"A di đà phật, Yêu Tinh
Vương tuy lãnh đạo Yêu Tộc một phương. Nhưng dã tâm thật lớn, làm liên
lụy biết bao nhiêu nhân mạng. Lão nạp mặc dù là người chốn thanh tu cũng không thể nào mặc kệ để y hoành hành được. Nếu Cửu Long có ý muốn thay
trời vệ đạo, lão nạp cũng xin được góp chút sức mọn vào. Âu cũng là ngăn chặn tai ương tới thế giới này đó vậy."
Lâm Ngọc Quân cũng tiếp lời:
"Phải đấy, ta nghĩ có thêm người thì hành động sẽ dễ dàng hơn chút ít..."
Quảng Mục Thiên nhíu mày, hắn chưa bao giờ thấy Không Trí đại sư cùng Lâm
Ngọc Quân tỏ vẻ nghiêm trọng như thế. Trong lòng đoán chừng Yêu Tinh
Vương này ắt hẳn phải ghê gớm lắm, mới khiến hai bậc cao thủ đương thời
cẩn trọng đến vậy. Nhưng tính hắn từ xưa tới nay không thích mắc nợ kẻ
khác, tuy có hơi chột dạ nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ vững vàng như bàn
thạch, đoạn đáp:
"Cảm tạ tấm lòng của Không Trí đại sư. Bất quá
Quảng Mục Thiên ta nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ý ta đã quyết. Cho dù Yêu
Tinh Vương có chạy đằng trời cũng chẳng thoát khỏi tay ta đâu."
Phi Hoằng hừ một tiếng, cười khẩy nói:
"Thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đây không phải giang hồ cũ mà ngài từng
biết nữa đâu. Đến lúc đó đừng trách bổn tọa không nhắc nhở trước."
Lâm Ngọc Quân cùng Không Trí thấy Quảng Mục Thiên đã quyết ý có khuyên thêm cũng vô dụng, bèn không mở miệng can ngăn nữa. Đoạn hỏi:
"Vậy
không biết lúc nào ngài khởi hành. Có cần chuẩn bị gì không? Dù sao lãnh địa Yêu Tộc cũng nguy hiểm trùng trùng. Ngay cả cao thủ bình thường
cũng khó mà tiếp cận."
Quảng Mục Thiên chắp tay, đáp:
"Hiện tại thì chưa làm ngay được, bất quá ta muốn lấy Huyền Vũ Phá Thiên Cung trước. Còn đầu của Yêu Tinh Vương hạn trong vòng một năm, nhất định ta
sẽ mang tới đây. Nếu trái lời, nguyện lấy cái chết để tạ tội."
Tuy hắn chỉ nói suông như thế, nhưng cả ba người đều tin tưởng. Mặc dù
không biết Quảng Mục Thiên làm thế nào, có thành công hay không? Nhưng
lời hứa của một võ sĩ một khi đã nói ra thì nặng tựa ngàn cân. Quảng Mục Thiên đã nói một năm, nhất định trong vòng một năm sẽ lấy được đầu Yêu
Tinh Vương về. Nếu không đến lúc đó, hắn cũng chỉ có nước lấy cái chết
để chuộc tội.
Lâm Ngọc Quân nghe xong thì gật đầu, xong quay sang nhìn Phi Hoằng rồi nói:
"Nếu Cửu Long đã nói như vậy, không biết Thống Lãnh đã vừa lòng hay chưa?"
Phi Hoằng khó chịu hừ một tiếng, rồi đứng bật dậy bước ra khỏi đình, trước khi đi còn lạnh lùng nói:
"Mong là Cửu Long nói lời giữ lời. Nếu không đến lúc đó cũng đừng trách bổn tọa không khách khí."
Quảng Mục Thiên chỉ cười mỉm chứ không đáp lại, ánh mắt sáng lập lòe hướng ra ngoài đình nhìn theo bóng lưng của Phi Hoằng. Bất chợt trong lòng hắn
nổi lên một dự cảm bất lành, nhưng lại không rõ đó là cái gì.
Lâm Ngọc Quân vuốt râu, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói:
"Chậc, Phi Hoằng không có thiện cảm với Quảng huynh đệ, ắt cũng là vì chuyện
đại chiến Chính Tà lúc trước ngươi không đứng về phía Tà Phái. Ài, xem
ra làm người tốt thật khó khăn a."
