Vô Danh sắc mặt cũng là trầm xuống, lúc này hắn mới nhìn Phùng Mạc rồi nói:
- Ta đương nhiên là không có nhã hứng cùng ngươi làm chuyện này. Thế
nhưng mà ta tin chắc rằng các vị bằng hữu ở đây sẽ không có ai ngại ngần nhờ ngươi chỉ giáo đâu. Ở đây có nhiều tu sĩ còn trẻ như vậy, tất nhiên cũng sẽ có không ít người chưa biết mùi vị có đạo lữ là như thế nào.
Ngươi nói bản thân động phòng không ít lần, vậy chắc cũng có không ít
đạo lữ. Vậy ta mạn phép hỏi ngươi một câu, ngươi có thể hay không mang
đạo lữ của mình ra cho mọi người xã giao mở rộng tầm mắt một chút, sau
đó lại cùng nhau bàn luận một phen, coi như là làm phúc vậy.
- Ngươi…
Phùng Mạc nghe thấy Vô Danh nói như vậy thì hắn lập tức tức điên lên, tay run cầm cập chỉ vào mặt Vô Danh. Xung quanh mọi người nghe thấy Vô Danh nói thì cũng là không nhịn được cười, thế nhưng là cũng không có ai dám ở
trước mặt Phùng Mạc cười lớn mà chỉ dám đưa tay che miệng cười trộm. Vô
Danh nói ra lời này quả thực cũng có thể cho Phùng Mạc tức khí mà chết.
Vô Danh cũng chẳng đợi cho Phùng Mạc nói lời nào, ánh mắt của hắn rất nhanh trở nên lạnh lùng tới cực điểm liếc nhìn Phùng Mạc:
- Thế nào, ta nói không đúng sao, chẳng phải ngươi nói ta nên vì mọi
người mà mở ra thạch môn làm từ thiện. Bây giờ ta nói ngươi nên đem
ngươi đạo lữ cho mọi người cùng hưởng coi như làm phúc chẳng lẽ là ta
nói sai. Bản thân làm kỹ nữ vậy mà còn muốn lập miếu thờ, đúng là chuyện cười.
Vô Danh cũng chẳng để cho Phùng Mạc kịp nói lời nào, hắn lập tức nhìn xung quanh sau đó ôm quyền nói:
- Các vị bằng hữu, mọi người cũng đã thấy, tên họ Phùng này rõ ràng là
không nói đạo lý, hắn rõ ràng là tới đây quấy rối ta làm sinh ý, cũng là đang cố ý làm chậm trễ thời gian của mọi người. Mọi người thử nghĩ xem, ta ở đây làm sinh ý, vậy chẳng lẽ là ta không làm gì mà cũng muốn thu
mọi người linh thạch hay sao. Mọi người không thể mở ra thạch môn, ta
lại có thể mở ra thạch môn, có cung có cầu, hai bên đều là công bằng
trao đổi, ta tình ngươi nguyện. Các vị không muốn công kích trận pháp
này mà vẫn mở ra được thạch môn tiến vào đó gần như là điều không thể
xảy ra, ta thấy các vị đó là đang vọng tưởng.
- Các vị sợ mất
mạng không dám tới ngạnh kháng mở ra thạch môn, nay ta có cách mở ra
thạch môn mà không làm cho chư vi chịu bất kỳ một chút tổn thương nào,
như thế là ta đã mở ra cánh cửa rất lớn cho cơ duyên của các vị, thế mà
vẫn có người nói rằng ta là đang chiếm của riêng, bá đạo cướp đoạt mọi
người linh thạch. Nếu như ta không muốn làm sinh ý mà nói, vậy thì linh
thảo bên trong cũng sẽ không cùng với các vị nửa điểm quan hệ. Ta có thể một mình đi vào trong thạch môn, vậy linh thảo bên trong ta thu hoạch
được cũng là nhờ bản lĩnh của mình. Các vị có bản lĩnh gì mà muốn cùng
nhau chia đều linh thảo, không làm mà cũng muốn có ăn sao, thật là nực
cười.
Vô Danh nói tới đây thì hơi dừng lại một chút, ánh mắt lạnh lùng của hắn quét qua Phùng Mạc, Khai Thiên Dạ Đao sau lưng cũng lại
được hắn tế ra một lần nữa, giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:
- Ta là nói nặng một chút, bây giờ ta ở đây cũng không còn tâm trạng làm
cái gì sinh ý, đợi ta sau khi giết chết tên họ Phùng này, ta sẽ trao trả lại toàn bộ đồ vật đã thu của mọi người. Linh thảo đằng sau thạch môn
kia cũng sẽ không còn nửa điểm quan hệ với các vị.
Vô Danh sau
khi nói xong thì xung quanh hắn lập tức xuất hiện hàng ngàn thanh đao,
lập tức con số đã vượt tới hơn ba ngàn sáu trăm. Còn không đợi Phùng Mạc kia kịp phản ứng cái gì, ba ngàn sáu trăm bốn mươi năm thanh đao lập
tức tiến tới bao phủ lấy Phùng Mạc.
Phùng Mạc lúc đầu nhìn thấy
Vô Danh giám ra tay đánh hắn trước thì lập tức giận giữ, một cái nhóc
con vắt mũi chưa sạch cũng dám như vậy động thủ ở trên đầu của hắn, thật là không biết trời cao đất rộng. Thế nhưng mà sau khi Phùng Mạc nhìn
thấy Vô Danh tế ra tới hơn ba ngàn thanh đao thì sắc mặt của hắn ngay
lập tức thay đổi.
