Vô Danh liếc mắt một cái về phía Hồng Mông, sau đó gương mặt của hắn
không một chút cảm xúc nào đi về phía trước. Bây giờ cũng đã bị Hạ Đào
phát hiện ra rồi, hắn có núp tiếp cũng chẳng để làm gì. Vô Danh rất
nhanh đã xuất hiện trước tầm mắt của Hạ Đào.
Hạ Đào lúc này cũng
đã thủ thế sắn rồi, năm thanh kiếm màu vàng không ngừng bay xung quanh
trên đầu của hắn, ánh mắt Hạ Đào nhìn Vô Danh có chút khó hiểu.
Hạ Đào khi đưa mắt nhìn về phía trước thì hắn liền thấy một thiếu niên
gương mặt cực kỳ trẻ tuổi, chỉ khoảng mười sáu tuổi mà thôi. Khi nhìn
vào trang phục của người thiếu niên này thì thấy một thân áo dài màu
trắng, hai tay áo không quá rộng ôm lấy cánh tay, chân thì đi một đôi
dày cũng lạ hoắc luôn, phong cách của người nãy hết sức lạ lẫm, Hạ Đào
cũng chưa có nhìn thấy ai mặc như vậy bao giờ, chỉ là phong cách kia
cũng rất là không tệ. Để cho Hạ Đào càng thấy khó hiểu hơn là thiếu niên này lại đeo trên lưng một thanh trường đao phế phẩm đen xì.
Nhưng khi Hạ Đào nhìn thấy tu vi của người thiếu niên này thì lại càng kinh
ngạc hơn, chỉ mới mười sáu tuổi mà tu vi đã là Kim Đan tầng ba, tất cả
những kẻ được gọi là thiên tài mà đi so sánh với thiếu niên trước mắt
này thì đúng là cái gì cũng không phải. Ngay cả tiểu sư muội thiên tài ở đằng kia của hắn cũng chẳng thể nào so sánh được với thiếu niên trước
mắt này.
Hạ Đào nhíu mày nhìn Vô Danh nói:
- Tiểu tử, ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây??
Hạ Đào nhìn qua người trước mặt một vòng thì cũng chẳng nhận ra được là
người của môn phái hay học viện nào, bởi vì hắn chưa có thấy qua người
của môn phái hay học viện nào có phong cách ăn mặc như thế kia cả.
- Ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây??
Vô Danh không trả lời câu hỏi của Hạ Đào mà hỏi lại một câu giống như vừa nãy Hạ Đào nói.
Hạ Đào nghe vậy thì hiển nhiên có chịu, thiếu niên trước mặt này chẳng
những không trả lời câu hỏi của hắn mà còn hỏi ngược lại hắn nữa, biểu
hiện của người trước mặt kia thì giống như là lãnh thổ của mình bị người khác xâm phạm vậy. Hạ Đào nhìn Vô Danh đáp:
- Ta là Hạ Đào, đệ
tử của Thanh Sơn Cốc, ta cùng với sư muội của ta tới đây rèn luyện. Còn
ngươi là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây cản trở hai người chúng ta??
Vô Danh nghe vậy thì liền gật đầu một cái nói:
- Ồ, hóa ra là ngươi tới đây cùng với tiểu sư muội của mình rèn luyện một chút kĩ năng quan hệ phu thê trước khi thành thân sao?? Ta cũng là lần
đầu tiên thấy có người tới một nơi như Bình Nghiêu sâm lâm làm chuyện
này đấy, địa điểm ngươi chọn xem như cũng không tệ.
Vô Danh vừa
nói vừa đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó hắn lại nhìn về chỗ Thanh Kiều
đang bị vậy lại ở bên trong khốn trận cấp hai. Vô Danh vừa nhìn tới chỗ
Thanh Kiều thì liền giật mình, toàn bộ y phục bên trên đều đã bị nàng ta xé rách hết cả rồi, để lộ ra cặp nhũ phong màu hồng cao vút giống như
những đóa hoa đào điểm điểm trên đỉnh tuyết sơn trắng ngần.
Thanh Kiều bây giờ đang bị dục hỏa áp chế, khiến cho cả người không ngừng vặn vẹo, hai tay cũng tại trên người không ngừng nắn qua, khiến cho cơ thể
xuất hiện những vết tím, cảnh tưởng này khiến cho bất kể kẻ nào nhìn vào cũng đều cảm thấy nóng ở trong người, Vô Danh cũng không phải ngoại lệ.
