Thời gian còn lại, tất cả mọi người thành thành thật
thật ngồi ở trong xe chạy theo đại đội tiến về phía trước, trải qua hai
ba ngày như vậy, cuối cùng cũng đến được nơi cần đến.
Lúc gần đến nơi, cả đoàn xe đều ngừng lại, tất cả các Dị năng giả bắt đầu đi bộ. Vì để có thể thuận lợi tiến vào sở nghiên cứu, vị sĩ quan dẫn đầu phát cho mỗi tiểu đội trưởng một thẻ điện tử hình vuông, nghe nói là thẻ thông
hành để tiến vào viện nghiên cứu, mỗi thẻ có thể dẫn theo nhiều nhất là
mười người, đội ngũ chưa đủ mười người sẽ do quân nhân bổ sung vào.
Tần Nguyệt cầm thẻ điện tử nhíu mày một cái, loại thẻ này giống y hệt với
cái thẻ ở trong túi của cô, đó là chiến lợi phẩm không ngờ mà cô lấy
được trên tay Tề Vụ lúc cô lấy được Tinh Nguyên (tinh hạch nguyên chất).
Ngày đó, sau khi nhìn thấy cây Châm Hòe già tạo thành vụ nổ lớn, Tần Nguyệt
cũng biết việc lớn không tốt, vốn là cô cũng định tốc chiến tốc thắng,
nhưng cây Châm Hòe già kia lại là thứ không dễ đối phó, ngoại trừ công
kích tinh thần, uy lực của cái cành che khuất bầu trời kia cũng cực kỳ
uy vũ, không để cho người ta có được một chút tốt. Sau mấy hiệp, những
người đó liền tiến vào tầm mắt của cô, cô cũng từng thấy loại mặt hàng
này nhiều rồi, giống như linh cẩu trên thảo nguyên, lúc nào cũng muốn
chiếm tiện nghi, thịt của người nào thì cũng là của mình, đều muốn tranh đoạt cắn vài miếng.
Đối với vài tên muốn chiếm tiện nghi này,
đương nhiên Tần Nguyệt sẽ không để cho bọn họ được sống dễ chịu, cô cố ý làm chậm nhịp điệu công kích lại, để cho cây Châm Hòe già có thời gian
rảnh rỗi đối phó với đám người này. Phải biết rằng chiến đấu với cây
Châm Hòe lâu như vậy, Tần Nguyệt cũng có chút hiểu rõ cách tấn công của
nó. Chẳng hạn như, lúc đánh nhau chẳng những phải cẩn thận sức lực của
cành ra, còn phải để tâm đến bông hoa màu trắng xinh đẹp rơi xuống đất,
chúng tỏa ra mùi hương ngây ngất đủ để cho tinh thần thất thường của tất cả Dị năng giả cấp thấp sinh ra ảo giác. Ngay cả những người trước kia
bị giết trong rừng Châm Hòe, Tần Nguyệt cũng tìm ra được, đều bị rễ của
cây Châm Hòe này kéo vào dưới đất hòa tan thành phân bón, nếu không phải do trong lúc vô tình cô đánh vỡ một lỗ hổng ở rìa rễ cây, sợ là cũng
không phát hiện được bí ẩn chưa có lời giải đáp này.
Trong trận
hỗn chiến, Tề Vụ vẫn thông minh như kiếp trước, trước sau hắn vẫn có
nhiều Dị năng giả thay mình chặn cây Châm Hòe tấn công, vốn dĩ với tài
trí thông mình của hắn, nhất định làm chuyện xấu như vậy là một giọt
nước cũng không lọt, nhưng sau nhiều lần Tần Nguyệt nhằm vào những người gần hắn, thì tất cả hành động của hắn lại lộ ra rất rõ ràng.
Lúc người thứ năm bị Tề Vụ thiết kế giúp hắn cản một kích trí mạng và bị
đám thân cành cường tráng từ giữa phân thây, tất cả Dị năng giả đều ý
thức cách xa hắn, sợ mình không cẩn thận cũng bị hại.
Trong mạt
thế, những người có thể kích thích dị năng, hơn nữa còn thuận lợi sống
lâu như vậy cũng đều không phải là đứa ngốc, bình thường muốn ám toán
thuộc hạ của bọn họ như vậy, đám người kia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Tề Vụ, nhưng bây giờ phía trước có Tinh Nguyên hấp dẫn, sau lại có cây
tiến hóa tấn công, bọn họ chỉ có thể bỏ qua chuyện này trước, Tinh
Nguyên mới là quan trọng nhất.
