“Bệ hạ, xin người hãy thay thần làm chủ, đòi lại công đạo cho nữ nhi của thần!”
Đây là... tình hình gì vậy?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hết nhìn người phía dưới rồi lại nhìn người
bên trên, bởi vì chưa rõ tình huống nên không ai dám mở miệng nói thêm
điều gì, nhất thời lều trại rơi vào im lặng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của mọi người.
Nơi này là chính lều, tức là lều trại của Ngụy
đế, lúc này Ngụy đế đang ở bên trong cùng với các vị hoàng tử bàn chuyện công, đột nhiên có người xông thẳng vào khiến mọi người phải dừng cuộc
trò chuyện lại. Lều trại của đế vương, không phải là nơi ai muốn vào thì vào, chưa được sự cho phép mà dám xông vào, đây chính là tội chết!
Nam tử trung niên một thân sam y tối màu, mặc dù tuổi đã ngoài tam tuần
nhưng bộ dạng vẫn anh tuấn như cũ, bộ dạng có chút nho nhã, chỉ là thần
sắc hắn lúc này đã hơi tái nhợt, đôi mắt đỏ lừ, giống như có một cơn lửa giận ẩn chứa đằng sau đó, nam tử trung niên quỳ gối bên dưới, nhìn kĩ
lại không phải là Quách đại nhân của Hàn Lâm Viện đây sao?
Quách
đại nhân của Hàn Lâm Viện giữ chức Đại Học Sĩ trong triều, chưa kể còn
là lão sư dạy học trong Đàm Sơn Thư Viện, địa vị của hắn phải nói là cực cao, tuy quan hàm phẩm cấp không phải đứng đầu nhưng danh vọng tuyệt
đối không kém với các lão thần trong triều, bởi vì thuộc phe trung lập
nên nhận được sự tín nhiệm của đế vương.
Quách đại nhân ở trước
giờ luôn là bộ dạng ôn hòa nho nhã, khí chất hơn người, không hiểu sao
lúc này lại chật vật như vậy, đầu tóc lộn xộn, y phục không chỉnh tề.
Đối với người tự tiện xông vào chính lều, mặc kệ là ai đều xử theo quốc
pháp, chỉ là Ngụy đế còn chưa mở miệng trách tội Quách đại nhân đã quỳ
xuống, cầu Ngụy đế thay hắn làm chủ khiến mọi người một trận ngơ ngác.
Rốt cuộc là oan ức gì mà khiến cho Quách đại nhân trở thành như vậy?
“Quách ái khanh mau đứng lên, có chuyện gì từ từ nói.” Ngụy đế trầm mặc nửa
ngày trời rốt cuộc cũng lên tiếng, tâm tư đế vương quả nhiên âm trầm khó đoán, hành động vừa rồi của Quách đại nhân rõ ràng là xem thường Ngụy
đế, chỉ sợ trong lòng Ngụy đế lúc này đang tức giận ngập trời, dù sao
không có một vị vua nào thích cảm giác bị xem thường, chỉ là ngoài mặt
vẫn lạnh nhạt như thường, lời nói còn mang theo quan tâm.
“Bệ hạ
thương dân như con, thần để ở trong lòng, thần biết hành động vừa nãy
của bản thân là đã làm trái hoàng lệnh, tội đáng muôn chết, nhưng trước
đó cầu Bệ hạ giúp nữ nhi của thần đòi lại công đạo, sau đó muốn xử trí
thần sao cũng được.” Quách đại nhân không hổ là văn thần, lời nói hoa
mỹ, đánh thẳng vào trọng điểm, đầu tiên là nhận lỗi, sau đó là cầu Ngụy
đế thay nữ nhi đòi công đạo, hân đã nói đến như thế, cho dù Ngụy đế tức
giận thế nào thì cũng phải xử lí chuyện của Quách đại nhân trước rồi mới truy cứu trách nhiệm lên người hắn.
Cũng bởi vì điều này đã giúp Quách đại nhân thoát được một mạng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bệ hạ, cầu xin người thay thần làm chủ.” Quách đại nhân không có đi thẳng
vào câu chuyện mà quỳ gối cầu xin Ngụy đế, đây rõ ràng là muốn ép đáp
ứng làm chủ thay hắn, bộ dạng này... hiển nhiên là muốn truy cứu đến
cùng chuyện của Quách Yến Giai.
Cũng dễ hiểu thôi, Quách Yến Giai không chỉ là nữ nhi của Quách đại nhân, Đại tiểu thư của Quách gia mà
còn là niềm tự hào của Quách đại nhân, niềm tự hào của Quách gia. Tuổi
còn nhỏ đã thông thiên văn tường địa lí, là nữ tử Đại Ngụy duy nhất tuổi còn nhỏ thi đậu vào Đàm Sơn Thư Viện, hơn nữa nàng còn là tài nữ có
tiếng trong kinh thành, thiếu nữ xinh đẹp nằm trong bảng xếp hạng mỹ
nhân, có thể nói có nữ nhi như Quách Yến Giai Quách đại nhân cảm thấy
hãnh diện vô cùng, vì vậy hắn đối với nàng yêu thương có thừa, hiện tại
nàng gặp chuyện không rõ nguyên nhân, hắn tất nhiên phải tìm hiểu rõ
ràng chuyện này.
