Vô Danh vừa mới bổ ra một đao, Nguyệt Nhi lập tức cảm nhận được không
gian xung quanh như muốn đóng băng, toàn bộ đều bị hàn khí lạnh lẽo bao
phủ. Nguyệt Nhi lúc này ở dưới uy thế một đao của Vô Danh cũng chỉ biết
đứng đơ ra nhìn một đao chém tới, không thể nhúc nhích.
Trong mắt của Vô Danh vẫn là sự lạnh lẽo ấy, một đao chém ra vẫn thẳng tiến đi về phía trước, đao văn liên miên lạnh lẽo mang theo hắc mang nhàn nhàn bao phủ khắp không gian, mục tiêu ở trong một đao này đều bị khóa lại, khó
có thể chạy thoát.
Đao văn liên miên lạnh lẽo kéo theo hắc mang
nhàn nhạt như không có để ý tới sự đờ đẫn của Nguyệt Nhi, nó lập tức
chém ở phía trên đầu của Nguyệt Nhi mấy thước. Chỉ thấy một cái bóng bị
bao phủ bởi một tầng huyết vụ ở bên ngoài đang nhảy tới phía sau lưng
Nguyệt Nhi đột nhiên khựng lại, ánh mắt cực kỳ sợ hãi phía sau huyết vụ
nhìn về phía dải đao văn liên miên lạnh lẽo kia.
Thời điểm một
đao này của Vô Danh quét tới, huyết vụ bao phủ bên ngoài bóng đỏ kia lập tức như muốn đông lại thành huyết băng, còn chẳng đợi bóng đỏ kia giãy
giụa thì một đao của Vô Danh đã chém qua.
Bịch!
Một đao
của Vô Danh chém qua lập tức cắt đôi bóng đỏ này ra làm hai khúc, huyết
vụ bao phủ bên ngoài bóng đỏ này cũng từ từ tán đi, để lộ ra một tên nam tử da trắng toát có khuân mặt dữ tợn, móng tay dài nhọn, ở miệng còn có hai cái răng nanh dài chìa ra bên ngoài.
Thời điểm một đao này
qua đi, không gian xung quanh lập tức trở lại bình thường, chỉ có trên
mặt đất còn đọng lại một lớp băng mỏng. Lúc này Nguyệt Nhi cũng mới kịp
phản ứng lại, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau.
Thời điểm Nguyệt Nhi nhìn thấy cái xác bị trẻ làm đôi ở phía sau thì mới thở phù ra một hơi, nàng biết Vô Danh sẽ không làm hại nàng mà. Chỉ là một
đao vừa nãy có chút đột ngột, nàng cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Vô Danh lúc này cũng đã đi tới chỗ của Nguyệt Nhi, hắn cầm tay nàng rồi nói:
- Để cho nàng phải sợ hãi rồi.
- Ta không sao.
Nguyệt Nhi cười mỉm, lắc đầu đáp. Vô Danh thì không thấy vậy, hắn cũng nhìn ra lúc đó nàng hẳn là rất sợ hãi, bóng đỏ kia đến cũng khá đột ngột, hắn
cũng không kịp thông báo cho Nguyệt Nhi, lúc đó chỉ có thể một đao bổ
ra. Vô Danh ôm lấy Nguyệt Nhi rồi vỗ nhẹ vào lưng nàng an ủi:
- Được rồi, không sao thì tốt rồi. Lần sau sẽ không để nàng phải sợ hãi nữa.
Vô Danh sau khi nói xong thì lại đi tới phía cái xác vừa bị hắn chẻ làm
đôi xem thử, sau khi nhìn rõ diện mạo của thi thể này, Vô Danh có hơi
nhíu mày lại, hắn thì thầm:
- Huyết Tà tộc.
Nguyệt Nhi ở
bên cạnh cũng nghe thấy tiếng nói nhỏ của Vô Danh, nàng cũng không biết
Huyết Tà tộc là cái gì, nàng lập tức hỏi lại:
- Phu quân, Huyết Tà tộc là như thế nào?
