Vô Danh lúc này đột nhiên nhớ lại hình ảnh từng xuất hiện trong đầu hắn, một vị nam tử với ánh mắt kiên định cầm trong tay trường thương vẽ ra
chín đóa hoa, đợi khi một thương này của vị nam tử kia đánh ra xong thì
một tinh cầu ở trước mắt nam tử này liền biến thành vô số mảnh vỡ.
Vô Danh hít vào một ngụm khí lạnh. Một thương lập tức đánh vỡ tan một tinh cầu, rốt cục phải có bao nhiêu sức mạnh mới có thể làm được. Nhìn một
thương người đó đánh ra thật nhẹ nhàng, thế nhưng uy lực thì đúng thật
là không thể tưởng tượng được. Thật sự là quá mạnh!
Vô Danh trong đầu lập tức suy nghĩ, liệu vết nứt mà hắn cảm ngộ có phải hay không
chính là một thương kia đánh ra để lại. Hắn lập tức lắc đầu, sũy nghĩ
này cũng không thật sự khớp cho lắm, nếu là một thương kia đánh ra mà
nói, vậy hắn cũng không còn có chỗ mà đứng trên dãy núi này, trừ phi dãy núi này rất có thể là mảnh vỡ bắn ra từ tinh cầu đó, hoặc là dư chấn
của một thương kia đánh ra ảnh hướng tới nơi này.
Vô Danh lắc lắc đầu, hắn lại không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này, với thực lực của
hắn bây giờ thì khó mà có thể lý giải được, cho nên không nghĩ nữa thì
hơn. Vô Danh thở ra một hơi, cảm nhận thực lực của bản thân tăng lên
thật là tốt, phải biết rằng hắn có thể tăng lên tu vi rất là gian nan,
một vết nứt dĩ nhiên để cho hắn gần tiếp cận Nguyên Anh tầng bốn, quả
thực là chỉ có thể ngộ không thể cầu.
Đúng lúc này Vô Danh đột
nhiên ngẩn người, hắn cảm giác được có rất nhiều ánh mắt ở trên người
hắn quét tới quét lui. Vô Danh sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, hắn
quay đầu nhìn một cái, lập tức vô số ánh mắt ở trên người hắn rời đi mà
không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn. Vô Danh hừ lạnh một tiếng,
nhìn mấy tên tu sĩ giả bộ như không có nhìn hắn rồi từ từ di chuyển ánh
mắt. Ánh mắt của hắn lập tức rơi ở trên người Nguyệt Nhi, ngập tràn yêu
thương.
Nguyệt Nhi cũng rõ ràng cảm nhận được có ánh mắt nhìn
nàng chằm chằm, nàng theo bản năng ngẩng đầu lên, ngay khi nhìn thấy đó
là Vô Danh thì cũng mỉm cười nhìn lại hắn, bước chân của nàng cũng là từ từ đi về phía hắn.
Vô Danh mỉm cười đứng yên chờ Nguyệt Nhi đi
tới, hắn nhìn ra mấy ngày này nàng có vẻ đã chịu đựng không ít, thân
hình hoàn mỹ trong mắt hắn giống như đã gầy đi rất nhiều rồi, khuân mặt
xanh xao còn có vết máu trên khóe môi, chỉ riêng đôi mắt vẫn là sáng rực như thế.
Vô Danh nhìn Nguyệt Nhi đang mỉm cười đứng ở trước mặt
của hắn, hắn nhẹ nhàng đưa tay lên gạt đi vết máu trên môi nàng, dùng
ánh mắt yêu thương nhìn nàng nói:
- Cực khổ cho muội rồi.
Nguyệt Nhi lắc đầu cười, nàng nhẹ nhàng nói:
- Thiếp không sao, ở dưới vết nứt này thu hoạch không nhỏ, coi như cực
khổ cũng xứng đáng. Chúc mừng phu quân lại có một bước tiến mới.
