"Anh nói rồi, ở đâu ra một em gái có lòng dạ tốt như vậy." Một thanh niên
mặc quần bò rách, cử chỉ nói năng tùy tiện và khuôn mặt với nụ cười xấu
xa tiến lại đây, anh ta mới vừa đứng lại liền cầm đi một ổ bánh mì từ
trong thùng bên cạnh Tần Nguyệt, mở bao bì ra cắn một cái.
Anh ta vừa nhai thức ăn trong miệng vừa phát ra một tiếng tấm tắc hài lòng:
"Đồ không tệ." Từ lúc vừa nói xong câu đó, ánh mắt người xếp hàng phía
sau không khỏi sáng rực lên rất nhiều, vui sướng ở trên mặt càng nhiều
hơn.
Tần Nguyệt biết đây là vì cái gì, thói đời này không có
nhiều người tốt như vậy, bọn họ khao khát thức ăn, nhưng cũng sợ hãi bị
tầng nhân sĩ nào ở cấp trên rảnh rỗi đến đau trứng, dùng đồ ăn bị nhiễm
độc không thể ăn được hốt đến cho bọn họ một ổ, để cho đỡ phải chướng
mắt cái khu vực này, lúc này vừa một mặt mong đợi một mặt lo lắng chờ
đợi được phân phát thức ăn. Lúc trước nàng còn từng nhìn thấy thức ăn
bọn nhỏ đã cầm được tới tay trước bị người hơi lớn hơn một chút cướp đi, bọn họ ăn thử trước một miếng rồi mới trả thức ăn lại cho những đứa bé
kia, sờ sờ đầu của chúng, sau đó mới yên lặng gật đầu với người phía sau một cái.
"Thích là tốt rồi." Tần Nguyệt qua loa đáp lại.
Người thanh niên cũng không để ý Tần Nguyệt lạnh nhạt, chuyển thứ gì đó tới
đây liền tùy tùy tiện tiện ngồi ở bên cạnh. Vốn là hôm nay muốn nghỉ
ngơi, ở xa xa thấy động tĩnh bên này quá lớn, còn tưởng rằng có chuyện
gì xảy ra vội vàng chạy tới, vậy mà thấy được cảnh này, thật ra thì, nói thật, ý nghĩ đầu tiên ở trong đầu anh ta cũng không phải là có người có lòng tốt đến, mà là mã não của hắn, lại có thể có người xúc phạm đến
người có quyền thế lớn, muốn âm mưu, tính toán đến trên đầu khu cỏ dại.
Người thanh niên thấy Tần Nguyệt lại mở ra một cái thùng đồ, mở miệng nói:
"Anh nói em gái, nhiều đồ như vậy ở đâu mà em có?" Một em gái văn văn
tĩnh tĩnh (ý chỉ người thục nữ) như vậy, như thế nào cũng không giống
người có thể có năng lực đi đoạt vật tư, không phải là giận dỗi nên mới
chuyển những đồ trong nhà ra đây đó chứ?
"Cướp được." Sau khi Tần Nguyệt đưa mì ăn liền cho một cụ già, mới nói: "Xe này tặng cho anh, có dám nhận không?"
Nhận thấy Tần Nguyệt thật sự nghiêm túc, người thanh niên nghe vậy sững sờ,
chợt cười ha ha nói: "Đều đã là tận thế, có đồ gì mà không dám nhận, ai
sợ ai."
"Được, đồ còn dư lại anh xử lý đi, tôi có việc phải đi về trước." Tần Nguyệt nhìn trong xe còn có nửa xe thức ăn, không muốn lại
lãng phí thời gian nữa.
"Anh?" Người thanh niên khoa trương chỉ vào chính mình nói: "Em gái không sợ anh chiếm hết?"
"Anh sẽ không." Tần Nguyệt khẳng định.
