Vô Danh cũng không thể trách được Nguyệt Nhi tại
sao lại có thể phóng túng như vậy, nếu có thể trách vậy thì hắn chỉ có
thể trách Phan Kim Dịch. Vô Danh bây giờ nghĩ lại hắn hình như đã để cho tên đó chết quá dễ dàng rồi.
Hành động của Nguyệt Nhi bây giờ
chắc chắn là liên quan tới công pháp mà nàng tu luyện, nếu không phải là cái công pháp chết tiệt đó, Nguyệt Nhi bây giờ nhất định sẽ không giống như vậy. Nguyệt Nhi trước kia chính là một cô bé ngây thơ trong sáng,
chứ đâu có như bây giờ thật giống một cái hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông, phóng túng không có chừng mực.
Vô Danh chỉ biết thở dài
trong lòng, hắn thế nhưng là rất thương Nguyệt Nhi, đợi có thời gian hắn sẽ dùng Lôi Dương quả ép xuống thuần âm chi khí trong người Nguyệt Nhi
sau đó giúp nàng thay đổi một cái công pháp mới. Hắn chỉ lo lắng mình
chậm chễ một ngày liền để cho nàng chịu dục hỏa khống chế thêm một ngày, lúc đó nàng rất có thể sẽ mất đi bản tính của mình. Vô Danh không cho
phép điều đó xảy ra.
Ba người im lặng tiếp tục di chuyển, lúc này thần thức của Vô Danh lập tức nhìn thấy ở phía rất gần từ thông đạo lớn này liền chia ra sáu thông đạo nhỏ. Vô Danh liền lập tức thúc dục mọi
người đi nhanh hơn một chút.
Vô Danh lập tức phóng người đi lên
phía trước, bỏ lại Nguyệt Nhi khuân mặt có chút hờn dỗi ở lại phía sau.
Chẳng mấy chốc Vô Danh liền đứng ở phía trước sáu thông đạo nhỏ. Mấy
giây sau thì hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên cũng đã bắt kịp hắn.
Vũ Thủy Yên lập tức chỉ về sáu đầu thông đạo nhỏ ở phía trước rồi hỏi Vô Danh:
- Vô Danh đại ca, bây giờ chúng ta đi con đường nào vậy?
Vô Danh cũng là im lặng suy nghĩ một hồi, thần thức của hắn sau khi quét
vào trong sáu đầu thông đạo này thì lập tức biến mất không còn một mảnh, hắn cũng không có phát hiện ra bất kì khí tức linh thảo nào ở đây cả.
Tròng lòng của Vô Danh có chút nghi hoặc, rốt cuộc là linh thảo kia làm sao
truyền ra tới. Thần niệm không cách nào quét vào bên trong sáu đầu thông đạo này, hắn cũng không có nhìn thấy những thông đạo này có gì nguy
hiểm ở bên trong cả, nhìn nó đều có vẻ rất bình thường. Nhưng hắn cũng
lo lắng không biết bên trong có nguy hiểm gì hay không.
Thế nhưng đã đi đến đây rồi lại chẳng lẽ không đi tiếp, nếu như sợ hãi nguy hiểm
mà nói, vậy thì rất khó có thể đạt được thành tựu gì to lớn. Vô Danh suy nghĩ một hồi, hắn quyết định chọn một con đường để tiến vào. Ánh mắt
của Vô Danh đảo qua sáu đầu thông đạo, hắn liền chọn đầu thông đạo thứ
hai đi tới.
- Chúng ta đi đường này.
Vô Danh chỉ tay vào
đầu thông đạo thứ hai rồi nói, sau đó hắn liền đi vào bên trong đầu
thông đạo này. Ngay khi cả ba người đều đã tiến vào bên trong thông đạo
này, lập tức ở phía trên nơi cánh cổng đi vào xuất hiện mấy chữ mờ mờ
như ẩn như hiển màu đỏ, Dục Môn.
Vô Danh sau khi tiến nhập vào
trong đầu thông đạo này thì liền có ánh sáng đỏ dịu nhẹ phát ra, thông
đạo này lập tức được chiếu sáng. Vô Danh đi vào sâu một chút bên trong
thông đạo này thì hắn lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh bỗng chốc
tăng lên cao hơn rất nhiều.
- Nhiệt độ càng lúc càng lên cao.
Nguyệt Nhi trầm giọng nói. Vô Danh nghe vậy thì cũng gật đầu, hắn lập tức lên tiếng nhắc nhở:
- Hai người phải cẩn thận quan sát một chút, trong này rất có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm.
Vô Danh cảm giác nhiệt độ ở đây bỗng chốc tăng cao, vậy nhất định phải có
thứ gì đó liên quan tới lửa, ví như trong này có một đóa hỏa diễm, hoặc
là trong này xuất hiện một cái hỏa động hay gì gì đó.
Vô Danh lúc này vẫn tiếp tục bước đi về phía trước, thần niệm của hắn một
mực trải rộng ra xung quanh, chỉ cần có bất kì một động tĩnh nào xuất
hiện đều bị hắn bắt được. Vô Danh thấy phía trước hắn bây giờ đã xuất
hiện một cái bãi đất rất rộng lớn, thế nhưng để cho hắn cảm thấy không
ổn đó chính là bãi đất rộng này bị một loại sương mù màu đỏ bao phủ,
khiến cho thần thức của hắn khi tiến vào bên trong cũng bị giới hạn.
