Như Ngọc cẩn thận đánh giá nữ tử trước mắt, gương mặt thanh tú, khí chất
điềm tĩnh, hoàng y đơn giản mộc mạc nhưng lại vô cùng hợp với khí chất
trên người nàng, ánh mắt điềm nhiên, dường như biết rõ thân phận của
nàng khiến Như Ngọc tò mò không thôi.
Tuy nàng chưa gặp mặt hết
tất cả nữ nhi Tiết phủ nhưng nàng có thể khẳng định nữ tử trước mắt này
không phải Tiết Thanh Liên, Tiết gia Đại tiểu thư năm nay mới mười bốn
mà nhìn nữ tử này hẳn là lớn tuổi hơn một chút, hơn nữa cách ăn mắc của
nàng ta không có vẻ giống như những tiểu thư con nhà quyền quý.
“Cô nương là người của Thái hậu? Mời vào, tiểu thư đã dặn dò Xuân Cầm trước rồi.” Xuân Cầm mỉm cười thân thiện, tránh đường cho Như Ngọc đi vào.
Như Ngọc bước vào căn phòng, mọi thứ trang trí vẫn giống như ngày hôm qua,
màn che hoa lệ, chiếc giường bằng gỗ đàn hương rắn chắc, tiểu nữ hài
thân hình nhỏ nhắn đang nằm nơi đó, gương mặt yên tĩnh khi ngủ nhưng
không hề che giấu vẻ đẹp sắc sảo, khí chất trên người nàng dường như
không thuộc về nơi này khiến người khác muốn đến gần nhưng lại không
dám.
Gọi Tứ tiểu thư là tiểu thư, tức là... nàng ta là...?
Nha hoàn?
Nữ tử này vào là biết không hề đơn giản, luận khí chất thôi cũng khó có
nha hoàn nào được như nàng ta, vậy mà lại cam chịu làm nha hoàn cho Tiết Phong Lan? Điều này khiến Như Ngọc không khỏi quan sát kĩ Xuân Cầm một
lần nữa, trên đời này không phải ai cũng muốn làm nha hoàn, giống như
nàng, bởi vì được Thái hậu tốt bụng thu nhận nên nàng mới có thân phận
như ngày hôm nay, không phải chịu khi dễ nhưng những người khác không
tốt số như vậy, nếu không phải tại số phận thì nàng nghĩ nàng ta cũng
không sẽ cam chịu cuộc sống này.
Đối với những người thông minh,
Như Ngọc rất thưởng thức, hơn nữa trên người Xuân Cầm cho nàng có cảm
giác giống tỷ tỷ nên thái độ Như Ngọc cũng không quá làm khó.
“Ngày hôm qua ta đến không có gặp tỷ?”
Không phải nàng nghi ngờ thân phận của Xuân Cầm nhưng cẩn thận vẫn hơn, hiện
tại trên dưới Thượng thư phủ dường như đang dồn mọi sự chú ý vào chủ tử
nàng, nhất là sau sự việc ngày hôm nay, hơn nữa thân thể Tiết Phong Lan
không tiện đi lại, thân là nha hoàn Như Ngọc tất nhiên có trách nhiệm
bảo vệ chủ tử của mình.
“Nô tì từng là nha hoàn của phu nhân, hôm qua mới sang hầu hạ tiểu thư thôi.” Đối với thái độ của Như Ngọc, Xuân
Cầm có chút bất ngờ, nàng cứ nghĩ người của Thái hậu thì ít nhiều thì
vẫn kiêu ngạo, nhất là những kẻ thị sủng sinh kiêu như Xuân Đào nhưng
xem ra nàng đã lầm.
Phu nhân? Tức là Thượng thư phu nhân - mẫu thân của Tiết Phong Lan, cháu gái của Thái hậu?!
Đối với vị phu nhân này Như Ngọc cũng không có ấn tượng quá lớn, tuy nàng
ta là cháu gái Thái hậu nhưng tính tình và cách hành xử không có vẻ gì
giống với người cô của mình, làm nữ nhi Tiết Phong Lan còn muốn giống
hơn. Hơn nữa ngoài miệng nàng ta đồng ý với cách làm của Thái hậu nhưng
lời nói và thái độ rõ ràng đang bênh vực Tiết Phong Linh, cùng là nữ
nhi, lẽ ra người làm mẫu thân không nên vì người này mà bỏ qua người kia hay gì đó tương tự vậy mà Thượng thư phu nhân từ khi mở đầu đã có ý
định giúp đỡ Tiết Phong Linh, điều này khiến Như Ngọc có phần buồn bực.
