Đại sảnh bên này khi Thượng thư phu nhân bước vào thì mọi chuyện đã được giải quyết, chuyện của Hạ Túc và Tiết Thanh Liên sẽ do một tay Tiết lão thái thái làm chủ, bởi vì khi đó Thượng thư phu nhân vắng mặt nên không có quyền quyết định.
Theo lời Tiết lão thái thái, nếu muốn cắt
đứt sợi dây tình cảm giữa Hạ Túc và Tiết Thanh Liên thì Hạ Túc phải quay về Khâm Châu, khi nào không thành gia lập thất thì không được phép đến
Thượng thư phủ. Về phần Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa, hai người phải
bị nhốt ở phòng củi đến khi Hạ Túc hoàn toàn rời khỏi kinh thành, đặc
biệt là Tiết Thanh Liên, Tiết lão thái thái đã cho người tìm bà mai mối
cho nàng, đợi đến lễ trưởng thành của nàng liền sẽ tổ chức hôn sự.
Hạ Túc và Tiết Thanh Liên đều phản đối chuyện này, Hạ Túc thì không nói
đến, dù sao hắn cũng là nam nhân, cho dù sau này lấy ai cũng không quan
trọng, nhưng Tiết Thanh Liên thân là nữ nhân, lại là thứ nữ không được
yêu thương, sự việc của nàng và Hạ Túc lại càng khiến Tiết lão thái thái thêm chướng mắt đối với đứa cháu này, tuy nàng ta đã hứa sẽ tìm một mối hôn sự tốt cho nàng nhưng Tiết Thanh Liên biết, đó chỉ là lời hứa trước mặt Hạ Túc.
Tiết Thanh Liên sống trong Thượng thư phủ mười lăm
năm, bộ mặt của tất cả mọi người nàng sớm đã biết rõ, Hạ Túc là cháu
ngoại của Tiết lão thái thái, mối lương duyên giữa nàng và hắn, Tiết
Thanh Liên sớm biết sẽ không thành. Bởi vì muốn Hạ Túc yên tâm quay về
Khâm Châu lo việc họ hành cho nên Tiết lão thái thái mới nói những lời
như vậy, thật chất trong lòng nàng ta chỉ muốn nàng nhanh chóng gả đi,
cho dù người đó là bọn họ cũng không quan tâm.
Nàng chỉ là một
thứ nữ, tuy được nuôi dưỡng dưới trướng Thượng thư phu nhân nhưng vì
chướng mắt đứa con dâu này mà Tiết lão thái thái cũng không ưa gì nàng,
đặc biệt là khi nhớ đến xuất thân của nàng - nữ nhi của một nha hoàn tú
phòng địa vị thấp, hiện tại nàng lại cùng Hạ Túc - cháu ngoại lớn của
nàng ta lại yêu mến nhau, hắn kiên quyết muốn lấy nàng làm thê lại càng
khiến cho Tiết lão thái thái thêm tức giận, lửa giận tích tụ trong lòng
sớm đã lớn như ngọn núi, muốn nàng ta thật tâm đối tốt với nàng, điều
này sao có thể?!
Dù không muốn nhưng lệnh của Tiết lão thái thái
là không thể cãi lại, cho nên Tiết Thanh Liên và Tiết Yên Hoa bị đưa đến phòng củi, mặc cho sự phản đối của Vũ di nương, còn Hạ Túc bên này đã
bị Tiết thị đưa về phòng, Tiết thị nhanh chóng sắp xếp hành trang cho
hắn, ý đồ muốn sáng mai hắn sẽ lên đường rời khỏi kinh thành, bởi vì mục đích của bản thân vẫn chưa hoàn thành nên chỉ có một mình Hạ Túc trở
về, thực ra Tiết thị cũng muốn đưa ba hài tử về Khâm Châu nhưng vì đường xá xa xôi, lo lắng một mình Hạ Túc không thể chăm sóc được muội muội
cùng đệ đệ nên Tiết thị quyết định hai hài tử sẽ về cùng nàng ở lần sau.
