược chữa thương của Thiếu Lâm tự, nhưng Quảng Mục Thiên bị cả ngoại thương lẫn nội thương, khí công lại bị ám kình thôn phệ, cho dù
ăn vào mười viên cũng chẳng ăn thua gì.
Tình cảnh hắn bây giờ
chẳng khác chi rồng sa bãi cạn tôm bỡn cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó
khinh. Bất quá, Quảng Mục Thiên không thèm quan tâm, quân tử báo thù
mười năm chưa muộn. Đợi hắn hồi phục lại trạng thái đỉnh phong thì mối
thù ngày hôm nầy, hắn quyết trả lại gấp mười lần.
Nghĩ lại chính
mình lúc trước, khi mà đại công chưa thành, đắc tội với toàn bộ Chính -
Tà song phái, bị người người đuổi giết, cao thủ truy sát hơn mấy trăm
dặm. Nói về phương diện kinh nghiệm trốn chạy ở mặt này, sợ rằng Lưu Đạo Nhân còn lâu mới ngờ tới được.
Quảng Mục Thiên theo lời dặn dò,
ngửng đầu lên trông mặt trời để phân biệt phương hướng rồi nhằm hướng
phía Nam mà phóng đi. Bất quá khinh công hắn không cao siêu, lại bị
trọng thương trên người nên tốc độ khá chậm. Chạy được khoảng chừng tầm
mười dặm thì thấy một ngọn núi lớn, phía trên đỉnh mây trắng bao quanh
mịt mờ, Quảng Mục Thiên trong lòng mừng thầm, nghĩ bụng:
"Hay
lắm! Ðường lên núi hiểm trở thế này thì cho dù có mấy trăm người đuổi
theo cũng chẳng thể nào ùa tới một lúc được. Nếu xẩy ra cuộc động thủ sẽ thành thế lấy một chọi một. Như vậy ta nhất định đối phó được. Hơn nữa
đỉnh núi sương mù dày đặc, nếu mà người Linh tộc bay tới cũng không thể
ngay lập tức nhìn thấy ta được."
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì
những tiếng hô hoán ở phía sau mỗi lúc một gần. Hiển nhiên là đám đệ tử
tam phái còn sót lại cùng Lưu Đạo Nhân truy sát mình đã càng ngày càng
đến gần. Quảng Mục Thiên quay đầu lại ngó thì thấy có chừng ba, bốn mươi người. Dẫn đầu cả đoàn là Lưu Đạo Nhân, chỉ thấy lão sắc mặt trắng
bệch, nhưng sát khí trong mắt lập lòe. Bộ pháp của Thiên Đạo Môn vốn là
đạo gia truyền thừa, có tên là "Tiêu Dao bộ pháp". Lấy hai chữ "Tiêu
Dao" làm cốt yếu, nay Lưu Đạo Nhân lại lấy ra làm khinh công truy đuổi
địch, đấy là đi ngược lại với ý nghĩa bên trong rồi. Vậy nên sắc mặt lão mới trắng bệch như thế.
Quảng Mục Thiên ngoái nhìn một lát xong
liền tiếp tục chạy lên núi. Vừa chạy thêm một hồi liền chợt thấy phía
trước có một cái dốc thẳng đứng, địa hình cực kỳ hiểm trở, từng chỏm đá
xung quanh mọc ra chi chít tựa như chông. Quảng Mục Thiên hai mắt sáng
lên, nghĩ thầm:
"Đây quả là một trận pháp tự nhiên đã tạo ra để
giúp ta đây mà. Nếu leo lên phía trên đỉnh dốc này, đợi nhân mã của Lưu
lão tặc tới, ta đứng phía trên lăn cự thạch xuống thì bọn chúng là sao
tránh được?"
Nghĩ vậy, hắn sử liền khinh công "Thượng Thiên Khê"
từng bước chạy lên đỉnh dốc. Khi lên tới nơi, Quảng Mục Thiên dừng lại
tự đánh giá tình cảnh xung quanh. Trước mặt hắn xuất hiện một cái vực
sâu, chia cắt ngọn núi thành hai nửa. Quảng Mục Thiên trong lòng thầm
ngạc nhiên, hóa ra đây không phải chỉ là một ngọn núi mà có tận hai
ngọn. Mà cái vực này chính là điểm chia cắt, nhìn từ bên ngoài quả thật
không thể tưởng tượng nổi.
Lúc đám người Lưu Đạo Nhân vừa tiến
sát chân núi thì đã thấy thân ảnh Quảng Mục Thiên trên đỉnh. Lưu Đạo
Nhân liền hô hào người mình đuổi theo sát nút. Khi cả đám chạy tới chỗ
cái dốc thẳng đứng kia, Lưu Đạo Nhân đứng lại, ánh mắt quét một vòng,
bụng nghĩ thầm:
"Chết chửa, địa hình nơi đây hiểm trở thế này.
