Tuyết Triệt nhìn lại đáy nước sâu vẩn đục, hai mắt sáng lên, đều nói
muốn chuyện tốt thành đôi, nếu bỏ qua cái này, sau này cậu ta còn có mặt mũi gì để ra ngoài gặp người nữa.
"Hắc hắc, tiểu gia ta tới
đây." Tuyết Triệt mỉm cười khống chế Hư Vô ngưng tụ ra bàn tay to, nhổ
hết những rong rêu có ý đồ tấn công, ném bọn chúng xuống đất.
Tuyết Triệt cũng không lập tức tấn công ác độc, phải biết rằng đây là một con sông, nếu không có cách nào để xuống nước giải quyết thì rất dễ để cho
nó chạy trốn. Nhưng Tuyết Triệt cũng không cảm thấy khó đối phó, loại
tình huống như thế này vừa vặn có thể thử nghiệm con Mắt Hư Vô mà mấy
ngày trước đạt được sau khi thăng cấp dị năng.
Sông vẫn là sông
kia, nước vẫn là nước kia, rong vẫn là rong kia, chỉ là đột nhiên mọc ra một đôi mắt vô hình ở dưới đáy sông, lúc đôi mắt giống như rất nhiều ký hiệu kỳ dị tạo thành này đột nhiên mở ra, Tuyết Triệt ở trên bờ nhắm
hai mắt lại, trong đầu ánh lên rõ ràng hình ảnh đáy sông.
Nhìn thấy nét mặt Tuyết Triệt nở nụ cười.
Đây là con Cáp Mô Quái (quái vật cóc) lớn hơn một vòng so với con cóc biến
dị lúc nãy, màu sắc trên thân nó đen hơn con vừa rồi, lúc này nó ẩn nấp ở dưới đáy sông, vẻ mặt tàn bạo xấu xí, con cóc biến dị có đầu đã bị moi
ra lấy tinh hạch đang bị nó đè ở dưới thân.
Thăm dò địa hình một
chút, Tuyết Triệt khống chế một đôi tay vô hình tiếp cận Cáp Mô Quái,
xác định có thể tấn công trong một kích, hình như nó đã nhận ra nguy
hiểm, con Cáp Mô Quái này phát ra rất nhiều rong rêu tấn công về phía
Tuyết Triệt, đáng tiếc dị năng của Tuyết Triệt vốn là vô hình, nó hoàn
toàn không tấn công tới được.
Dưới tình huống này, Cáp Mô Quái
không tiếp tục ham chiến và chống cự vô dụng nữa, nó nhảy xuống khỏi thi thể của đồng bạn, nhanh nhạy muốn chạy ra ngoài, nhưng Tuyết Triệt sao
có thể để cho tinh hạch tới tay chạy trốn như vậy, Tuyết Triệt khống ché bàn tay to lớn bắt lấy Cáp Mô Quái, lần đầu tiên bị con vật cảnh giác
này tránh được, bàn tay lướt qua bên cạnh nó, không bắt được, nhưng rất
nhanh Tuyết Triệt lại phát động một kích lần thứ hai, khiến cho con Cáp
Mô Quái chưa kịp né tránh đã bị bàn tay Hư Vô bắt được.
Soàn soạt - -
Tuyết Triệt mở mắt, Cáp Mô Quái bị dị năng của cậu ta tóm ra khỏi đáy nước,
rơi vào giữa không trung, rong rêu điên cuồng vặn vẹo với tới bên này,
Cáp Mô Quái vùng vẫy kêu vài tiếng, tuy bọn chúng không nghe thấy tiếng, nhưng có thể thấy một phần rong rêu với về phía Cáp Mô Quái, bao bọc nó lại, ý đồ kéo vào trong nước.
"Tao nói, mày coi như xong." Tuyết Triệt lạnh lùng nói.
Nếu như không phải nét mặt của Tuyết Triệt quá mức lành lạnh, giọng điệu
quá mức lạnh nhạt, cho dù ai nhìn vào đều cảm thấy đây là một thiếu niên sạch sẽ, thuần khiết giống như tuyết đầu mùa phong quang tề nguyệt (ý
chỉ cảnh tượng sau cơn mưa trời lại sáng, trong vắt, tươi mát).
