Tần Nguyệt lái xe rời khỏi ngôi nhà, nói đến Khúc Linh đúng là cái tên không quy củ biến thái.
Theo truyền thuyết Khúc Linh chính là người lãnh khốc vô tình, đối với việc
người khác đụng vào là vô cùng chán ghét, tinh thần khiết phích nghiêm
trọng không phân rõ tư tưởng vạn ác, tuy bây giờ hắn chỉ là cái thiếu
niên nhưng tính tình đã thiên về âm u, may mắn còn chưa quá nghiêm
trọng.
Bất quá phải nói thiếu niên Khúc Linh này đúng là quá đủ
xinh đẹp, mỹ đến mức tựa như ánh nắng cuối mùa thu dưới ánh mặt trời
nhuốm đầy màu tím của hoa anh túc, yên tĩnh hấp dẫn, không người nào có
khả năng kháng cự (ta cũng phải nói: tỉ à, còn tỉ ngoại lệ mà). Tuy rằng bây giờ chỉ như nụ hồng chớm nở chưa trưởng thành, đã không ngăn được
sự xinh đẹp tao nhã ra bên ngoài, khó trách có nhiều nam nhân mơ tưởng
đến hắn. Như là tự nhiên nhớ đến cái gì, Tần Nguyệt vẻ mặt khó chịu, mở
phanh cửa xe ra.
“Lần sau gặp lại, cô gái hung tàn.”
Khúc Linh từ cửa sổ ngắm nhìn nơi xa xa, chiếc xe màu đen nhanh chóng mất
hút, một khuôn mặt siêu đẹp trai dần dần hiện rõ, trên mặt mang theo ý
cười, Khúc Linh rất vừa lòng với việc đùa dai thành công.
Hắn sờ
sờ mặt mình, có một vết sẹo nhợt nhạt, thật là, vừa nãy thời điểm Tần
Nguyệt ngây người nhìn hắn, hắn liền hôn xuống, chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn đã nhắc nhở hắn, ai dè cô gái đó không nói một lời liền huy búa quệt qua mặt hắn, may mà thân thủ hắn nhanh nhẹn chỉ bị xước một dòng trên
má. Khúc Linh bĩu môi, thật ác, lần sau gặp lại hắn nhất định sẽ giỏi
hơn, để xem lúc đó cô làm thế nào đối đãi hắn.
Trong phòng, ba
người bị trói trên mặt đất lộ vẻ hoảng sợ nhìn thiếu niên ngồi nghiêng
bên cửa sổ. Trần Hoành Đông là hoàn hảo, trên người vẫn mặc quần áo, hai người còn lại tương đối thảm, họ bị bắt đến lúc đang này nọ, Trương Kỷ
Niên sẽ không nói gì nhưng Mộc Cánh Nhi một cô gái yếu ớt, điềm đạm đáng yêu cũng bị trói chung cùng bọn họ một chỗ.
“Van cầu cậu, buông tha cho chúng tôi một mạng..”
Mộc Cảnh Nhi nũng nịu cầu khẩn, thân thể bị dây thừng buộc lại quần áo có
chút hở hang, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cảnh xuân, đáng tiếc không có ai đưa ánh mắt cảm động nhìn qua, ngược lại là ánh mắt sắc bén liếc
qua muốn cô không cần liên lụy đến người khác.
Trên đường cái có
một ít tang thi, nhưng nhìn chúng sẽ thấy nó linh hoạt hơn ban ngày
nhiều. Tần Nguyệt cẩn thận lái xe, đến thời điểm nhiều tang thi cũng sẽ
xuống thanh lý chúng để tìm kiếm tinh hạch. Tần Nguyệt có cảm giác kỳ
quái, dị năng của cô cần rất nhiều tinh hạch, tuy chưa tiến cấp một
nhưng uy lực của nó lại không thể khinh thường.
Tần Nguyệt đem xe dừng lại, phía trước có hơn mười tang thi chặn đường. Mấy ngày nay rèn
luyện cùng với dị năng làm cô không còn sợ hãi với số lượng tang thi như vậy nữa, cho dù chúng cùng xông lên cô cũng sẽ không bị thương.
Bên đường, tang thi nghe thấy âm thanh xe chạy đám tang thi hơi dao động.
Chúng đang rải rác bên mấy chiếc ô tô bỗng nhiên ngửi được hương vị nhân loại, nhất thời liền hưng phấn. Chúng không còn cứng ngắc, thân thể
linh hoạt hướng Tần Nguyệt gầm rú rồi hưng phấn chạy tới.
Tần
Nguyệt không đợi chúng tụ tập hết, tay vung búa hướng cổ con tang thi
gần nhất chém tới. Con trước vừa ngã xuống con thứ hai đã nhào tới,
trong mắt chúng chỉ có thực vật, không thèm quan tâm nguy hiểm, phía sau đè lên phía trước, như là ai đến trước sẽ có thức ăn. Bình thường là
như vậy, ai chạy đến trước ai có thịt ăn, nhưng chỉ đối với những thức
ăn yếu hơn, còn Tần Nguyệt, con nào tiến lên trước là đang dâng tinh
hạch cho cô không cần uy nghĩ. Cô không khách khí vung búa liên tục.
