Bành, bành, bành! Lại là ba đạo huyết vụ nổ ra, ngay lập tức từ bên
trong tàng thư các bay ra ngoài sân ba cái tu sĩ Kim Đan. Vô Danh thần
niệm vừa mới quét qua liền thấy ba tên Kim Đan này đều không còn một tên sống, toàn bộ kim đan đều đã bị người móc đi mất, thủ đoạn hết sức tàn
nhẫn.
Cảnh tượng này để cho Vô Danh cảm thấy hết sức ngạc nhiên,
không biết bên trong xảy ra chuyện gì, tại sao ba cái tu sĩ Kim Đan này
đều bị người giết chết rồi móc đi kim đan, và còn có một số tu sĩ khác
nữa cũng phải bỏ mạng.
Vô Danh cảm thấy rất tò mò, tàng thư các
này là hắn không thể không đi vào. Thần niệm của hắn lại quét ra, ngay
sau đó cảnh tượng bên trong tàng thư các khiến cho hắn ngây dại. Bên
trong vậy mà còn có một cái người sống, mà cái người sống này chính là
người đã giết toàn bộ tu sĩ trước đó, nhưng quan trọng hơn là người này
không phải tu sĩ trước đó bước vào tàng thư các, hắn có lẽ là tu sĩ thời thượng cổ.
Thần niệm của Vô Danh khi vừa mới quét qua tu sĩ
thượng cổ này thì hắn lập tức kinh ngạc, không ngờ tu sĩ thượng cổ này
lại chính là trung niên nam tử xuất hiện ở bậc thang đao ý kia. Vô Danh
khẳng định bản thân không có nhìn nhầm, đây rõ ràng là vị trung niên nam tử kia, dáng vẻ bên ngoài hoàn toàn giống nhau như đúc, nhưng để cho
hắn cảm thấy không thích hợp đó chính là khí tức của người này có điểm
gì đó không bình thường, hoàn toàn khác xa so với khí tức của vị trung
niên nam tử do một đạo thần niệm hóa thành ở bậc thang đao ý.
Vị
trung niên nam tử này ngồi ở ngay phía trước sảnh lớn của tàng thư các,
quanh người hắn có chín sợi xích đâm xuyên qua giữ chặt hắn lại ở trong
một cái vòng tròn. Lúc thần niệm của Vô Danh quét qua thì cũng là lúc
hắn nhìn thấy trung niên nam tử này nuốt vào trong miệng năm viên kim
đan, năm viên kim đan này hẳn là của những tu sĩ vừa mới chết.
Khi thần niệm của Vô Danh quét qua, trung niên nam tử ngồi đó vẫn thản
nhiên nuốt vào năm viên kim đan giống như là hắn không có phát hiện ra
Vô Danh vậy. Vô Danh nhìn trung niên nam tử, lông mày của hắn hơi nhíu
lại, loại khí tức cùng với tử khí như ẩn như hiện ở trên người của trung niên nam tử khiến cho hắn cảm thấy có gì đó sai sai.
Khi hắn
nhìn qua tử khí trên người của trung niên nam tử, hắn có một loại cảm
giác bài xích cùng quen thuộc, giống như là hắn đã từng thấy ở đâu đó,
nhưng nhất thời hắn không có nhớ ra.
Vô Danh nhún người một cái,
thân hình của hắn lập tức đứng ở ngay phía trước cửa chính của tàng thư
các, chỉ cách một cái bậc thềm ngăn cách là hắn đã bước vào bên trong
tàng thư các rồi.
Vô Danh vừa mới đứng ở phía ngoài cửa, trung
niên nam tử kia đã phát hiện ra hắn. Trung niên nam tử này ngẩng đầu lên nhìn về phía Vô Danh sau đó khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó có thể thấy được.
Thực lực của trung niên nam tử này theo như Vô Danh
thấy được thì chính là Nguyên Anh viên mãn, chỉ kém chút nữa là bước vào Hư Thần cảnh. Nhưng để cho Vô Danh cảm thấy khó hiểu, thực lực của
trung niên nam tử này làm sao có thể là Nguyên Anh viên mãn được. Lúc
này giọng nói của vị trung niên nam tử kia đột nhiên vang lên, cắt đứt
dòng suy nghĩ của Vô Danh:
- Tiểu tử, đã tới rồi sao còn không mau đi vào. Ngươi không phải là muốn tới đây tìm kiếm công pháp cùng pháp kỹ sao?
Giọng nói của trung niên nam tử vừa mới truyền ra, Vô Danh liền nghe thấy rất quen thuộc, chắc chắn là giọng nói của trung niên nam tử ở bậc thang
đao ý kia. Nhưng ngay lúc Vô Danh định mở miệng nói, hắn lập tức phát
hiện ra ánh mắt của vị trung niên nam tử phía trước có gì đó không được
đúng cho lắm.
Vô Danh thấy trong mắt của vị trung niên nam tử kia như có một luồng mê vụ mờ nhạt, trong ánh mắt còn hiện lên một sự giãy
giụa. Từ ánh mắt này kết hợp với khí tức mờ nhạt như có như không trên
thân thể của trung niên nam tử hắn liền đoán được đây nhất định không
phải là vị trung niên nam tử ở bậc thang đao ý. Vô Danh nhìn trung niên
nam tử ở phía trước rồi nói:
- Ngươi bị đoạt xá?
Trung
niên nam tử vừa mới nghe câu hỏi của Vô Danh, trong mắt giống như lóe
lên một đạo hàn mang rất nhanh rồi biến mất. Trung niên nam tử từ từ
nói:
- Ta trông giống như bị đoạt xá sao? Nếu như ngươi tới không phải vì để tìm kiếm công pháp hay pháp kỹ phù hợp vậy thì đi đi, đừng ở nơi này cản trở ta luyện công.