Nếu tên kia đứng trên cao lăn đá xuống thì mấy người bọn ta làm sao mà
leo lên được?"
Ngay khi lão vừa nghĩ như vậy thì đột nhiên trên
đỉnh núi bên phải phát ra cuồng phong mạnh mẽ, vừa trợn mắt nhìn lên thì lập tức lão kinh sợ không thôi. Vô số tảng đá nặng mấy trăm cân từ trên đó rơi xuống ngay đỉnh đầu của mình.
Lưu Đạo Nhân phẫn nộ kêu lên:
"Cửu Long danh tiếng võ lâm mà lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ này sao?"
Quảng Mục Thiên cười ha hả, lại đẩy một tảng đá lớn lăn xuống, đáp:
"Danh tiếng sao? Cái củ lòn đó từ lâu ta đã không chú ý tới nữa rồi. Bất quá, ngày hôm nay chứng kiến Chưởng môn một tông ngậm dương căn trong miệng. Lại thêm bị mấy tảng đá đập bể đầu mà chết. Đó mới thực là sảng khoái."
Lời hắn vừa dứt thì một loạt tiếng kêu thảm vang lên, gần bốn mươi tên đệ
tử đuổi theo bị đá lăn trúng. Đè bẹp thành bánh thịt, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Lưu Đạo Nhân mặt mày méo mó tràn đầy giận dữ, lão
kêu to một tiếng rồi nhắm thẳng vào mưa đá đang rơi xuống mà bay ngược
lên trên. Kiếm quang phóng ra như chớp chém vào một tảng đá đang rơi
xuống khiến cho nó hóa thành một lớp bột phấn bay tán loạn, đồng thời
tay còn lại hóa chưởng sử chiêu: "Kinh Đào Hải Lãng" đẩy một tảng đá
khác ra. Chân hơi nhún một cái liền phót lên, thân hình nhẹ nhàng lách
qua, thuận thế đạp lên một tảng đá khác, khiến cho nó nổ tung mà thân
thể của lão mượn lực này bay ngược lên trên như mũi tên rời cung, nhắm
thẳng vào Quảng Mục Thiên đang ở trên cao. Toàn bộ hành động diễn ra cực nhanh, hơn nữa Lưu Đạo Nhân phát huy toàn bộ khinh công sở trường của
mình, đó chính là một thức trong Tiêu Dao Bộ Pháp, có tên là Hóa Địa Vi
Danh. (Biến Đất Thành Nhà, ý muốn chỉ là biến chỗ hiểm trở thành chỗ
trong nhà mình, muốn đi đâu cũng được.)
Quảng Mục Thiên tuy phòng bị, nhưng cũng không ngờ Lưu Đạo Nhân lại liều mạng như vậy. Dưới khinh công xảo diệu của lão thì những viên đá đó trở thành bàn đạp để lão
tiến lên nhanh hơn. Nhìn thấy Lưu Đạo Nhân bay lên đỉnh núi nhanh như
lưu tinh, khoảng cách không còn xa lắm thì Quảng Mục Thiên tiện tay ném
một hòn đá xuống rồi bỏ chạy.
"Chạy đâu cho thoát!"
Lửa
giận trong lòng Lưu Đạo Nhân ngập tràn, làm gì cho Quảng Mục Thiên trốn
thoát. Bàn chân lão đạp lên vách núi để mượn lực nhảy lên cao. Lúc đó,
khoảng cách của y với Quảng Mục Thiên chỉ còn tầm khoảng ba bốn trượng
mà thôi. Lưu Đạo Nhân sát khí thượng não, lão dồn toàn bộ khí công của
mình vào một chưởng, không khí xung quanh xoáy tít lại như lốc xoáy.
Thân hình Quảng Mục Thiên đang bỏ chạy, đột nhiên cấp tốc quay lại, song
chưởng thủ ra trước ngực. Chỉ nghe "Bình" một tiếng lớn, thân hình hắn
như diều dứt dây bay ngược về sau. Lưu Đạo Nhân tưởng rằng một chiêu của mình thành công, đang mừng thầm thì nghe vài tiếng "Véo Véo". Một loạt
trái ám khí bay tới xé bầu không khí rít lên thành những tiếng rùng rợn. Hiển nhiên là một thứ ám khí rất nặng.
Lưu Đạo Nhân giật mình, vội rút Huyền Tinh Linh Thần Kiếm ra múa lên hộ vệ toàn thân.