Không biết Cáp Mô Quái này nghe có hiểu hay không, đôi mắt nhỏ hung ác tức
giận nhìn chằm chằm Tuyết Triệt, bộ dạng giống như hận không xé rách được Tuyết Triệt, nuốt từng miếng từng miếng vào
bụng. Vậy mà, cho dù nó hung ác như thế nào, đều không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Tuyết Triệt.
Tuyết Triệt cầm lấy dao của Huyền
Nguyệt, tiến thẳng tới chỗ Cáp Mô Quái, vào lúc rong rêu còn chưa đến
gần cậu ta, dùng tốc độ cực nhanh đâm xuống Cáp Mô Quái biến dị một dao
từ trên không.
Lá cây rong rêu vừa mới tấn công Tuyết Triệt còn
chưa hạ xuống từ trên không, trong phút chốc vẻ mặt của Cáp Mô Quái vẫn
dừng lại ở vẻ hung dữ, đột nhiên vết dao nứt ra, máu lỏng phun trào, Cáp Mô Quái vỡ ra thành hai nửa.
Thật vô dụng.
Tuyết Triệt
thu tinh hạch, không quan tâm hiện trường bừa bãi như thế nào, đi về
phía Huyền Nguyệt, vứt tinh hạch cho Huyền Nguyệt: "Hiếm khi còn có đưa
lên tận cửa, cũng không biết nên khen ngợi nó quên mình vì người hay là
nên chửi nó ngu ngốc."
Huyền Nguyệt chần chừ một chút, đưa tinh hạch cho Tuyết Triệt: "Cái này..."
"Cầm đi, anh cũng khong phải là hệ Khống Chế, đưa nó cho nhóc có vẻ cũng có
tác dụng." Tuyết Triệt nhìn nhìn sắc trời, phát hiện đã qua một khoảng
thời gian, nhàn nhạt nói: "Đi thôi, cần phải trở về,nếu nhóc không yên
tâm thì sau này lấy được tinh hạch có thuộc tính khác rồi đưa cho anh là được."
Huyền Nguyệt nhìn Tuyết Triệt một chút lại nhìn tinh hạch một chút, trịnh trọng nói: "Được, em sẽ trả lại cho anh."
""Nhìn bộ dạng của nhóc này, nghiêm túc như vậy làm gì.""
Tuyết Triệt và Huyền Nguyệt cùng nhau trở về, bọn Khúc Linh cũng gặp một chút phiền phức nho nhỏ.
""Cậu có ổn không?"" Khúc Linh hờ hững lau vết máu bên khóe môi, hỏi.
Bắc Diễn quệt mồ hôi nhỏ giọt trên trán, nói: ""Nhanh, cho tôi thêm 20
giây."" Dứt lời, Bắc Diễn lại cúi cầu khống chế cây, không dám phân tâm
nói chuyện nữa.
Nơi này cây cối mọc đầy, cỏ xanh mơn mởn trên mặt
đất, trên vách tường nhà cửa cũ nát đều có dây leo bò đầy, mảnh đất bên
cạnh còn có ba cây gỗ lớn đã bị chặt gãy. Ở giữa mặt cỏ là một quái vật
xấu xí, bị vô số dây mây trói buôc, nó càng không ngừng vùng vẫy trên
măt đất, mặt đất bị móng vuốt sắc bén của nó khoét ra hơn mười vết cào,
dây mây màu xanh trên thân nó cứ bị chặt đứt lại dài ra, chặt đứt lại
dài ra.
Vốn bọn Khúc Linh không xui xẻo đụng phải quái vật biến
dị cao cấp như thế này, nhưng vì sợ kéo dài thời gian trở về, bọn họ chỉ đấu săn bắt tang thi ở trong một chỗ gần thành thị một chút. Nhưng có
một loại người, chính bản thân mình không có bản lĩnh lại vẫn tràn đầy
lòng tin đi trêu chọc quái vật biến dị cấp bậc cao, dựa theo lẽ thường
tự mình trêu chọc, tự mình giải quyết thì liền thôi, nhưng nhóm người
nhát gan, vô dụng này lại còn nghĩ cách dẫn mầm tai họa chạy về phía bọn họ.