Mọi chuyện kết thúc, Thượng thư phủ cũng yên tĩnh trở lại, một ngày này nữ
nhân trong phủ không ai bước chân ra khỏi viện của mình, ngay cả Tiết
Phong Linh thường ngày luôn ở bên cạnh chăm sóc Tiết lão thái thái cũng
không thấy xuất hiện ở Thọ Minh Trạch, Tiết lão thái thái đợi nửa ngày
vẫn không thấy Tiết Phong Linh đến cũng không cho người đi gọi, dù sao
hiện tại nàng cũng đang tức giận, không có tâm trạng trò chuyện với Tiết Phong Linh, mà Tiết Phong Linh bên này vẫn còn vì chuyện của Thái tử mà suy sụp, nhốt mình trong phòng. Nói tóm lại, Thượng thư phủ hôm nay yên tĩnh, yên tĩnh một cách đáng sợ, bầu trời trong xanh mát mẻ, làn gió
xuân thổi qua khiến con người cảm thấy thật yên bình nhưng chỉ sợ... lại là yên bình trước sóng gió.
Đêm, mọi người đều đang chìm sâu vào giấc ngủ, lúc này tại phòng củi, thiếu nữ ôm lấy thân thể run rẩy, hiện tại đã là mùa xuân nhưng thời tiết về đêm vẫn còn rất lạnh, y phục trên người vốn không đủ để sưởi ấm, mà nơi này lại ẩm mốc bốc mùi, không có
lò sưởi, không có chăn bông, vốn dĩ không phải là nơi để người có thể
qua đêm.
"Lạnh... lạnh quá..." Tiết Thanh Liên không ngừng run
rẩy, tay chân nàng đã lạnh như băng, nàng biết đám người Thượng thư phủ
chướng mắt nàng nhưng không nghĩ đến bọn họ lại tàn nhẫn như vậy, cơm
tối không có, ngay cả một cái chăn cũng không mang đến cho nàng, chẳng
lẽ bọn họ không sợ sẽ gây ra án mạng sao?!
"Dù sao ta cũng là... là Đại tiểu... tiểu thư mà...?"
Nàng cùng Tiết Yên Hoa đều là thứ nữ nhưng đãi ngộ lại hoàn toàn khác biệt,
nàng bị nhốt ở phòng củi ẩm mốc, bị bỏ đói và phải chịu cơn giá lạnh,
nhưng còn Tiết Yên Hoa thì sao?
Nàng ta vừa được đưa vào phòng
cũi chưa đến một khắc thì Vũ di nương đã chạy tới, lấy lý do tỷ muội hai người không hòa hợp để tách hai người với nhau, mà lý do này của Vũ di
nương cũng thật là không sai, Tiết lão thái thái suy xét một hồi cũng
đồng ý với ý kiến của Vũ di nương, nhốt Tiết Yên Hoa ở một phòng cũi
khác.
Phòng cũi? Thượng thư phủ làm sao còn có một phòng củi thứ
hai? Chính xác mà nói Vũ di nương là đau lòng nữ nhi, không muốn Tiết
Yên Hoa phải trải qua một đêm trong phòng củi nên mới viện cớ để nữ nhi
nàng ta rời khỏi nơi này, mà Tiết lão thái thái chính là đang mở đường
cho hưu chạy, tất cả bọn họ đã tính toán mọi chuyện hết rồi.
Phòng củi của nàng là phòng, còn phòng củi của Tiết Yên Hoa, nói trắng ra
không phải là căn phòng bỏ trống lâu ngày, không có người ở nhưng lại
đầy đủ tiện nghi, so với nơi này thật sự là một trời một vực!
Nàng là Đại tiểu thư, Tiết Yên Hoa suy cho cùng cũng chỉ là Lục tiểu thư, cả hai đều là thứ nữ, mà nàng lại được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của
Thượng thư phu nhân, dựa vào đâu nàng lại ở trong phòng củi mà nàng ta
lại nệm ấm chăn êm?!
