Tay Nguyên Tuyền xiết chặt ví tiền, lúc xoay người lại mới phát hiện người
lên tiếng là một cô gái trẻ tuổi, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đem ví
tiền cất vào áo trong rồi hung hăng nói: " Cô gái, chớ xen vào chuyện
của người khác! "
"Lúc nãy chuyện anh làm tôi đều chụp ảnh lại
rồi." Tần Nguyệt tất nhiên không để ý hắn ta nghĩ gì, dù sao cũng sắp
đến tận thế, muốn trả thù thì phải còn mạng mới trả thù được chứ, đánh
trước một gậy thì cho một miếng bánh: "Nhưng tôi có chuyện muốn nhờ anh
giúp đỡ, có thể suy nghĩ lại không nói ra chuyện anh vừa làm."
"Chuyện gì?" Nguyên Tuyền cảnh giác nhìn Tần Nguyệt, có trời mới biết bây giờ
hắn chỉ muốn chạy thoát, cô gái đứng trước mặt mình mới nhìn đã biết là
có luyện võ công, ánh mắt chứa đầy máu tươi kia sợ là mình luyện còn
chưa đủ đẳng cấp.
Tần Nguyệt đang muốn nói tiếp thì điện thoại
di động kêu, cô vừa xem qua màn hình thì bản năng không suy nghĩ định
nhấn tắt, lại nghĩ tới không thể làm hỏng tình cảm với người bên kia đầu dây : "A lô------"
"Tần Nguyệt, em đi đâu rồi, chúng ta tìm
không thấy em...." Di động vừa nghe máy thì đầu bên kia Bạch Vi Lan trực tiếp dùng giọng điệu không tốt chất vấn, mơ hồ còn có thể nghe được sự
rống giận của người phụ nữ khi mất tiền, giống như chất vấn hệ thống an
toàn ở trung tâm thương mại dở tệ.
"Em có chút việc, về nhà
trước, bây giờ không tiện cho lắm, lần sau gặp mặt rồi nói sau." Tưởng
chừng sẽ trở mặt nhưng Tần Nguyệt cố nhịn, không có mở miệng châm chọc:
"Hiện giờ em đang bận."
Bị một người ba lần bốn lượt dùng giọng
điệu chỉ trích để nói chuyện, ai cũng đều sẽ tức giận, huống chi là một
người có lòng tự trọng cao như Tần Nguyệt, trước kia cô xem cô ta như
người nhà, mọi từ ngữ bén nhọn đều tha thứ, nhưng bây giờ, Bạch Vi Lan
thích làm gì thì làm đi.
Suy nghĩ của Nguyên Tuyền xoay chuyển,
đang muốn chạy trốn nhưng vừa nhấc chân lên, Tần Nguyệt liền nghiêng mắt nhìn, tốt, ánh mắt dày đặc máu tươi chói lọi làm cho hắn nhất thời dừng ngay suy nghĩ này : "Bà cô à, cô đến cùng là muốn làm gì."
Nói
là nói như thế, nhưng nếu cô gái này nói là vì ví tiền trước mắt mà tới
hắn chắc cũng không dám không giao ra, nghĩ như vậy, tâm trạng Nguyên
Tuyền vốn đi xuống, vừa mới tính toán sẽ đùa giỡn cô gái này một chút
bỗng nhiên lại đi lên, chẳng lẽ cô ta tới đen ăn đen sao? Tính toán tốt
nha, đây là muốn ông đây vất vả một ngày cuối cùng chỉ là cống hiến
chuyện vui hay sao.
Nhìn sắc mặt của người trước mặt biến hóa
liên tục, Tần Nguyệt tuy rằng vui mừng suy nghĩ của hắn nhiều, dùng
người thông minh rất tốt, nhưng người giảo hoạt cũng đại biểu cho việc
không dễ khống chế.
