“Không hổ danh là Xuân Cầm, đúng là thông minh a…” Tiết Phong Lan cảm
thán: “…Bất quá thông minh cũng phải có chỗ để dùng, nếu không... Thì
đáng tiếc lắm!”
Muốn cho Xuân Cầm về phe của nàng quả thật là
không dễ, Xuân Cầm không giống như Như Sương hay Như Ngọc, nàng ta là
người cẩn thận, lại không thích hai lòng, hơn nữa rất giỏi tính toán, đó là điều khiến nàng phải chú ý. Có lẽ xuất thân của Xuân Cầm quá tầm
thường, hoàn toàn không thể so sánh với Như Sương cùng Như Ngọc, nhưng
nàng hiểu rõ, loại người tầm thường không đáng để mắt đến mới thật sự là nguy hiểm.
Sống trong hoàng cung từng ấy năm, tuy nắm bắt không
quá rõ ràng nhưng ít nhiều cũng có thể khiến một thiếu nữ thiện lương
trở thành một nữ nhân độc ác. Bởi vì có sự che chở của Thái hậu nên Tiết Phong Lan hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đó, cũng
không quan tâm đến những kẻ hãm hại nàng, vì vậy mà khó lòng trưởng
thành. Mặc dù vậy nhưng nàng cũng không phải loại người ngu ngốc, nàng
tuy tin tưởng Tiết Phong Linh nhưng cũng đề phòng những nữ nhân trong
hậu cung, nếu không cho dù có sự bảo vệ của Thái hậu nàng cũng không thể sống sót nổi giữa nên bão táp mưa sa như hậu cung này!
Nhìn Xuân Cầm hiện tại khiến Tiết Phong Lan không khỏi nghĩ đến Huệ phi, nghe nói nàng ta chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi, nên không ai chú ý, hưng có một
ngày, kẻ tưởng rằng vốn nghĩ là an phận thủ thường nhưng hóa ra là nàng
ta đang đợi cơ hội. Nhân diệp nguyên tiêu nàng ta gặp gỡ Hoàng thượng mà từ một cung nữ nhỏ bé bước lên làm tam phẩm tiệp dư khiến không ít
người chú tâm đến, trong hai năm, từ một cung nữ bần hằn lại trở thành
một trong Tứ phi đứng đầu hậu cung. Vậy mới nói, Huệ phi tuy không có
nhan sắc nhưng là người có đầu óc, lại biết ẩn nhẫn, nếu không sao có
thể từ gà rừng mà hóa thân thành phượng hoàng cơ chứ?!
Giờ nhớ
lại nàng lại cảm thấy tức cười, khi đó nàng vì Lam Thành Vũ mà không ít
lần hãm hại Huệ phi, nàng còn nhớ ánh mắt trào phúng của Huệ phi nhìn
mình, tựa như muốn nói nàng quá ngu ngốc, trong hậu cung này Hoàng
thượng đâu chỉ thuộc về riêng nàng?! Nếu lúc đó nàng giác ngộ sớm hơn
thì dã không có ngày hôm nay, bất quá Tiết Phong Lan nàng chưa từng hối
hận, hối hận duy nhất chính là yêu Lam Thành Vũ đến điên cuồng, bị Tiết
Phong Linh bán đi mà còn ở đó giúp nàng ta điếm tiền!
Lời nói
mang đầy hàm ý khiến Xuân Cầm không khỏi nhướng mày, phát hiện ánh mắt
Tiết Phong Lan lóe lên tia thù hận thì khó hiểu vô cùng.
Tứ tiểu
thư sinh ra đã sống trong nhung lụa, lại được Thái hậu sủng ái vạn phần, thân phận cũng không phải tầm thường... Bất quá tại sao nàng lại lộ ra
ánh mắt thù hận như thế?! Chẳng lẽ nàng không biết rằng, chỉ cần là
gương mặt này cũng đủ khiến người khác ghen ghét, huồng hồ là thân phận
địa vị, sự sủng ái của Thái hậu. Rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến cho
một nữ hài mới mười hai lại thay đổi lớn như thế?!
