“Muội muội đã nói thế thì tỷ đây cũng không tiện nói nhiều, Tuyết Mai phạm sai lầm, bị phạt
là không sai, mọi chuyện… đều theo ý muội!” Lùi một bước trời cao biển
rộng, nếu hiện tại nàng tiếp tục dây dưa với Tiết Phong Lan vì Tuyết Mai thì đồn ra ngoài, người bị ảnh hưởng nhất không ai khác chính là nàng,
dung túng nha hoàn, bao che khuyết điểm, người khác sẽ nghĩ gì về nàng?
Huống hồ nàng cũng không thể vì một Tuyết Mai mà công khai chống đối với Tiết Phong Lan, mất Tuyết Mai này thì nàng vẫn có một Tuyết Mai khác
thế nhưng đại cuộc thì chỉ có một, Tuyết Mai vẫn còn giá trị lợi dụng
nàng tất nhiên sẽ không để nàng ta chết, trước mặt nàng, nàng cho Tiết
Phong Lan mười lá gan thì nàng ta cũng không dám giết Tuyết Mai.
Nếu Tiết Phong Lan biết được suy nghĩ của Tiết Phong Linh hẳn là nàng sẽ
cảm thấy buồn cười, đúng vậy, trước mặt Tiết Phong Linh nàng sẽ không ra tay giết Tuyết Mai, nhưng như thế không phải là nàng không dám, đơn
giản là bởi vì hiện tại không phải thời cơ thích hợp để làm viêc này.
Tiết Phong Linh không để Tuyết Mai chết là bởi vì nàng ta còn có giá trị lợi dụng, đối với nàng cũng như thế, hơn nữa về sau nàng còn cần đến
Tuyết Mai nhiều, hạng nữ nhân ngu ngốc cứ nghĩ là mình thông minh, không thể không nói quả thật là một trợ giúp đối với nàng!
“Tỷ tỷ…
theo ý muội là như thế nào? Tỷ là chủ tử của Tuyết Mai, mọi chuyện tất
nhiên phải do tỷ làm chủ, mặc dù muội là người bị hại, thế nhưng muội
tin tưởng tỷ sẽ công tư phân minh!” Một lời hai nghĩa, mặc kệ là vì nàng hay vì Tuyết Mai, thì nàng vẫn đặt sự tin tưởng vào người tỷ tỷ này,
huống hồ nàng ta chịu nhượng bộ có nghĩa là nàng ta đang uy hiếp nàng,
giao quyền quyết định tính mạng của Tuyết Mai vào tay nàng, bất quá nếu
Tuyết Mai bị đánh chết thì người mang tội là nàng, truyền vào tai Thái
hậu, liệu Thái hậu vẫn sẽ tiếp tục sủng ái nàng sao?!
Tiết Phong
Linh cười nhạt, “công tư phân minh”, trên đời này có ai mà công tư phân
minh, ai mà không sống vì lợi ích của bản thân? Chỉ sợ đứng trước hoàng
vị và chúng sinh thiên hạ, Hoàng thượng vẫn sẽ lựa chọn hoàng vị, thậm
chí cả nhi tử thân sinh cũng không từ thủ đoạn mà diệt cỏ tận gốc, tự cổ chí kim, thử hỏi có vị Hoàng đế nào mà không giết cha đạt ngôi, sách sử không đề cập đến không có nghĩa là không có, thế giới này, người nắm
quyền mới là người có quyền quyết định. Bảy tuổi năm đó, nàng đứng một
bên nhìn những kẻ không cần làm gì mà có tất cả trong tay, còn nàng,
những thứ nàng có được đều do một tay nàng vất vả lắm mới giành được,
xuất thân giống nhau thế thì tại sao nàng lại không bằng Tiết Phong
Lan?!
Ánh mắt nàng nhìn Tiết Phong Lan càng thêm âm trầm, nếu
không phải có Vân Yên ở phía sau nhắc nhở thì nàng cũng không biết bản
thân sẽ làm ra chuyện gì, nếu kế hoạch còn chưa bắt đầu đã bị nàng phá
hỏng… Tiết Phong Linh nhìn về hướng khác, cố gắng bình ổn cảm xúc của
bản thân, không để Tiết Phong Lan làm ảnh hưởng đến tâm trạng của nàng,
gương mặt đó, chỉ cần nhìn đến gương mặt đó nàng liền hận không thể phá
hủy nó!!!
“Hảo, dù sao Tuyết Mai phạm sai lầm tỷ đây cũng có một
phần lỗi, tỷ sẽ thay muội làm chủ!” Giọng nói của nàng có phần hòa hoãn
hơn trước, dường như đang cố gắng kìm nén gì đó.