Vô Danh tiện tay ném ra một cái trận bàn ngăn cản thần thức cùng với một
cái trận bàn ẩn nấp, đánh nhau đến nơi rồi mà còn xem mỹ nhân ở một bên
không ngừng khiêu khích thì thắng thế nào được.
Trận bàn vừa được khởi động thì hình ảnh kiều diễm của Thanh Kiều đã biến mất đi, Vô Danh lúc này cũng đã có thể tập trung được rồi.
Ánh mắt Hạ Đào thèm
thuồng tới cực điểm nhìn Thanh Kiều không ngừng uốn éo ở một bên thì đột nhiên phát hiện Thanh Kiều biến mất, hắn vừa phóng thần thức ra thì
liền bị chặn lại ở bên ngoài. Hạ Đào cũng không có tiếp tục quét thần
thức vào trong, hắn nhìn sang Vô Danh rồi nói:
- Không phải chuyện của ngươi.
Giọng nói lạnh lùng kèm theo sát khí của Hạ Đào truyền ra.
Vô Danh nghe vậy thì cũng chỉ cười khẩy một tiếng rồi nói:
- Ngươi cho nữ nhân kia ăn xuân dược đương nhiên không phải chuyện của
ta, nhưng nàng ta cứ ở một bên uốn éo như vậy thì tiểu đệ của ta cũng
không chịu được, ngươi nói xem có phải chuyện của ta hay không.
Hạ Đào vừa nghe Vô Danh nói xong thì hai con mắt trừng lên, đôi mắt đầy sát khí nhìn về phía Vô Danh:
- Ta biết toàn bộ, từ lúc ba người các ngươi tới đây cho đến bây giờ, bao gồm cả những toan tính của ngươi.
Vô Danh nhàn nhạt đáp. Hạ Đào nghe xong thì ánh mắt cũng thu liễm lại, sát khí quanh thân cũng đã tản đi, hắn ta nhìn Vô Danh nói:
- Ta ngược lại cũng muốn nghe một chút.
- Ta không có nói chuyện miễn phí, nếu như ngươi muốn nghe thì buộc phải bỏ linh thạch ra nghe.
Vô Danh đáp. Hạ Đào nhíu mày nói:
- Ngươi muốn bao nhiêu??
- Mười vạn linh thạch thượng phẩm.
Vô Danh trả lời. Hạ Đào nghe vậy thì liền nhếch miệng cười một tiếng:
- Mười vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi là đang ăn cướp sao, trong người ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy.
- Không có linh thạch vậy thì liền cút đi.
Vô Danh chỉ tay về một hướng rồi nói.
- Khẩu khí thật lớn, Kim Đan tầng ba mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy sao. Chẳng lẽ ngươi vẫn còn chưa biết ta là ai.
Hạ Đào lạnh giọng nói. Vô Danh nghe vậy thì cũng chẳng có biểu hiện gì giống như sợ hãi, hắn nhàn nhạt nói:
- Không phải chỉ là một cái đệ tử Kim Đan viên mãn của Thanh Sơn Cốc thôi sao, ta quả thực còn chưa có nghe qua.
Hạ Đào vừa nghe Vô Danh nói xong thì liền kinh ngạc, không ngờ kẻ trước
mặt này lại có thể nhìn ra được tu vi của hắn. Một kẻ chỉ có tu vi Kim
Đan tầng ba mà lại có thể nhìn ra được tu vi của hắn thì quả thật là một chuyện kinh dị. Hạ Đào không biết thiếu niên trước mặt này rốt cục là
người của môn phái nào, để có thể đào tạo ra được một cái thiên tài như
vậy thì quả thực môn phái kia chắc chắn cũng không nhỏ, nếu như nói
thiếu niên trước mặt này chỉ là một tán tu thì quả thực đúng là rất khó
tin, bởi vì làm gì có tán tu nào có thể chỉ trong vòng hai năm tu luyện
mà lại có thể đạt tới Kim Đan tầng ba. Hạ Đào thận trọng nhìn Vô Danh
nói:
- Ngươi chỉ là Kim Đan tầng ba mà lại có thể nhìn ra được tu vi của ta, ắt hẳn ngươi cũng không phải là một kẻ tầm thường. Ta không
cần biết ngươi là người của môn phái nào, nhưng mà chuyện của ta ngươi
cũng đừng có xen vào, nếu không ta cũng không tiếc để cho đại lục này
mất đi một thiên tài đâu.
