Tám tháng bên trong chiến trường cổ cũng đã trôi
qua rồi, Vô Danh nhìn vào tấm bản đồ đang cầm trên tay, hắn muốn lựa
chọn một chút xem tiếp theo nên đi tới nơi nào. Nhìn lướt qua bản đồ một vòng, ánh mắt của hắn liền dừng tại vị trí có vẽ hình một tòa núi, ở
phía trên còn có mây mỏng bao phủ, nhìn qua thật giống như một tòa thiên sơn.
Vô Danh thấy vị trí này cũng tương đối gần, đi qua đó sẽ
tiết kiệm được đại lượng thời gian, hắn quyết định sẽ đi tới tòa thiên
sơn này. Vô Danh trong tay cầm ra một chiếc nhẫn trữ vật, sau đó hắn
quay lại nói với Vũ Thủy Yên:
- Muội cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật
này, trong này có một số tài nguyên tu luyện, ta bên này cũng có rất
nhiều, liền đưa cho muội một phần.
Vũ Thủy Yên cũng không có lập tức cầm lấy nhẫn trữ vật mà Vô Danh đưa cho, nàng lắc đầu nói:
- Vô Danh đại ca, huynh cũng không cần phải đưa cho muội nhiều tài nguyên tu luyện như vậy, lần trước huynh đưa cho muội cũng rất nhiều rồi, muội vẫn còn chưa có dùng hết. Chiếc nhẫn này muội không thể nhận được.
Vũ Thủy Yên quả thực là không muốn nhận chiếc nhẫn trữ vật này, tài nguyên mà Vô Danh đưa cho nàng cũng có rất nhiều, nàng chẳng giúp được gì
nhiều cho Vô Danh nhưng lại nhận nhiều đồ của người ta như thế cũng
khiến cho nàng cảm thấy có chút ngại ngùng.
- Chỗ này của ta cũng còn có rất nhiều, số tài nguyên trong nhẫn trữ vật này cũng không có
bằng một góc của ta. Muội cứ nhận lấy đi.
Vô Danh thấy Vũ Thủy
Yên không có cầm lấy nhẫn trữ vật mà hắn đưa thì lại thuyết phục thêm
một lần. Nhưng lần này Vũ Thủy Yên cũng lại lắc đầu từ chối:
- Vô Danh đại ca, muội thực sự đã nhận quá nhiều chỗ tốt từ huynh, nếu như
muội còn tiếp tục nhận nữa vậy trong tâm muội cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Huynh chẳng phải từng nói với muội, tu luyện mặc dù gian nan nhưng nhất định không thể dựa dẫm mãi vào người khác, chỉ có tự mình chân chính
làm ra tài nguyên tu luyện mới là có ý nghĩa, như thế mới có thể không
hổ thẹn với lương tâm, mới có thể làm vững chắc con đường tu luyện. Muội cũng không muốn mãi nhờ vào sự trợ giúp của người khác để bước lên cao
hơn trên con đường tu luyện, như thế trong tâm muội chắc chắn sẽ có vết
nứt. Chiếc nhẫn này muội nhất định không thể nhận.
Vũ Thủy Yên để có thể nói ra được những lời này, nàng cũng là dùng hết can đảm để nói
ra. Tài nguyên tu luyện mà Vô Danh đại ca cho nhất định sẽ rất nhiều,
chắc chắn để cho nó tu luyện thoải mái, nhưng nàng cũng không thể cứ
nhận mãi như vậy được. Suốt nửa tháng thời gian nàng cũng đã suy nghĩ
rất nhiều về vấn đề này, nếu muốn đại đạo của chính mình không có vấn đề vậy thì nàng nhất định không thể nhận thêm tài nguyên tu luyện từ Vô
Danh được nữa.
Vô Danh nghe Vũ Thủy Yên nói như vậy thì cũng liền gật đầu, hắn cũng không muốn tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì trên con
đường tu luyện sau này của Vũ Thủy Yên. Chính vì thế mà hắn cũng không
có tiếp tục thuyết phục Vũ Thủy Yên cầm lấy nhẫn trữ vật. Vô Danh liền
thu lại chiếc nhẫn trữ vật này vào trong rồi nói:
- Nếu như muội
đã nói vậy thì ta cũng sẽ không tiếp tục ép muội phải nhận. Bây giờ
chúng ta liền đi tới nơi khác, nếu như muội cần thu dọn gì mà nói thì
mau lên, chúng ta lập tức sẽ khởi hành.
Vũ Thủy Yên mọi thứ đều
đã thu dọn sạch sẽ cho nên bây giờ nàng cũng không có cái gì để mà thu
dọn. Vô Danh liền trực tiếp cầm tay Vũ Thủy Yên sau đó thuấn di liên
tục, hắn nhưng là còn cầm qua một lớp vải.
Vô Danh thần niệm sớm
đã tăng lên một cái cấp độ mới, cho nên thời điểm hắn thuấn di liền có
thể di chuyển tới trăm năm mươi dặm. Suốt nửa tháng thời gian thuấn di
liên tục như vậy, cơ thể của Vô Danh cũng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi.
Nhưng dưới công pháp Vô Cực Hóa Thần Quyết rèn luyện thì thần niệm của
hắn cũng nhờ thế mà từ từ tăng lên. Phát hiện được điều này Vô Danh lại
càng không cố kỵ thuấn di, thần niệm có thể theo phương thức này mà từ
từ rèn luyện lên thì quả thực là một cái cơ hội rất tốt.