"Đừng suy nghĩ miên man nữa, tôi đối với ví
tiền của anh không có hứng thú." Tần Nguyệt mở điện thoại di động, từ
trong album ảnh lấy mấy tấm hình của Bạch Vi Lan đưa ra: "Cho anh hai
ngày, tôi mặc kệ anh dùng thủ đoạn gì, trộm hay cướp đều tùy anh, tôi
muốn lấy vòng tay bằng ngọc của cô ta, sau khi xong chuyện tôi sẽ trả
cho anh mười vạn, hơn nữa sẽ tiêu hủy chứng cớ ta có trong tay. Nhớ kỹ,
đừng suy nghĩ chuyện xấu xa gì, tôi có hai cái điện thoại di động, không ngại đưa một cái cho cảnh sát đâu, đúng rồi, vừa rồi lúc tôi gọi điện
thoại còn nghe được người bị hại kia ở trung tâm thương mại tìm anh..."
Nói nhưng chừa lại một nửa, Tần Nguyệt nghĩ người thông minh này chắc
chắn sẽ biết ý của cô muốn gì.
Có thể có ảnh chụp của Bạch Vi Lan vì may mắn cô ta rất thích trang điểm, bản thân mình yêu thích chụp ảnh thì thôi, còn thích lấy di động của người khác ra chụp ảnh, vừa sống
lại cô không kịp xóa thì liền có chỗ sử dụng.
Thời điểm nhìn
người kia Tần Nguyệt liền nghĩ đến bản thân nếu không có phương tiện uy
hiếp không phải là thiệt thòi sao? Vì thế cô bắt đầu cân nhắc chuyện có
tính khả thi nhất, trước đánh một cây sau đó lại cho một quả táo, tin
tưởng người này sẽ làm giống như suy nghĩ của cô.
"Hai ngày sau tôi sẽ gọi điện thoại cho anh, chúc anh mã đáo thành công."
Thấy người kia muốn đi, Nguyên Tiền nhanh chóng nói: "Chờ chút, cô không sợ tôi nói cho cô ta biết, hoặc là không làm được sao?
"Anh nói cô ta liền tin sao? Thấy ngu chưa, lùi một vạn bước mà nói, làm như vậy đối với anh có ích gì? Còn về cái điện thoại tôi sẽ nói là mất trên đường về nhà. Về phần nếu anh không làm được? Nếu anh đang nghi ngờ
năng lực của bản thân thì tôi cũng không có gì để nói." Tần Nguyệt cười
lạnh một cái, vòng lẩn quẩn có quy tắc của vòng luẩn quẩn, giống như
vòng lẩn quẩn trong lòng người: "Một người nếu không làm được thì tôi sẽ thuê mười người, tôi biết anh hiểu được, chỉ xem anh có chịu được khi
người khác chia tiền với anh hay không thôi."
"Tôi đây làm sao biết được cô có trả tiền cho tôi hay không?" Nguyên Tuyền nói ra chuyện mình để ý nhất.
Tần Nguyệt từ trong ví tiền lấy ra thẻ ngân hàng và một trăm đồng, tiền còn lại thì để trong ví : "Đây là tiền đặt cọc, tiền còn thiếu xong chuyện
sẽ đưa cho anh, tôi còn biết anh sẽ hỏi cái gì tiếp theo, đơn giản là sẽ hỏi tôi không sợ anh cầm tiền của tôi rồi chạy mất hả, vì chút tiền này mà anh trốn, tôi sẽ tiếp nhận địa bàn này, hơn nữa sẽ thuê người truy
nã anh..." ý còn lại đó là, muốn chạy anh cứ chạy, chạy thì tôi sẽ làm
cho anh trở thành một vòng luẩn quẩn bị chê cười, hơn nữa sẽ không được
sống yên ổn, vì chút tiền như vậy có đáng không?
"Cuối cùng nhắc
anh một câu, cô ta tên là Bạch Vi Lan, là sinh viên năm ba đại học ở thủ đô." Tần Nguyệt suy nghĩ, thuận tiện nói về tin tức chỗ trọ ở trường
của Bạch Vi Lan.
"Tốt, yên tâm, tôi nhất định sẽ làm mọi chuyện thật ổn thỏa cho cô."