Vô Danh trong lòng thầm suy nghĩ, thực lực hiện tại của đối phương có lẽ cũng là Nguyên Anh đại viên mãn rồi, hắn mặc dù cũng có thể vượt cấp
chiến đấu, nhưng dưới loại cường giả này thì hắn cũng chỉ có thể đánh
được với Nguyên Anh hậu kỳ, dù sao đối phương cũng không phải là một cái Nguyên Anh đại viên mãn bình thường. Hắn có thể vượt cấp chiến đấu thì
lý do gì mà mấy cái thượng cổ tu sĩ này lại không thể. Chính vì thế với
thực lực Nguyên Anh tầng hai trung kỳ bây giờ của hắn thì cũng không thể nào đánh lại đối phương, dù là hắn có khốn sát trận cấp năm cũng y
nguyên không hề dễ dàng đánh thắng.
Vô Danh cắn răng một cái, để
có thể tiêu diệt đối phương, cái giá nào hắn cũng có thể bỏ ra. Vô Danh
lập tức lấy ra trong nhẫn trữ vật của hắn một viên Bạo Nguyên Đan sau đó liền nuốt vào. Ngay khi Vô Danh vừa mới nuốt vào viên Bạo Nguyên Đan
này, trong cơ thể hắn chân nguyên lập tức bùng nổ. Một loại cảm giác
nóng bừng xông lên, sau đó tu vi của hắn cũng kịch liệt kéo lên cao.
Nguyên Anh tầng hai trung kỳ đỉnh, Nguyên Anh tầng hai hậu kỳ….
ẦM! Tu vi của hắn lập tức xông phá tới Nguyên Anh tầng ba, không những vậy
khí thế còn đang tiếp tục tăng lên. Nguyên Anh tầng ba sơ kỳ đỉnh,
Nguyên Anh tầng ba trung kỳ, Nguyên Anh tầng ba hậu kỳ…
Tu vi của Vô Danh lúc này đã tăng lên tới Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong, chỉ kém
chút nữa là đột phá tới Nguyên Anh tầng bốn. Thế nhưng đúng lúc này, khí thế của hắn lại cấp tốc giảm xuống, cuối cùng dừng lại ở Nguyên Anh
tầng ba đỉnh phong.
Cảnh Thừa Ngạo lúc này cũng thấy khí thế của
Vô Danh đột ngột kéo lên, hắn lập tức hiểu được đối phương sử dụng một
loại đan dược cấp tốc tăng thực lực trong một khoảng thời gian nhất
định. Mặc dù loại đan dược này có thể trợ giúp tăng tu vi lên mấy cái
cấp độ, thế nhưng tác dụng phụ sau đó cũng có thể khiến cho tu sĩ sử
dụng tu vi bị giảm xuống một đoạn thời gian, khả năng chiến đấu lập tức
hạ thấp.
Khi Vô Danh sử dụng Bạo Nguyên Đan để tăng thực lực thì
Cảnh Thừa Ngạo cũng đã nhìn thấy được tu vi của Vô Danh, hiện đang ở
Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong. Cảnh Thừa Ngạo lúc này đột nhiên nhíu
mày, tu vi của đối phương làm sao lại chỉ hiện ra là Nguyên Anh tầng ba
đỉnh phong. Hắn rất rõ ràng đối phương tu vi không mạnh bằng hắn nhưng
ít cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ mới đúng, lúc này sao lại là chỉ có
Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong.
Mặc kệ đối phương có tu vi gì,
Cảnh Thừa Ngạo hắn hôm nay nhất định có thể làm thịt đối phương, chỉ là
một cái Nguyên Anh sâu kiến, cũng không đủ cho hắn để vào mắt. Thời điểm hắn còn có tu vi Ma Hoàng, hắn tùy tiện chụp tay ra cũng đủ bóp chết
một đống lớn Khai Anh tu sĩ. Mặc dù bây giờ tu vi bị ép xuống chỉ còn
Khai Anh đại viên mãn, hắn vẫn là tự tin giết chết đối thủ cùng giai.