"Đến giờ phút này mà tỷ còn nghĩ bản thân
mình là Đại tiểu thư à?" Giọng nói đột nhiên vang lên trong đêm tối
khiến Tiết Thanh Liên không khỏi giật mình, cửa chính không biết đã được mở từ khi nào, một bóng dáng từ trong bóng đêm xuất hiện trước mặt
nàng, cửa sổ vẫn bị khóa chặt, nơi này lại một mảnh tối đen, nhờ có ánh
sáng của mặt trăng bên ngoài len lỏi qua khe cửa, soi sáng vào bên trong phòng để có thể thấy rõ người trước mắt, nếu không nàng đã sớm la lên.
"Lan... Lan Nhi?" Giọng nói nghi ngờ xen lẫn vui mừng không chút che giấu, nhìn người trước mắt lòng nàng lúc này đã lóe lên tia hy vọng, mặc dù mỏng
manh nhỏ bé nhưng giờ phút này đối với Tiết Thanh Liên, chẳng khác nào
cây cọc cứu giúp.
"Chẳng lẽ tỷ muốn bọn họ rũ lòng thương xót thả tỷ ra sao?"
Đại tiểu thư? Đó chẳng qua chỉ là chức danh để người khác gọi, trên thực tế cuộc sống lại chẳng khác gì một nha hoàn, nàng là Tứ tiểu thư - đích nữ của Thượng thư phủ vậy mà bọn họ còn không đặt nàng vào mắt, một thứ nữ như Tiết Thanh Liên làm sao bọn họ có thể liếc nhìn đến?!
Giọng
nói châm chọc của Tiết Phong Lan truyền đến khiến Tiết Thanh Liên lâm
vào khổ sở, thân phận địa vị của nàng thế nào, không phải nàng mới là
người rõ nhất sao? Đám người của Tiết phủ làm sao bận tâm đến sự sống
chết của một thứ nữ là nàng?!
"Tỷ không có... tỷ biết họ sẽ không thả tỷ ra đâu..."
"Vậy thì đừng có mà than thở nữa, trời lạnh như thế, không phải tỷ nên im
lặng để giữ sức sao?" Tiết Phong Lan được Như Sương bế trong lòng, chiếc áo khoác ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ của nàng, chỉ để lộ cái đầu xinh
xắn, tựa như cục bông, nhìn có chút tức cười, đối lập hoàn toàn với bộ
dạng của Tiết Thanh Liên.
Tiết Thanh Liên gật đầu, như nghĩ đến gì đó nàng lại mở miệng: "Lan Nhi... sao muội lại đến đây?"
"Chẳng phải tỷ muốn ta ra tay tương trợ sao?" Tiết Phong Lan nhướng mày, đối với câu hỏi của Tiết Thanh Liên có phần không vui.
Tiết Phong Lan không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thế tỷ nghĩ sao?"
"Có phải... muội là vì ơn cứu mạng đúng không?" Tiết Thanh Liên không phải
người ngu ngốc, lần trước nàng cứu Tiết Phong Lan thoát khỏi mũi tên, mặ dù khi đó nàng ta đã cảm tạ nhưng đối với một mạng của nàng ta thì như
vậy vẫn chưa đủ, hiện tại thấy Tiết Phong Lan tại đây, trong lòng ít
nhiều cũng đã hiểu nguyên nhân nhưng nàng cũng không dám chắc chắn, bất
quá nàng tin tưởng Tiết Phong Lan là người ân oán rõ ràng, nàng ta thiếu nàng một mạng thì chắc chắn sẽ trả ơn nàng, không biết vì lý do gì mà
nàng lại tin tưởng Tiết Phong Lan như vậy.
"Ta không muốn mắc nợ bất kì ai." Nợ lớn nợ nhỏ vẫn là nợ, mà một khi đã thiếu nợ thì phải trả, đó là quy luật.
Tiết Thanh Liên cười khổ: "Thế thì tỷ không cần."
"..."
Bởi vì lời nói của Tiết Thanh Liên mà căn phòng rơi vào yên tĩnh, Tiết
Phong Lan nhíu mày không nói, nguyên nhân Tiết Thanh Liên từ chối nàng
cũng đã hiểu rõ đôi chút.
