“Có chuyện, đương nhiên là có..., mấy anh em nói có đúng không?”
Gã trẻ tuổi đứng ở trước mặt cười hô hố, bước tới một bước rất không thân
cận, lấy tay đẩy bả vai Trì Li một cái, đối với Dị Năng Giả mà nói động
tác này không khác nào là làm mất mặt ở trước mặt nhiều người, được coi
như là sỉ nhục rất lớn.
Vừa dừng xe lại, Khúc Linh và Bắc Diễn
liền cầm theo bữa trưa đi, nói là đi so tài. Không biết Tuyết Triệt chạy đi tản bộ ở đâu, Huyền Nguyệt vốn tính thành thật ngồi ở trong xe cũng
xoay mông, ôm tượng búp bê gỗ đi luyện tập dị năng. Ít đi nhiều người
như vậy, bên trong xe có vẻ vô cùng rộng rãi, Hồng Cơ lắc lắc ly rượu
bình tĩnh ngồi ở trong xe xem kịch hay.
Không có người bị đạp đỗ
như trong dự đoán, dường như gã trẻ tuổi mất mặt, mặt của gã trông có
vài phần đen, sức lực trên tay đang không ngừng gia tăng, ngược lại Trì
Li không nhìn được nữa, nghiêng người, vừa dùng sức liền ép người ta
thụt lui vài bước.
“Con mẹ mày!” Gã trẻ tuổi xì một tiếng khinh miệt, ánh mắt hết sức không tốt bước thẳng tới đây.
“Mẹ tôi không thích hợp với cậu.” Trì Li cười dịu dàng, tuấn tú, giống như
người hiền lành, chỉ là hơi thở quanh thân biến chuyển trong nháy mắt,
làm người khác nổi da gà: “Nhưng cậu đã thích bà ấy như vậy, đương nhiên người làm con trai như tôi sẽ không để ý có người theo xuống bầu bạn
với bà.”
Đôi mắt đen quỷ dị kia, giống như quỷ quái, tỏa ra hơi
thở chết chóc, âm hàn lạnh lẽo, thân thể gã trẻ tuổi cứng đờ, trong lòng dâng lên sợ hãi, vậy mà đợi đến lúc gã ta nhìn lại, hình như tất cả chỉ là do gã ta hoa mắt, người kia vẫn là bộ dạng điềm đạm, ưu nhã.
Suy nghĩ một lúc lâu, gã ta phát hiện mình có chút gì đó bất thường, nhưng
lại không có cảm giác đặc biệt gì, gã ta chỉ cảm thấy đột nhiên mình rất muốn ngủ, rất muốn ngủ, muốn cứ lập tức ngủ như vậy, không bao giờ tỉnh dậy nữa. Trên thực tế, đúng là gã ta đang làm như vậy, từ từ nhắm mắt
lại, ngủ thiếp đi.
Đôn Tử nhìn Lưu Hoằng trông có vẻ bình thường ở trước mặt, sau khi tiếng nhạc vui vẻ bất thường vang lên, đột nhiên
lắc lư ba cái rồi ngã xuống, trong lòng không yên, sai người tới phía
trước kiểm tra tình huống, Đôn Tử có một loại trực giác, ông chú tươi
cười, mặt mày điềm đạm này trông cũng không đơn giản như vậy.
“Anh Hai, hình như anh Lưu...... anh Lưu, đã chết ——”
Giọng điệu nói chuyện của người kia có chút run run, mới vừa rồi gã chỉ cho
là Lưu Hoằng ngủ thiếp đi, lắc lắc Lưu Hoằng mấy cái cũng không có tiếng động gì, ý thức được bất thường, gã vội vã ấn lên tim, dùng tay thử ở
dưới mũi Lưu Hoằng, vậy mà đối phương không còn thở nữa!
“Chết?
Làm sao có thể!” Đôn Tử vội vàng đẩy đàn em ra, tự mình tiến lên phía
trước kiểm tra, nhưng kết quả vẫn không đổi, Lưu Hoằng thật sự đã chết
rồi. Đôn Tử sợ hãi nhìn Trì Li, người này lại không thèm nháy mắt một
cái, im hơi lặng tiếng giết chết một người ở ngay trước mắt mọi người,
không, không, có lẽ là có âm thanh, chỉ là bọn họ cũng không có chú ý
tới.
