Khi màn đêm buông xuống nơi thảo nguyên rộng lớn, những ngôi sao lại
càng hiện lên rõ ràng trên bầu trời. Trời không có mây, ánh trăng như
những sơi tơ reo rắc xuống thảo nguyên xanh tươi rộng lớn.
Buổi
tối ở thảo nguyên luôn tràn ngập âm thanh của cỏ xanh, chúng như hát lên một bài đồng ca, theo từng luồng gió mát thôi qua nghe du dương du
dương. Lúc này ở phía trên không trung cách không xa mặt đất đột nhiên
hiện lên vô số bọt mang xoay tròn giống như lốc xoáy, một lúc sau một
thân ảnh liền từ từ hiện ra bên trong bọt mang này.
Thân ảnh này
là một tên nam tử trẻ tuổi, người mặc đạo bào, khuân mặt tái nhợt, ở một bên sườn còn chảy ra rất nhiều máu, y phục cũng là rách rưới không chịu được, nhìn vết thương của người này dường như rất nặng.
Ngươi
nam tử trẻ tuổi này từ từ ngẩng đầu lên, mái tóc của hắn rồi bù, nhưng
không sao che nổi ánh mắt đầy sự tức giận của hắn, sát khí từ trên người của người này tỏa ra làm cho xung quanh gió nổi phần phật, thổi bay y
phục của y.
Người này chính là Liễu Sinh Đạo Mạo, may mắn kích
phát được Phá Không Phù rời đi, nếu không thì lúc này hắn đã là một bộ
xương khô ở trong tay của Vô Danh rồi.
Liễu Sinh Đạo Mạo thân
hình có chút chật vật đứng lặng ở trong không trung, ánh mắt của hắn
không hề che dấu sát khí, đột nhiên lúc này hắn lại phun ra một ngụm
máu.
Phốc!
Liễu Sinh Đạo Mạo đưa tay lên lau đi vết máu trên miệng, đôi mắt đỏ ngầu tràn ngập sự tức giận, hắn thì thào nói:
- Vô Danh, cái tên này ta nhớ kĩ. Chỉ cần ta có cơ hội, ta liền khiến cho ngươi sống không bằng chết.
Liễu Sinh Đạo Mạo nói xong lại ho sặc sụa vài tiếng, hắn lấy ra một viên đan dược từ trong túi trữ vật của mình sau đó nuốt vào. Lúc này trong đầu
của Liễu Sinh Đạo Mạo vang lên một giọng nói già nua, giọng nói này chỉ
có mình hắn nghe thấy được:
- Hừ, tiểu tử đó không hề đơn giản,
đặc biệt là công pháp ẩn nấp mà hắn sử dụng, ngay cả lão phu cũng không
hề nhìn thấy tu vi thật sự của hắn. Trên người tiểu tử đó nhất định có
bí mật rất lớn.
Trong âm thanh già nua này rõ ràng cảm nhận được một loại suy yếu, lúc này âm thanh già nua kia lại tiếp tục nói:
- Ta giúp ngươi kích phát Phá Không Phù chạy trốn, bị lực lượng cấm chế
đả thương nguyên thần, ta lúc này cảm thấy bản thân rất là suy yếu.
Ngươi tốt nhất trước hết liền tìm một chỗ bế quan trị thương, lão phu
lần này bị thương không nhẹ, cần phải ngủ một giấc. Ngươi tốt nhất hành
sự cho cẩn thận, nếu như lại gặp phải một tên biến thái như vừa rồi, lão phu cũng không thể giúp được ngươi thêm lần nữa.
Âm thanh già
nua này sau khi nói xong thì liền im lặng không nói gì tiếp. Liễu Sinh
Đạo Mạo nghe vậy thì cũng chỉ biết bản thân trước hết nên tìm một chỗ
trị thương trước, vết thương của hắn không nhẹ, nếu không phải kịp thời
kích phát được Phá Không Phù chạy đi thì nhất định là sẽ phải bỏ mạng.
