Thanh Kiều bây giờ cả người đau nhức, nhưng nàng lại có một loại cảm
giác hạnh phúc cực kỳ khó miêu tả. Kiếm pháp của Vô Danh quả nhiên tuyệt diệu, để cho nàng có chút không chống đỡ được, nàng trong lòng cũng có
chút hối hận, đáng lẽ ra trước đó nàng không nên bị ma đầu kia dụ dỗ sử
dụng đan dược chữa thương, nếu không thì bây giờ cũng đâu có khổ như
vậy.
Thanh Kiều bây giờ chỉ biết nằm dính trên người Vô Danh,
khóa chặt lấy cơ thể của hắn để cho hắn không cử động được, tránh cho ma đầu này lại tác oai tác quái. Nếu như không phải thần thức cùng chân
nguyên của nàng đều đã bị khóa lại thì đâu có ra nông lỗi này.
Vô Danh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Thanh Kiều, hắn nhìn nàng hỏi:
- Thanh Kiều, lúc trước ta có nghe Hạ Đào kia nói về Chiến Trường Cổ, muội có biết Chiến Trường Cổ này là sự tình gì không??
Thanh Kiều nghe vậy thì liền suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Muội nghe nói Chiến Trường Cổ này chính là một bí cảnh. Theo sư phụ của muội nói thì Chiến Trường Cổ này mới được phát hiện cách đây không lâu, có lẽ chỉ sau hai tháng nữa thì Chiến Trường Cổ này sẽ được mở ra.
- Vậy trong bí cảnh này có cái gì đó đặc biệt hay sao mà lại thu hút nhiều người tới như vậy.
Vô Danh lại tiếp tục hỏi. Thanh Kiều nhe vậy thì cũng gật đầu sau đó liền đáp:
- Trong Chiến Trường Cổ này chắc chắn là sẽ có điểm thu hút các tu sĩ đi
vào rồi, bởi vì bên trong những bí cảnh như vậy thì thường xuyên sẽ xuất hiện rất nhiều thiên tài địa bảo, mà mỗi thứ ở trong đó đều có thể
khiến cho hết thảy tu sĩ lao vào tranh đấu với nhau. Muội nghe nói mỗi
đồ vật trong đó đều là những thứ cực kỳ ít xuất hiện ở bên ngoài đại
lục, hầu hết tất cả đều là những loại tài liệu cao cấp và quý hiếm.
Không những thế ở trong đó còn xuất hiện rất nhiều cơ duyên khác nhau
nữa, tóm lại thì chỉ cần tham gia những bí cảnh như vậy thì thực lực sẽ
được tăng lên nhanh chóng.
- Nếu như ở trong đó có nhiều cơ duyên như vậy thì chắc chắn cũng phải có nguy hiểm kèm theo chứ đúng không.
Vô Danh lại tiếp tục hỏi. Thanh Kiều nghe vậy thì có chút khó hiểu, đó
chẳng phải là điều mà ai cũng biết hay sao, vậy mà hắn lại có thể hỏi
nàng một câu ngây thơ như vậy. Thanh Kiều có chút hiếu kỳ nhìn Vô Danh
nói:
- Tỷ rất nghi ngờ ngươi a, liệu ngươi có phải là người từ
trên trời rơi xuống hay không, ở ngần này tuổi mà đã có tu vi cao tới
mức như vậy, nhưng mà kiến thức của ngươi lại không giống tu vi của
ngươi chút nào a, sao lại có thể ngốc nghếch như vậy chứ.
Vô Danh nghe vậy thì liền cười nói:
- Vậy vị tỷ tỷ xinh đẹp này có thể giải đáp một chút thắc mắc mà “tiểu khờ” ta vừa mới hỏi hay không.
- Hừ, chỉ được cái miệng. Nhưng mà cũng không thể trả lời không công a.
Thanh Kiều hừ một tiếng nói. Vô Danh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Chỉ cần nàng có thể trả lời được hết câu hỏi của ta, ta chắc chắn sẽ cho nàng một món quà hết sức bất ngờ.
Sau một hồi nói chuyện, Vô Danh cũng đã biết được tên đầy đủ của Thanh
Kiều, tên đầy đủ của nàng chính là Mộc Thanh Kiều. Hắn không ngờ rằng,
cô gái nhỏ nhắn nằm trong vòng tay của hắn bây giờ lại chính là đệ tử
thân truyền của trưởng môn Thanh Sơn Cốc, nàng về sau rất có thể cũng sẽ là trưởng môn đời tiếp theo cũng nên. Thanh Sơn Cốc này cũng chính là
một môn phái năm sao có tu sĩ Hư Thần tọa trấn, trưởng môn các đời cũng
đều có nam có nữ, chỉ cần là người có phẩm chất cùng thực lực ưu tú nhất thì liền có thể làm trưởng môn đời tiếp theo sau khi trưởng môn hiện
tại thoái vị.