“Tứ tiểu thư, ý của người…” Lời còn chưa nói hết đã bị Tiết Phong Lan cướp: “Ta biết
ngươi hiểu rõ ý ta, ta cần câu trả lời của ngươi…”
Nói chuyện
vòng vo thì đến khi nào mới xong, nàng không phải là người kiên nhẫn,
hơn nữa thời gian cũng không đợi nàng. Hiện tại bên người nàng không có
một nha hoàn hầu hạ, người trong Hàn Mai Các lại bị người khác dùng tự
tiện, với lại Như Sương đã về cung để giải quyết chuyện bên Thái hậu,
tình hình hiện tại là tốt nhất để lôi kéo Xuân Cầm về phe nàng. Nếu Hồng Hương được thả ra, Như Sương lại xử lý xong việc, đến lúc đó nàng dù
lôi kéo được Xuân Cầm cũng khó mà ăn nói với mẫu thân, dù sao cũng phải
giải quyết nhanh chuyện này!
“Nếu người đã thẳng thắn như thế
Xuân Cầm cũng không dài dòng nữa…” Xuân Cầm cười nhạt: “Tứ tiểu thư hãy
cho Xuân Cầm một câu trả lời hài lòng…” Muốn lôi kéo nàng cũng phải dễ
dàng, nàng sống trong Thượng Thư phủ hai mươi bốn năm, kể từ khi tám
tuổi nàng đã bắt đầu đi theo lão phu nhân để hầu hạ người, cũng nhờ đầu
óc của bản thân mà được lão phu nhân ưu ái, khiến không ít người trong
phủ kiên nể.
Nhưng đến khi lão phu nhân qua đời, lão thái thái
hiện tại chính là lão phu nhân, vốn dĩ nàng phải theo hầu hạ lão thái
thái nhưng nhờ lời nói trước kia mất của lão thái thái nên Xuân Cầm đã
theo hầu hạ phu nhân, tức là mẫu thân của Tứ tiểu thư. Nếu không phải vì có lời nói của lão phu nhân, chỉ sợ hiện tại nàng không thể sống sót
dưới tay lão thái thái, tính ra thì lão thái thái chỉ là một thiếp thất, nếu không phải vì nhờ sinh được nhi tử là Thượng thư đại nhân thì cũng
không thể trở thành chủ mẫu của Thượng thư phủ.
Tranh đấu hậu
viện vốn là việc thường ngày của nữ nhân, từ khi đi theo phu nhân nàng
mặc dù sống tốt nhưng cũng bị không ít người chèn ép, một trong số đó là người của Phương di nương, nhờ sinh được nhi tử cùng với được lão thái
thái yêu thích, nếu không nàng ta cũng giống như những người khác, đều
không có chỗ đứng trong hậu viện này!
Đối với đám người đó Xuân
Cầm không hề bận tâm, trong mắt nàng chính thất mới đáng để nàng kính
trọng, tựa như lão phu nhân cùng phu nhân vậy, nhưng quyền hành trong
phủ nàng không thể quyết định, vậy nên dù có bất mãn cỡ nào nàng cũng
phải ẩn nhẫn kìm chế!
Cũng vì sự ẩn nhẫn của bản thân nên người
thông minh đều muốn lôi kéo nàng, không thì chính là tiêu diệt nàng, mà
những nhười đó không ai ngoài lão thái thái cùng Phương di nương, bọn họ sợ rằng nàng sẽ trợ giúp phu nhân, dành lấy sự sủng ái của lão gia.
Nhưng những chuyện cũng không cần đợi nàng phải ra tay, dù sao lão gia
đối với phu nhân cũng có tình cảm vợ chồng nhiều năm, nếu không phải vì
lão thái thái, có lẽ lão gia cũng không nạp thiếp.
“Câu trả lời hài lòng?!” Tiết Phong Lan hứng thú nhướng mày, bộ dạng có chút không hiểu.
Một câu trả lời hài lòng sao?!
...
Tiết Phong Lan cười nhạt, nếu nàng đoán không lầm thì...
Bất quá bản thân nàng có nên nói thật với Xuân Cầm hay không đây?! Nếu nói
thật Xuân Cầm liệu có trợ giúp nàng?! Tiết Phong Lan đang nghĩ đến một
vấn đề nan giải, dù sao thì ít người biết vẫn tốt hơn, nhưng mà...