Quảng Mục Thiên lắc đầu, hắn
dĩ nhiên thấy được Phi Hoằng không có thiện cảm với mình. Thậm chí trong một sát na, hắn còn cảm thấy một chút sát khí nổi lên trong mắt lão.
Nếu nói đơn giản là thiện cảm thôi thì không đúng a. Đoạn hắn cười nhạt
đáp:
"Ta chưa bao giờ nhận mình là người tốt hết."
Lâm Ngọc Quân nói:
"Về Huyền Vũ Phá Thiên Cung chắc phải tầm năm ngày sau bọn ta mới lấy ra
đưa cho Quảng huynh đệ được. Dù sao đây cũng chỉ là bốn người chúng ta
ngồi mật đàm với nhau, tuy ta và Không Trí đại sư có uy vọng trong võ
lâm cực cao. Nhưng cũng không thể vì thế mà ra lệnh độc đoán. Đợi năm
ngày này để ta dàn xếp ổn thỏa. Lúc đó sẽ đưa Huyền Vũ Phá Thiên Cung
tới chỗ của ngài vậy."
Quảng Mục Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Hắn biết dù sao thì Huyền Vũ Phá Thiên Cung tuy là binh khí ít cao thủ đoái hoài tới, nhưng cũng được công nhận là kỳ bảo của võ lâm. Đột nhiên mất tung mất tích không rõ nguyên do, có thể sẽ gây nên một trận sóng gió
không hề nhỏ cho giang hồ. Hắn liền trao đổi với Lâm Ngọc Quân một số
vấn đề khác xong liền quay về quán trọ nghỉ ngơi.
Hai ngày sau
hắn lại có ước hẹn với Lâm Ngọc Tình sẽ tham dự đấu giá hội. Bất quá
điều khiến Quảng Mục Thiên khổ não chính là trên người hắn bây giờ không có tiền. Thậm chí số tiền mà Hoàng Bá Đạo cho hắn mượn cũng đã tiêu xài hết sạch. Chính vì thế nên mấy hôm nay hắn không dám ra ngoài ăn uống.
Bất quá dù sao võ sĩ đạt tới cảnh giới như hắn nhịn ăn dăm ba bữa cũng
chẳng đáng gì. Quảng Mục Thiên nằm trên giường ủ rũ chau mày. Bây giờ
không có tiền chẳng lẽ không đi? Nhưng nghĩ kỹ lại thì đây là đấu giá
hội chứ không phải chợ xá mà có thể ép mua ép bán. Ta không mua chẳng lẽ không được ngắm? Cùng lắm là bị mấy lão già kia chê cười mà thôi. Nghĩ
vậy tâm trạng Quảng Mục Thiên khá hơn một chút.
Ngày hôm đó,
Quảng Mục Thiên đang nằm nghỉ trong phòng, chợt nghe vài tiếng lạch cạch ở phía Tây Bắc, nghe như tiếng ngói va chạm, biết ngay là có cao thủ
đang chạy trên nóc nhà. Kế tiếp hai hướng Đông Nam, Tây Nam cũng đều
nghe tiếng động rất nhỏ, người thường khó mà phát hiện được. Mấy người
này khinh công rất khá, tuy nhiên vẫn không thoát khỏi lỗ tai của Quảng
Mục Thiên.
Chỉ nghe người ở phía Tây Bắc dừng lại trên một nóc
nhà, cách quán trọ của Quảng Mục Thiên chưa tới hai trăm bộ, rồi gã huýt lên một hồi sáo, vi vút như tiếng chim sẻ kêu. Hai người hướng còn lại
kia cũng chụm môi huýt sáo đáp lại. Quảng Mục Thiên biết đây là ám hiệu
liên lạc độc môn của Tà Phái, tuy lòng có chút ngờ vực nhưng cũng chẳng
thèm để ý.
Chợt nghe người phía Tây Bắc cười nói:
"Có phải Độc Ma Lão Quái - Bắc Kỳ Tâm; cùng Tam Cực Ma Nhân - Châu Âm Tổ đấy hay chăng?"