Có vài thân cành mang theo gió
mạnh đánh về phía bọn họ, Dị năng giả có bản lĩnh không đủ linh hoạt sẽ
trực tiếp bị biến thành mảnh vụn trong đợt tấn công mạnh mẽ của cây châm hòe.
Thời điểm con người đang khẩn trương và kích động luôn dễ
dàng xuất hiện càng nhiều sơ hở, huống chi bọn họ còn đang ở trong phạm
vi tấn công của cây Châm Hòe, bất kể là sinh lý hay tâm lý cũng phải
chịu áp lực cực lớn, Tần Nguyệt lợi dụng cây Châm Hòe tấn công để cho
bọn họ nhìn thấu Tề Vụ, cũng vô ý thức cách ly một khoảng xa, không tiếp xúc với hắn. Tần Nguyệt nhận thấy Tề Vụ mất đi người làm tấm chắn giống như rắn mất đi răng độc, cho dù chỉ số thông minh của hắn có cao tới
đâu, dưới tình huống sức lực không đủ yêu cầu cũng sẽ phải đi gặp Diêm
Vương.
Không bao lâu, Tề Vụ đã không cầm cự nổi phải lui về phía
sau, đương nhiên Tần Nguyệt không để cho hắn được như mong muốn, đã đến
nước này thì ở lại cũng tốt, cô cười lạnh bắn quả cầu lửa màu đen vào Tề Vụ khiến hắn lui lại, dưới chân giẫm phải thân cây, trong nháy mắt trực tiếp ngừng lại, làm cho thân thể thiếu niên cho dù kiếp trước hay kiếp
này đều vô cùng giảo hoạt, thông minh, ngoan độc, rơi vào cành khô cường thế đẫm máu của cây Châm Hòe.
"Tập hợp!"
Một giọng nói
cắt đứt hồi tưởng của Tần Nguyệt, dieendaanleequuydoon – V.O, cô quăng
một thẻ điện tử khác trên tay cho Trì Li, để cho anh ta tùy thời mà làm
việc, Trì Li khẽ mỉm cười, chỉ vào đầu tỏ vẻ đã nhận được. Tuy rằng
người này luôn luôn cười, thái độ lại dịu dàng giống như gió mát phả vào mặt, khiến cho người khác không hề cảm thấy xa cách, nhưng Tần Nguyệt
biết bản chất của anh cũng không giống với vẻ ngoài thân thiết dịu dàng
của anh, ít nhất là cô từng nhiều lần nhìn thấy dường như lúc này Trì Li vô ý tách ra một khoảng cách với người bên ngoài. Nhưng với tư cách là
đồng bọn, cô cũng không đi vạch trần, ai mà không có một vài bí mật,
loại người này nhất định là do lúc lớn lên trải qua lận đận mới tạo
thành tư thế phòng bị, khiến cho người ta không dễ tức giận được.
Đi theo đội ngũ phía trước tiến vào nơi làm việc của tòa cao ốc, bởi vì
một khoảng thời gian không có người dọn dẹp, trên nền đất của cao ốc
chất đầy một tầng bụi bậm, trên vách tường trắng như tuyết có vết máu
màu đỏ sậm bắn tung tóe, trên mặt đất rải đầy những phần còn lại của
chân tay bị cụt. Tần Nguyệt tỉnh táo quan sát hoàn cảnh chung quanh,
không biết vì nguyên nhân gì, tang thi trong cao ốc cũng chẳng có nhiều, ít nhất chỉ có tổng cộng mười con tang thi lượn lờ ở lầu một, đã bị đội phía trước giải quyết rất nhẹ nhàng.
Mục đích của bọn họ không
phải ở tầng trên, cho nên không lên tầng trên, mà ở dưới lòng đất, là
nơi vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Tần Nguyệt quay đầu nhìn sắc trời mờ mịt bên ngoài, có lẽ phía sau mỗi thời đại đều có một
mặt tối của nó. Bề ngoài của sở nghiên cứu này không khác những kiến
trúc bình thường trên đường cái, nhưng ai có thể nghĩ đến dưới lòng đất
của nó chôn vùi một phòng thí nghiệm cơ thể người rất lớn, vả lại nhìn
vào mức độ phòng ngự của kiến trúc này cũng biết, cái này hoàn toàn
không phải được xây dựng sau mạt thế, mà trước khi mạt thế đến đã tồn
tại rồi. Nhìn đại đội đi xuống dưới lòng đất, Tần Nguyệt nhíu mày, hình
như có chỗ nào đó không đúng.