Vô Danh trong lòng vui vẻ, đây mới chính là Nguyệt Nhi mà hắn biết, đây
mới chính là Nguyệt Nhi mà hắn yêu thương. Nguyệt Nhi lúc này nào còn bộ dáng phóng túng giống như lúc trước, bây giờ Nguyệt Nhi ở trước mặt hắn chính là một cô gái ôn nhu dịu dàng, nói năng khiên tốn, luôn ở phía
sau khích lệ hắn, rất có duyên. Vô Danh đưa tay ôm lấy eo của Nguyệt
Nhi, kéo nàng sát lại gần hắn, hắn nói:
- Nàng lại đây, ta muốn xem một chút, nàng rốt cục là gầy đi bao nhiêu cân rồi.
Nguyệt Nhi bị hành động bất ngờ của Vô Danh làm cho kinh sợ, nàng kêu “A” một
tiếng, sau đó khuân mặt đỏ bừng rúc ở trong ngực hắn. Nguyệt Nhi ngượng
ngịu nói:
- Vô Danh, chàng xem ở đây nhiều người như vậy, chúng ta….
Vô Danh chỉ cười, đây chính là Nguyệt Nhi của hắn a, Nguyệt Nhi lúc này
chính là Nguyệt Nhi rồi. Vô Danh cúi đầu xuống nhìn vào khuân mặt đỏ
bừng của Nguyệt Nhi, hắn cười nói:
- Để cho họ nhìn, ta muốn cho
họ biết nàng là hoa đã có chủ, nàng chính là thê tử của Vô Danh ta,
không một kẻ nào có thể động tới nàng, không một kẻ nào dám đánh chủ ý.
Ta nếu như không thể cho nàng một cái danh phận, vậy hai chữ phu quân
này quả thật hư ảo không có giá trị.
Nguyệt Nhi nghe hắn nói như
vậy thì trong lòng ấm áp, ngượng ngùng lập tức bị nàng lãng quên, vòng
tay nhỏ nhắn ôm lấy cơ thể cứng cáp của hắn, chìm đắm trong hạnh phúc.
Nguyệt Nhi giọng nói thỏ thẻ truyền ra:
- Thiếp rất vui, thật sự rất vui.
Vô Danh lại càng xiết chặt lấy Nguyệt Nhi, như muốn hòa tan nàng. Hắn
không thèm để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, hắn nói:
- Được rồi, chúng ta liền thu thập linh thảo đi.
Nguyệt Nhi lúc này cũng từ trong lòng của Vô Danh thoát ra, nàng gật đầu đồng ý một tiếng, sau đó liền đứng ở phía sau Vô Danh. Vô Danh thần niệm trải
rộng, hắn lập tức phát hiện ở đây lại có thêm rất nhiều người, ngoài
nhóm người đang đào linh thảo phía dưới ra, hắn còn thấy một nhóm rất
đông khoảng mấy trăm người đang công kích hộ trận bên ngoài Thiên Sơn
Tông ở trên đỉnh dãy Thiên Sơn.
Vô Danh lập tức chú ý tới tầng
linh thảo trước mắt, toàn bộ đều là linh thảo cấp sáu, để cho hắn không
ngờ tới rằng ở phía dưới vết nứt này lại có một tầng linh thảo như vậy.
Nếu không phải lúc đó hắn cảm ngộ ra một đao sau đó tùy ý chém xuống chỗ vết nứt, hắn cũng là không có chú ý tới ở dưới vết nứt còn có cấm chế
tự nhiên bao phủ, che lại một tầng linh thảo vẫn đang tiếp tục sinh
trưởng ở phía bên dưới.
Vô Danh ánh mắt vui vẻ nhìn về mấy gốc
linh thảo cấp sáu kia, hắn đếm sơ qua có tới hơn năm mươi gốc, trong đó
có Huyết Hà Hoa, Sơn Linh Thảo, Bạch Lai Căn,…
Trong đó Huyết Hà
Hoa là linh thảo chính dùng cho luyện chế Huyết Hà Đan, đan dược chữa
thương cấp bậc Địa Đan nhất phẩm. So với Thanh Sơn Đan là linh đan thất
phẩm còn muốn trân quý hơn không biết bao nhiêu lần.
