“Đúng rồi, vừa nãy nghe nói phụ thân ngất xỉu, không biết… Không biết muội có đi thăm phụ thân chưa?” Tiết Thanh Liên dò xét nhìn Tiết Phong Lan, có
chút không biết làm sao mở miệng, thật ra ngoài việc đến đây thăm Tiết
Phong Lan nàng còn muốn cùng Tiết Phong Lan đi thăm phụ thân. Nàng thân
là nữ nhi, đi thăm bệnh phụ thân là lẽ đương nhiên nhưng bởi vì bản thân là thứ xuất, không những không được coi trọng mà còn khinh thường, nam
nhi còn đỡ, chứ nữ nhi thì… Mặc dù nàng được nhận nuôi dưới trướng phu
nhân nhưng cũng không phải là nữ nhi thân sinh, nàng vẫn là tiểu thư
nhưng cũng không được ưu ái, với lại hiện tại trong phủ này người đứng
đầu là lão thái thái, mà lão thái thái lại không vừa mắt phu nhân. Nếu
hiện tại nàng đến đó một mình nhất định sẽ bị đuổi về, nhưng nếu nàng
không đến thì lại mang trên người tội danh bất hiếu, phụ thân phát bệnh
mà thân là nữ nhi lại không biết hiếu thuận, đồn ra ngoài thì sau này ai dám lấy nàng nữa cơ chứ?!
Không thể không nói Tiết Thanh Liên
suy nghĩ rất chu toàn, nàng thân là nữ nhi tất nhiên không thể không đi
thăm phụ thân nhưng vì xuất thân mà bị khi dễ, tuy nhiên nếu có Tiết
Phong Lan đi cùng thì sẽ không giống vậy, dù sao Tiết Phong Lan cũng là
đích nữ của Thượng thư phủ, mặc dù Tiết Phong Lan không được sủng ái
bằng tỷ tỷ của nàng nhưng lại nhận được sự ưu ái của Thái hậu, cho dù
lão thái thái chướng mắt cũng không thể làm được gì. Như vậy vừa không
bị đồn thôi, hơn nữa thấy nàng đi bên cạnh Tiết Phong Lan thì đám người
đó sẽ không ai xem thường nàng nữa, Tiết Thanh Liên bề ngoài nhu nhược
yếu đuối nhưng cũng không phải loại người ngu ngốc gì, mất mẫu thân từ
sớm khiến nàng nhận thức hết thảy, vì vậy nàng tuy xem Tiết Phong Lan
như muội mà đối đãi nhưng trong lòng vẫn sinh ra một thứ gì đó gọi là
‘lợi dụng’. Bất quá kế hoạch của Tiết Thanh Liên tính toán kĩ lưỡng thế
nào thì cũng có chỗ hở của nó, nàng ta tính toán cho bản thân, lại tính
toán đến lão thái thái nhưng chưa từng nghĩ đến việc Tiết Phong Lan liệu có đồng ý hay không, cho dù đồng ý cũng không thể đi cùng nàng ta!
Tiết Phong Lan mặt không biểu cảm nhưng trong lòng sớm đã lạnh, nàng nhìn
Tiết Thanh Liên bằng ánh mắt kì lạ khiến Tiết Thanh Liên không hiểu sao
lại cúi đầu, dường như đang chột dạ. Thật ra lời Tiết Phong Linh không
phải sai hoàn toàn, ít nhất hiện tại nàng ta nói ra lời nói này khiến
nàng ý thức được, cho dù thế nào thì bản thân vẫn là mục đích để người
khác lợi dụng. Có thể vì lời kiếp trước bản thân nàng nghe lời tác động
của Tiết Phong Linh nên đã không gặp Tiết Thanh Liên, nên mới không nghe được những lời nói hiện tại của nàng ta, mặc dù nàng ta có ơn với nàng
nhưng cũng không thể bởi vì vậy mà có thể lợi dụng nàng!
Ngẫm
nghĩ đến việc năm đó Tiết Thanh Liên cứu nàng một mạng, bản thân cũng
không muốn nợ ân tình của người khác mà không trả nên Tiết Phong Lan
không mặn không nhạt hỏi lại: “Chẳng lẽ tỷ không biết vì sao phụ thân
lại ngất xỉu sao?”
Tiết Thanh Liên nghe vậy không khỏi kinh ngạc, ánh mắt có phần nghi ngờ, chuyện Thượng thư đại nhân ngất xỉu chưa đầy
một canh giờ đã truyền khắp phủ, cho dù là nha hoàn cũng biết lý do vì
sao, nàng thân là nữ nhi của hắn sao lại có thể không biết, chỉ là lời
Tiết Phong Lan… Tiết Thanh Liên có phần nghi ngờ, mặc dù mấy năm gần đây quan hệ của nàng cùng Tiết Phong Lan không thân thiết gì nhưng tính
tình Tiết Phong Lan, nàng cũng xem như là hiểu rõ. Tiết Phong Lan không
hề khôn khéo như tỷ tỷ nàng, mà ngược lại rất lương thiện, đối với người trong phủ chưa từng bạc đãi, cũng vì vậy mà mới phát sinh sự việc ngày
hôm nay, nếu không phải tính tình ngây thơ của Tiết Phong Lan nàng ta
cũng không bị khi dễ. Nhưng Tiết Thanh Liên lại nhận thấy sự việc khác
thường, cách ăn nói của Tiết Phong Lan vẫn đối với nàng lạnh nhạt nhưng
trong đó… Rất kì lạ.