Tần Nguyệt quay đầu nhìn đồng đội
bên cạnh, hiển nhiên bọn họ cũng ý thức được nhiệm vụ lần này không tầm
thường. Dáng người tuấn tú của Trì Li trong thông đạo yên lặng có vẻ hờ
hững lạnh nhạt khác thường, anh mím môi, ánh mắt có vài phần u ám đảo
qua cơ thể người đặt bên trong bộ máy khí quan bằng thủy tinh.
Bắc Diễn cách mặt tường gần nhất, anh mỉm cười đi qua, Tần Nguyệt đã quen
thuộc ánh mắt dịu dàng nhưng không có một tia dịu dàng của anh. Khúc
Linh kéo vành mũ xuống rất thấp, làm cho người ta không thấy rõ vẻ mặt,
chỉ thấy khóe miệng có một nụ cười hồn xiêu phách lạc, trong nụ cười
chứa vài phần lạnh lẽo, ác ý.
Hồng Cơ có dáng vẻ yêu diễm và nụ
cười xinh đẹp đi ở phía sau sườn trái, vén vén lọn tóc màu đỏ, ánh mắt
mị hoặc có chút hắc ám nhìn thẳng về phía trước, nhận thấy được ánh mắt
Tần Nguyệt, thu vào tất cả hơi thở không thân thiện, khẽ mỉm cười. Tuyết Triệt thanh khiết như thu thủy, con ngươi trong suốt, sáng rõ, dưới
sống mũi tinh xảo là đôi môi mỏng khẽ nở nụ cười, quanh người cậu không
có một chút hơi thở u ám, làm cho không ai có thể gắn kết cậu với bất kỳ mặt tiêu cực, lạnh băng, ác ý nào, nhưng sống chung với cậu một thời
gian dài như vậy, Tần Nguyệt có thể cảm nhận được hàn ý dày đặc từ trên
người cậu.
Dáng vẻ của Huyền Nguyệt vẫn là nhẫn nhục chịu đựng,
cậu ôm con búp bê gỗ đi bên cạnh Tuyết Triệt, không biết là đang nghĩ
gì, trông vẫn hoàn toàn không có cảm giác tồn tại như trước, chỉ là ngẫu nhiên ngẩng đầu, Tần Nguyệt có thể nhìn thấy đôi mắt không có linh hồn
nhuộm đẫm màu sắc u tối và hơi thở hắc ám không rõ thoáng hiện lên.
Xem ra phải cẩn thận, những người này một người mà không để ý cẩn thận rất
có thể sẽ gây ra họa, nhưng cũng không thể làm cho bọn họ im lặng thành
thành thật thật đứng một chỗ, là Đội trưởng, cô cũng không thể làm phật ý của mọi người, huống chi, sắc mặt Tần Nguyệt lạnh lẽo, vặn ngón tay
vang lên lốp bốp, lúc này cô cũng ngứa tay.
Nhóm đồng hành cùng
Tần Nguyệt cách một khoảng xa với nhóm quân nhân ở chỗ lối rẽ, Tần
Nguyệt cũng không có suy nghĩ nhiều đối với nhiệm vụ của bọn họ, dù sao
cũng không tránh được có quan hệ với những thân thể người dùng để nghiên cứu này. Tần Nguyệt đi được một đoạn đường, sau đó mới mở miệng nói:
"Chúng ta bắt đầu đi."
Một câu nói ra, khí thế của mọi người lập
tức thay đổi, lúc Trì Li ngước mắt hiện lên ý cười không hề gì, nhưng
nhìn kỹ dưới đáy mắt chính là sâu thẳm khó lường, lạnh lẽo hoang vu:
"Bây giờ phải bắt đầu, tiếp tục đi xuống rất giống lười biếng."
"Hiểu rồi, vậy phân công như thế nào?" Ánh mắt Tuyết Triệt lạnh lùng, nhưng
trong nháy mắt lại khôi phục thành dáng vẻ cà lơ phất phơ.
"Làm
chuyện cậu thích đi, còn lại chúng tôi sẽ xử lý." Tần Nguyệt mở miệng
nói, cô nhìn chung quanh một vòng, đập vào mắt cô đều là khối thịt, khí
quan, máy móc...... chỗ này thật sự làm cho người ta không thích, không
trách được Tuyết Triệt đã sớm không có thiện cảm với sở nghiên cứu,
nhưng dáng vẻ lãnh tâm lãnh tình của cậu lại khiến trong đáy lòng cô
không nhịn được trào ra ước muốn phá hoại sâu sắc. Cúi đầu suy tư một
chút, Tần Nguyệt quyết định để cho bọn Tuyết Triệt tự do hành động, cô
và Trì Li đi hoàn thành nhiệm vụ thu thập tư liệu bên ngoài và cứu
người.