Vô Danh không có ngay lập tức đi vào bên trong vùng sương mù màu đỏ này,
hắn cứ có một cái cảm giác gì đó kỳ kỳ. Thế nhưng mà quan sát một hồi
lâu hắn cũng không có phát hiện ra bất kỳ điểm nào không thích hợp.
Ngoài việc thần niệm của hắn rơi vào trong vùng sương mù màu đỏ thì bị hạn
chế lại chỉ còn hai trượng ra thì cũng không có phát hiện bất kỳ điểm
nào khả nghi. Hai người Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên vốn là đi theo sau Vô
Danh, cho nên hắn không có đi tiếp thì hai người cũng đồng thời dừng
lại.
Nguyệt Nhi lúc này ánh mắt lại rơi ở trên người của Vô Danh. Nàng bây giờ có một cái cảm giác rất khó chịu, ở trong này nhiệt độ hay là quá cao một chút, để cho người nàng cũng phải toát mồ hôi. Vũ Thủy
Yên ở bên cạnh đồng dạng cũng cảm thấy như vậy, nàng cũng thấy trong này nhiệt độ hơi cao.
Còn Vô Danh thì hiện tại cảm thấy cũng khá là
bình thường, nhiệt độ trong này mặc dù cao nhưng cũng không có ảnh hướng tới hắn là bao, hắn thế nhưng là một cái tu sĩ luyện thể.
Vô
Danh nghĩ dù thế nào thì cũng nên đi về phía trước thử xem, hắn phát
hiện ở đây ngoài sương mù đỏ ngăn cản thần thức ra thì cũng không có
nguy hiểm gì, ít nhất là cho tới lúc này. Vô Danh lập tức tiến nhập vào
trong sương mù đỏ, hắn cũng không quên nói lại một tiếng:
- Hai người đi theo sát sau lưng ta.
Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên đồng thời gật đầu một cái sau đó liền theo sát Vô
Danh đi vào trong vùng sương mù đỏ này. Hai người cũng chỉ có thể cố
gắng đi theo sát Vô Danh, bởi vì thần thức của hai người không phóng ra
ngoài được quá nửa mét.
Vô Danh vừa mới đi vào trong sương mù đỏ, hắn lập tức cảm giác được trong này nhiệt độ lại một lần nữa lên cao,
mỗi lần hít thở đều có cảm giác nóng rực. Vô Danh lập tức ngừng thở sau
đó truyền âm cho hai người Vũ Thủy Yên và Nguyệt Nhi ở phía sau:
- Không được hít thở.
Thế nhưng để cho Vô Danh cảm thấy giật mình đó chính là hắn truyền âm không có ai bắt được, ngay khi thần niệm của hắn vừa mới nhìn lại phía sau,
lập tức không thấy Nguyệt Nhi cùng với Vũ Thủy Yên đâu nữa.
Vô
Danh trợn tròn mắt, hai người đó rõ ràng là đi theo phía sau hắn, bây
giờ lại biến mất một cách thần bí như vậy, rốt cục là cái gì xảy ra. Nơi này nhất định có vấn đề, Vô Danh thầm nói trong lòng. Hắn lúc này cũng
không tìm thấy Nguyệt Nhi và Vũ Thủy Yên đâu, hắn cũng chỉ có thể cầu
mong cho hai người đó không có gặp phải chuyện gì nguy hiểm.
Vô
Danh đảo mắt xung quanh sau đó lại cẩn thận bước tiếp mấy bước. Lúc này
hắn đột nhiên cảm thấy hơi rát da, Vô Danh lập tức đảo qua thần niệm ở
trên người. Ngay sau đó hắn liền phát hiện sương mù đỏ này có vấn đề.
Bởi vì thần niệm của hắn rất cô đọng cho nên ngay khi thần niệm vừa mới đảo qua liền phát hiện có một lượng khí rất nhỏ khó có thể nhìn thấy thông
qua da của hắn thẩm thấu vào trong thân thể. Vô Danh cảm giác đây giống
như là khí tức của một loại hỏa diễm vậy. Mà còn có cả sương mù đỏ này
nữa, làm sao nó có thể xuất hiện nhiều như vậy.
Vô Danh không
biết rốt cục đây là nơi nào, hắn đã đi lâu như vậy mà còn không có thấy
điểm cuối cùng. Thần niệm của hắn hiện tại cũng chỉ có thể phóng ra được phạm vị bốn trượng tả hữu, phải cố gắng lắm hắn mới có thể phóng ra xa
tới như vậy.
Mà với cường độ thân thể của hắn bây giờ, dưới loại
đia phương này mà vẫn còn cảm thấy rất là nóng, dùng chân nguyên che lấy cơ thể cũng không có quá nhiều tác dụng. Nơi này khiến cho hắn cảm giác bản thân giống như đang bị từ từ đốt cháy.
Vô Danh lập tức vận
chuyển Vô Cực Luyện Thể Quyết, hắn cố gắng ở bên trong này chống trọi
lại. Vô Danh lúc này đột nhiên nghĩ tới, hắn có phải hay không đã rơi
vào một cái trận pháp nào đó, mà trận pháp này hẳn phải có cấp độ rất
cao.