“Đại... Đại tiểu thư về rồi!” Gã sai vặt hốt hoảng, bỏ cửa mà chạy vào
trong, một nhà Thượng thư đại nhân bị bỏ lại phía sau không rõ chuyện gì đang xảy ra, duy chỉ có Thượng thư phu nhân để lộ ánh mắt hiểu rõ, pha
lẫn chút phức tạp.
“Đại tiểu thư... người về rồi...” Một nữ nhân
trung niên lúc này đột nhiên xông ra, nhìn đến dung mạo quen thuộc trước mắt, nước mắt không khỏi rơi xuống, nàng ôm chầm lấy Thượng thư phu
nhân.
“Lý ma ma...” Thượng thư phu nhân thấy người đến liền vô
cùng vui vẻ, Lý ma ma cùng Trần ma ma là hai người hầu hạ nàng từ nhỏ
đến lớn, bởi vì từ nhỏ đã mất mẹ nên nàng xem họ như mẫu thân mà đối
đãi, khi nàng về Tiết phủ thì chỉ mang theo một mình Trần ma ma. Bởi vì
sức khỏe của phụ thân trước giờ luôn không ổn, mà người trong phủ nàng
chỉ có thể tin tưởng Lý ma ma nên đã để Lý ma ma ở lại chăm sóc phụ
thân.
Ba năm nay mỗi lần nàng muốn về nhà mẹ đẻ Tiết lão thái
thái lại viện lí do này nọ không cho nàng trở về, nàng có viết thư cho
phụ thân, dựa theo những lời Tiết lão thái thái mà nói, phụ thân mặc dù
tức giận nhưng vẫn hiểu rõ đạo lí, nữ nhi một khi gả ra ngoài chẳng khác nào bác nước đã hắt đi, mặc dù biết nhà bên kia cố tình không cho nữ
nhi trở về nhưng về tình về lí cũng không thể làm to mọi chuyện. Thượng
thư phu nhân ủy khuất ba năm, rốt cuộc cũng đợi được đến thời điểm thích hợp, tối qua Tiết lão thái thái uống quá nhiều mà dẫn tới say, nàng
nhân cơ hội xin về nhà mẹ đẻ một ngày, bởi vì đầu óc không thanh tỉnh mà nàng ta liền thoải mái đồng ý, Thượng thư đại nhân cũng không phản đối
nên sáng nay sau khi chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ nàng liền cùng trượng phu
lên đường về Lý phủ.
“Tiểu thư, không nghĩ đến có ngày bà lão này gặp lại tiểu thư, tiểu thư mau vào trong đi... lão gia biết được nhất
định sẽ rất vui mừng...” Mấy ngày Tết trong phủ mọi chuyện đều trở nên
bận rộn, hôm nay Lý ma ma đột nhiên có linh cảm, không biết là tin tốt
hay xấu, nàng đi qua đi lại trong phủ một hồi thì nhận được tin Đại tiểu thư trở về, đối với Lý ma ma đây là tin tức vô cùng tốt, nhưng với một
số người thì lại vô cùng xấu.
Thượng thư đại nhân xuất thân từ tú tài, vốn dĩ không hề xứng với Đại tiểu thư nhưng vì hắn quá thủ đoạn,
lại có thêm dung mạo tuấn tú, liền đem tâm Đại tiểu thư câu đi, từ ngày
lấy tiểu thư về phủ, đời hắn như lên hương, nhờ có Thừa tướng đại nhân
mà hắn mới có cơ hội thể hiện tài năng trước mặt Hoàng thượng, trở thành Lễ bộ Thượng thư như ngày hôm nay. Vậy mà mẫu thân của hắn - Tiết lão
thái thái mắt cao hơn đầu, có một người con dâu tài sắc vẹn toàn, xuất
thân danh giá mà không biết trân trọng, còn có ý đồ muốn Thượng thư đại
nhân nạp thiếp, may mắn nam nhân này cũng không phải vì hiếu thảo mà mù
quáng sủng thê diệt thiếp, điều này Lý ma ma nàng có thể tha thứ nhưng
nghĩ đến những ngày tháng tiểu thư ở đó đầy ủy khuất, thân là dưỡng mẫu
Lý ma ma liền không khỏi đau lòng.