Phùng Mạc sau khi phóng thần niệm quét qua hơn
ba ngàn thanh đao phía sau Vô Danh thì lập tức phát hiện đó không phải
là đao ảnh được ngưng tụ từ chân nguyên, mà là đao thật, toàn bộ ba ngàn sáu trăm bốn mươi năm thanh đao này hoàn toàn là đao thật. Làm sao một
tu sĩ lại có thể cùng lúc điều khiển như vậy nhiều thanh đao như thế,
đây là điều không thể nào xảy ra được, nhưng điều mà hắn cho rằng không
thể nào xảy ra lại hết lần này tới lần khác xuất hiện trước mắt của hắn.
Phùng Mạc lúc này làm gì có tâm tình để mà ở đó khinh thường Vô Danh nữa, hắn lập tức vội vàng lấy ra pháp bảo của mình. Pháp bảo của Phùng Mạc là
một chiếc Lung Linh Tháp, Lung Linh Tháp này vừa mới được hắn tế ra thì
lập tức muốn đụng vào Liên Hoa Đao Trận của Vô Danh.
Thế nhưng
Phùng Mạc phản ứng lại nhanh cũng vô pháp so với Vô Danh động thủ trước. Ngay khi Phùng Mạc lấy ra pháp bảo Lung Linh Tháp thì Liên Hoa Đao Trận của Vô Danh giống như bông hoa sen nở rộ rực rỡ cuốn về phía của Phùng
Mạc.
- Liên Hoa Đao Trận, Khai!
Vô Danh quát lên một
tiếng, Liên Hoa Đao Trận lập tức mở ra, bên ngoài nhìn giống như bông
hoa sen thanh khiết nở rộ, nhưng chỉ người đối mặt với nó mới biết đây
thực chất là một đầu mãnh thú với vô số răng nanh nhọn hoắt đang hướng
về phía con mồi cắn xé.
Lung Linh Tháp của Phùng Mạc rất nhanh
được hắn đánh ra nhưng cũng chậm so với Vô Danh một bước, ngay tại thời
điểm Lung Linh Tháp muốn phóng lên không trung sau đó biến thành khổng
lồ đè xuống Vô Danh thì Liên Hoa Đao Trận đã ngay lập tức ập tới bao phủ lấy Lung Linh Tháp cùng với Phùng Mạc
Liên Hoa Đao Trận vừa mới
bao phủ Phùng Mạc cùng với pháp bảo Lung Linh Tháp của hắn thì liền lập
tức đóng lại, nhìn thật giống như búp hoa sen vậy, vây Phùng Mạc vào
giữa sau đó tiền hành giảo sát.
Liên Hoa Đao Trận vừa mới đóng
lại thì đã bao phủ hoàn toàn Phùng Mạc, vô số đao mang bao phủ lấy cơ
thể của hắn. Phùng Mạc lúc này lập tức cảm nhận được cảm giác tử vong
đang tới gần, hắn điên cuồng thôi động chân nguyên vào trong Lung Linh
Tháp sau đó đụng vào Liên Hoa Đao Trận của Vô Danh.
Thế nhưng khí thế của Liên Hoa Đao Trận quá cuồng bạo, Lung Linh Tháp vừa mới đập vào Liên Hoa Đao Trận thì lập tức bị đẩy bật ra. Phùng Mạc cũng không nhịn
nổi phun ra một búng máu. Liên Hoa Đao Trận của Vô Danh không một kẽ hở
bao trùm lấy Phùng Mạc, chẳng mấy chốc thân thể của Phùng Mạc liền bị vô số thanh đao xé rách.
Phùng Mạc trước lúc tử vong điên cuồng thét lên:
- Ngươi không thể giết ta, ta là…
Vô Danh làm gì có thời gian cho Phùng Mạc nói nhảm, hắn lập tức huy động
liên hoa đao trận xé rách cơ thể của Phùng Mạc, còn không đợi nguyên anh của Phùng Mạc tràn ra thì vô số thanh đao đã bao phủ sau đó chém không
còn một mảnh. Phùng Mạc thần hồn câu diệt.
Vô Danh đưa tay ra
cuốn một cái, nhẫn trữ vật của Phùng Mạc lập tức rơi vào trong tay của
hắn, ngay cả pháp bảo Lung Linh Tháp kia cũng bị hắn thu vào.
Vô
Danh sau khi giết chết Phùng Mạc thì lập tức thu hồi lại Liên Hoa Đao
Trận, chỉ mới có mấy hơi thở một cái Nguyên Anh trung kỳ cao thủ lập tức bị diệt sát rơi. Mọi người xung quanh đồng thời hít vào một ngụm khí
lạnh, thật mạnh.
Vô Danh đưa tay ra chính là mấy cái hỏa cầu
thiêu đốt toàn bộ mấy mảnh thịt vụn còn xót lại của Phùng Mạc, động tác
nhanh gọn thuần thục. Vô Danh lúc này nhìn mọi người xung quanh nói:
- Các vị, nếu ai cảm thấy hối hận không muốn đi cùng ta tiến vào thạch
môn mà nói, vậy thì ngay bây giờ có thể tới lấy lại linh thạch hoặc đồ
vật đã thế chấp. Ta lập tức hoàn trả lại các vị không thiếu dù chỉ một
viên linh thạch.
Vô Danh nói ra lời này, thế nhưng cũng không có
ai có ý định tới lấy lại đồ vật, bọn hắn đều đã suy nghĩ kĩ càng, đi vào trong thạch môn thu hoạch linh thảo đó chính là một cái cơ duyên rất
lớn nếu như lại bỏ qua mà nói vậy thì sẽ không có lần sau. Mà nhỡ đâu
phía sau thạch môn này thậm chỉ không chỉ có linh thảo thì xao, vậy
chẳng phải là lời to rồi.