Mà để cho Vô Danh càng cảm thấy phải trân trọng
Thanh Kiều hơn đó chính là nàng đã mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nàng là được sư phụ của nàng tìm về nuôi dưỡng, nếu không phải vậy thì có lẽ hắn cũng
không thể nào gặp được Thanh Kiều rồi. Vô Danh thấy rằng những người con gái như vậy thường sống rất nội tâm, nàng từ nhỏ đã không có cha mẹ
chăm sóc chắc chắn là rất thiếu thốn tình cảm, tuy biểu hiện bên ngoài
mạnh mẽ nhưng thực chất bên trong lại rất là mềm yếu, chỉ khi nào thật
sự gặp người mình thích thì có lẽ tính cách này mới bộc lộ ra. Những cô
gái như Thanh Kiều có lẽ khi yêu sẽ thiên về tình cảm hơn, hắn cũng có
thể thấy rằng mùi nước hoa trên người nàng rất nhạt, thậm chí có thể là
không có.
Vô Danh xoa đầu Thanh Kiều rồi nói:
- Muội mau ngủ đi.
Vô Danh nói xong cũng là nhắm mắt lại, hắn bây giờ cảm thấy rất mệt và
buồn ngủ, hắn cũng đã lâu rồi chưa ngủ được một giấc. Thanh Kiều mặc dù
nghe Vô Danh nói vậy nhưng nàng cũng không có nhắm mắt lại, nàng hình
như đang có chuyện gì rất khó nói, hai mắt liên tục nhìn về phía Vô Danh sau đó lại thu lại, Thanh Kiều giống như lấy hết dũng khí của bản thân
ra, sau đó nói:
- Vô Danh, ta có chuyện muốn nói với huynh.
- Muội muốn nói chuyện gì, ta lúc nào cũng rất sẵn lòng nghe muội nói.
Vô Danh nghe vậy thì liền đáp, hắn biết Thanh Kiều phải thật sự có chuyện
rất quan trọng thì mới nói như vậy, nếu như hắn mà nói rằng “có gì để
mai nói” thì liền xong rồi.
Thanh Kiều có chút do dự, nàng không
biết có nên nói chuyện này ra không, mặc dù trước đó nàng muốn nói chính là vấn đề này nhưng sau đó nàng lại không có đủ tự tin, suy nghĩ một
hồi Thanh Kiều quyết định chuyện này chắc chắn nàng phải nói ra. Thanh
Kiều giọng nói có chút ngập ngừng:
- Lúc trước huynh có hỏi ta
Dương Lâm là ai…hắn thực ra chính là vị hôn phu của ta. Hôn sự của ta đã được sư phụ định từ lúc trước rồi.
Vô Danh nghe vậy thì liền đáp:
- Muội có hôn ước với ai không quan trọng, quan trọng là muội có thực sự
thích người đó hay không. Và giữa hắn và huynh muội chọn ai. Muội cũng
không cần phải trả lời câu hỏi này của ta, câu trả lời trong lòng muội
biết là được rồi, bây giờ đi ngủ đi.
Thanh Kiều ánh mắt có chút
cảm kích nhìn Vô Danh, nàng không ngờ rằng Vô Danh lại có thể dễ dàng
nói chuyện như vậy, hắn vậy mà không bắt nàng trả lời bất kỳ câu hỏi nào cả, toàn bộ đều để cho nàng tự quyết định. Thanh Kiều trong lòng có
chút nhẹ nhõm, nàng liền tựa đầu vào trong ngực Vô Danh mà ngủ cho tới
sáng.
Vô Danh thấy Thanh Kiều đã ngủ rồi thì hắn cũng mới bắt đầu nhắm mắt vào, tất cả đều là số trời, chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Vô Danh và Thanh Kiều đều ngủ rất ngon, nhưng
mà Hồng Mông lại không cảm thấy như vậy chút nào. Hồng Mông bây giờ cũng ước rằng giá như nhóc có một em “Tiểu Long Nữ” để bầu bạn thì tốt biết
mấy, nếu được như vậy thì nhóc cũng không phải nghe hai cái người chẳng
có chút ý tứ nào ở đằng kia rên rỉ suốt cả ngày như vậy rồi. Hồng Mông
cảm thấy hình như sau khi lão đại có tẩu tẩu thì liền bơ nhóc luôn rồi,
lão đại suốt ngày cũng chỉ cuốn lấy tẩu tẩu, chẳng thèm để ý nhóc một
chút nào, thật uổng công nhóc ghi lại thủy tinh cầu giúp lão đại.