Liễu Sinh Đạo Mạo nắm chặt nắm đấm, muốn trả thù Vô Danh thì trước tiên hắn
phải trị thương rồi nâng cao thực lực của mình đã. Nghĩ tới đây Liễu
Sinh Đạo Mạo liền chọn một hướng sau đó chạy thật nhanh, chẳng mấy chốc
liền biến mất.
o0o
Vô Danh cùng Nguyệt Nhi sau khi tách ra thì liền chạy hướng ngọn núi phía sau Thiên Sơn Tông. Vô Danh trực tiếp đưa tay ra ôm lấy eo của Nguyệt Nhi sau đó chạy đi thật nhanh. Nguyệt
Nhi cũng đã quen với hành động này của Vô Danh, nàng cũng không còn
ngượng ngùng giống như lúc trước, ngược lại đôi mắt sáng ngời mỉm cười
nhìn hắn.
Chẳng mấy chốc Vô Danh liền nhìn thấy trước mắt có một
ngọn núi lớn bay ở trên không trung, phía trên ngọn núi lớn này còn có
một chiếc đỉnh thật lớn màu đen. Xung quanh ngọn núi lớn này bị rất
nhiều dây xích đen lớn dữ lại, mỗi một dây xích đều cắm sâu xuống lòng
đất, nối thẳng lên trên dữ lại ngọn núi.
Vô Danh càng đi tới gần
càng cảm thấy một loại khí tức thanh minh truyền tới, hắn cảm nhận giống như có một luồng sáng thuần tịnh chiếu vào trên người khiến cho hắn
minh tỏ nhiều điều. Vô Danh càng đi tới gần, hắn lại càng cảm nhận rõ
ràng hơn, hắn thấy xung quanh dường như có một loại đạo vận khó có thể
nói rõ. Mà tất cả cảm giác này đều phát ra từ chiếc đỉnh lớn màu đen
kia.
Vô Danh lúc này tim đập thình thịch, hắn không biết rốt cục
chiếc đỉnh lớn kia là bảo vật gì mà lại có thể đem tới cho hắn cảm giác
như vậy. Vô Danh bất giác tăng nhanh tốc độ, tay hắn lại càng ôm chặt
lấy Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi lúc này có thể cảm nhận được nhịp tim của Vô
Danh một cách rõ ràng, và Vô Danh cũng thấy vậy, nàng và hắn tựa như
cùng chung một nhịp đập.
Vô Danh mỗi bước nhún lại đi xa tới mấy
chục trượng, chẳng mấy chốc hắn liền tới ngay phía dưới ngọn núi. Vô
Danh ôm chặt eo của Nguyệt Nhi sau đó nhảy lên dây xích sắt khổng lồ,
thân hình của hắn chạy như bay ở trên dây xích sắt, mỗi một bước đều vô
cùng chính xác và nhẹ nhàng đạp xuống trên dây xích.
Vô Danh thần niệm liên tục mở rộng, thần niệm của hắn xuyên qua đám mây trong đêm
tối, lúc này hai mắt của Vô Danh đột nhiên lóe sáng, Nguyệt Nhi rõ ràng
cũng cảm nhận được từ trong ánh mắt của Vô Danh có tia sáng mãnh liệt
phát ra, ngay sau đó Nguyệt Nhi giống như cũng nhìn thấy cái gì, hai mắt của nàng cũng sáng lên giống như Vô Danh.
Khi thần niệm của Vô
Danh mở rộng xuyên qua đám mây, hắn rõ ràng nhìn thấy hai đầu linh mạch
dài hơn ba mươi trượng nằm song song ở phía trên không trung giống như
hai con rồng màu trắng vậy. Xung quanh hai đầu linh mạch này là linh khí cực kỳ nồng đậm, ánh sáng trắng mãnh liệt phát ra từ hai đầu linh mạch.
- Cực phẩm linh mạch.