Vô Danh sau khi nhìn thấy tu vi của bản thân chỉ có thể tăng lên tới
Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong thì lập tức thở dài. Đáng lẽ sau khi hắn
sử dụng Bạo Nguyên Đan thì tu vi ít nhất cũng phải tăng lên tới hai cái
cấp độ, nhưng mà hắn sau khi phục dụng cũng chỉ có thể tăng lên hơn một
cấp độ mà thôi. Với thực lực hiện tại là Nguyên Anh tầng ba đỉnh phong
thì hắn vẫn còn thiếu một chút để có thể xử lý đối phương.
Chỉ có thể trách khoảng cách giữa Nguyên Anh tầng bốn và Nguyên Anh tầng ba là quá xa, y nguyên để cho hắn phục dụng Bạo Nguyên Đan cũng không thể
chạm tới Nguyên Anh trung kỳ. Mặt khác cũng là hắn tu luyện không giống
người khác, thời điểm đều cần rất nhiều linh khí mới có thể tăng lên
được một cái cấp độ, mỗi lần tu luyện linh khí đều giống như giọt nước
bỏ biển vậy.
Vô Danh dẹp thất vọng sang một bên, dù tu vi của hắn không thể tăng lên tới Nguyên Anh trung kỳ, nhưng dưới khốn sát trận
cấp năm hỗ trợ hắn cũng có nửa phần nắm chắc giết chết đối phương. Cảnh
Thừa Ngạo lúc này trên cơ thể cũng đã xuất hiện khá nhiều vết thương,
toàn bộ đều là do khốn sát trận này gây ra, hắn y nguyên ở dưới khốn sát trận vẫn là thụ thương nhiều tới như vậy.
- Hừ, cho dù ngươi hôm nay có phục dụng cái gì đan dược tăng lên thực lực, thì ta vẫn có thể bóp chết ngươi ở trong tay.
Cảnh Thừa Ngạo nói xong thì trường kiếm trong tay cũng lại nâng lên, chuẩn
bị muốn chém ra một kiếm. Vô Danh cũng đâu có chậm chạp tới như thế,
thời điểm hắn thấy đối phương định chém ra một kiếm thì thần niệm của
hắn cấp tốc ngưng tụ lại, chưa tới một hơi thở thì một thanh đại đao
được ngưng tụ bằng thần niệm xuất hiện. Vô Danh lập tức một đao chém
xuống.
Cảnh Thừa Ngạo thời điểm đang định chém ra một đao thì đột nhiên nhìn thấy một thanh đại đao khổng lồ chém về phía hắn, thanh đại
đao khổng lồ này vừa mới chém xuống lập tức vẽ ra một đạo hắc mang dài
ngàn trượng, để cho hắn cảm tưởng giống như hư không bị xé rách vậy. Thế nhưng mà một đao này thời điểm chém xuống quá nhanh, để cho Cảnh Thừa
Ngạo hắn không kịp xuất thủ. Nhưng mà rất nhanh Cảnh Thừa Ngạo hắn liền
cảm thấy không đúng, dù hắn có đánh ra một kiếm cũng là không ngăn nổi
đối phương một đao này, bởi vì đây không phải là công kích bằng chân
nguyên mà là công kích bằng thần niệm.
Thế nhưng mà một đao này
hết lần này tới lần khác để cho hắn cảm giác giống như là công kích bằng chân nguyên vậy, ánh mắt hắn rõ ràng nhìn thấy phía trên đầu mình là
một thanh đại đao. Nhưng để rồi hắn liền nhận ra khi thanh đại đao này
vừa mới chém xuống thì nó vô thanh vô thức xuất hiện ở trong đầu của
hắn, sau đó chém thẳng về phía thức hải. Cảnh Thừa Ngạo lúc này chỉ biết điên cuồng ngưng tụ thần niệm phòng thủ lấy thức hải của mình, nhưng mà một đao kia chém xuống quả thực là quá nhanh, giống như là vẫn thạch
trong hư không xẹt ngang qua mà thôi.