Mặc dù Lưu Hoằng chỉ có dị năng hệ Kim bình thường, nhưng có thể được coi là người có tay nghề đánh tang thi ở trong đội bọn họ,
người bình thường cũng không dễ tiến đến gần người Lưu Hoằng, hôm nay cứ bị hạ mà không giải thích được như vậy? Mỡ trên người Đôn Tử run run,
đừng đùa, nếu như ngay cả Lưu Hoằng cũng có thể bị chơi chết đơn giản
như vậy, vậy bọn họ vẫn không nên tiến lên làm vật hy sinh là được.
Nghĩ như vậy, Đôn Tử vô ý thức lui về sau một bước, đang lúc gã muốn dẫn
người rời đi, một giọng nói tức giận vang lên ở sau lưng: “Mẹ nó, ai đã
giết chết em trai tao!”
Thì ra là có một đàn em bên trong thấy
tình thế bất thường, nhanh chóng thừa dịp phía trước có người che chở
chạy về mật báo, lúc này mới dẫn đám người Lưu Việt tới đây.
Chết tiệt, lúc này đi thì không được, trên mặt Đôn Tử thoáng qua chán nản,
hai anh em nhà họ Lưu này vốn cũng không phải là người tốt gì, bình
thường làm không ít chuyện bắt người cướp của, cậy vào chính mình là Dị
Năng Giả, hận nhất là có người còn chơi trội hơn bọn chúng, nhưng hôm
nay còn không phải là do bọn chúng rảnh rỗi kéo đám anh em đến tìm người ta gây phiền phức sao, bây giờ đụng vào tấm sắt rồi, còn muốn tiếp tục
tìm tai vạ!
Đôn Tử ngước mắt nhìn Trì Li vẫn còn đang cười tít
mắt, trong lòng tính toán bây giờ mình dẫn người đi có còn kịp hay
không, ai biết gã Lưu Việt kia có thể vì đứa em trai quý báu tương đối
xui xẻo vừa hai mươi mà làm ra chuyện gì. Mặc dù nói bọn họ là một đội
dị năng, nhưng bọn họ vốn gia nhập đội ngũ là vì cuộc sống tốt hơn, bây
giờ vẫn còn đang sống tốt, không muốn đền mạng không lý do.
Vì
không muốn đắc tội đội trưởng Lưu Việt này, lúc này Đôn Tử không dám đền mạng, cười cười bỏ đi, nhưng Đôn Tử cũng không dám tiến lên đắc tội ác
thần Trì Li này, không thể làm gì khác hơn là dùng đôi mắt nhỏ ra hiệu
người của hắn, đừng nên khinh địch ra tay.
Trì Li nhìn Đôn Tử,
trong lòng tự nhiên biết Đôn Tử tính toán như thế nào, anh ta không nói
chuyện, coi như là chấp nhận hành động thức thời này của Đôn Tử.
“Thằng nhóc, tốt nhất là mày thông minh một chút, tự mình tự tử cho tao, ông
đây giữ lại cho mày được toàn thây, nếu không thì ông đây sẽ cho mày hối hận đã đến trên đời này.” Người đến là một gã đàn ông trung niên bốn
mươi mấy tuổi, vóc người không cao không thấp, mặt vuông chữ điền, bởi
vì tập tính cuộc sống không tốt trong thời gian dài, trên mặt đã có thể
nhìn ra được triệu chứng quá độ, khuôn mặt vốn coi như tạm được trở nên
có chút khó coi.
“Giữ lại toàn thây? A, vậy thì tôi còn phải cảm
ơn anh rồi.” Trì Li cười khẽ một tiếng, coi như không nhìn thấy Lưu Việt chỉ vào chóp mũi mình cao giọng mắng chửi, luôn luôn có người không
biết thức thời, nhất định phải thấy quan tài mới đổ lệ: “Không bằng, tôi cũng giữ lại cho anh toàn thây đi, dù sao nếu làm đất này dơ bẩn thì
cũng không tốt lắm.”