Từ chỗ Tiết
Phong Linh đứng đến chỗ nàng ngồi không quá mười bước chân, ánh mắt nàng chưa từng rời khỏi người nàng ta, oán khí lúc nãy nếu nàng không lầm là xuất phát từ người Tiết Phong Linh, nàng đối với oán khí này cũng có
phần quen thuộc, là hận, hận đến không thể lóc xương uống máu, khiến kẻ
đó chết không toàn thây, mà oán hận đó là nhắm vào người nàng, thế nhưng Tiết Phong Lan thật không hiểu, rốt cuộc bản thân đã làm gì khiến Tiết
Phong Linh nảy sinh oán hận với nàng, dựa trên những chuyện kiếp trước
nàng ta làm với nàng, người hận không phải là nàng sao?
Chẳng lẽ trong chuyện này… còn có uẩn khúc gì đó mà nàng chưa biết sao?!
Tiết Phong Lan lòng đầy nghi ngờ, nhưng vẫn ra hiệu cho Xuân Cầm đi lấy ghế
cho Tiết Phong Linh, Xuân Cầm nhận lệnh, một lúc sau chiếc ghế được mang đến, đặt bên phía tay phải của Tiết Phong Lan, ở giữa là một chiếc bàn
nhỏ ngăn cách hai người, sau khi Tiết Phong Linh ngồi xuống Xuân Cầm còn vô cùng lễ phép rót cho nàng một chung trà.
Tiết Phong Linh nhận được ánh mắt nghi ngờ của nàng cũng không có biểu hiện gì, dường như
oán khí lúc nãy là do nàng nhìn lầm, nhìn Tiết Phong Linh thông thả dung trà, nàng nhanh chóng thu hồi tầm mắt, xem như chưa có chuyện gì xảy
ra.
“Tiểu thư… cầu người…” Cơn đau lan tỏa toàn thân, nếu là
trước kia nàng sớm đã ngất xỉu, nhưng hiện tại nàng lại không thể, bởi
vì nàng sợ, trước kia có tiểu thư cùng Tiết lão thái thái tại, nàng sẽ
không chút do dự mà ngất xỉu, như vậy còn giữ được tính mạng, bất quá
người trước mặt nàng hiện tại là Tiết Phong Lan, nàng không biết nếu
hiện tại nàng ngất xỉu thì cuộc đời của nàng liệu có dừng tại nơi này
hay không, nàng không biết, chỉ biết nàng đối với Tiết Phong Lan sinh ra sợ hãi, nàng biết dù bản thân có cầu xin thế nào thì nàng ta cũng sẽ
không buông tha cho nàng, vì vậy nàng chỉ có thể hướng tiểu thư cầu xin.
Nhận được ánh mắt cầu cứu của Tuyết Mai, Tiết Phong Linh lựa chọn không nhìn đến khiến Tuyết Mai như rơi vào tuyệt vọng.
“Muội muội, tuy tỷ thay muội làm chủ nhưng muội muốn làm gì cứ làm, tỷ đứng
một bên sẽ không can thiệp vào…” Tiết Phong Linh hướng mắt nhìn về phía
Tiết Phong Lan, nở một nụ cười, lời như nghĩa, nàng chỉ đứng một bên,
mọi chuyện đều do Tiết Phong Lan định đoạt.
Gương mặt Tiết Phong
Lan bình tĩnh không biểu tình nhưng lòng sớm đã nổi sóng, rốt cuộc có
chuyện gì mà nàng không biết về Tiết Phong Linh, tại sao nàng ta lại nảy sinh oán hận với nàng, sự việc ngày càng phức tạp, dường như tất cả đã
ngoài tầm kiểm soát, là do kiếp trước nàng đã bỏ lỡ hay là bởi vì nàng
trùng sinh mà dẫn đến sự thay đổi này?!
Nửa canh giờ sau, Tuyết
Mai chỉ còn nửa cái mạng, nha hoàn, bà tử giải tán khỏi sân chính, giờ
phút này sân chính chỉ còn vài người đứng đó, Xuân Cầm ra lệnh cho hạ
nhân dọn dẹp, sau một hồi diễn màn “tỷ muội tình thâm” thì Tiết Phong
Lan cũng rời đi, trong lòng nàng lúc này đang nghĩ về sự thay đổi của
Tiết Phong Linh, bởi vì kiếp trước tuy rằng nàng ta có ra tay hãm hại
nàng nhưng cũng không bộc lộ oán hận rõ ràng như thế, oán khí lúc nãy,
quả thật khiến cho nàng rơi vào một mảnh tơ rối, làm sao còn có tâm
trạng ở nơi này nhìn Tuyết Mai sống dở chết dở chứ?!
Tiết Phong
Linh nhìn Tiết Phong Lan được Xuân Cầm bế đi, đến khi khuất bóng nàng
mới thu hồi tầm mắt nhìn về phía Tuyết Mai đang được Vân Yên nâng dậy,
bởi vì chỗ bị đánh là mông nên Tuyết Mai không thể ngồi dậy, Tiết Phong
Linh không hề bận tâm đến vấn đề này, giữ được mạng sống là tốt rồi, còn mong bản thân được lành lặn hay sao?!
“Nói đi, tại sao lại như
vậy?” Vô duyên vô cớ lại bị đưa đến Hàn Mai Các, đừng nói với nàng là
Tiết Phong Lan dám ra tay bắt cóc người của nàng!