Tiết Phong Linh làm người quá mức độc đoán, nàng không thích, vì lợi ích của bản thân mà bất chấp tất cả, ngay cả người thân của mình cũng không
buông tha, người như vậy tốt hơn không nên làm kẻ thù.
Xuân Cầm
nói nàng ta từng là người của phu nhân, Như Ngọc còn nghi ngờ rằng nàng
ta qua đây làm tình báo cho Tiết Phong Linh nhưng nhìn cách nói chuyện
xem ra là do bản thân nàng nghĩ nhiều.
Lúc Tiết Phong Lan tỉnh
lại thì đã thấy Như Ngọc ngồi đó, bên cạnh còn có Xuân Cầm, hai người
bọn họ dường như đang trò chuyện rất vui vẻ khiến người làm chủ tử như
nàng khó mà có thể mở miệng xen vào.
Vốn nàng đang muốn giới thiệu nhưng hiện tại xem ra không cần nữa rồi.
“Tiểu thư, người dậy rồi à?” Thấy Tiết Phong Lan tỉnh dậy, Xuân Cầm vội vàng
đi đến bên cạnh bế Tiết Phong Lan đến bên bàn ngồi xuống, Như Ngọc cũng
thay nàng rót một chung trà.
Mùa đông lạnh giá khiến thân thể
nàng vốn suy yếu hiện tại lại càng suy yếu hơn, ngoài trời gió thổi
không ngừng, tuyết cũng đã phủ đầy mặt đất, không khí ẩm thấp khiến
người khác không kịp thích ứng, nhưng bên trong phòng của Tiết Phong Lan vẫn là một mảnh ấm áp, ánh mắt nàng có chút mơ màng, cơn buồn ngủ dường như sắp kéo đến khiến nàng không khỏi che miệng ngáp một cái.
“Ân, Như Ngọc đến rồi à?” Uống một chung trà để lấy lại tinh thần, Tiết Phong Lan lúc này mới mở miệng.
Không hổ danh là chủ tử mà nàng lựa chọn, chỉ cần liếc một ánh mắt là biết
nàng hay tỷ tỷ, điều này khiến Như Ngọc khâm phục không thôi.
Nếu Tiết Phong Lan biết được suy nghĩ của Như Ngọc chỉ sợ sẽ lắc đầu cười
khổ, tuy dung mạo giống nhau nhưng tính tình của hai người khác nhau như vậy chỉ cần nhìn kĩ thì sẽ nhận ra, Như Ngọc trên mặt lúc nào cũng nở
nụ cười, về phần Như Sương có chút lạnh lùng, hơn nữa thời gian ở trong
cung nàng ngày ngày đều đến Trường Ninh Cung thỉnh an, tất nhiên chung
đụng với Như Sương, Như Ngọc hai người không ít, mới đầu nàng còn lẫn
lộn nhưng sau đó rất nhanh nàng liền có thể phận biệt.
“Mọi
chuyện Như Ngọc đã giải quyết xong, vật hoàn chủ cũ vốn là lẽ hiển
nhiên, về phần sau này Như Ngọc xin làm phiền Xuân Cầm tỷ.” Thấy Xuân
Cầm kinh ngạc Như Ngọc lại tiếp lời: “Sớm nhất là ngày mai họ sẽ mang
tất cả lễ vật đã mượn hoàn trả lại, đến lúc đó phiền Xuân Cầm tỷ lập
danh sách... bởi vì trong vòng hai ngày chỉ sợ Như Ngọc không thể đến
Thượng thư phủ lần nữa.”
Thái hậu tuy cho phép các nàng đến hầu
hạ Tứ tiểu thư nhưng muốn lập tức xuất cung không phải là chuyện dễ dàng gì, hoàng cung có bao nhiêu quy định phiền phức nói ba ngày ba đêm cũng không hết, vì vậy có lẽ là ba ngày sau hay thậm chí nửa tháng Như Ngọc
cũng không dám chắc chắn bản thân có thể xuất cung. Mọi chuyện nàng đã
giải quyết, phần còn lại chỉ có thể nhờ Xuân Cầm, dù sao cũng chỉ là
kiểm tra sổ sách, hẳn là không làm khó Xuân Cầm.
Ánh mắt Xuân Cầm rơi vào người Tiết Phong Lan, dường như đang đợi câu nói của nàng.