Hạ Đào cũng có chút e dè Vô Danh, bởi
vì hắn vẫn chưa biết được Vô Danh là người của môn phái nào, nếu như chỉ là một môn phái bình thường thì không nói, còn nếu là một môn phái lớn
hơn cả Thanh Sơn Cốc thì Hạ Đào cũng không dám tùy tiện hạ thủ. Chính vì như vậy cho nên Hạ Đào quyết định giải quyết chuyện này một cách tốt
đẹp nhất, hắn không muốn xảy ra bất kì một xung đột gì trước khi biết
được kẻ trước mặt này là ai.
Vô Danh nghe vậy thì cũng rất ngạc
nhiên, hắn cứ tưởng rằng Hạ Đào kia sẽ ỷ mình có tu vi cao mà muốn giết
hắn, nhưng không ngờ Hạ Đào lại có ý để cho hắn đi. Vô Danh thấy Hạ Đào
này cũng không phải kẻ lỗ mãng, ngược lại rất thận trọng, hắn đoán rằng
Hạ Đào kia hình như đang e dè hắn là người của một môn phái lớn nào đó
cho nên mới không động thủ mà để cho hắn đi, nếu không thì có lẽ hai bên đã đánh nhau từ lâu rồi.
Vô Danh còn đang định trả lời thì Hồng Mông từ đâu bay tới bên cạnh rồi chen mồm nói:
- Lão đại, ta thấy huynh nên xử lý tên kia đi, đừng nói nhiều như vậy làm gì, một kẻ lại có thể hạ xuân dược sư muội của mình thì cũng không lên
lưu lại.
Hạ Đào cũng bị sự xuất hiện của Hồng Mông làm cho ngạc
nhiên, thần thức của hắn không ngừng quét tới Hồng Mông. Hai mắt của Hạ
Đào sáng lên, không ngờ lại còn có một yêu thú giống như vậy, mặc dù hắn chưa bao giờ thấy qua loại yêu thú như thế nhưng hắn có thể khẳng định
rằng con yêu thú trước mắt này nhất định là bất phàm.
Đối với ánh mắt tham lam kia của Hạ Đào thì Vô Danh cũng đã nhìn ra được, hắn hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- Ta ngược lại rất muốn biết xem ngươi có thể làm gì khiến cho ta biến mất khỏi đại lục này đây.
Hạ Đào vốn còn định để cho người trước mặt rời đi, nhưng sau khi nhìn thấy yêu thú kia cùng với nghe câu nói vừa nãy thì hắn liền đổi ý, hắn lần
này nhất định phải giết chết kẻ trước mặt này:
- Rượu mời không uống, ngươi lại muốn uống rượu phạt, đã thế ta sẽ cho ngươi biết thế nào là thiên tài thì đoản mệnh.
Hạ Đào vừa nói xong thì năm thanh kiếm màu vàng ở trên đầu cũng đã bay đi rồi tấn công về phía Vô Danh.
Vô Danh cười khẩy nhìn năm thanh kiếm màu vàng kia đánh tới, giọng nói của hắn truyền ra:
- Ta cũng không ngại để cho Thanh Sơn Cốc của ngươi mất đi một đệ tử ưu tú đâu.
Vô Danh vừa nói xong thì Khai Thiên Dạ Đao ở sau lưng cũng đã phóng ra
đánh thẳng về phía năm thanh kiếm màu vàng kia của Hạ Đào.
Hồng
Mông thấy hai bên đã bắt đầu đánh nhau rồi thì liền tránh qua một bên
quan chiến. Trận đấu lần này không cần đánh thì nhóc cũng có thể biết
được ai là người thắng cuối cùng rồi, nếu như không phải là lão đại của
nhóc thắng thì nhóc liền cắm đầu xuống đất mà chạy.
Ầm…ầm..
Lúc này thì Thanh Kiều cũng đã không thể nào chịu đựng thêm được, dục hỏa
đã khống chế toàn bộ cơ thể của nàng ta. Thanh Kiều thân thể cũng đã
không phải do nàng điều khiển nữa rồi, từ bên trong trận pháp nhìn ra
ngoài, trong đầu nàng ta cũng chỉ có thể nhận biết được hai chữ nam nhân mà thôi, chỉ có tìm được nam nhân thì nàng ta mới có thể được giải
thoát. Chính vì thế Thanh Kiều bắt đầu công kích vào trận pháp vây khốn
cấp hai này, nàng ta muốn được thoát khỏi cảm giác khó chịu này.