Sớm muộn gì thì Tiết Thanh Liên cũng sẽ được thả, cho nên để nàng ta chịu khổ vài ngày cũng không phải vấn đề,
mạng sống của Tiết Phong Lan nàng không nói giá cũng biết đáng giá thế
nào, nàng là tiểu thư Tiết phủ, cháu ngoại của Thừa tướng, cháu gái của
Thái hậu, thân phận như vậy cũng khiến người khác vừa nghe đã sáng mắt,
giá trị liên thành. Hiện tại nàng lại nợ Tiết Thanh Liên một mạng, nàng
ta sẽ không ngu ngốc bừa bãi nhờ vả nàng cứu ra khỏi đây, thứ nàng ta
muốn là thứ xứng đáng với mạng sống của nàng!
Đúng như suy nghĩ
của Tiết Phong Lan, khó khăn lắm Tiết Thanh Liên mới có thể khiến Tiết
Phong Lan mắc nợ nàng, nàng tất nhiên sẽ không muốn dùng cách này để trả ơn một cách đơn giản như vậy. Cứu thoát một người phạm sai lầm như nàng ra khỏi nơi này đối với Tiết Phong Lan là điều vô cùng dễ dàng, chỉ cần thổi một chút gió bên tay Thượng thư phu nhân hoặc là Thượng thư đại
nhân thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, so với việc sau khi gả khỏi nơi
này đã gả cho một nam nhân xa lạ thì Tiết Thanh Liên thà ở lại đây mà có thể gả cho Hạ Túc!
"Muội thông minh như vậy... hẳn sẽ không cần ta nói ra lý do đâu đúng không?"
Tiết Phong Lan thừa nhận, nàng đúng là đã xem thường vị tỷ tỷ này rồi, nàng
ta không phải loại người ngu ngốc không biết suy nghĩ, trái lại nàng ta
lại có tâm cơ thủ đoạn không hề thua kém những nữ nhân khác trong phủ!
"Ta biết, ta cũng không nghĩ rằng mạng của ta lại bằng với việc giúp tỷ ra khỏi đây."
Ngừng một chút, Tiết Phong Lan lại tiếp lời: "Ta sẽ thành toàn cho tỷ, bất quá... tỷ phải nghe theo lời ta!"
Tiết Thanh Liên im lặng không nói, Tiết Phong Lan biết là nàng đang suy nghĩ nên cũng không nói thêm, mà Tiết Thanh Liên bên này đối với lời nói của Tiết Phong Lan có phần nghi ngờ, nhưng ngữ khí tự tin của Tiết Phong
Lan đã thuyết phục được nàng, huống hồ bên cạnh nàng ta còn có người của Thái hậu, vì vậy mà nàng có phần yên tâm khi quyết định lựa chọn tin
tưởng nàng ta.
Thấy Tiết Thanh Liên gật đầu, Tiết Phong Lan liền
nói nhỏ vào tay Như Ngọc bên cạnh, dù sao đây cũng là chủ ý của Như
Ngọc, mọi chuyện nàng sẽ giao lại cho Như Ngọc xử lý, mà Tiết Thanh
Liên, chỉ cần phối hợp với Như Ngọc là được.
Trước khi ra khỏi
phòng cũi, Tiết Phong Lan vẫn không quên hỏi một câu: "Ta có một câu hỏi muốn hỏi tỷ... chỉ là... không biết có nên hỏi hay không?"Tiết Thanh Liên sửng sốt: "Muội muốn hỏi gì?"
Nàng trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng: "Đợi khi ta giúp tỷ, ta mới có thể chắc chắn bản thân có nên hỏi hay không?"
"Sao?" Tiết Thanh Liên có chút khó hiểu đối với lời nói của Tiết Phong Lan.