"Tách ra hành động, dieendaanleequuydoon – V.O, mọi người
đi trước mở đường, cẩn thận một chút, tôi và Trì Li tìm vài tư liệu gốc, nhớ -- phải hành động bí mật một chút." Tần Nguyệt nói rất chậm, lúc
nói mấy chữ cuối cùng càng chậm, nhưng hiển nhiên cũng ngầm đồng ý cho
bọn họ hành động.
"Hiểu rồi, yên tâm đi." Hồng Cơ nở nụ cười mê hoặc, tiếp tục nói: "Chúng tôi làm việc rất thuần thục!"
Nghe lời này, Tần Nguyệt nghẹn một ngụm máu trong cổ họng, muốn phun cũng
phun không ra, cô lại quên mất mấy tên trùm gây họa này có lúc nào để
cho người ta chiếm tiện nghi đâu, cho tới bây giờ bọn họ đều gây hoạ cho người, khiến người ta hận không thể thắt cổ nhận tổ tông cầu không gặp
biến thái, khụ khụ, tóm lại người nên lo lắng là người khác mới đúng.
"Tản ra."
Trì Li giương mắt nhìn Tần Nguyệt bên cạnh, cô gái sóng vai đi cùng anh
vĩnh viễn mạnh mẽ giống như không cần người khác trợ giúp, tuy rằng sự
thật cũng không khác lắm, không có bọn họ thì cô vẫn có thể sống rất
khá, nhưng không ngờ chính cô gái như vậy lại là người mềm lòng. Theo ý
anh, thói đời như thế nào, nhân loại thế nào, tất cả đều không có chút
liên quan gì đến anh, chỉ cần ngày ngày của anh không thay đổi, cho dù
thói đời này có hắc ám thế nào cũng chỉ tăng thêm một chút thú vị cho
cuộc sống chắn ngắt này mà thôi.
"Làm vậy được không?"
Nghe thấy câu hỏi thản nhiên bên tai, Tần Nguyệt thu ánh mắt đề phòng nhìn
khắp bốn phía lại: "Không nghĩ tới có được không, chỉ cảm thấy nếu chỉ
là chuyện nhỏ, coi như là ăn nhiều nên cần tiêu hao ca lo dư thừa, đỡ
phải tang thi đến mà mập quá không chạy nổi."
Có năm căn phòng
lọt vào trong tầm mắt, trong đó có ba căn phòng có tư liệu bọn họ muốn
lấy, sau khi Tần Nguyệt mở cánh cửa một căn phòng một cách bạo lực, bên
cạnh bỗng hiện ra một bóng đen. Không do dự, Tần Nguyệt lập tức nhấc roi lửa lên đánh tới. Dị năng của Trì Li tương đối chịu thiệt ở phương diện cận chiến, cho nên anh cũng không gia nhập cuộc chiến, huống chi Tần
Nguyệt rất nhanh có thể giải quyết tang thi cấp bậc này, anh ung dung
đứng một bên xem.
Anh cũng không hề ngạc nhiên Tần Nguyệt sẽ chọn anh ra ngoài làm nhiệm vụ, từ lúc cô đưa thẻ điện tử cho anh thì Trì Li đã biết, dù sao ngoại trừ muốn dùng thẻ này thì cũng chỉ có tác dụng
khi mở máy tính lấy tư liệu ra thôi.
Huống chi, không ai trong
đội khéo đưa đẩy và càng dễ dàng xử lý đạo lý sống chung như anh, dùng
anh che chở cho đồng đội, cho dù là năng lực hay dị năng cũng quá thích
hợp. Trì Li mim cười, lúc một trận lửa của Tần Nguyệt thiêu sạch sẽ tang thi xấu xí, anh đi vào, mở máy tính ra, ngồi lên ghế, vẻ mặt tùy ý.
"Tôi qua phòng khác, anh cẩn thận một chút."
"Ừ, biết rồi."
Tần Nguyệt đi đến căn phòng bên cạnh, lưu loát phá cửa chính, còn chưa bước vào đã có một trận gió tanh đánh tới, xuất phát từ bản năng chiến đấu
của thân thể, nháy mắt Tần Nguyệt đã tụ ra vài cầu lửa ném qua. Ngã
xuống đất chính là một con tang thi thiếu nửa bên mặt, nó còn mặc quần
áo màu trắng của nhân viên nghiên cứu, cầu lửa đốt cháy trên người,
không qua bao lâu thịt thối trên người đã bị thiêu sạch sẽ.
Đây là tang thi vừa rồi đại đội bỏ sót?