Vô Danh cũng là nghe qua về Huyết Tà tộc, hắn sở dĩ biết được cũng là do
ngọc giản của Liên Hồng Phong để lại, ở trong đó có ghi lại rất nhiều
thông tin về di tộc ngoại vực. Vô Danh nghe Nguyệt Nhi hỏi thì liền đáp:
- Huyết Tà tộc là một dị tộc sinh sống ở ngoại vực, chúng có những đặc
điểm riêng khác xa so với tu sĩ ở đại lục chúng ta. Chúng cực kỳ độc ác, thích xâm chiếm những đại lục khác, thích giết chóc, bắt tu sĩ ở đại
lục của chúng ta làm nô bộc cho chúng, không việc ác gì không làm. Huyết Tà tộc bất quá cũng chỉ là một trong rất nhiều chủng tộc ở ngoại vực mà thôi.
Nguyệt Nhi nghe Vô Danh nói vậy thì cũng rất là ngạc
nhiên, nàng cũng là lần đầu tiên nghe tới dị tộc ngoại vực. Nguyệt Nhi
nhìn thi thể Huyết Tà tộc tộc nhân kia nói:
- Nếu không phải nghe chàng nói, ta cũng không biết tới cái gọi là dị tộc ngoại vực này, hình dáng của chúng nhìn cũng thật đáng sợ. Nhưng sao chúng lại ở trong
Thiên Sơn Tông được.
Vô Danh lúc này ném ra một hỏa cầu bao phủ
lấy thi thể trước mặt, chẳng mấy chốc thi thể của Huyết Tà tộc tộc nhân
này liền bị thiêu rụi không còn một mảnh. Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi nói:
- Ở đây vốn là chiến trường cổ, chắc chắn cũng sẽ có nhiều dị tộc ngoại
vực như vậy còn chưa có chết hoàn toàn. Chúng ta trước tiên liền rời
khỏi chỗ này đi.
- Được.
Nguyệt Nhi nghe vậy thì cũng hiểu, nếu Vô Danh đã không muốn ở lại đây nữa, vậy nàng cũng sẽ không tiếp tục ở đây.
Vô Danh ánh mắt nhìn về phía hai đầu cực phẩm linh mạch được gắn ở trên
không trung, hắn nhất định phải đem hai đầu linh mạch này đi, nếu như để lại hai đầu linh mạch này ở đây thì quả là lãng phí. Vô Danh nhìn
Nguyệt Nhi nói:
- Nàng trước tiên đợi ta ở đây, ta muốn mang đi một chút đồ.
Vô Danh nói xong thì liền chạy thẳng về phía trên ngọn núi, hai đầu cực
phẩm linh mạch kia cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy, hắn bởi vì
trình độ trận đạo cũng có chút thành tựu cho nên cũng mới nhìn được tới
hai đầu cực phẩm linh mạch, nếu như đổi lại là người khác thì khi tới
đây cũng không nhất định có thể phát hiện ra.
Vô Danh vừa chạy
trong tay vừa xuất hiện rất nhiều trận kỳ, những trận kỳ này đều bị thần niệm của hắn giữ lại ở trong không trung, bay theo người của hắn. Vô
Danh nhìn thấy khoảng cách của hắn và hai đầu cực phẩm linh mạch bị giữ
lại ở trên không trung kia không còn xa nữa thì lập tức vứt toàn bộ gần
một ngàn mai trận kỳ về phía hai đầu linh mạch bị gắn ở trên không
trung.
Thần niệm của Vô Danh lại một lần nữa được huy động, ngay
lập tức một đợt âm thanh rầm rầm truyền tới, hai đầu cực phẩm linh mạch
này rất nhanh liền bị Vô Danh thu lại.
RẦM! RẦM! RẦM! OANH!
Mà đúng lúc này, sau khi Vô Danh rút đi hai đầu cực phẩm linh mạch này thì xung quanh Thiên Sơn Tông lập tức truyền ra rất nhiều tiếng chấn, nghe
giống như trời sập đất nứt đồng dạng. Ngọn núi mà Nguyệt Nhi và Vô Danh
đang đứng lúc này cũng đột nhiên từ trên không trung rơi thẳng xuống,
những sợi xích giữ lấy ngọn núi cũng liên tục đứt ra. Cảnh tượng này
đồng dạng cũng xuất hiện ở rất nhiều ngọn núi trong Thiên Sơn Tông.