Cái chỗ này căn bản không có cường giả gì, so với những khu khác, người yếu sức tụ tập ở nơi này không ít. Theo lý thuyết đoàn người yếu thế này
căn bản là không sống nổi, cũng may có một người tài giỏi tên là Thanh
Lạc xuất hiện ở chỗ này, tính tình không chịu khuất phục còn chịu được
bị đánh ngã, cho dù Tần Nguyệt ở bên trong căn cứ cũng từng nghe nói qua tiếng tăm của anh ta, người này không có ưu điểm khác, chính là nổi
danh yêu quý người nhỏ yếu, không có người nào dám giành đồ của người
già và trẻ con ở trên địa bàn của anh ta, dĩ nhiên, nghe nói anh ta cũng chưa bao giờ đưa thức ăn tới tay cho bọn họ, chỉ là bảo đảm ở trong
phạm vi nhất định, nhóm người này không bị đồng loại ức hiếp. Nếu như
không có đoán sai, có lẽ người ở trước mắt này chính là Thanh Lạc, nhìn
thái độ của mọi người đối với anh ta thì không sai được.
"Ôi
chao, thật sự là rất xem trọng lão tử" người thanh niên vỗ xe, sảng
khoái nói: "Được rồi, em gái yên tâm đi đi, còn dư lại anh sẽ phân
phát." Tần Nguyệt gật đầu một cái, cất bước đi ra bên ngoài, bây giờ đi
bộ đến căn cứ vẫn còn 20 phút, vẫn là về sớm một chút thì tốt hơn. Người thanh niên nhìn bóng lưng Tần Nguyệt rời đi, nói lầm bầm: "Mẹ kiếp,
đúng là đi thật, dứt khoát như vậy!"
Mấy cụ già tới nhận thức ăn
bước đi tập tễnh tiến lên phía trước, sờ sờ xe hàng lớn giống như sờ bảo bối, mắt chứa nước mắt vui mừng, nói: "Chiếc xe này thật tốt, ban ngày
các cậu dùng xe, buổi tối có thể để cho bọn nhỏ vào, như vậy thì sẽ
không xuất hiện tình cảnh giống như Tiểu Viên Tử nữa rồi." Thời tiết bây giờ thay đổi rất lớn, lúc trước mấy đứa nhỏ Tiểu Viên Tử kia phát sốt
chính là vì không chịu đựng nổi gió lạnh buổi tối.
Nhắc tới Tiểu
Viên Tử, trong nháy mắt, tâm trạng của Thanh Lạc liền không tốt, anh ta
đá đá cái thùng rỗng dưới chân, nói: "Được rồi, chia đồ xong thì gọi mấy người tới tháo gỡ đi, trực tiếp phân cho bọn nhỏ ở." Vật này bọn họ
không dùng được, đoán chừng toàn bộ người trong khu này thu hoạch cộng
lại cũng không đầy nửa thùng xe, huống chi bây giờ xăng rất quý, căn bản là bọn họ không dùng nổi, thay vì để lãng phí cho đám người khác tới
giành, còn không bằng tháo gỡ xe trước, sử dụng đồ bỏ đi, ngộ nhỡ sau
này có chuyện gì còn có thể ráp lại để dùng.
"Chuyện ngày hôm nay không ai được phép nói ra."
"Yên tâm đi, chú Thanh Lạc, chúng cháu không ngốc." Một cô bé cầm bánh bích
quy cười hì hì đến gần, thỉnh thoảng cô bé đặt bánh bích quy ở dưới lỗ
mũi ngửi ngửi, nhưng không nỡ ăn: "Chúng cháu biết, nói ra ngoài, sẽ có
rất nhiều người xấu tới cướp đồ của chúng ta, hừ, còn lâu Tiểu Nhu mới
đưa bánh bích quy cho bọn họ."
Vừa mới trở về căn cứ, vào phòng
không được bao lâu, Tần Nguyệt nhạy bén nhận ra hơi thở Dị Năng Giả ở
ngoài phòng. Ánh mắt của cô rét lạnh, trực giác cho thấy bên ngoài có
nguy hiểm, Tần Nguyệt kéo quần áo, mở cửa.
Không giống với những
gì cô nghĩ, không phải bọn người lúc trước đến gây phiền phức. Ngoài cửa có một thiếu niên đứng trong sân, trên mặt anh ta có nụ cười dịu dàng,
yên tĩnh. Làn da của thiếu niên này trắng nõn, tinh tế, tóc đen như ngọc thạch, sáng bóng nhàn nhạt, khi ánh mắt của anh ta nhìn đến, người bị
anh ta nhìn chăm chú sẽ có loại ảo giác được đối xử dịu dàng.