~~~
Khác hẳn với tâm trạng Tiết Thanh Liên vui vẻ khi có Tiết Phong Lan trợ
giúp, Hạ Túc bên này lại khổ sở không thôi, nằm trên giường một lúc
nhưng không tài nào ngủ được, hắn trằn trọc nhìn trần nhà, đáy mắt bình
tĩnh tựa nước hồ nhưng lòng đã không ngừng dậy sóng.
Bởi vì lo sợ hắn sẽ bỏ trốn ra ngoài tìm Tiết Thanh Liên nên Tiết thị đã nhốt hắn
bên trong phòng, cho dù là cửa chính hay cửa sổ đều bị khóa từ bên
ngoài, không cho bất kì người tiếp xúc với căn phòng này, hoàn toàn ngăn cách hắn với bên ngoài.
Bọn họ từ Khâm Châu xa xôi đến đây, mục
đích tất nhiên không đơn giản chỉ là thăm người thân, họ hàng xa lâu
ngày không gặp, bởi vì tình hình hiện tại của Khâm Châu có chút khó
khăn, mà phụ thân hắn thân là tri phủ Khâm Châu lại không giải quyết tốt vấn đề này, quan lại cấp trên thấy thế liền tâu lên Ngụy đế, tuy bề
ngoài Ngụy đế không tỏ rõ thái độ nhưng trên dưới triều đình đều ngầm
hiểu ý, Ngụy đế là có ý định muốn thay đổi tri phủ Khâm Châu.
Chức quan tri phủ Khâm Châu không phải là cha truyền con nối, nếu Hạ lão gia thật sự không còn là tri phủ Khâm Châu thì Hạ Túc hắn hay thậm chí cả
Hạ gia sẽ không còn gì cả. Cửa mất nhà tan, tài sản không thuộc về bọn
họ, một khi Hạ gia sa cơ thất thế thì dân chúng Khâm Châu cùng các gia
tộc khác sẽ không còn nể mặt Hạ gia nữa, thay vào đó là xem thường cùng
chế nhạo!
Sinh ra trong quyền quý, điều này Hạ Túc sớm đã hiểu
rõ, cho nên dù thế nào thì hắn cũng sẽ không để phụ thân mất đi vị trí
tri phủ Khâm Châu, nhưng tình hình Khâm Châu như vậy, chỉ có người có
thân phận địa vị cao mới có thể giúp được, ngoại trừ nhà mẹ đẻ của Tiết
thị ra thì không ai có thể nhờ vả được. Kinh thành tuy xa xôi, nhưng vì
muốn giữ vị trí của mình tại Hạ gia, Tiết thị liền nhanh chóng cho người chuẩn bị đồ đạc đến kinh thành, đó chỉ là một phần của kế hoạch, nếu
thật sự chỉ muốn nhờ vả thì Tiết thị đã không dẫn ba hài tử của nàng
theo.
Trên đường đi Tiết thị đã tỏ rõ thái độ, bởi vì muốn hai
nhà Hạ - Tiết thân càng thêm thân cho nên nàng muốn trong chuyến đi lần
này có thể tìm được một hôn sự tốt cho hài tử của nàng, mà Hạ Túc thân
là trưởng nam nên hắn phải gánh vác trọng trách này.
Đại sảnh
ngày đó, Tiết thị vô cùng hài lòng đối với Tiết Phong Linh, bởi nàng
không chỉ có diện mạo xinh đẹp mà còn tài hoa hơn người, lại được Tiết
lão thái thái ưa thích, so với Tiết Phong Lan bị tàn phế đôi chân thì
Tiết thị tất nhiên sẽ chọn người lành lặn là Tiết Phong Linh, chỉ có mẫu người hoàn hảo như thế mới thích hợp làm con dâu của nàng.
Hạ
Túc đối với Tiết Phong Linh cũng sinh ra lòng yêu thích, nhưng tiếc thay Tiết Phong Linh lại chướng mắt hắn, ngay cả cái liếc mắt nàng cũng
không cho hắn, Hạ Túc tất nhiên cũng ý thức được điều này, luận thân
phận địa vị Hạ gia tuy là bá chủ Khâm Châu nhưng vẫn không thể so được
với Tiết gia ở kinh thành, cho nên hắn rất thức thời mà rút lui, nhưng
Tiết thị tựa hồ vẫn không ý được cho nên vẫn muốn tạo cơ hội cho hai
người.