Từ lúc tiếng kêu thảm thiết vang lên, Khúc Linh liền thấy
được con quái vật biến dị màu đen toàn thân không có một sợi lông này.
Không biết con này bị nhiễm bệnh của tang thi chủng loại gì, lúc này trở nên vô cùng cường tráng, chỉ nhìn đơn giản ở bên ngoài thì không có
cách nào phân rõ rối cuộc là loại sinh vật ra sao trước khi mạt thế đến, Khúc Linh cũng không gò ép, giống như động vật bị nhiễm bệnh độc của
tang thi mà không tiến hóa thì cho dù mẹ của chúng nó đến đây cũng không nhận ra được đây chính là con của mình, huống chi nhân loại cách một
tầng giống loài với chúng nó.
Mắt thấy có nguy hiểm, đương nhiên
Khúc Linh và Bắc Diễn sẽ không ở tại chỗ chờ bọn họ dẫn quái vật đến
đây, hai người cũng không cần thương lượng, trực tiếp quay đầu bỏ chạy,
đáng tiếc bọn họ còn chưa chạy bao xa, liền thấy quái vật không tiếp tục hành hạ con người bên cạnh đến chết, ngược lại cấp tốc bò tới đây dọc
theo vách tường, sau khi "phịch" một tiếng, bụi đất tung bay, rơi xuống
trước mặt bọn họ.
Tình huống như thế, nếu như còn không hiểu rõ
chuyện gì, vậy thì bọn họ chính là mấy tên ngốc rồi, rõ ràng quái vật
này cảm thấy năng lượng trên người bọn họ tương đối nhiều, vì vậy bỏ qua tên lâu la nhỏ bé vẫn đuổi theo lúc trước, trực tiếp nhắm mục tiêu vào
ngay bọn họ.
Khúc Linh và Bắc Diễn lập tức không nói hai lời, mỗi người thi triển dị năng tấn công về phía nó, bọn họ chạy trốn không
phải vì sợ hãi, mà là lo lắng trì hoãn thời gian trở về sẽ bị những
người khác trong đội ngũ nhắc đến chết. Con quái vật béo ú này gan to
nhỉ, dám coi bọn họ như con mồi thì sẽ phải chuẩn bị tốt bị săn bắt đi.
Gió thổi qua tình cảnh ở một bên này, cũng thổi tan một chút hơi thở khó ngửi trên người nó.
Rống, nó phát ra tức giận rống lên một tiếng, trong âm thanh tràn ngập uy hiếp.
Có thể là biết gầm rú cũng không dọa kẻ địch lùi lại được, quái vật lắc
lắc cái đầu khổng lồ kia, liều mạng dùng móng vuốt cắt đứt dây mây quấn
quanh ở trên người. diendanlequydon – V.O Tuy nó tạm thời bị trói, nhưng trong đồng tử (mắt) hình dọc thật to màu vàng lóe lên ánh sáng nguy
hiểm, tàn bạo.
Ầm, ầm, ầm.
Tức giận trên khuôn mặt dữ tợn
của quái vật tản ra trong không khí, nó vẫy cái đuôi khổng lồ vừa dày
vừa nặng, đập cho cây cỏ trên mặt đất bắn tung tóe, bụi đất tung bay.
Khúc Linh nhìn nó, nguy hiểm nheo mắt lại, giơ tay lên, Lĩnh Vực bắt lấy cái đuôi khoanh vòng của nó, ban đầu vẫn không nhìn ra thay đổi gì, đợi một lúc sau mới nhìn thấy da thịt trên cái đuôi của con quái vật này bắt
đầu nứt ra, chảy máu.
Quả nhiên là da cứng, ánh mắt Khúc Linh
lạnh lùng, tay hơi dùng sức, máu thịt của quái vật kia nứt ra nhanh hơn
một chút, máu nhỏ giọt xuống mặt đất phát ra âm thanh thối rữa rợn
người, những cây cỏ hễ bị bắn trúng đều mục nát trong nháy mắt, ngay cả
mặt đất cũng biến thành màu đen chứa độc.