“*** mẹ mày, bây giờ ông đây liền đòi mạng
mày!” Lưu Việt còn chưa mắng hết một câu đã vung ra một đấm, quả đấm kia được ngọn lửa bao bọc, mạnh mẽ đánh về phía Trì Li.Đối mặt với sự tấn
công mạnh mẽ như vậy, Trì Li vẫn giống như không sao đứng đó, nhưng tay
Lưu Việt còn chưa đến gần Trì Li, liền bị Trì Li bắt được cánh tay của
gã, thấy Trì Li dùng tay đập nhẹ lên các đốt ngón tay của Lưu Việt, sau
đó nắm chặt xoay lại vô cùng nhanh nhẹn, chỉ nghe một tiếng kêu "a" thảm thiết, trọng tâm của Lưu Việt bị chếch đi, cả người bị quăng, bay lên
không đập lên nóc một chiếc xe con, trượt thẳng xuống.
Tiếng vang lớn như vậy không thể nào không khiến cho người khác chú ý, nhóm người
đồng hành từ bốn phương tám hướng nhìn lại, chỉ là không có ai đến gần,
hiển nhiên tất cả mọi người không tính tham gia vào chuyện riêng của
người khác, chỉ có chủ xe bị Lưu Việt đập vào thuận miệng chửi rủa mấy
câu.
Nguyên tắc của Tần Nguyệt là không chủ động gây chuyện,
nhưng nếu là chuyện chọc đến cô thì cô cũng sẽ không lặp đi lặp lại
nhượng bộ nhiều lần, dù sao có thể kiếm sống ở mạt thế, ai mà không có
một chút nóng nảy, thật sự coi người khác là bùn đất thật sao, vì vậy
Tần Nguyệt cũng không vội vào trong xe, khoanh hai tay trước ngực, cảnh
giác dựa vào xe của mình, để phòng ai đó nhân cơ hội tới gây phiền phức.
“Mụ nội mày, ông đây sẽ không để yên cho mày!” Sau khi Lưu Việt bò dậy từ
dưới đất, đổi tay tấn công về phía Trì Li, lúc này gã cũng không còn
khinh thường, mà là vẻ mặt dữ tợn dùng hết sức lực toàn thân, dáng vẻ
hung ác, thề phải đưa người ta vào chỗ chết.
“Tôm tép nhãi nhép
mà thôi, cũng muốn học chí sĩ xả thân vì nghĩa lớn, quả thực là không
biết tự lượng sức.” Trì Li nói không chút lưu tình, câu nói đầu tiên
liền mắng tất cả mọi người. Quả thật, người xem kịch bên trong có không
ít loại người như thế này, chỉ là tất cả mọi người ăn ý làm như không
phát hiện, ngược lại câu này của Trì Li hung hăng quăng một cái tát vào
mặt mũi những người ở đó, nhưng Trì Li không chỉ đích danh, cho dù có
người trên mặt thoắt xanh thoắt trắng cũng đành phải thôi, nếu không thể làm gì, người ta có mắng thì sao?
Tần Nguyệt chưa từng lên
giọng, không để mọi người vào trong mắt như vậy, dù đã sớm biết tất cả
đội viên của mình cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, nhưng chưa
từng nghĩ tới Trì Li phách lối như vậy, được rồi, có lẽ cô cũng đã có dự cảm sẽ có bộ dạng như vậy rồi. Nhìn thấy nhân viên quân bộ từ xa tiến
đến, Tần Nguyệt rất thức thời đi tới giải quyết hậu hoạn cho Trì Li.
Mặc dù không biết Trì Li có thể làm thịt người ta hay không, nhưng Tần
Nguyệt bên này cũng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, mạt thế tự
có quy tắc của mạt thế, diệt sạch những người tới bới móc, quân bộ không tìm ra được ai thì cũng không thể bắt bọn họ.
Người xem kịch
càng ngày càng nhiều, thái độ không sao cả của Trì Li chọc giận Lưu
Việt, cộng thêm em trai chết càng khiến cho gã oán hận Trì Li đến tận
xương, gã điều động dị năng tấn công về phía Trì Li hết lần này tới lần
khác.
Nhiệt độ thiêu đốt của từng quả cầu lửa ném về phía Trì Li
cực nhanh giống như sao băng xẹt qua, nếu người bị cái này nện trúng, ai cũng phải chịu đau đớn một phen. Mắt thấy tư thế liều mạng này của Lưu
Việt, mọi người xem trò vui rối rít lui về sau một chút, nói đùa, thuốc
bây giờ rất quý, nếu vì xem cuộc vui mà gặp phải tai bay vạ gió thì đó
chắc chắn là chuyện xui xẻo.