Đoàn người đi vào bên trong,
mất khoảng một khắc mới có thể đi qua hoa viên để đến được đại sảnh, đại sảnh Thừa tướng phủ trang trí nhẹ nhàng nhưng không kém phần trang
trọng, bàn ghế gỗ đàn hương, bình hoa gốm sứ, khăn lụa trải bàn, rèm
châu màn ngọc, mỗi đồ vật trang trí tưởng chừng như bình thường nhưng
chỉ có người trong nghề mới biết được giá trị thật sự của nó.
Đại sảnh rộng lớn, hai hàng ghế hai bên được trải dài, ở vị trí ghế chủ vị
có một nam nhân mặc tố bào ngồi đó, mái tóc đen láy nhiễm chút màu bạc,
gương mặt già nua thấy rõ nhưng khí thế giữa hai chân mày không thể giấu vào đâu được, ánh mắt hắn nhìn đoàn người bước vào không khỏi để lộ
chút hàn khí, mặc dù tuổi đã lớn nhưng hoành hành ở trên quan trường mấy chục năm, hắn sớm đã nhìn thấu tất cả.
Chiếc ghế bên cạnh hắn
được để trống, đó là vị trí của Thừa tướng phu nhân đã mất sớm, khi sinh nữ nhi không bao lâu, Thừa tướng phu nhân liền qua đời, để nữ nhi cho
hai ma ma mà nàng tin tưởng đó là Lý ma ma cùng Trần ma ma chăm sóc, tuy thiếp thất của Thừa tướng đại nhân nhiều thành mây, mỗi người đều ước
muốn được thay thế vị trí đó nhưng hắn lại không cho phép. Đó chính là
lí do khiến Thượng thư phu nhân đối với phụ thân vô cùng kính trọng, mẫu thân nàng đã mất nhưng mẫu thân nàng vĩnh viễn là Thừa tướng phu nhân,
bất kì nữ nhân nào cũng không thể thay thế.
Hàng ghế bên phải
phía dưới ngồi đầu là một nữ tử đã lớn tuổi nhưng dung nhan vì được bảo
dưỡng tốt mà thấy nàng cũng không quá ba mươi, bộ dạng cao quý, người
này khi nhìn đến Thượng thư phu nhân thì ánh mắt lộ vẻ cao ngạo, không
ai khác chính là Kiều di nương - vị di nương được sủng ái nhất Thừa
tướng phủ, bởi vì Thừa tướng phủ không có nữ chủ nhân nên thân phận nàng vô cùng đặc biệt, trong tất cả các thiếp thất nàng là lớn nhất, cho nên nói nàng là chủ mẫu cũng không sai.
Ngồi bên cạnh nàng ta là hai nam nhân cao lớn, có phần tuấn tú anh khí, gương mặt lộ vẻ sự trầm ổn,
khác hẳn với bộ dạng thư sinh của Thượng thư đại nhân, hai nam nhân này
nhìn vào là biết người luyện võ, hai người này đều là Đại thiếu gia và
Nhị thiếu gia của Thừa tướng phủ, lão đại là nhi tử của Kiều di nương,
lão nhị là nhi tử của một di nương khác. Đối diện hai người là ba nữ
nhân, mỗi nàng mang một tư vị khác nhau, người xinh đẹp dễ nhìn là thê
tử của lão đại, người ôn nhu hữu lễ là thê tử của lão nhị, còn một người phong tình vạn chủng chính là Thừa tướng Nhị tiểu thư Lý Diệu Chi -
muội muội cùng cha khác mẹ với Thượng thư phu nhân, là nữ nhi của một
nha hoàn không đáng nhắc đến, trước kia Thượng thư phu nhân còn chưa gả
đi hai người như nước với lửa, hiện tại vẫn không có gì thay đổi.
“Phụ thân, nữ nhi trở về...” Giọng nói Thượng thư phu nhân có phần e ngại,
phụ tử xa cách ba năm mới gặp lại, trong lúc nhất thời nàng không biết
phải mở miệng thế nào.
“Tiết Quý tham kiến nhạc phụ đại nhân.” Thượng thư đại nhân cũng cảm thấy khẩn trương.
Thừa tướng đại nhân mặt không biểu tình, nhìn đến nữ nhi thì lộ ra ánh mắt
nhu hòa, ra hiệu cho hai người ngồi xuống, điều này khiến trái tim đang
treo ngược của vợ chồng Thượng thư đại nhân có chút buông lỏng.