Vô Danh nói nhỏ, ánh mắt của hắn sáng ngời nhìn hai đầu cực phẩm linh mạch được gắn cố định ở trên không trung, hai đầu cực phẩm linh mạch này rõ
ràng được liên kết với một trận pháp nào đó. Vô Danh cũng là không ngờ ở đây lại có hai đầu cực phẩm linh mạch giống như vậy.
Tốc độ của
Vô Danh rất nhanh, chẳng mấy chốc liền tới gần chân núi. Vô Danh nhún
người một phát, cả hắn và Nguyệt Nhi lập tức rơi ở phía dưới chân núi
bay bổng ở trên không này.
Ngay khi Vô Danh vừa mới đặt chân lên
trên ngọn núi, cả người hắn lập tức chấn động, ngay cả Nguyệt Nhi đang
đỏ bừng mặt ở bên cạnh cũng có biểu hiện giống như Vô Danh.
Vô
Danh chấn động là bởi vì hắn cảm nhận được một loại cảm giác đã lâu chưa từng tiếp xúc, khiến cho hắn nhớ lại lúc mình còn ở trong chùa khổ tu.
Cảm giác Vô Danh cảm nhận được lúc này chính là một trường hòa ái từ bi, trường này khiến cho hắn cảm giác cả người nhẹ đi, cảm giác như tâm hồn được gột rửa trong ánh sáng của Phật Pháp, trong đầu hắn chỉ có duy
nhất một niệm đó chính là muốn được quỳ xuống chắp tay lạy Phật.
Vô Danh bỗng nhiên nước mắt cuộn trào không sao kiềm chế được, ngay cả
nguyên anh vốn ngồi yên bất động trong đan điền của hắn cũng từng trận
run rẩy. Loại cảm giác hạnh phúc này phát ra là từ nội tâm, không có một sự câu thúc, không có một sự không chế nào.
Nguyệt Nhi bên cạnh
Vô Danh cũng đồng dạng giống như hắn, cũng có nước mắt chảy xuống nhưng
không mãnh liệt giống như Vô Danh. Nàng rất nhanh liền hồi phục lại
trạng thái ban đầu, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ thoải mái, cực kỳ bay bổng.
Vô Danh hai chân run rẩy quỳ xuống, hắn không kiềm
được nước mắt, hai tay từ từ chắp lại, hướng phía chiếc đỉnh lớn màu đen dập đầu.
Nguyệt Nhi ở bên cạnh thấy Vô Danh như vậy cũng rất là
ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Vô Danh có biểu hiện như
vậy, hắn lúc này hoàn toàn khác xa so với lúc trước, một Vô Danh hoàn
toàn khác hẳn.
Vô Danh hai tay chắp lại hướng phía chiếc đỉnh đen kia dập đầu, nước mắt vẫn là không ngừng chảy ra, hắn nhỏ giọng nói:
- Đệ tử Vô Danh nhiều lần phạm vào đại giới, tội lỗi trồng chất, quả thực không xứng đáng được làm đệ tử Phật gia, không xứng đáng được cùng
người trở về Thiên Quốc. Không xứng đáng được Phật quang phổ chiếu,
không còn mặt mũi nhìn sư tôn, không có tư cách làm đệ tử của người, nếu tiếp tục mang danh đệ tử vậy quả thực là bất kính lớn nhất.
Vô
Danh nói tới đây chợt ngừng sau đó đứng dậy, từ trong túi trữ vật lấy ra một con dao nhỏ. Hắn đưa tay lên trên đầu, mái tóc dài xõa ra, một dao
chém xuống.
Vô Danh trong tay cầm lấy một nắm tóc, hắn nhỏ giọng nói:
- Vô Danh đi tới bước đường này, đã là đường cùng không thể quay lại, chỉ có thể tiếp tục đi tiếp. Sư tôn, Vô Danh muốn hoàn tục.
Vô Danh
nói xong liền thả nắm tóc theo gió bay đi. Hắn đã không thể tiếp tục tu
luyện thành Phật, mang danh đệ tử cũng chỉ làm ô uế pháp môn mà thôi. Từ nay hắn hoàn tục, tự mình truy cầu con đường vĩnh sinh của riêng mình.