Lưu Việt đứng ở đối diện Trì Li, tức giận dày đặc thiêu đốt trong mắt, tay của gã nắm thành quả đấm, bóp đốt ngón tay vang lên lốp bốp: “Hôm nay, mày sẽ phải đền mạng cho em trai
Lưu Hồng của tao!”
“Haha --” Trì Li cười nói: “Đúng là biết tìm thể diện cho bản thân.”
Trì Li đã hoàn toàn chán trò chơi này, huống chi để cho người ta nhìn nhìn
minh giống như nhìn khỉ cũng không phải là điều anh ta mong muốn, lấy
đàn vi-ô-lông ra, thân thể Trì Li tự nhiên đứng thẳng, tay phải anh ta
cầm lên đặt trên vai trái, dùng hàm dưới và vai trái kẹp đàn lại, tay
trái chuyển động dây cung, tiếng nhạc vang lên.
Tiếng nhạc lần
ngày không phải là khúc nhạc quỷ dị gì, ngược lại tương đối trong lành,
bình thản, làm cho người ta có loại cảm giác đưa mình vào trong vùng
thảo nguyên, chung quanh là hoa tươi lượn lờ, không khí trong lành,
những chú chim vui mừng ca hát, ngay cả bầu trời màu xanh cũng tạo ra
cảm giác yên bình.
Mọi người nghe như si như say, không có ai chú ý tới quả cầu lửa mà Lưu Việt tấn công tới càng ngày càng nhỏ, hướng
tấn công cũng từ từ lệch khỏi quỹ đạo. Tất cả mọi người đắm chìm vào
trong khúc nhạc, chỉ có một ít người không đắm chìm vào sâu như vậy.
Mảng mây lớn che dưới bầu trời, người trong đoàn xe trầm mê vào trong khúc
nhạc, người đàn ông trẻ tuổi bị đám người bao vây vào giữa dùng đôi tay
trắng nõn, thon dài kéo ra giai điệu khiến cho người ta trầm luân hơn so hoa anh túc (cây thuốc phiên) độc nhất. Người đàn ông vạm vỡ tấn công
kia bắt đầu trở nên càng dịu dàng, vốn là sự tấn công ác liệt dần dần
trở nên chậm chạp, cho đến khi quả cầu lửa tràn đầy sát ý này không thể
đốt trọi mặt đất thành một lỗ hổng nữa.
Một khúc trôi qua, một người ngã xuống, một người bỏ đi.
Sau khi Trì Li đi rồi, mọi người mới tỉnh lại từ trong ảo cảnh, không có
hoa tươi, không có bầy dê, không có thảo nguyên, bây giờ vẫn còn là màu
xám tro mênh mông, trong gió có hơi thở thối rữa, thành phố ở phía xa
yên tĩnh quỷ dị...... Ý chí của mọi người vẫn sa vào trong dư vị của
khúc nhạc, người có ý chí mạnh đã đối mặt với hiện thực rất nhanh, chú ý tới kết quả xung đột của hai bên.
“Chết rồi?”
“Xem chừng bộ dạng đúng là như vậy.”
“Không nên đắc tội với người đội này, lát nữa dặn dò tài xế cách bọn họ xa một chút.”
Mọi người rối rít trao đổi chuyện mới vừa rồi, ngược lại hai anh em nhà họ
Lưu ngã xuống đất trong nháy mắt này lại không có ai hỏi han, ngay cả
đồng đội của bọn họ cũng thừa dịp người ta không có chú ý mà rút lui từ
lâu.
Lúc trở lại, Tần Nguyệt không hề nói gì, chỉ là lái xe xa
một chút, mặc dù bọn chúng chết kiểu đó không khó nhìn, nhưng để ở bên
người luôn luôn có chút xui xẻo. Dù sao mọi người đều hòa lẫn trong một
phạm vi, chuyện ngày hôm nay ở trong mắt ai đó tất nhiên sẽ có chút quan điểm, nhưng vậy thì thế nào, tuy nói lên giọng là phải trả giá thật
lớn, nhưng bản thân Trì Li thì có tư cách nhảy nhót ở trước mặt những
người vốn không thích anh ta kia.