Vô Danh vừa nghe thấy một loạt âm thanh này thì thầm kêu không tốt, hắn
hình như đã làm sai cái gì rồi, hai đầu cực phẩm linh mạch kia rất có
thể liên quan tới một thứ gì đó, mà thứ này hình như đã bị Vô Danh hắn
giải phóng rồi.
Vô Danh lúc này nào dám chậm trễ nửa giây, lập tức chạy nhanh về phía Nguyệt Nhi, hắn vừa chạy vừa hét to:
- Chạy nhanh.
Nguyệt Nhi cũng thấy được Thiên Sơn Tông đột nhiên rung chuyển, nàng cũng nghe thấy được Vô Danh bảo nàng chạy đi, nhưng nàng muốn đợi hắn, đợi hắn
tới đây rồi hai người cùng đi.
Lúc này ở Thiên Sơn Tông sớm đã
trở thành một mảnh rối loạn, rất nhiều tu sĩ đang chiến đấu với Huyết Tà tộc lúc này cũng bị loại biến đổi này làm cho sợ hãi, ngay cả Huyết Tà
tộc cũng không ngoại lệ.
Lúc này tất cả những ai ở trong Thiên
Sơn Tông cũng đều hò hét nhau mau chạy chốn. Vừa phải chiến đầu với
Huyết Tà tộc, bây giờ lại còn loại rung động này, ai ai cũng cảm thấy
hoảng sợ giống như bầu trời sắp sập xuống. Từng ngọn núi khổng lồ từ
trên không trung rơi xuống đè chết rất nhiều người, đồng thời khiến cho
mặt đất xung quanh trở nên rạn nứt, bụi phủ ngập trời.
BÙM!
Đúng lúc này đột nhiên có một tiếng nổ lớn vang lên, một cột địa nham đỏ rực phóng thẳng lên tận trời cao, kéo theo đất đá cùng bụi nham bắn theo,
uy thế cực kỳ to lớn, nhìn giống như ngọn núi lửa khổng lồ phun trào
vậy.
Rầm! Rầm!
Lúc này từ chỗ cột địa nham kia phóng lên
tràn ra rất nhiều địa nham đỏ rực, chúng như là sóng biển cuồn cuộn tràn ra ngoài như muốn nhấn chìm Thiên Sơn Tông. Chỉ cần nơi nào có địa nham đi qua thì nơi đó đều biến thành tro bụi.
Địa nham cuồn cuộn
tràn ra với tốc độ chóng mặt, lúc này liên tiếp vang lên những tiếng hét thảm, rất nhiều tu sĩ cùng Huyết Tà tộc bị dung nham bao trùm, lập tức
bốc hơi toàn bộ.
Vô Danh lúc này thần niệm cũng đã bao phủ toàn
bộ Thiên Sơn Tông, ngay khi hắn thấy cảnh tượng hỗn loạn trong Thiên Sơn Tông thì cũng cảm thấy da đầu tê dại. Hắn thấy có rất nhiều Huyết Tà
tộc tộc nhân đang chiến đấu với các tu sĩ, ngoài ra hắn còn thấy địa
nham cuộn trào như sóng biển tràn ra toàn bộ Thiên Sơn Tông.
Vô
Danh không biết tại sao Huyết Tà tộc kia không có mấy tên chạy tới chỗ
của hắn mà chỉ ở lại khu vực ngoại, nội môn của Thiên Sơn Tông giết
chóc, nhưng mà lúc này hắn cũng không có thời gian để nghĩ nhiều như
vậy, địa nham kia quả thực là quá khủng bố, nếu như bây giờ không chạy
nhanh thì nguy mất.
Vô Danh cả người nhoáng lên một cái đã lập tức xuất hiện ở chỗ của Nguyệt Nhi, sau đó ôm lấy cơ thể nàng rồi thuấn di.
Thế nhưng mà Vô Danh dường như đã khinh thường địa nham này, tốc độ của nó
quả thực quá nhanh, không đợi hắn và Nguyệt Nhi chạy ra bên ngoài thì
địa nham này đã bao trùm tới. Cả Thiên Sơn Tông lúc này giống như ngập
trong biển lửa.