“Đây là Linh Nhi và Lan Nhi sao?” Ánh mắt sắc bén của Thừa tướng đại nhân
rơi vào người Tiết Phong Linh đầu tiên, ánh mắt hắn không mang theo hàn ý nhưng lại khiến người khác nhịn không được run rẩy, hắn cẩn thận đánh
giá tiểu nữ hài, lam y kết hợp với làn da trắng noãn của nàng lại càng
thêm phần xinh đẹp, tôn lên dáng người lung linh, nàng tựa dòng nước dịu nhẹ, yên tĩnh đứng đó.
“Đúng vậy phụ thân...” Thượng thư phu
nhân có chút an lòng khi không thấy Thừa tướng đại nhân tỏ vẻ khó chịu,
tin tức nàng không sinh được nhi tử sớm đã đồn khắp kinh thành, nàng
biết bên ngoài đồn đãi nàng xấu xa thế nào, mắng nàng cũng giống như mẫu thân, đều không sinh được nhi tử nhưng vì e ngại nên ở trước mặt nàng
mới không dám nói, dù vậy nhưng trong lòng nàng luôn tồn tại một cái
gai, không thể nào nhổ được.
Tiết Phong Linh đi đến bên người
Thừa tướng đại nhân thỉnh an, bộ dạng xinh đẹp hiểu lễ nghĩa của nàng
khiến hắn không khỏi gật đầu, dung nhan không chỉ khuynh quốc khuynh
thành lại còn hiểu biết lễ nghĩa, hơn nữa bên ngoài đồn rằng dung mạo
cùng tài hoa của nàng là song tuyệt, đi chung với nhau, nữ nhân như vậy
vô cùng có ít với gia tộc, bất quá là phúc hay họa lại không thể nào nói trước.
Đối với thiếu nữ như Tiết Phong Linh, người gặp người
thích, hoa gặp hoa nở, Thừa tướng đại nhân yêu thích là tất nhiên, vì
vậy hắn giơ tay xoa đầu nàng, điều này khiến sắc mặt những người phía
dưới thay đổi hẳn đi, đặc biệt là hai nữ nhân của lão đại, lão nhị cùng
Lý Diệu Chi.
“Linh Nhi đúng là rất giống mẫu thân con, sau này nhất định là một đại mỹ nhân.”
“Ngoại công quá lời...”
Như Sương nhận thấy ánh mắt của Thừa tướng đại nhân liền thức thời bế Tiết
Phong Lan đến gần hắn, nhìn đến Tiết Phong Lan trong lòng Như Sương, ánh mắt Thừa tướng đại nhân lộ vẻ kì lạ, hắn thường xuyên đến Trường Xuân
Cung của Thái hậu thỉnh an nên đối với Như Sương, Như Ngọc hai tỷ muội
cũng gặp gỡ không, biết rõ người trước mặt là người của muội muội hắn,
chỉ là không ngờ nàng lại ban cho Tiết Phong Lan.
Thừa tướng đại
nhân cẩn thận đánh giá Tiết Phong Lan, gương mặt nàng cùng tỷ tỷ không
khác mấy nhưng ánh mắt lại trong suốt tựa đáy hồ, như một chiếc gương
soi sáng tất cả, nàng một thân thanh y mát mẻ, cùng với làn váy đung
đưa, lá trúc trên váy tựa như sống lại, nàng thanh lệ đáng yêu, lại yên
tĩnh như nước, nhất thời hắn không biết phải nói gì với cô cháu gái
trước mặt.
Thấy Thừa tướng đại nhân nhìn nàng một lúc nhưng vẫn
không mở miệng, điều này khiến mọi người xung quanh cảm thấy kì lạ,
chẳng lẽ cùng một dung mạo nhưng Thừa tướng đại nhân lại ghét bỏ muội
muội mà yêu thích tỷ tỷ?! Trong lòng mọi người thầm suy đoán, hẳn là như vậy đi, dù sao tuy cùng một bộ dạng xinh đẹp nhưng đôi chân của Tiết
Phong Lan lại đi đứng bất tiện, nói dễ nghe là đi đứng bất tiện, còn khó nghe là tàn phế, so với một người tàn phế thì người lành lặn vẫn chọc
người yêu thích hơn, ngay cả vợ chồng Thượng thư đại nhân cũng không
tránh khỏi suy nghĩ như vậy.
“Lan Nhi thỉnh an ngoại công, ngoại
công an khang...” Nàng không biết lí do vì sao Thừa tướng đại nhân lại
nhìn nàng với ánh mắt phức tạp như vậy, mặc kệ là kiếp trước hay kiếp
này, Tiết Phong Lan cũng không có chung đụng nhiều với hắn, tính tình
hắn thế nào nàng cũng không rõ, nàng bất quá cũng chỉ là ngoại chất nữ,
so với cháu gái mà nhi tử hắn sinh ra tất nhiên là có phần thua kém, cho nên nàng cũng không có ý định đi tranh giành sủng ái của hắn.