Hai người kia đồng thời đáp:
"Chính thị. Còn huynh đài đây là người phương nào? Xin cho biết danh tánh."
Người phía Tây Bắc giơ ra một tấm lệnh bài, đáp:
"Tại hạ là Tả Hộ Pháp mới nhậm chức của *Cửu Ngục Tà Ma, hai vị không biết đến là phải rồi."
Bắc Kỳ Tâm cùng Châu Âm Tổ thấy lệnh bài kia thì kinh sợ, vội quỳ xuống hành lễ, cung kính nói:
"Chúng thuộc hạ bái kiến Tả Sứ đại nhân."
Tả Hộ Pháp cười nói:
"Thôi, hai vị đều là cao tầng của Tà Phái, bất tất phải đa lễ. Ta vốn có việc
cần thông báo gấp, muốn tới bái phỏng hai vị đây, nhưng không ngờ lại
hội ngộ chỗ này. Thật là trùng hợp quá."
Bắc Kỳ Tâm hỏi:
"Không biết là việc gì mà phải phiền tới Tả Sứ đại nhân đích thân tới đây thế?"
Tả Hộ Pháp đáp:
"Là mật lệnh của Thống Lãnh. Chúng ta đứng thế này không tiện nói chuyện,
sợ người nghe lén. Hai vị mau tới gần đây để ta bố trí một chút."
Ba người hiện đang đứng trên ba nóc nhà khác nhau. Y vừa nói xong câu đấy, hai người kia cùng đáp: "Hay lắm." rồi lần lượt phi thân tới chỗ Tả Hộ
Pháp.
Tả Hộ Pháp thấy hai người đã tới gần, liền tung ra một cách âm tráo, ngăn trở người ngoài nghe lén. Xong y lấy từ trong người ra
một hai cuốn trục lần lượt đưa cho hai người, rồi nói:
"Thống Lãnh cần các vị bắt cóc người này. Thông tin đầy đủ đều có ở đây."
Cách âm tráo của Tả Hộ Pháp vốn là một môn công phu bình thường, tạo nội lực thành một khối cầu bao bọc ba người lại, ngăn trở không cho âm thanh ở
trong phát ra bên ngoài. Dùng để cách âm khi mật đàm.
Tuy nhiên
độ dày mỏng của tráo này tùy thuộc vào lượng nội công của người thi
triển. Tả Hộ Pháp vừa bố trí xong, lập tức ở bên ngoài liền không nghe
thấy một âm thanh nào của ba người bên trong nữa. Bất quá, điểm yếu của
môn công phu này là vô dụng đối với người có khí công cao cường hơn.
Chỉ thấy hai người kia vội cầm cuốn trục xong liền cẩn thận mở ra xem.
Hồi lâu sau, chợt Bắc Kỳ Tâm cầm cuốn trục cười dâm vài tiếng rồi xuýt xoa:
"Khặc khặc, cô bé này là ai xinh thật. Nếu đặt lên giường chắc chắn là tuyệt phẩm à nha..."
Lời hắn chưa nói xong thì Tả Hộ Pháp liền hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:
"Thống Lãnh hạ lệnh, chỉ được bắt cô ta. Cấm không được động vào làm ô nhục.
Hơn nữa, chúng ta bắt cô gái này chính là để uy hiếp một cao thủ võ lâm, trình độ cỡ Không Trí đại sư. Nếu người có gan thì cứ thử đưa cô ta lên giường xem."
Bắc Kỳ Tâm nghe đến câu "Trình độ cỡ Không Trí đại sư." thì sợ vỡ mật, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, mếu máo đáp:
"Thuộc, thuộc hạ nào dám... Nếu Thống Lãnh đã có lệnh như vậy, nhất định thuộc hạ sẽ tận lực làm theo."
Châu Âm Tổ đứng bên cạnh chợt nhíu mày, giơ lên một tờ giấy. Trong tờ giấy đó có phác họa hình ảnh của một nữ nhân, đoạn nói:
"Nhưng bây giờ có một vấn đề nan giải khác. Bên cạnh cô ta còn có một cao thủ
hộ vệ như này. Làm sao mà bắt cóc cho được. Đến lúc đó chẳng phải bứt
dây động rừng lắm sao?"