“Vậy thì giao cho Xuân Cầm đi.” Tiết Phong Lan gật đầu, Thái hậu không nỡ xa Như Sương, Như Ngọc hai người, điều này nàng có thể hiểu, hiện tại bên
cạnh nàng cũng đã có Xuân Cầm bên cạnh chăm sóc, hai người bọn họ chậm
trễ một hai ngày cũng không sao, mọi chuyện cũng đã được giải quyết bây
giờ chỉ cần ngồi đợi kết quả, giao cho Như Ngọc hay Xuân Cầm thì cũng
đều như nhau, dù sao cũng là người của nàng, nếu bọn họ đã có ý trả thì
không có vấn đề gì bàn cãi nữa.
“Phiền ngươi gửi lời cảm tạ đến
Thái hậu dùm ta.” Đôi chân nàng không tiện đi lại nên cũng khó lòng mà
tiến cung cảm tạ Thái hậu, đối với vị trưởng bối này Tiết Phong Lan
không chỉ đơn thuần là kính trọng, thời gian sống trong cung ngày ngày
nhờ có Thái hậu chiếu cố nàng, nếu không Lam Thành Vũ cũng đã sớm phế
Hoàng hậu là nàng rồi. Chuyện quá khứ không nói đến, chỉ luận hiện tại
cũng có đủ lí do để nàng kính trọng, đối với Thái hậu nàng còn muốn thân thiết hơn cả Thượng thue phu nhân.
“Thái hậu hiểu cho Tứ tiểu thư... nô tì nhất định sẽ chuyển lời.”
Hai người hàn huyên một hồi, thấy đã gần trưa nên Như Ngọc xin phép ra về,
dù sao trong cung Thái hậu cũng đang đợi tin tức của nàng, nàng cũng
không dám chậm trễ, đứng lên cáo biệt Tiết Phong Lan thì cánh tay nàng
bị giữ lại, Như Ngọc còn chưa kịp nở miệng đã bị Tiết Phong Lan giành
mất: “Còn một chuyện nữa...”
~~~
“Ầm!”
“Xoảng!”
Hai thanh âm dường như cùng vang lên một lúc, bình trà hoa nằm lăn lóc dưới sàn, bên cạnh là một vài chung trà không còn nguyện vẹn đủ chứng tỏ chủ nhân của nó đang tức giận đến mức nào.
“Lý Nguyệt Chi dám đồng ý điều kiện với nha đầu đó!” Nghĩ đến chuyện này
Tiết lão thái thái cũng đã tức giận không thôi, Lý Nguyệt Chi mới tiếp
quản một ngày mà đã khiến Tiết phủ chó gà không yên rồi, nếu sau này
nàng ta nắm quyền mọi chuyện thì cuộc sống của nàng sẽ như thế nào đây?
Khó khăn lắm nàng mới có được những thứ này vậy mà mọi thứ đều bị phá
hoại trong tay đứa con dâu này, thử hỏi nàng sao có thể không tức giận?!
“Tổ mẫu...”
“Linh Nhi đâu rồi?” Nghĩ đến Tiết Phong Linh, Tiết lão thái thái có phần
nguôi giận, Huỳnh ma ma bên cạnh nhanh chóng phân phó nha hoàn dọn dẹp
sạch sẽ, sau đó mang một bình trà mới lên.
“Tam muội... tam muội
đưa đại thẩm về nghỉ ngơi rồi ạ...” Tiết Lan Hương thành thật mở miệng,
cũng không có ý định nói xấu hay bới móc gì Tiết Phong Linh, tổ mẫu lại
yêu thương Tiết Phong Linh như vậy, dù nàng có ngu ngốc đến mấy cũng
không dám nói trước mặt Tiết lão thái thái. Huống hồ tất cả bọn họ đều
đang cùng trên một chiếc thuyền, hiện tại gặp nạn cũng không thể bỏ đá
xuống giếng, dù sao cuộc sống của nàng lệ thuộc vào Tiết Phong Linh
nhiều như vậy, không thể nói muốn trở mặt là trở mặt.
Không thể
nói, Tiết Lan Hương quả thật là một người thông minh, biết rõ thân phận
của bản thân, bởi vì phụ thân mất sớm, nhị phòng không có ai chống lưng, cho dù nàng xuất thân là đích nữ cũng khó lòng có thể so sánh với những người khác, thế nên nàng lựa chọn chỗ dựa là Tiết Phong Linh, có cây
đại thụ là đại phòng, lại được Tiết lão thái thái yêu thương, nhờ thế
nàng được hưởng một chút sủng ái của Tiết Phong Linh, cho dù thế nào
Tiết Lan Hương cũng không phải là người chịu thiệt!