Giải quyết xong một ít tang thi đó, Tần Nguyệt thu tinh hạch vào, đi vài
bước nhìn mấy chiếc xe ô tô đậu trên đường, rất nhiều xe còn sử dụng
được cô liền cho vào không gian. Tần Nguyệt nhìn một chút những chiếc
xe, có nhiều cái đâm vào nhau bẹp dí, chắn đường đi. Tần Nguyệt quan sát những xe nào còn xăng thì thu hết xăng. Xong chuyện dùng dị năng đốt
cháy chúng không còn dấu vết.
Trở lại trong xe, Tần Nguyệt cầm
tay lái chạy đi. Trên đường gặp tang thi cũng không xuống xử lý, chỉ khi gặp phải tang thi ngang sức, hoặc là quá nhiều không thể chạy qua. Dọc
đường đi Tần Nguyệt 5, 6 lần gặp phải những đám tang thi, lần nào cô
cũng xuống xe giải quyết.
Lại giải quyết xong một đám tang thi
nhỏ, thu tinh hạch vào túi. Ngồi lên xe dùng dị năng hấp thụ tinh hạch,
cô cảm thấy chỉ cần hấp thu tinh hạch trong này, vậy dị năng liền thăng
cấp. Không kịp tìm kiếm địa phương an toàn, mạt thế đến còn có nơi địa
phương nào tuyệt đối an toàn cả. Lái xe đến một địa phương hoang vu
không người để ý, Tần Nguyệt lắc mình vào không gian.
Đã một thời gian dài cô không vào không gian, nhìn mầm giống dưa chuột trước kia
trồng giờ đã kết quả, một đám Thủy Linh Linh xanh mượt, nhìn qua thật
ngon miệng. Chỉ là chúng nó đều rơi đầy đất, hình sáng quả lại có chút
khác biệt. Vẫn là thu hoạch trước rồi tính sau, tìm mấy cây gậy guộc cắm xuống đất làm giá cho chúng nó leo lên, làm chúng nó lớn lên có điểm
bình thường.
Lại đi nhìn một chút mấy cây nông nghiệp thấy chúng tốt mới an tâm. Cô cũng không có kinh nghiệm nhiều cho việc này. Phóng
mắt nhìn, ruộng lúa một mảnh xanh mượt, lại thấy một ít quả cà chua vẫn
còn xanh. Tần Nguyệt lại dừng lại cắm mấy cây gậy guộc bên cạnh, làm
chúng sinh trưởng bình thường. Sờ sờ một đám rau xanh, Tần Nguyệt vui vẻ cho thành quả của mình, đi qua đến một nơi khá rộng.
Tần Nguyệt
ngồi xuống, đổ ra túi tinh hạch, không cẩn thận một viên lăn vào trong
ao. Cô đứng lên với tay mò lấy lại, tay không với tới liền bỏ qua, quay
trở lại nơi hấp thu tinh hạch. Nhìn một tầng sương mù màu đen bao vây
lấy tinh hạch xinh đẹp, chốc lát sau vỡ thành bột phấn, lại tiếp tục cầm lấy tinh hạch khác hấp thụ, đến khi hấp thụ hết thảy mới luyến tiếc mở
mắt ra. Tần Nguyệt cảm thấy chỉ một chút nữa thôi liền thăng tiến cấp
một.
Tần Nguyệt ánh mắt chuyển nhìn phía ao nước, bây giờ ra
ngoài đánh tang còn không bằng đem vớt viên tinh hạch kia lên, chỉ cần
không uống nước đó vào miệng là ok. Nói vậy thôi chưa Tần Nguyệt một
phen đem quần áo cởi ra, sau đó nhảy vào ao chuẩn bị nhặt lại tinh hạch
xấu số kia. Vừa thò đầu ra khỏi mặt nước, dị năng liền tự phát hấp thu
tinh hạch.
Cảm thụ được năng lượng còn tinh khiết hơn so với
trước đang tiến vào cơ thể, Tần Nguyệt thỏa mãn phát ra âm thanh thở
dài, chưa được bao lâu liền khó chịu. Một cỗ năng lượng khổng lồ hội tụ, trướng trướng làm cho cô không hề thoải mái, Tần Nguyệt biết đây là
phản ứng tự nhiên khi dị năng đang tiến cấp, nhẫn nhịn đau khổ không
thoải mái trong lòng, dẫn đường cho dị năng đi vào. Lúc cô tiến cấp hoàn thành, ao nước đang yên tĩnh bỗng sôi trào, phối hợp với dị năng tiến
vào giúp tẩy trừ gân mạch, cường hóa thân thể.
Thật lâu sau, Tần Nguyệt mở mắt, phun ra một ngụm trọc khí, hoàn thành thăng cấp.
Vốn nghĩ ao trì chỉ có tác dụng khi uống vào, ai ngờ đứng trong này lại có
khả năng phụ trợ dị năng thăng cấp, tinh lọc tinh hạch ở mức tốt nhất.
Tần Nguyệt cảm thán một hồi, như vậy không phải cô mất hơn một nửa tinh
hạch sao. Nhưng cũng là một cái tin tốt nha. Lần sau sẽ trực tiếp ném
vào ao tuyền.
Tần Nguyệt dang hai tay, ngưng kết ra dị năng, lần
này so với thời điểm trước càng dễ dàng thuận lợi hơn. Nếu nói lần trước chỉ là hạt đậu tương nhỏ, bây giờ đã có điểm lớn bằng bông hoa, dị năng càng thêm ngưng thật. Tần Nguyệt hết sức vui sướng, như vậy là càng bảo đảm số mệnh của cô sẽ càng thêm kéo dài. Thu lại tâm tình, tần Nguyệt
đọc ý niệm lên không gian.