“Là… là thế này….” Tuyết Mai sợ hãi, cố gắng kìm nén đau đớn mà kể lại cho Tiết Phong Linh chuyện một canh giờ trước.
Một canh giờ trước, Tuyết Mai cùng nha hoàn Y Ninh của Tiết Lan Hương trên
đường đi từ phòng bếp về, vô tình gặp gỡ nha hoàn Tố Niên của Tiết Thanh Liên đang đi hướng ngược lại, bởi vì Tiết Thanh Liên xuất thân là thứ
nữ, không được đãi ngộ tốt ở Vân Hạ Viện một phần cũng do Y Ninh cắt
xén, Tố Niên biết chuyện tất nhiên không phục, vì chủ tử đòi công bằng
nhưng không thắng được Y Ninh, hai bên vốn không vừa mắt nhau, tất nhiên không tránh khỏi tranh chấp.
Chuyện này vốn không liên quan đến
Tuyết Mai, nhưng trước giờ nàng vốn thích bắt nạt người khác cho nên
cũng giúp Y Ninh một tay, huống hồ quan hệ giữ Nhị tiểu thư và tiểu thư
nhà nàng cũng xem nhưu thân thiết, nói đến đây thân thể Tuyết Mai không
kìm chế được mà run rẩy, ánh mắt Tiết Phong Linh nhìn Tuyết Mai lạnh dần nhưng nàng vẫn chưa mở miệng nói gì, vì vậy Tuyết Mai tiếp tục kể.
“Các người thật quá đáng!” Bị Y Ninh ra tay tát một cái, Tố Niên ôm má, cố gắng kìm nén nước mắt mà lên án nhìn hai người.
“Quá đáng? Ngươi làm đổ đồ bổ mà Nhị tiểu thư đích thân hầm cho Nhị phu
nhân, tát ngươi một cái còn nhẹ tay đấy!” Y Ninh khinh thường liếc mắt
nhìn Tố Niên đang nức nở, lại nhìn chung đồ bổ đang nằm lăn lóc trên
đất, trong lòng tuy lo lắng chung đồ bổ là do Tố Niên làm đổ, nàng hoàn
toàn không liên quan, nghĩ vậy tâm trạng nàng tốt hơn nhiều.
“Ta… ta… ta không có!” Tố Niên sợ hãi hét lên, lúc nãy là do nàng ta cản
đường nàng, nàng vốn muốn nhường nhưng hai người bọn cứ đứng đó, rõ ràng cố ý muốn gây sự, như thế nàng nhịn, nhưng nàng ta đột nhiên đẩy nàng,
nàng trong lúc mất cân bằng mới túm lấy áo nàng ta, ai biết được chung
đồ bổ của Nhị phu nhân lại đổ, nàng rõ ràng không có làm!
“Tuyết Mai tỷ cũng có ở đây, ngươi xem tỷ ấy là người mù hay sao mà không thấy ai mới là người có tội?”
Sắc mặt Tố Niên tái nhợt hẳn đi, nhìn về phía Tuyết Mai thấy nàng ta đang
kiêu ngạo đứng đó, tố Niên biết rõ hai người bọn họ là cùng một phe, cho dù hôm nay người làm đổ là ai thì người chịu tội vẫn là nàng!
Y
Ninh thô bạo kéo tay Tố Niên khiến nàng đâu đến nhíu mày, đang định dẫn
Tố Niên về Lâm Hương Viện chịu tội với Nhị tiểu thư thì bị một bóng dáng chắn trước mặt, vốn đang định nỏi giận nhưng khi nhìn thấy gương mặt
người đến thì lời nói bị nghẹn ở cổ họng.
“Chuyện gì đang diễn ra thế nào?” Xuân Cầm ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người, dừng trên
người Tuyết Mai, dường như muốn nàng mở miệng giải thích.
Tuyết
Mai bị điểm danh, tất nhiên không thể tiếp tục đứng nhìn nên đành mở
miệng: “Xuân Cầm tỷ, là do Tố Niên làm đổ chung đồ bổ mà Nhị tiểu thư
đích thân hầm cho Nhị phu nhân, cho nên Y Ninh đang muốn đưa nàng ta đến chỗ Nhị tiểu thư nhận lỗi!”
Ánh mắt nàng rơi vào người Tố Niên,
nhìn gương mặt nàng ta đẫm nước mắt nàng cũng không biểu lộ gì, một lúc
sau ánh mắt tiếp tục rơi vào người Tuyết Mai, nhìn chén trà hạnh nhân
trên tay nàng ta, trên gương mặt lạnh nhạt của Xuân Cầm đột nhiên xuất
hiện một nụ cười, nụ cười này khiến Tuyết Mai đối diện nảy sinh sự sợ
hãi, dường như bão tố đang kéo đến với nàng ta.
“Trùng hợp thật,
Tam tiểu thư vừa mới mở miệng muốn chè hạnh nhân, không bằng hiện tại
ngươi mang chén chè này đến Hàn Mai Các cho Tam tiểu thư đi?”