Thừa tướng đại nhân bị lời nói của nàng làm thức tỉnh, ánh mắt hắn có vài
phần sâu xa, như nghĩ đến gì đó hắn giơ tay lên xoa đầu nàng, ôn hòa mở
miệng: “Con sau này nhất định có thể làm việc lớn...” Nhìn xuống đôi
chân nàng, ánh mắt hắn không khỏi nheo lại, kề sát tai nàng nói bằng
giọng chỉ có thể nàng mới có thể nghe: “Đôi chân của con vẫn còn có cơ
hội.”
Tiết Phong Lan kinh ngạc, còn chưa phục hồi tinh thần thì
Thừa tướng đại nhân đã hạ lệnh bảo các nàng ra ngoài, nhường chỗ cho
trưởng bối trò chuyện, đợi đến khi nàng được Như Sương bế ra bên ngoài
trong đầu nàng vẫn toàn là câu nói của Thừa tướng đại nhân.
“Lan
Nhi, lúc nãy ngoại công nói ngoại công nói gì với muội vậy?” Hành động
cả hai người khi nãy Tiết Phong Linh đã thu hết vào mắt, ngoại công cùng lắm chỉ xoa đầu nàng, vậy mà Tiết Phong Lan còn cùng hắn thì thầm to
nhỏ, nàng vốn nghĩ ngoại công sẽ không thích nàng ta, không ngờ mọi thứ
lại nằm ngoài dự đoán.
Nghe giọng nói quen thuộc bên tai, Tiết
Phong Lan giật mình, nơi không có người nhìn đến kéo góc áo Như Sương, ý đồ muốn tránh xa Tiết Phong Linh, Như Sương cũng hiểu rõ không khỏi lùi về sau một bước, lúc này Tiết Phong Lan mới bình ổn tâm tình trả lời
vấn đề của Tiết Phong Linh.
“Ngoại công nói sau này muội có thể làm được việc lớn...”
“Vế sau đâu?”
“Vế sau... vế sau chính là cẩn thận người bên cạnh.”
Dứt lời, sắc mặt Tiết Phong Linh không khỏi thay đổi, Tiết Phong Lan giả vờ như không thấy, dù sao nàng cũng không ngu ngốc đến nỗi nói ra sự thật
cho Tiết Phong Linh biết, đừng nghĩ rằng cùng nàng vui vẻ hòa thuận
chung sống là không có chuyện gì, những chuyện Tiết Phong Linh gây ra
cho nàng, bất luận là kiếp trước vẫn là kiếp này nàng chưa bao giờ quên.
“A, đây là Phong Linh cùng Phong Lan biểu muội sao?” Giọng nói từ phía sau
truyền đến, hai người không khỏi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ba nữ tử
mỗi người một màu sắc khác nhau đang tiến về phía này.
Dẫn đầu là nữ tử thân hồng y rực rỡ, dung mạo thập phần xinh đẹp, từ trên xuống
dưới đều lộ bộ dáng cao quý, một cái nhấc tay cũng vô cùng tự nhiên,
người này là nữ nhi của lão đại gọi Lý Kiều, phía sau nàng là hai nữ tử, một hoàng một phấn nhìn vô cùng bắt mắt, dung mạo cũng thanh tú dễ
nhìn, vốn không thể so sánh với Lý Kiều, hai người họ một người là nữ
nhi của lão nhị gọi Lý Thiến, một người là nữ nhi của Lý Diệu Chi gọi Tả An Tây, ba người các nàng đều là biểu tỷ, biểu muội của Tiết Phong Linh cùng Tiết Phong Lan.
“Trong hai muội, ai là Linh biểu muội, ai
là Lan biểu muội?” Lý Kiều tò mò đánh giá hai người, ánh mắt đảo qua
người Tiết Phong Linh rồi lại đảo qua người Tiết Phong Lan, bởi vì dung
mạo quá giống nhau, nếu không phải người thân cận thì tuyệt đối không
thể nào nhận ra.
“Kiều biểu tỷ, muội là Tiết Phong Linh...”