Hồng Mông ngồi dưới đêm tối bơ vơ bên cạnh đống lửa hồng, nhóc ngẩng đầu lên trời rồi hai tay chấp lại:
- Lão thiên a, xin người hãy phù hộ cho ta kiếm được một “Tiểu Long Nữ”
dễ thương xinh xắn giống như là tẩu tẩu vậy, ta cô đơn quá.
Hồng
Mông vừa mới nói xong, bất chợt trên bầu trời hiện lên hình ảnh mập mờ
của một con Thanh Long bay qua, Hồng Mông thấy vậy thì hai cánh lập tức
vũ động sau đó liền thốt lên một tiếng:
- Đại Long Nữ, chờ ta, chờ ta a Đại Long Nữ.
Hồng Mông không thể tin được rằng nhóc chỉ vừa mới chấp tay cầu nguyện tìm
được một em “Tiểu Long Nữ” thôi mà lão thiên liền cho nhóc nhìn thấy một em “Đại Long Nữ" rồi. Hồng Mông nghĩ thầm quả nhiên ở hiền thì gặp
lành, cầu “tiểu” liền được “đại”.
Hồng Mông nghĩ nếu như nhóc cầu tìm được một “Đại Long Nữ” thì có phải hay không liền nhìn thấy “Tiểu
Long Nữ” a, Hồng Mông vừa nghĩ liền làm, hai tay lại tiếp tục chấp vào
rồi cầu nguyện.
- Lão thiên a, ta đã cô đơn lâu ngày, xin ngài
hãy phù hộ cho ta gặp được một em “Đại Long Nữ” để bầu bạn, nếu không
cuộc đời này của ta trôi qua thật là uổng phí.
Mà quả nhiên sau
khi Hồng Mông nói xong thì liền thấy đi theo phía sau đuôi con Thanh
Long kia chính là một con Bạch Long nhỏ nhắn đáng yêu. Hồng Mông thấy
vậy thì càng vỗ cánh mạnh hơn, chỉ có điều là dù cho nhóc có vỗ cánh
mạnh tới đâu thì vẫn không thể nhích lên nổi dù chỉ một chút.
Binh…
Đột nhiên Hồng Mông cảm thấy một cơn đau tê dại ngay tại trên đầu của mình, ngay sau đó Hồng Mông liền nghe thấy giọng nói của Vô Danh truyền tới:
- Suốt ngày “Tiểu” với “Đại”, ta thì còng lưng bỏ công bỏ sức ra giúp
ngươi tu luyện, ngươi thì lại suốt ngày mơ “Tiểu Long Nữ” với “Đại Long
Nữ”, mơ với mộng cái gì, mơ với mộng cái gì.
Hồng Mông ôm đầu có
chút đau nhức, trong lòng của nhóc bây giờ tổn thương cực kỳ, không ngờ
“Tiểu Long Nữ” cùng với “Đại Long Nữ” của nhóc đều chỉ là mơ mà thôi,
không những thế nhóc còn đang nằm mơ giữa ban ngày nữa, mặt trời vậy mà
đã leo cao tới tận đỉnh đầu rồi.
- Hic hic…
Hồng Mông một
mảnh thương tâm khóc thầm trong lòng, nhưng rất nhanh Hồng Mông liền gạt đi sự yếu đuối này, nhóc tin đây chắc chắn không phải là mơ, rồi nhất
định sẽ có một ngày nhóc sẽ tìm được “Tiểu Long Nữ” cùng với “Đại Long
Nữ”.
Mặt trời lúc này cũng đã lên tới trên đỉnh đầu, Vô Danh cùng với Thanh Kiều cũng mới tỉnh dậy không lâu, Thanh Kiều bây giờ đang mặc chính là một bộ áo dài màu hồng do chính Vô Danh luyện chế, quả nhiên
sau khi Thanh Kiều mặc vào thì nét đẹp gợi cảm cùng quyến rũ đều được
tôn lên hết thảy mà không hề hở hang một chút nào. Thanh Kiều vốn chẳng
cần trang điểm cũng đã rất đẹp rồi, trên người của nàng cũng chẳng hề
mang bất kì một món trang sức nào cả, vậy mà nàng vẫn cứ như vậy đẹp
không có bất kỳ một chỗ nào có thể chê được, tất cả hoàn toàn tự nhiên.
Mà món quà bất ngờ Vô Danh nói muốn tặng cho Thanh Kiều cũng chính là bộ áo dài này, mà thực sự cũng không chỉ có một bộ, Vô Danh đã để vào bên
trong nhẫn trữ vật của Thanh Kiều rất nhiều bộ áo dài khác nhau, nàng
cũng rất là thích mặc loại y phục này.
Vô Danh bây giờ định xuống dưới đáy hồ này lấy Hàn Anh Quả, từ sau khi giết Hạ Đào xong thì hắn
cũng chẳng có thời gian để mà xuống đó dưới đáy hồ tìm Hàn Anh Quả.