Tối hôm đó, cả Tiết phủ ăn mừng, hắn bị Thượng thư đại
nhân chuốc say nên xin phép về phòng trước, bởi nếu tiếp tục ở lại hắn
không biết bản thân có làm xấu mặt Hạ gia hay không. Hạ Túc theo đường
mòn trở về căn phòng đã được Tiết lão thái thái sắp xếp cho, xuyên qua
hồ sen hắn thấy được một thân ảnh xinh đẹp đứng đó, Hạ Túc tuy say nhưng không đến nỗi thần trí mơ hồ, dưới ánh trăng nàng tựa Liên Hoa tiên tử, xinh đẹp đứng đó, dung mạo nàng đúng là không thể so bì với Tiết Phong
Linh nhưng lại băng thanh ngọc khiết, không biết có phải là do ma lực
của ánh trăng hay không mà hắn lại bị nàng thu hút.
Hắn cứ nghĩ
mình đang mơ cho nên đã cùng nàng trò chuyện cả một đêm, đó là lần đầu
tiên tâm sự chuyện của bản thân với người khác. Hắn xuất thân từ quan
gia nhưng trong lòng vẫn mong trở thành võ tướng, nhưng vì không muốn
phụ sự kì vọng của phụ mẫu nên Hạ Túc mới buông tha lý tưởng của mình.
Hiện tại uống say, hắn lại nói ra lý tưởng của mình cho nàng, vốn nghĩ
là nàng sẽ giống người Hạ gia, đều phản đối hắn nhưng không ngờ nàng lại ủng hộ, điều này khiến hắn vui mừng không thôi.
Tuy chỉ mới gặp
một lần nhưng nàng lại gây ấn tượng khiến hắn không thể nào quên được,
sáng nay gặp lại hắn mới biết nàng là Đại tiểu thư của Tiết phủ, biểu
muội của hắn, nàng chỉ là thứ nữ nhưng hắn không hề bận tâm xuất thân
của nàng, hắn chỉ nhớ nữ tử đêm đó cùng hắn trò chuyện, Tiết Thanh Liên
không biết rằng hình ảnh ngày hôm đó của nàng đã in sâu trong tâm trí Hạ Túc, trở thành người ngự trí trái tim hắn, vì vậy hắn không chút do dự
liền ngỏ lời muốn cùng nàng ước định chung thân, bởi vì nàng là người
đầu tiên hiểu lòng hắn, là người đầu tiên ủng hộ lý tưởng của hắn, hắn
vốn nghĩ cản trở lớn nhất giữa nàng và hắn là Tiết thị nhưng không ngờ
người phá hoại lại là Tiết Yên Hoa!
"Cạch." Tiếng động bên ngoài
làm cắt đứt suy nghĩ của Hạ Túc, hắn vội vàng bật dậy, nhìn về phía nơi
phát ra âm thanh, chỉ thấy một thân ảnh nhỏ trên bệ cửa sổ, người này
không ai khác chính là Hạ Võ - đệ đệ của hắn.
"Tiểu Võ, sao đệ
lại ở đây?" Hạ Túc đỡ Hạ Võ xuống, cẩn thận xem xét một bên cửa, rõ ràng cửa sổ đã bị khóa chặt, lúc chiều hắn đã từng thử mở nhưng không được,
hiện tại Hạ Võ làm sao có thể trèo vào?!
"Đệ đuổi theo một con bướm, nó màu xanh... còn phát ra ánh sáng nữa." Hạ Võ háo hức nhìn xung quanh.
Hạ Túc giật mình: "Bướm? Ở đây làm gì có bướm?"
"Rõ ràng là đệ mới thấy mà." Hạ Võ bất mãn nói.