Trung niên nam tử này nói xong,
hai mắt giống như không có để ý tới Vô Danh rồi từ từ khép lại, sau đó
liền vận chuyển công pháp giống như đang hấp thu năng lượng từ mấy viên
kim đan kia. Vô Danh thấy rõ tu vi của người này vậy mà đang chậm rãi
tăng lên.
Vô Danh nhìn hành động của trung niên nam tử mà đột nhiên cười to một
tiếng, hắn thiếu chút nữa bị cái tên âm dương quái khí này chọc cho cười chết. Trung niên nam tử thấy Vô Danh cười thì lập tức nhíu mày, giọng
nói có chút tức giận:
- Lớn mật, dám như vậy ở trước mặt bản tông chủ cười lớn. Ngươi có phải hay không chưa bị ta đập bay ra ngoài thì
vẫn còn ở đó cười.
Vô Danh càng nghe là càng bị chọc cười, tên
này thực lực thì có vẻ là rất mạnh, nhưng có phải hay không là não bị
úng nước, lại có thể như vậy ở trước mặt của hắn diễn trò. Vô Danh vừa
ôm bụng vừa chỉ tảy cười nói:
- Ngươi có phải là một tên đại ngốc hay không, vậy mà cũng có thể ở trước mặt của ta diễn trò. Hừ, với
trình độ kia của ngươi, diễn trò còn không có qua mặt được đứa con nít.
Vô Danh nói được nửa đoạn thì liền hừ lạnh một tiếng, hắn cũng là không có rảnh như vậy ở đây cười, giọng nói lập tức trở nên nghiêm túc. Trung
niên nam tử nghe xong thì hai hàng lông mày liền nhíu lại không nói gì.
Vô Danh thì coi như rõ ràng suy nghĩ của kẻ trước mặt, hắn cũng đã đoán
ra vài phần rồi. Vô Danh nhìn trung niên nam tử nói:
- Ngươi cái
thứ nhất sơ hở, chính là kêu ta bước vào đây là để tìm kiếm công pháp
hay pháp kỹ, nếu không liền rời đi. Ngươi cho rằng ta bị ngốc, thấy mấy
người trước đó đã bị ngươi giết rồi ta còn có thể tiến vào hay sao, vậy
mà ngươi còn có thể mời ta bước vào.
- Hừ, tiểu tử ngu ngốc cũng
dám nói bản tông chủ ngốc, ngươi thấy ở đây khi nào có người bị ta giết
chết, ngoài ta và ngươi ra cũng lại không còn ai ở đây.
Trung
niên nam tử hừ lạnh một tiếng rồi nói. Vô Danh nghe xong liền cười, hắn
tận mắt như vậy nhìn thấy mấy người bị móc ra kim đan, kẻ này….Vô Danh
đang suy nghĩ thì hai mắt lập tức lóe lên một tia kinh ngạc sau đó rất
nhanh liền biến mất, hắn vậy mà không có thấy xác của mấy tên kim đan
kia đâu, ba cái xác vậy mà bốc hơi giống như chưa từng xuất hiện vậy. Vô Danh chỉ tay ra phía sau rồi nói:
- Mấy cái xác ở đó ngươi làm sao có thể để cho nó biến mất?
Vô Danh bây giờ rất là hoài nghi, trước đó hắn còn có xem qua thi thể của
ba tên kim đan đó, vậy mà bây giờ ngay cả vết máu cũng không thấy, một
chút khí tức máu tanh cũng không có cảm nhận được, đây rốt cục là cái
chuyện gì xảy ra. Vô Danh một mực không tin mình bị hoa mắt, hắn chắc
chắn là trung niên nam tử kia đã dùng một cái biện pháp quỷ dị nào đó
xóa đi dấu vết ngay trước mặt hắn mà hắn không hề hay biết.
- Hừ, dám ở đây làm phiền bản tông chủ, cút.
Trung niên nam tử nói xong lập tức một cái bàn tay liền vỗ ra, một đại thủ ấn màu tím liền hướng về phía Vô Danh đánh tới. Hai mắt của Vô Danh mở to
ra nhìn đại thủ ấn phía trước, hắn rốt cục cũng đã nhận ra tại sao hắn
thấy khí tức trên người trung niên nam tử đó có chút quen quen, rõ ràng
là rất giống với tên tử yêu nhân mà lần trước hắn gặp phải ở trên hòn
đảo nhỏ.
Một đại thủ ấn vừa mới vỗ ra, Vô Danh lập tức cảm nhận
được áp lực mà nó mang lại, hắn không dám chậm chễ lấy xuống Khai Thiên
Dạ Đao sau đó bổ ra một đao. Một giọt lệ màu băng lam rơi xuống trên
thân của Khai Thiên Dạ Đao, hàn khí lạnh lẽo lại một lần nữa bao phủ
không gian.
Khai Thiên Dạ Đao vừa mới bổ ra lập tức cuốn lên một
dải đao văn màu băng lam mang theo ngập tràn băng lãnh khí tức đóng băng không gian ập tới phía trên đại thủ ấn.
- Rầm…
Một đao
một thủ ấn vừa mới va chạm với nhau lập tức dẫn tới chấn động kịch liệt, tàng thư các phía cửa chính lập tức bị đánh vỡ tan ra, gạch đá cùng gỗ
vụn lập tức bay tứ tung. Ngay cả quầy giao dịch phía sau tử yêu nhân
cũng bị đánh cho vỡ tan. Tàng thư các sau một đợt giao thủ lập tức bị
đánh tan cửa chính cùng một góc mái, đồ đạc bên trong cũng là bị oanh
nát, may mắn giá sách là không có bị đánh rơi.