Anh ta mặc áo sơ mi trắng thông thường trước mạt thế, cho dù cứ đứng như
vậy ở trong sân nhỏ hoang vắng trước nhà Tần Nguyệt, vẫn có một loại sức hấp dẫn hờ hững. Thiếu niên này giống như hoa anh đào xinh đẹp, cũng
không khiến cho người ta có cảm giác quá mức kinh ngạc vì vẻ diễm lệ,
ngược lại làm cho người ta có cảm giác thoải mái nhàn nhạt, giống như
tinh linh vô hại trong những cuốn truyện của trẻ thơ.
"Anh là ai?"
Tần Nguyệt thản nhiên hỏi, đối với loại người không biết cái gì là khách
sáo như thế này, tự tiện xông vào trong sân của người khác, cho dù anh
ta có bộ dạng đẹp hơn nữa Tần Nguyệt cũng sẽ không cho anh ta sắc mặt
tốt. Thiếu niên khẽ mỉm cười với Tần Nguyệt, mở miệng nói: "Xin chào,
tôi là em của Bắc Minh, cám ơn cô đã cứu anh tôi." Lễ độ như vậy, làm
cho người ta cảm thấy có một ngọn gió xuân thổi qua trên mặt.
"Bắc Minh?" Tần Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Là ai? Tôi không biết."
"Cô không nhớ sao, ngày đó Từ Đức dẫn đội, anh tôi ở trong đội ngũ của anh
ấy, lúc ấy anh tôi bị tang thi cào bị thương, may mà cô đề nghị trói bọn họ lại, nếu không anh tôi. . . . . ." Bắc Diễn nói đến chỗ đau lòng thì ánh mắt tối sầm lại, sau đó anh ta vừa cười vừa nói: "Thật sự cám ơn
cô."
"Chỉ là chuyện thuận tiện, anh không cần phải để ở trong
lòng." Mặt Tần Nguyệt không chút thay đổi nói, trên thực tế cũng đúng là như vậy, ban đầu lúc cô đề nghị cũng không nghĩ tới muốn có được chỗ
tốt gì từ bọn họ, đương nhiên bây giờ cũng sẽ không tranh công.
"Tôi tới nói lời cám ơn." Trên mặt Bắc Diễn lộ ra nụ cười, dịu dàng ấm áp,
rất dễ khiến cho người ta nghĩ đến đóa hoa anh đào rơi xuống vào đầu
Xuân, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không dời mắt được. Nhưng hình
như Tần Nguyệt cũng không yêu thích loại vẻ đẹp này, cô vẫn là dáng vẻ
lạnh lùng như trước kia, giọng nói lạnh nhạt: "Nếu không còn chuyện gì
nữa thì anh có thể về rồi."
Éc. . . . . .
Đối mặt với một
người phụ nữ lạnh lùng như vậy, lần đầu tiên Bắc Diễn nghi ngờ sức hấp
dẫn của mình không đủ, anh ta bình tĩnh quan sát người phụ nữ bất cứ lúc nào nhìn qua cũng tương đối trầm tĩnh, không lộ chút vẻ mặt gì này.
"Là tôi khiến cho cô không vui sao?" Giọng nói của anh ta trầm thấp, mềm
mại mà thân thiết, giống như gió mát, mưa phùn, có loại mất mát nhàn
nhạt.
"Anh nghĩ nhiều quá rồi."
Tần Nguyệt lạnh lùng nhìn
anh ta một cái, thu hồi ánh mắt, muốn đi vào trong, Bắc Diễn chợt tiến
lên giữ chặt cô, nói: "Tôi ngưỡng mộ cô rất lâu rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Tần Nguyệt liền đen lại ngay tại chỗ, tên tiểu tử này không biết mình đang nói cái gì sao!
Đôi mắt Tần Nguyệt lạnh nhạt quét về phía Bắc Diễn, cho đến khi thấy người
phía sau mất tự nhiên cười cười: "Thật sao? Vậy thật đúng là rất cảm
ơn." Cô liếc nhìn cánh tay bị nắm chặt, lạnh giọng nói: "Buông ra!"
Bắc Diễn ảo não vỗ vỗ đầu, thật ra anh ta muốn nói là anh ta kính trọng, à
không, là hâm mộ cô đã lâu, muốn trở thành đồng đội với cô, thuận tiện
đánh một trận, nhìn xem cô có lợi hại như trong lời đồn hay không.
"Tôi không có ý này."