"Có lẽ nó bay mất rồi?" Giờ phút này hắn cũng không muốn cùng Hạ Võ tranh
cãi: "Đệ còn chưa trả lời ta, cửa sổ bị khóa làm sao đệ lại có thể ở
đây? Giờ này đệ hẳn là nên ngủ rồi mới đúng?"
"Cửa đâu có khóa, nó vẫn bình thường mà, lúc nãy đệ thấy một con bướm bay ngang nên đệ đã trốn nha hoàn chạy đến đây."
Hạ Túc trầm mặc nhìn cách cửa, cánh cửa rõ ràng đã bị khóa, làm sao một
hài tử như Hạ Võ lại có thể mở ra một cách dễ dàng như vậy?
Đè
xuống sự nghi ngờ, Hạ Túc khuyên đệ đệ trở về phòng ngủ nhưng Hạ Võ
không nghe, hắn phải dọa nạt một lúc Hạ Võ mới ngoan ngoãn chạy về
phòng, đợi khi Hạ Võ rời đi hoàn toàn hắn mới nhảy qua cửa sổ, tìm đến
phòng cũi của Tiết Thanh Liên.
"Thanh Liên!" Hạ Túc dùng một lực mạnh đạp cánh cửa, không phát hiện khóa cửa đã được mở.
"Túc ca ca?" Tiết Thanh Liên nghe thấy thanh âm truyền đến không khỏi nghi ngờ mở miệng.
"Muội không sao chứ?" Hạ Túc chạy vào, nhìn đến thiếu nữ đang ngồi trên đất,
sắc mặt nàng lúc này đã trắng bệch, hắn cảm thấy không khỏi nên đưa tay
chạm vào gương mặt nàng, hơi lạnh từ mặt nàng truyền đến cũng đủ khiến
hắn lạnh run người.
Tiết Thanh Liên lắc đầu, bộ dạng nhu nhược yếu đuối chỉ biết im lặng cười khổ.
"Muội lạnh quá! Để ta kêu người đến." Gương mặt nàng giờ phút này đã lạnh như băng, sợ nàng sẽ bề gì, Hạ Túc cuống quýt muốn gọi người.
Tiết Thanh Liên vội vàng ngăn cản: "Không! Nếu để người khác biết được huynh đến muội sẽ... có rắc rồi lớn."
Hạ Túc cũng hiểu rõ việc này nhưng nếu không sưởi ấm, nàng nhất định sẽ bị lạnh mà chết, nghĩ vậy hắn liền bất chấp lễ nghi, bế Tiết Thanh Liên về phòng của mình, bởi vì nửa đêm canh ba, trên đường không bóng người,
hắn liền thuận lợi đưa nàng về phòng, mặc dù lúc trèo qua cửa sổ có chút khó khăn.
Sau khi đặt Tiết Thanh Liên lên giường, Hạ Túc nhanh
chóng lấy chăn quấn quanh lên người nàng, cầm lấy tay nàng sưởi ấm nhưng vẫn không quên đóng cửa sổ lại.
"Thanh Liên, muội thấy đỡ hơn chưa?" Hạ Túc lo lắng hỏi.
Tiết Thanh Liên gật đầu không nói.
Hắn có chút khổ sở: "Là lỗi tại ta, nếu không..."
"Túc ca ca... đừng nói như vậy, là muội cam tâm tình nguyện..." Nắm tay bàn
tay to lớn của Hạ Túc, hơi ấm từ bàn tay của hắn truyền đến khiến lòng
nàng an tâm hẳn đi, gương mặt giờ phút này đã khôi phục hồng hào.
"Thanh Liên..."
Lúc này, một bóng người lấp ló bên ngoài cửa sổ, người đó dùng một ngón tay thụt một lỗ bên trên cửa sổ, nhìn thấy hình ảnh trong phòng thì không
khỏi nhếch môi, từ trong túi áo lấy ra một ống tiêu nhỏ, thổi một làn
khói vào bên trong, thấy một việc đã được hoàn thành người đó liền nhanh chóng biến mất.
Đêm, tĩnh lặng, trong phòng lúc này là một mảnh xuân sắc.