“A, vậy đây là Lan biểu muội?” Khi nghe Tiết Phong Linh tự nhận mình, ánh
mắt Lý Kiều dừng lại trên người Tiết Phong Lan, nhìn thấy nàng được một
nha hoàn bế thì liền hiểu rõ, thầm nghĩ nàng ta ngoại trừ gương mặt xinh đẹp thì không có gì nổi bật, vốn dĩ không thể gây trở ngại vốn nàng,
bất quá muội muội không thể nhưng tỷ tỷ thì lại có thể.
“Các muội đã đến Thừa tướng phủ, có hứng phủ đi dạo một vòng không?”
Đi dạo một vòng mà Lý Kiều nói chính là cùng các nàng đi đến tham quan Phù Vân Hiên - nơi ở của nàng ta, trên đường đi nàng ta không ngừng giới
thiệu kì hoa dị thảo có trong hoa viên, mỗi một món đồ trang trí đều
đáng giá trăm lượng trở lên, ngay cả một cây cỏ mọc trong sân của nàng
ta cũng có lai lịch vô cùng lớn, nói tóm lại, Lý Kiều bảo muốn dẫn các
nàng đi tham quan thật chất là muốn khoe khoang Thừa tướng phủ giàu có
thế nào, nàng ta được sủng ái ra sao.
Rốt cuộc cũng giới thiệu
mệt, một đoàn năm người cùng vào khuê phòng Lý Kiều nghỉ ngơi, khuê
phòng khá lớn lại rộng rãi, trang trí không khác gì khuê phòng bình
thường nhưng đồ vật được trang trí thì lại vô cùng quý giá, bởi vì là
Thừa tướng tiểu thư, đãi ngộ của Lý Kiều tất nhiên không giống những
người thường, y phục nàng mặc lên người đều được may từ Mỹ Nhân Phường,
trang sức nàng đeo trên người đều do các thợ thủ công trong Hoàng cung
chế tạo, ngay cả hương liệu mà nàng sử dụng cũng là do các nước chư hầu
bên ngoài cống nạp, có thể nói cuộc sống của Lý Kiều chẳng khác nào công chúa hoàng gia.
“Mọi người dùng thử đi, đây là loại trà mới nhất của năm nay, hôm qua người của Hoàng hậu vừa mang đến đấy.” Lý Kiều ra
lệnh cho nha hoàn chăm trà, mùi hương nháy mắt lan tỏa khắp căn phòng,
không biết vô tình hay cố ý mà nàng để lộ lai lịch của trà thành công
khiến người khác dừng động tác muốn uống trà.
“Kiều biểu tỷ, tỷ
nói... đây là trà của Hoàng hậu mang đến?” Tả An Tây có chút không kìm
nén được thanh âm run rẩy, nàng biết Lý Kiều từ nhỏ đã sống trong cuộc
sống hoa lệ, cẩm y ngọc thực có đủ, dưỡng nàng thành vô cùng kiêu ngạo
nhưng không nghĩ đến, trà Hoàng hậu mang đến nàng ta cũng dám dùng, nếu
không phải Lý Kiều nói trước lai lịch của trà này thì nàng sớm đã uống,
như vậy nếu để Hoàng hậu biết được trách tội xuống thì nàng phải làm sao đây?
“Là trà mà người của Hoàng hậu mang đến!” Lý Kiều nhanh
chóng sửa lại lời nói của Tả An Tây, nàng vẫn điềm nhiên uống trà, một
bộ dạng cho dù là trà của ai mang đến thì cũng là trà, mà trà thì nên để người thưởng thức, điều này khiến những người còn lại nhất thời không
biết nói gì.
“Kiều tỷ tỷ, tỷ đừng chọc mọi người, trà của Hoàng
hậu trân quý như thế sao tỷ có thể tùy tiện mang ra mời mọi người được,
muội nói đúng không?” Lúc này một giọng nói dịu dàng vang lên, phá vỡ
bầu không khí yên tĩnh.
“Ha ha, vẫn là Thiến muội muội hiểu ta,
ta chỉ là nói đùa thôi, mọi người không phải bị dọa chứ?” Lý Kiều rất tự nhiên phối hợp với Lý Thiến, nhất thời không khí trên bàn lần nữa khôi
phục lại bình thường, nghe Lý Kiều nói chỉ là đùa giỡn, không phải trà
của Hoàng hậu mang đến nên liền bình tĩnh dùng trà, nhưng chỉ có Tiết
Phong Lan biết được, lời của Lý Liều vốn không phải đùa giỡn mà là sự
thật.