"Cảm ơn!" Tần Nguyệt cắn răng nghiến lợi nói, ở đâu ra một tên bệnh thần kinh.
"Tôi nghe anh tôi nói, cô rất lợi hại." Bắc Diễn vẫn dùng dáng vẻ dịu dàng ấm áp như cũ nói.
Cái rắm, anh cậu căn bản không nhìn thấy lúc chị đây đùa giỡn với tang thi
có được không, Tần Nguyệt nghi ngờ nhìn anh ta nói: "Anh chắc chắn?"
Bắc Diễn lập tức hiểu được mình nói sai: "Từ Đức cũng là anh của tôi."
Cái rắm, cái tên nói năng bậy bạ, thấy chỉ số thông minh của cô thấp như vậy sao?
"Cút!"
"Đừng thô bạo như vậy." Bắc Diễn giơ tay, trên khuôn mặt thanh tú, dịu dàng có nụ cười thản nhiên.
Lúc hai người đang giằng co, khi Tần Nguyệt nghĩ đến dùng bạo lực để giải
quyết, ánh mắt nhìn thấy một nhóm người ở chỗ xa xa đang ngó dáo dác,
Tần Nguyệt dễ dàng nhận ra Tiểu Lục Tử trong đó. Thông minh như Tần
Nguyệt, rất nhanh đã nghĩ tới đám người kia xuất hiện có liên quan với
người trước mặt, ánh mắt của cô chuyển một cái, nhìn vào trên người Bắc
Diễn, người này không đơn giản.
Nếu như chỉ là người bình thường, chắc chắn bọn Tiểu Lục Tử sẽ không tới đây, nhìn vẻ mặt của bọn họ dễ
nhận ra được là đang lo lắng cho mình lại không dám tới đây, điều này có thể nói địa vị của người này cao hơn bọn họ. Địa vị cao hơn bọn họ, lại là người của quân bộ, chẳng lẽ anh ta là quân nhị đại (thế hệ thứ hai
của người làm trong quân đội)? Dù sao quân nhân cao cấp còn tuổi trẻ như vậy, từ trước tới nay Tần Nguyệt chưa từng thấy qua.
Như vậy, mục đích của anh ta. . . . . .
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện đã xảy ra, lập tức Tần Nguyệt có một loại
cảm giác bị người dùng một chậu dì cả ( cái này thì bạn nữ nào cũng biết ha, cứ tới tháng thì bà dì lại đến) đã tích góp từng chút một tạt vào
trên mặt, mà Bắc Diễn vẫn tiếp tục thuyết phục, hồn nhiên không biết com lê của mình đã rớt.
"Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút. . . . . ."
Từ Đức lo lắng đi tới đi lui ở trong thư phòng, nếu như không phải là anh
ta nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cái tên Hỗn Thế Ma Vương - bảo bối
của nhà Trưởng Quan kia cũng sẽ không đi tìm Tần Nguyệt gây phiền phức,
bây giờ anh ta chỉ hy vọng hai người đừng xảy ra xung đột gì mới tốt. Từ Đức không ngừng vòng tới vòng lui trong phòng, có lòng muốn ra cửa xem
tình huống mới nhất một chút, nhưng bị Trưởng Quan hạ lệnh không được
rời đi, ngược lại bọn Tiểu Lục Tử hiểu được ánh mắt, đã sớm rời đi, có
lẽ là dò la tình huống, nhưng chỉ một giây không nhận được tin tức là
một giây Từ Đức không yên tâm.
"Thế nào, có muốn tới quân bộ hay
không, đây chính là chỗ tốt." Nhắc tới quân bộ, trên mặt Bắc Diễn thoáng hiện qua nhiệt tình khác thường, anh ta có lòng tin tràn đầy nhìn Tần
Nguyệt, dường như chắc chắn sẽ không có người từ chối lời đề nghị này.
Đó, nói nửa ngày còn không phải là lừa cô đi vào trật tự của quân đội!
Còn tưởng rằng là tên bị bệnh thần kinh từ đâu tới, trong ánh mắt Tần
Nguyệt có bình tĩnh và khinh bỉ nhìn Bắc Diễn, ôi chao, đại ca, chớ
khoác com lê liền mặc kệ chuyện của con người.
Tác giả có lời muốn nói: lại một đồng đội nữa xuất hiện, mỹ thiếu niên gắn liền với hoa anh đào!