Sau nửa tháng thời gian liên tục thuấn di như vậy, Vô Danh thấy vị trí mà
hắn cần tới hẳn đã ở rất gần. Theo như trên tấm bản đồ mô tả thì đó
chính là một tòa Thiên Sơn, nhưng thần niệm của hắn quét tới cũng không
thấy có bất kì cái gì gọi là Thiên Sơn cả, Vô Danh chỉ thấy một dãy sơn
mạch ở phía trước mắt.
Mặc dù điều này khiến cho hắn cảm thấy có
chút nghi hoặc, nhưng hắn vẫn tin tưởng tấm bản đồ này, lần trước hắn đi tới Liên Đao Tông cũng là nhờ tấm bản đồ này cả. Cho nên Vô Danh nghĩ
tấm bản đồ này sẽ không có xuất hiện bất kỳ cái gì sai sót.
Sau
vài lần thuấn di nữa, Vô Danh đã thấy ở phía trước cũng có rất nhiều tu
sĩ tụ tập lại. Theo như hắn đếm sơ qua thì ở đây có tới gần hai ngàn tu
sĩ, đây quả thực là một con số không nhỏ. Theo như Vô Danh quan sát thì
những người này đều đang đứng ở phía trước một đầu sơn mạch, mà nơi này
có sáu cái thạch môn, nhưng mỗi một đầu đều là đóng kín không hề mở ra
dù chỉ một chút.
Vô Danh lúc tới đây cũng là có rất nhiều người
nhìn thấy, nhưng sự chú ý của họ rất nhanh lại chuyển dời về phía sáu
đầu thạch môn kia. Vô Danh tới đây cũng không hề hiển lộ ra tu vi của
mình cho nên cũng không có mấy người nhìn ra được tu vi của hắn, tất cả
đều là chăm chú quan sát sáu đầu thạch môn ở phía trước.
Vô Danh
nhìn thấy tất cả các tu sĩ ở đây đều là tại phía trước thạch môn này
đứng nhìn, có một số thì tiến về phía trước thạch môn quan sát một chút
xong lại chở về. Có một nhóm khá đông người thì công kích ở phía trên
thạch môn này, nhưng mỗi khi công kích về phía thạch môn này thì lại có
vô số nhận mang phóng ra công kích, có rất nhiều người ở bên dưới loại
nhận mang công kích này bỏ mạng.
Vô Danh dẫn theo Vũ Thủy Yên
tiến về phía trước, sau đó hắn liền để ý tới một cái nam tử mặt vuông tu vi Kim Đan tầng ba sơ kỳ, hắn tiến về phía trước ôm quyền nói:
- Làm phiền đạo hữu, không biết tại sao mọi người đều tu tập ở nơi này vậy, sáu cánh cửa đá phía trước có vấn đề gì sao??
Vị nam tử mặt vuông này nhìn về phía Vô Danh, khi phát hiện ra mình không
có nhìn thấy tu vi của đối phương thì mới ôm quyền nói:
- Đạo hữu có thể không biết, nghe nói có một cái tu sĩ phát hiện từ trong này
phát ra rất nhiều cỗ dược hương, nhiều người nghi ngờ phía sau sáu tấm
thạch môn này chứa đựng rất nhiều linh thảo cao cấp. Cho nên có rất
nhiều người tới đây hy vọng có thể thu hoạch được một chút linh thảo.
Mà đúng lúc này một cái tu sĩ ở bên cạnh tu sĩ mặt vuông nghe thấy hai người nói chuyện thì cũng lên tiếng nói:
- Theo ta biết thì đằng sau sáu tấm thạch môn này không chỉ có rất nhiều
linh thảo cao cấp, mà rất có thể còn là nơi tọa lạc của một cái đỉnh cấp tông môn nào đó. Thế nhưng mà muốn lấy được linh thảo thì nhất định
phải mở được ra sáu tấm thạch môn này, mà mỗi một tấm thạch môn đều có
một cái trận pháp phòng ngự cao cấp thủ hộ, muốn phá ra cũng rất là khó. Mặc dù là trận pháp phòng ngự cao cấp nhưng nhiều người tới đánh mà nói thì cũng có thể mở ra được sáu tấm thạch môn này. Nhưng mỗi khi công
kích thì sẽ liền kích phát công kích nhận mang ở bên trong.
Nói tới đây tu sĩ này liền chỉ tay về phía đám người đang công kích ở một đầu thạch môn rồi nói:
- Đạo hữu có thể thấy đó, công kích nhận mang kia rất đáng sợ, chính vì
thế mà không có mấy người nguyện ý đi công kích những tấm thạch môn này. Tất cả đều là đang chờ đợi người có thể mở ra một đầu kẽ hở đi vào bên
trong thạch môn.
Vô Danh sau khi nghe hai người này giải thích
qua thì liền ôm quyền cảm tạ một câu. Hai người kia cũng là khách sáo
nói một câu rồi tiếp tục quan sát tấm thạch môn phía trước. Vô Danh bây
giờ cũng đã hiểu tại sao ở đây lại tụ tập nhiều người như thế, hóa ra
đằng sau những tấm thạch môn này có rất nhiều linh thảo a.