Bắc Diễn nhìn thoáng
qua Khúc Linh, người này đúng là không có tinh thần hợp tác gì cả, Bắc
Diễn thở dài một hơi, không tồi, nhiệm vụ ràng buộc của anh ta căn bản
đều đã được hoàn thành, nếu không có con quái vật có độc kia thì bọn họ
cũng không cần hao phí thời gian lâu như vậy để xử lý, may mà trước kia
hạt giống anh ta đặc biệt đạt được trong đó có loại dây leo Kim Cương
không sợ khí độc ăn mòn nhất, Bắc Diễn nhìn nhìn quái vật bị nhốt đã
được kết liễu, nhớ lại dây leo Kim Cương này có thể vây nó được một
khoảng thời gian, về phần sau một khoảng thời gian, trên mặt Bắc Diễn lộ ra một nụ cười dịu dàng, bọn họ sẽ cố nhận lấy tinh hạch của nó.
"Nhanh lên đi, thời gian không còn nhiều lắm, về trễ sẽ không biết bọ nói
thành dạng gì."" Bắc Diễn thúc giục, con quái vật biến dị này đã tiêu
tốn không ít thời gian của bọn họ, nếu cứ tiếp tục kéo dài, ngoại trừ
tiêu hao dị năng thì không có chỗ gì tốt.
""Ừ."" Khúc Linh đáp: "Nhanh thôi.""
"Đúng rồi, cậu kiềm chế một chút, đừng làm hư dây leo Kim Cương của tôi,
chúng ta xong vẫn còn phải lấy về." Bắc Diễn lo lắng dặn dò một câu, hạt giống dây leo Kim Cương hiếm thấy, Bắc Diễn cũng chỉ có một hạt này,
còn chưa kịp nuôi cấy đó, trăm ngàn lần đừng bị tên biến thái bạo lực
trông không tệ này mãnh liệt phá hư.
Ra ngoài một khoảng thời
gian, cái khác thì Bắc Diễn không hiểu nhiều về Khúc Linh, nhưng ngược
lại lại mở mang không ít về thủ đoạn đẫm máu của Khúc Linh, tên này luôn luôn cười một mặt xinh đẹp, dùng cách thức máu tanh nhất, thô bạo nhất, biến thái nhất để giải quyết hết tang thi, mỗi khi Bắc Diễn bớt thời
gian nhìn Khúc Linh, cụ già Bắc Diễn có cảm giác làm bạn với tên biến
thái, được rồi, có lẽ anh ta thật sự đã cùng chơi đùa một chỗ với một
đám đồng bọn biến thái như thế.
Bắc Diên yên lặng, lặng lẽ cúng cho chính mình một chút.
Không thấy rõ kết cục của người bạn nhỏ chính là lúc bạn cực kỳ vui vẻ chơi
đùa cùng người khác, lúc đó mới phát hiện đây không phải là sự thật,
cùng đi có nguy hiểm, mà bạn lại còn cực kỳ vui vẻ ôm đứa bé thuần
khiết, nguy hiểm này về nhà nhận nuôi, còn không tính bỏ đi.
Aiz.....
Bắc Diễn nhìn con quái vật nửa giờ trước vẫn còn oai phong lẫm liệt muốn ăn thịt người, lúc này đã máu tươi đầm đìa, nằm hấp hối trên mặt đất, lại
thở dài, sau này anh ta tuyệt đối sẽ không như vậy, quá máu tanh, đối
nhân xử thế vẫn nên tao nhã một chút thì tốt hơn.
"Xong rồi."
Khúc Linh mở cái đầu to lớn, biến dị của quái vật ra, tinh hạch trong óc bay ra, trong ánh mắt xinh đẹp lóe ra ánh sáng sung sướng, thỏa mãn,
hiển nhiên, Khúc Linh hết sức hài lòng với lần ra ngoài này.
Bắc
Diễn nắm lấy một góc dây leo, dây leo màu xanh lá to như cánh tay kia
thu nhỏ lại rất nhanh, cuối cùng biến thành một hạt giống nằm trên bàn
tay Bắc Diễn: "Đi thôi, không trở về sợ là sẽ bị lải nhải."