- Phốc….!!!
Cảnh
Thừa Ngạo điên cuồng phun ra một búng máu, thân hình lảo đao bay thẳng
về phía sau. Rầm! Cơ thể của hắn đập thẳng lên trên khốn trận sau đó rơi xuống. Lúc này hắn cảm giác giống như thức hải của hắn sụp đổ đồng
dạng, đau đớn truyền tới để cho hắn không cách nào tỉnh táo.
Thế
nhưng mà một đao này cũng vẫn chưa thể chém rụng hắn được, thức hải của
hắn y nguyên bị tổn thương nặng nhưng cũng không có sụp đổ xuống. Lúc
này chiến ý của Cảnh Thừa Ngạo cũng một mực hạ thấp xuống.
Vô
Danh thấy một đao của mình không có giết chết đối thủ, hắn cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên, đây vẫn là trong tầm dự đoán của hắn. Loại cường
giả này mặc dù bị phong cấm tu vi cũng không phải có thể dễ giết như
vậy.
Vô Danh thấy một đao chém xuống thành công, hắn đâu có thời
gian để cho đối phương nghỉ ngơi. Vô Danh lúc này nắm đấm liền kéo về
phía sau, hắn mặc dù chưa có đấm ra nhưng không gian xung quanh cũng
liền chậm lại, sát thế xung quanh liền bị hắn kéo lên.
Vô Danh
rất nhanh liền đấm ra một quyền, lệ khí trên người hắn lập tức tỏa ra
dung nhập cùng với sát thế xung quanh, một quyền vừa đấm ra để cho hắn
có cảm giác giang sơn toàn bộ đều nắm trong tay.
Một quyền của Vô Danh vừa mới đánh xuống, trong hư không lập tức lao ra ba tòa núi lớn
chồng chất lên nhau, rơi thẳng xuống đầu của Cảnh Thừa Ngạo. Cảnh Thừa
Ngạo lúc này đột nhiên cảm giác xung quanh bản thân giống như rơi vào
trong bùn lấy, bản thân giống như là bị đối phương khóa lại.
Cảnh Thừa Ngạo lúc này mặc dù thức hải bị thương nặng nhưng hắn y nguyên
biết bản thân không thể chạy đi đâu được, chính vì thế mà khát vọng được sống của hắn lại một mực tăng lên. Cảnh Thừa Ngạo điên cuồng giãy giụa
thoát khỏi bùn lầy xung quanh, nhưng y nguyên hắn vẫn không thể tránh
nổi đối phương trùng san ập xuống.
Cảnh Thừa Ngạo sau khi thoát
ra được bùn lầy thì lập tức huy động thanh kiếm trong tay chém ra một
kiếm. Một kiếm này là hắn chém về phía ba tòa núi lớn kia, nhưng thức
hải của hắn đã bị tổn thương khiến cho một kiếm này uy lực không thể
phát huy toàn bộ. Một dải kiếm hà được Cảnh Thừa Ngạo chém ra va chạm
với núi non áp đỉnh.
Oanh! Oanh! Oanh! Chân nguyên va chạm kịch
liệt nổ tung ra, từng đợt khí lãng bạo phá không gian xung quanh khiến
cho không khí cũng trở nên vặn vẹo. Kiếm hà mặc dù mạnh mẽ nhưng uy lực
lại không thể phát huy toàn bộ, y nguyên bị núi non áp đỉnh kia toàn bộ
ép vỡ tan không còn một mảnh.
Thế nhưng mà còn không có đợi Trùng San quyền của Vô Danh rơi xuống, Cảnh Thừa Ngạo y nguyên hét lên một
tiếng thảm thiết, tử khí quanh thân tán loạn không còn một mảnh, lúc này chỉ thấy đôi mắt ngập tràn trong tử khí của Cảnh Thừa Ngạo đột nhiên
biết mất, hiện ra một đôi mắt đen nhánh không nửa điểm mê mờ.