Ánh mắt Tần Nguyệt cảnh giác nhìn chung quanh một vòng, phát hiện bên ngoài cùng với lúc mình tiến vào cũng không có gì khác lắm mới thu hồi ánh
mắt, áp chế hoài nghi xuống đáy lòng. Trong phòng rất sạch sẽ, không có
tang thi, trên bàn xếp đặt một ly trà, Tần Nguyệt đi vào, bỗng dưng trợn to hai mắt, lui về phía sau một bước.
Đó là một cái vạch đen
không quá nổi bật, người tới có nhìn thấy cũng sẽ không để cái này vào
trong mắt, nhưng Tần Nguyệt không giống như vậy, cô cực kì đề phòng vạch đen này.
Cái vạch đen trên bàn kia vẫn cử động như cũ, nhìn kỹ
phía dưới sẽ phát hiện những thứ đang cử động kia chỉ là một đám kiến
nhỏ mà thôi, nhưng Tần Nguyệt biết, loài này trông không khác lắm với
trước lúc mạt thế, trên thực tế là một loài điên cuồng, chỉ cần bị một
con dính vào, sẽ lập tức bị một đám kiến ăn sạch sẽ. Nguy hiểm nhất là,
một khi Dị năng giả bị cắn, sẽ nhanh chóng không thể khống chế được dị
năng trong thời gian cực ngắn, mà trong thời gian ngắn mất đi khống chế
cũng đủ để bọn chúng cắn nuốt hết thịt trên người rồi.
Lần theo
vạch đen đang di chuyển này, Tần Nguyệt rất dễ dàng tìm được sào huyệt
của bọn chúng, nhìn thoáng qua đáy tủ sách bên cạnh bàn làm việc, ánh
mắt Tần Nguyệt lạnh hẳn đi, không lựa chọn đi vào mà ngược lại ném ra
một ngọn lửa sau đó lui ra ngoài.
Không bao lâu, tất cả mọi thứ trong phòng đều bị thiêu hủy.
Đứng ở cửa căn phòng thứ ba, Tần Nguyệt không lập tức đi vào, vẻ mặt cô lạ
lùng, ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn cửa chính. Quả thực có thể nghĩ đến
bất cứ nguy hiểm gì cũng có thể xuất hiện, ai biết bên trong còn có thứ
gì, nếu không phải dựa vào kinh nghiệm kiếp trước cộng thêm việc sống
trong mạt thế đã luyện thành ánh mắt sắc bén lão luyện, chỉ sợ cô cũng
bị cắm đầu té ngã ở trong này. Đi vào quá dễ dàng, bây giờ cô có cảm
giác rất không tốt, tựa như có người cố ý thiết kế cạm bẫy, mặc kệ như
thế nào, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Dùng dị năng cầu lửa màu
đen ăn mòn cửa chính, còn chưa đi vào, Tần Nguyệt đã nghe được âm thanh
giọt nước rơi trên mặt đất, sắc mặt cô ngưng trọng, âm thanh của sự ăn
mòn?
Trong tầm mắt, gian phòng hỗn độn không thể tả, trên mặt đất có dấu vết hư hỏng nghiêm trọng, Tần Nguyệt dời ánh mắt lên trên trần
nhà, phía trên bỗng hiện ra một bóng đen thật dài đang bò lổm ngổm. Bóng đen này không rõ là vật gì, nó không phải tang thi nhưng lại có bề
ngoài thối rữa của tang thi, không phải động vật biến dị nhưng lại có
cái đuôi thật dài, chính xác mà nói, chính là nửa người trên giống tang
thi, nửa người dưới giống như hình dáng của một con quái vật thằn lằn to lớn. Mười móng vuốt sắc nhọn trên chân của nó nắm thật chặt trên trần
nhà, giống như dính chặt vào trên đó, trong miệng có hàm răng nanh dài
chảy ra thứ chất lỏng màu xanh thẫm, con ngươi đỏ tươi chậm rãi di
chuyển về hướng Tần Nguyệt.
Nhìn hậu quả chất lỏng kia chảy xuống mặt đất tạo thành, trong lòng Tần Nguyệt vẫn còn sợ hãi, cũng may vừa
rồi không tùy tiện xông vào.
Phịch ——
Quái vật rơi xuống từ trên trần nhà, cả căn phòng đều bị chấn động.
Chỉ thấy sau khi nó rơi xuống đất, im lặng há miệng thở dốc, sau đó trong
mắt hiện ra một màu đỏ khát máu, kéo thân thể thật dài hưng phấn vọt tới chỗ Tần Nguyệt.