Sơn Linh
Thảo là luyện chế linh đan cửu phẩm Đại Bồi Chân Đan, thích hợp dùng cho tu sĩ Nguyên Anh sử dụng hồi phục chân nguyên. Vô Danh lập tức phóng
thần niệm ra sau đó thu loại toàn bộ hơn năm mươi gốc linh thảo này, ở
đây không có linh thảo nào là hắn không cần.
Nguyệt Nhi đồng dạng cũng ở một bên thu lại một số linh thảo cấp năm còn sót lại sau một đao của Vô Danh. Đợi sau khi Nguyệt Nhi thu lại xong thì cũng liền cùng Vô
Danh đi lên trên cao hơn.
Có rất nhiều ánh mắt gen tị nhìn về
phía Vô Danh, bởi vì trong những người ở trên dãy sơn mạch này thu thập
linh thảo thì cũng chỉ có một mình Vô Danh là thu được linh thảo cấp
sáu, lại còn có tới hơn năm mươi gốc. Thế nhưng ghen tị thì ghen tị,
không có ai có thể làm gì được hắn, muốn cướp linh thảo, vậy cũng đừng
nghĩ.
Vô Danh sau khi cảm ngộ vết nứt kia thì khả năng chống chịu dưới loại sát khí ở trên dãy sơn mạch này cũng tăng lên không ít, lệ
khí trên người của hắn toàn bộ đều biến thành sát khí, tuy nhiên sát khí trên người của hắn cũng không nhiều, hắn thế nhưng giết người rất ít,
tính ra cũng chỉ có trên mười người bị hắn giết mà thôi.
Vô Danh ở bên dưới loại sát khí trên sơn mạch ập tới cũng rất là thong thả, sau
khi cảm ngộ tới đao thứ tư Cửu Hoa Sinh thì hắn đối với loại sát khí này cũng không có mấy phần thích thú, hắn sẽ lại không dùng nhiều thời gian đi cảm ngộ những luồng sát khí này.
Vô Danh thần niệm vừa mới
đưa ra là lại thu vào một đống lớn linh thảo cấp năm, toàn bộ đều rơi
vào trong dược viên giới chỉ của hắn. Vô Danh thế nhưng cũng không có
đào đi tất cả linh thảo ở đây, hắn sau khi cảm ngộ đao thứ tư Cửu Hoa
Sinh về sau thì mỗi lần thu linh thảo đều lưu lại mấy gốc, để cho chúng
tiếp tục sinh trưởng.
Thần niệm của Vô Danh lúc này lại nhìn thấy ở bên dưới một vết nứt có một tầng cấm chế tự nhiên, hắn không chút do
dự, Khai Thiên Dạ Đao lại bổ về phía cấm chế kia một nhát.
Rầm!
Một tiếng “rầm” lớn vang lên, thế nhưng mặt trên cấm chế kia cũng chỉ gợn
sóng một chút chứ không bị một đao của Vô Danh bổ ra. Vô Danh ngược lại
cũng không cảm thấy thất vọng, cấm chế càng mạnh tự nhiên linh thảo bên
trong cũng càng tốt. Hắn lại tiếp tục bổ ra thêm một đao nữa vào mặt
trên của cấm chế.
Rầm! Rầm! Rầm!
Vô Danh liên tiếp bổ ra
mấy đao, thế nhưng cấm chế này cũng còn chưa có nứt ra, hắn cũng không
cảm thấy ngoài ý muốn, lại một lần nữa bổ ra thêm một đao.
Răng rắc!
Một đợt tiếng răng rắc truyền tới, cấm chế này lập tức bị Vô Danh bổ thành
mảnh vụn sau đó tại trong màn đêm tiêu tán. Ngay lập tức một gốc linh
thảo có lá màu nâu gợn sóng toát ra một loại hơi thở xuất hiện trước mắt Vô Danh. Vô Danh ánh mắt vui mừng nhìn gốc linh thảo này, không ngờ
đằng sau cấm chế này lại có một gốc Thần Nguyên Thảo.