Hóa ra, Quảng Mục Thiên trong lúc bỏ chạy đã nhanh tay nhặt một đám đá vụn, đợi Lưu Đạo Nhân đánh ra một chưởng kia liền thủ sẵn song chưởng để
mượn lực đẩy, thuận thế bay sang bên kia ngọn núi. Đồng thời nhân cơ hội đó lấy đá làm ám khí phóng về phía lão. Quảng Mục Thiên lâm trận ứng
biến cực tài tình, hắn biết với sức mình hiện tại thật khó mà nhảy sang
phía bên kia được. Vậy nên hắn thủ sẵn song chưởng trước ngực chỉ thủ
không công, cốt yếu chính là mượn lực từ chưởng của đối phương để đẩy
mình sang bên kia bờ vực.
Lưu Đạo Nhân mặc dù kiếm thuật tinh
diệu, nhưng tâm thần vốn nổi nóng nên vẫn bị một số viên đá bắn trúng
người. Lão chỉ cảm thấy huyệt Thái Xung ở hai bàn chân cùng huyệt Tam Lý ở đầu gối chợt nhói đau, thì ra là đã trúng ám khí rồi. Thái Xung cùng
Tam Lý đều là huyệt vị ở chân, khi cao thủ khinh công giao đấu thường
nhắm vào đầu tiên. Quảng Mục Thiên tâm cơ linh động, nghĩ rằng dù mình
có bay qua được bên kia thì cũng chưa chắc đã thoát khỏi truy tung của
lão. Vậy nên trong số ám khí hắn phóng thì một nửa bắn vào những huyệt
vị này. Chính là muốn phá đi khinh công của đối phương.
Lưu Đạo
Nhân tuy cũng là bậc cao thủ võ lâm, nhưng cũng không thể ngờ được ý đồ
của đối phương. Mãi đến khi thân hình hạ xuống đất rồi, toan nhảy lên
truy sát thì mới phát hiện ra chân mình đã bị tê cứng. Nhưng khi đó thì
Quảng Mục Thiên đã sắp bay sang bên kia rồi, khinh công lão bị mất thì
làm sao truy đuổi. Lão tức quá, gầm lên một tiếng, hét lên:
"Cửu Long, xem Bách Bộ Phi Kiếm của bổn tọa đây!"
Nói rồi tả chưởng vỗ mạnh một cái xuống đầu gối ở hai chân, tạm thời đả
thông Tam Lý - sáu huyệt. Lưu Đạo Nhân hai hàm răng nghiến lại, bước lên trước năm, sáu bước. Nhưng mỗi một bước, thân hình lão lại như ảo ảnh
bắn ra. Đột nhiên, tay phải lão đang cầm kiếm vung lên một cái rồi phóng đi, thanh Huyền Tinh Linh Thần Kiếm lóe sáng như lưu tinh, nghe vút một tiếng liền nhằm trái tim Quảng Mục Thiên mà đâm đến cực nhanh.
Bách Bộ Phi Kiếm vốn phải bước đủ một trăm bước, tích súc nội lực thật hùng
hậu mới phát chiêu được. Nhưng trong tình cảnh này, Lưu Đạo Nhân làm sao bước đủ, lão bất chấp tất cả, nội lực có bao nhiêu đều dồn lên mũi kiếm hết. Nên chiêu thế hung lệ có đủ mà kỹ xảo lại thiếu sót.
Biến
cố bất ngờ khiến Quảng Mục Thiên cả kinh. Hắn công lực trên người gần
như đã cạn kiệt, thân hình lại đang ở trên không, không tài nào né tránh được. Kiếm này nếu phóng tới, hắn tất phải chết!
Đúng lúc đó,
một vệt sáng màu trắng lóe lên, một thanh ám khí không biết từ đâu phóng ra, đâm thẳng vào lưỡi của Huyền Tinh Linh Thần Kiếm. Thanh ám khí này
khi ở trên đường bay nhưng lại không hề phát ra một tiếng xé gió nào,
hiển nhiên thủ pháp phóng ám khí của người trong bóng tối cực kỳ cao
minh. Bất quá, Bách Bộ Phi Kiếm của Lưu Đạo Nhân nội lực đều dồn hết về
phía mũi. Người nọ lại đánh vào điểm mạnh nhất của kiếm đó, chính là sai lầm rồi. Vậy nên thanh kiếm chỉ bị chệch đi một chút mà thôi.
Bất quá, lệch một ly đi một dặm. Chỉ nghe "Phập" một tiếng nhỏ, mũi kiếm đã đâm trúng sườn của Quảng Mục Thiên, lút tới tận chuôi. Đồng thời lực
đạo trong kiếm còn chưa dứt, khiến thân hình hắn vốn dĩ là bắn sang bên
kia núi lại rơi thẳng xuống vực.
Quảng Mục Thiên hai mắt lờ mờ,
dần dần nhắm lại. Trong mơ hồ, hắn chỉ nghe thấy tiếng gầm giận dữ của
Lưu Đạo Nhân, tiếng đá rơi, tiếng sóng vỗ. Rồi một cảm giác lành lạnh
chợt ùa tới, hắn chỉ biết hự một tiếng rồi cứ thế ngất lịm đi.