Bắc Kỳ Tâm vừa thấy cô gái trong tranh xong thì ngạc nhiên lắm, đoạn cười hề hề, nói:
"Tưởng gì chứ việc này dễ mà thôi. Cô gái trong hình này tuy lợi hại thật,
nhưng lần trước tỷ thí với ta bị dính Bắc Huyết Độc Chưởng. Chắc bây giờ vẫn đang ôm hận lắm. Nếu ta tới chủ động khiêu khích, nhất định y thị
sẽ đuổi cùng diệt tận để hả mối thù. Đến lúc đó huynh đệ nhân cơ hội vào bắt cóc cô gái kia đi là được. Còn ta tuy võ công không bằng người,
nhưng công phu chạy trốn vẫn còn bá đạo lắm."
Châu Âm Tổ sáng mắt lên, gật đầu nói:
"Nếu thế thì hay lắm."
Tả Hộ Pháp thấy hai người đã bàn bạc xong, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, nói:
"Nếu đã vậy, khi bắt xong. Các vị cứ đưa hàng tới điểm hẹn là được. Đợi khi
chúng ta giao thủ với người kia rồi, Thống Lãnh sẽ đích thân tới lược
trận. Con hàng này nhất định sẽ là một mấu chốt quan trọng không thể
thiếu. Hai ngươi phải nhớ kỹ, chớ làm Thống Lãnh phật lòng."
Nói rồi phẩy tay một cái đánh tan cách âm tráo, quay người rời đi.
Bắc Kỳ Tâm cùng Châu Âm Tổ cung kính thi lễ, đồng thanh nói:
"Cung tiễn Tả Sứ đại nhân. Đại nhân đi thong thả."
Hai người đợi Tả Hộ Pháp đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đoạn cũng rủ nhau rời đi.
Mặc dù ba người trò chuyện rất cẩn trọng, thậm chí Tả Hộ Pháp còn mở cách
âm tráo. Tuy nhiên, Quảng Mục Thiên khí công cao cường. Hơn nữa tai hắn
có một ít huyết thống của Tinh Linh Tộc nên nghe thính hơn cao thủ bình
thường gấp mấy lần. Lời ba người đàm luận phía trên, hắn đều nghe được
hết. Trong lòng chợt nổi lên nhiều nghi vấn. Trên đời này, ngoài bốn
người là hắn, Không Trí, Phi Hoằng, Lâm Ngọc Quân ra. Chẳng lẻ lại tồn
tại một cao thủ khác nữa, thực lực bằng cỡ Không Trí đại sư?
Theo như trong lời của tên Tả Hộ Pháp đó, ngay cả Thống Lãnh cũng chưa chắc
đã đánh lại người này, nên mới dùng tới kế bắt con tin.
Phi
Hoằng, Thống Lãnh Cửu Ngục Tà Ma. Người này tuy Quảng Mục Thiên mới chỉ
giao thủ sơ qua với y, nhưng trong cảm nhận của hắn. Người này thực sự
rất mạnh. Nhưng mạnh tới đâu thì hắn còn chưa dám khẳng định. Nhưng
Quảng Mục Thiên dám chắc một điều rằng, Phi Hoằng lợi hại hơn cả Tư
Không Thiên lẫn Hoàng Bá Đạo rất nhiều. Thậm chí hắn không tự tin rằng
có thể đả bại người này trong vòng một ngàn chiêu. Vậy mà kẻ nào lại
khiến cho Phi Hoằng cẩn trọng đến như thế?
Quảng Mục Thiên tuy
không tán thành với việc bắt con tin. Bởi đó không phải là hành động của một bậc đại cao nhân võ thuật. Bất quá hắn xuất thân Tà Phái, nghĩ làm
như vậy cũng chẳng sao. Không nắm chắc đánh bại kẻ thù thì phải dùng mọi mưu kế khác nhau, đến khi diệt được kẻ thù kỳ được mới thôi. Chỉ là hắn nghe cái tên Bắc Kỳ Tâm có chút quen quen, nếu đúng hơn công phu Bắc
Huyết Độc Chưởng của người này nghe có chút quen tai. Nhưng nhất thời
lại không nhớ là đã nghe ở đâu.