“Nguyên nhân phụ thân ngất xỉu là do muội,
nếu muội đến đó chỉ sợ phụ thân sẽ tức giận…” Tiết Phong Lan rũ mi che
mắt khiến người khác không biết nàng đang nghĩ gì. Có lẽ nàng từng mang
ơn Tiết Thanh Liên, cũng có thể nàng đã trách lầm nàng ta, nhưng những
lời nói của nàng ta khiến nàng cảm thấy chán ghét, ân tình nàng sẽ trả
nhưng muốn lợi dụng nàng thì nàng tuyệt đối không bỏ. Sau sự việc này
Tiết Phong Lan mới ý thức được, người trong Thượng thư phủ này không ai
đáng tin cả, nếu không phải chán ghét nàng thì chính là lợi dụng nàng,
ngay cả mẫu thân nàng tôn trọng nhất cũng như vậy, điều này khiến nàng
không còn tin tưởng bất kì ai, cho dù người đó là Thái hậu đi chăng nữa!
“Chuyện này…” Tiết Thanh Liên bối rối muốn khuyên giải nhưng chưa đợi nàng kịp mở miệng thì Tiết Phong Lan lại cướp lời.
“Hơn nữa… Dù muội muốn đi cũng không thể… Tỷ cũng biết rồi, chân muội…”
Giọng nói của Tiết Phong Lan có phần ủy khuất, lúc này Tiết Thanh Liên
mới nhớ ra đôi chân của Tiết Phong Lan đã tàn phế, không thể đi lại
được, vốn nghĩ là cách vẹn toàn nhưng không ngờ lại động đến nỗi đau của Tiết Phong Lan, vì vậy không còn cách nào khác là từ biệt Tiết Phong
Lan, ôm tâm trạng phức tạp ra về.
Bên này lão thái thái đang tức
giận đập vỡ đồ đạc trong phòng, Phương Lam tâm trạng cũng không tốt
nhưng lại nuốt tiếc nên không dám đập vỡ, hơn nữa đây cũng không phải đồ đạc của nàng nên nàng đành nhẫn nhịn, trút giận lên người đám nha hoàn, đám di nương khác sắc mặt cũng không thể tốt hơn nhưng cũng chỉ có thể
ngồi một bệnh, không dám mở miệng càng không dám ngăn cản.
“Tiện
nhận!” Lão thái thái tức giận, cầm lấy bình hoa sứ đặt trên bàn đặp vỡ,
vốn dĩ là một cái bình xinh đẹp, vô tội được đặt đó, không ngờ lại trơ
thành đồ vật trút giận của người khác!
Vũ di nương đứng bên cạnh, trong phủ này nàng chỉ xếp sau Phương Lam nên cũng có thể xem là lớn
nhất trong đám di nương, thấy lão thái thái cứ như vậy cũng không ổn nên mở miệng khuyên can: “Lão thái thái, người cứ đập đồ không phải là
cách, sự việc trước mắt chính là ốt cuộc chúng ta có giao đồ ra hay
không?”
“Không, tất nhiên là không, đồ đã cho làm sao có thể lấy
lại, nếu nàng dám lấy, ta lập tức bảo Quý Nhi từ nàng! Tiết gia chúng ta không có nghiệt nữ như thế!” Lão thái thái vốn tức giận, nghe lời Vũ di nương càng tức giận hơn, nghĩ đến chuyện Tiết Phong Lan dám mở miệng
đòi đồ thì tức muốn phun máu.
“Nhưng mà… Nàng ta có hậu thuẫn là
Thái hậu, hơn nữa số đồ đó vốn dĩ là của Thái hậu đưa, nếu Thái hậu
biết…” Mặc dù không muốn nhưng Vũ di nương vẫn phải mở miệng, nàng cũng
có phần lấy đồ của Tiết Phong Lan, chuyện này vốn dĩ không thể tránh
khỏi, nếu là trước kia thì nàng cũng không cần quan tâm nhưng hiện tại…
Cung nữ bên người Thái hậu đã mở miệng như vậy, một di nương nhỏ bé như
nàng sao có thể không sợ, sao có thể không hoảng?!
Phương Lam vốn dĩ nghe không lọt tai những lời Vũ di nương, thấy nàng sợ sệt như vậy
liền chăm chọc mở miệng: “Vũ di nương, ta thấy là ngươi sợ đns phát
hoảng luôn rồi, lời nói của đám cung nữ đó mà ngươi cũng bận tâm sao?
Thái hậu sẽ tin tưởng một cung nữ sao chứ?”
Lão thái thái cũng
gật đầu: “Phương Lam nói cũng có lý…” Mặc dù nàng đồng ý với cách nghĩ
của Phương Lam nhưng vẫn không thấy yên tâm, đám người này đúng là vô
dụng, suốt ngày chỉ biết ăn mà không biết suy nghĩ, khiến một bà lão như nàng lo lắng không thôi!
“Nhưng mà…” Vũ di nương định mở miệng
nói thêm thì bên ngoài truyền đến thông báo nói Tam tiểu thư đến khiến
mọi người hai mặt nhìn nhau, ánh mắt họ sáng lên dường như tìm được cứu
tinh!