Nếu Tứ tiểu thư đã không hiểu thì nàng cũng không muốn nói nhiều: “Đúng
vậy! Xin Tứ tiểu thư hãy nói cho nô tì biết, tại sao nô tì phải trợ giúp người? Nếu câu trả lời của người khiến Xuân Cầm hài lòng, Xuân Cầm tất
nhiên không phụ lòng của Tứ tiểu thư…”
Tiết Phong Lan nghe vậy
liền nhếch môi: “Ngươi muốn ta nói thật hay là giả đây?” Nếu lôi kéo
được Xuân Cầm thì tất nhiên là một chuyện tốt, tuy nhiên...
Xuân Cầm ngạc nhiên: “Đó phải xem thành ý của Tứ tiểu thư nữa…”
Suy nghĩ một lúc Tiết Phong Lan quyết định nói sự thật, dù sao tin người
mới dùng người, dùng người thì phải tin người: “Báo thù!”
Hai chữ ngắn gọn được Tiết Phong Lan lạnh nhạt nói ra khiến Xuân Cầm ngạc nhiên không thôi, một người sống trong vinh hoa, rốt cuộc có chuyện gì mà có
thể khiến cho một nữ tử mới mười hai tuổi lại nói ra hai chữ “Báo thù”
này?!
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Xuân Cầm, Tiết Phong Lan lạnh
nhạt mở miệng: “Thế nào? Câu trả lời như thế có khiến ngươi hài lòng
không?!”
Xuân Cầm trầm ngâm, ánh mắt nhìn thẳng vào trong mắt
Tiết Phong lan, chỉ thấy một mảnh trong suốt khiến người khác không thể
đoán được gì.
“Nếu câu trả lời của tiểu thư là như vậy…Thì Xuân Cầm tất nhiên không thể phù lòng người!”
Tiết Phong Lan cười nhạt, mục đích của nàng đã đạt được, điều này khiến nàng cảm thấy vui vẻ không thôi.
“Ta muốn ngươi lập tức trở thành nha hoàn của ta…”
Xuân Cầm có chút suy nghĩ: “Hiện tại mọi chuyện hỗn loạn…”
“Ta tin ngươi có thể!” Dù mọi chuyện hỗn loạn thế nào thì Tiết Phong Lan
cũng không quá quan tâm, giải quyết mọi chuyện nhanh và không có gì sai
soát mới là vấn đề chính. Hơn nữa trong vòng hai năm, Thượng thư phủ tất nhiên không yên ổn, nếu hiện tại không hoàn thành, vậy thì đợi đến khi
nào?!
“Nếu tiểu thư đã nói vậy Xuân Cầm cũng không có ý kiến…”
~~~
“Ngươi nói là sự thật?” Tiết Phong Linh vốn là đang trên đường đi đến thăm
Thượng thư đại nhân nhưng giữa đường lại gặp nha hoàn mà nàng phân phó
bên cạnh Tiết Phong Lan, giữa đường không tiện nói chuyện nên hai người
đi đến bên bụi cây.
“Vâng…” Nha hoàn Ngọc Lâm gật đầu khẳng định khiến Tiết Phong Linh rơi vào trầm tư.
Tiết Phong Lan sai người gọi Xuân Cầm đến là có gì, tất nhiên nàng không ngu ngốc tin lời của Tiết Phong Lan, mặc dù nàng không biết Tiết Phong Lan
đang nghĩ gì nhưng sự việc ngày hôm qua khiến cái nhìn của nàng người
muội muội này đã hoàn toàn thay đổi.
Có lẽ nàng ta đã nhận ra âm mưu của nàng, tuy nhiên nàng ta gọi Xuân Cầm là có ý gì? Chẳng lẽ nàng ta muốn...?!
Như nghĩ đến điều gì đó Tiết Phong Linh liền nhíu mày, nếu thật sự giống
như suy nghĩ của nàng thì Tiết Phong Lan xem ra đã không còn ngu ngốc
như trước, hơn nữa còn thông minh hơn gấp bội, lại biết che giấu và ẩn
nhẫn...
Lần đầu tiên Tiết Phong Linh cảm thấy nguy cơ trùng
trùng, nhưng nàng cũng không quá quan tâm, dù sao người cười cuối cùng
mới là người chiến thắng, giữa nàng và nàng ta, ai thắng ai thua còn
chưa biết đâu!
“Tiểu thư…”
“Tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ mà ta đã giao đi, những chuyện khác cứ để ta xử lý…”