Quách gia bọn họ tuy thế lực đơn bạc, lại không thuộc phe phái của ai nhưng tuyệt đối không phải loại người dễ bắt nạt!
Ngụy đế không tiếng động nhíu mày, chưa biết rõ sự tình thế nào đã muốn hắn
đáp ứng, đây không phải phong cách thường ngày của Quách đại nhân, mặc
kệ chuyện này nghiệm trọng thế nào nhưng trước khi làm rõ mọi chuyện,
Ngụy đế tuyệt đối sẽ không đáp ứng yêu cầu vô lí của Quách đại nhân.
Lời hứa của đế vương sẽ không dễ dàng cho đi.
“Quách đại nhân, phụ hoàng đang hỏi ngài, ngài cứ đem mọi chuyện nói rõ, nếu
người chịu ủy khuất phụ hoàng nhất định sẽ thay người đòi lại công đạo.” Lam Thành Vân bên cạnh nhìn thấy Ngụy đế lộ thần sắc không vui liền
biết hắn hài lòng với thái độ của Quách đại nhân, trước khi long nhan
nổi cơn thịnh nộ thì không khỏi lên tiếng nhắc nhở.
Triều đình
hiện tại chia làm hai phe, một bên ủng hộ Thái tử Lam Thành Vân, một bên ủng hộ Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc, người ủng hộ Lam Hạo Ngọc chủ yếu là
võ tướng, do có mối quan hệ với Triệu Tướng quân, lại thêm biểu hiện của Lam Hạo Ngọc ở biên cương cho nên võ tướng đối với hắn rất xem trọng.
Đại Ngụy trọng văn hơn võ, mặc dù người trấn giữ và bảo vệ đất nước là
các tướng lĩnh sa trường nhưng trong mắt đế vương, bọn họ cũng chỉ là
một mãng phu, hoàn toàn không thể so sánh với những kẻ tự nhận là văn
nhân sĩ phu có sở thích phong nhã, cho nên trong lòng bọn họ đều muốn
tạo ra một triều đại coi trọng võ tướng, nhưng lại không thể làm ra
chuyện như tạo phản. Lúc này triều đình chia làm hai phe, văn võ đối
đầu, văn sĩ đi theo Thái tử Lam Thành Vân, võ tướng tự nhiên cũng sẽ lựa chọn con đường của bản thân, đi theo Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc.
Tuy chỉ vừa mới trở về kinh thành không bao lâu bởi vì có Triệu gia làm chỗ dựa nên thế lực của Lam Hạo Ngọc không thua kém gì Lam Thành Vân, võ
tướng trên triều đúng là không nhiều nhưng quân lực lại hùng mạnh, chưa
kể nếu thật sự tạo phản thì võ tướng mới là mấu chốt dẫn đến chiến
thắng, Lam Hạo Ngọc có Triệu gia chống lưng, lại được những người khác
thừa nhận, điều này khiến Lam Thành Vân cảm thấy nguy cơ, mặc dù hắn
đang giữ vị trí Thái tử nhưng tâm tư đế vương khó đoán, ai biết chắc
được hắn liệu có thể ngồi ở vị trí này bao lâu, nhân cơ hội này hắn phải lôi kéo Quách đại nhân về phe của hắn mới được.
Quách đại nhân
là đại thần trong triều, lại còn là lão sư trong Thư Viện, uy vọng cao
thì không phải nói, chưa kể hắn còn nhận được tín nhiệm của đế vương,
quan lại trong triều nhiều như mây nhưng không phải ai đều được Ngụy đế
coi trọng. Được Ngụy đế coi trọng, có thể nói vừa là phúc vừa là họa,
nếu làm tốt thì một bước lên trời, còn ngược lại tự nhiên là vạn kiếp
bất phục, Quách đại nhân bởi vì trung thành với Ngụy đế, không bị lay
động bởi bất kì thế lực nào cho nên mới có thể trở thành thân tín của
Ngụy đế, nếu có thể lôi kéo hắn thăm dò tin tức ở chỗ Ngụy đế, con đường sau này hẳn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Quách đại nhân âm thầm
đổ mồ hôi, nghe lời này của Lam Thành Vân tự nhiên cũng theo đó mà quan
sát sắc mặt của Ngụy đế, thấy đế vương chau mày liền biết đối phương
đang không vui, trong lòng thầm nghĩ bản thân đúng là quá xúc động nên
mới đưa ra yêu cầu vô lí như vậy, suýt nữa thì không còn mạng rồi chứ
đừng nói là đòi công đạo cho nữ nhi.
“Xin bệ hạ thứ lỗi cho tội thần xúc động nên mới nói ra những lời hồ đồ như vậy, cầu bệ hạ trách phạt.”
“Quách ái khanh cũng vì quá lo lắng nên mới nói ra những lời này, trẫm sẽ
không trách khanh.” Thấy Quách đại nhân nhận lỗi, sắc mặt Ngụy đế hòa
hoãn hơn nhiều nhưng giọng nói vẫn âm trầm như cũ, tuy nhiên lời ra khỏi miệng lại không hề mang theo ý trách cứ, khiến Quách đại nhân như đứng
trên đống lửa, ngồi trên đống than.
“Rốt cuộc là có chuyện gì, khanh nói rõ ra xem, bằng không trẫm làm sao giúp được khanh?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện là... nữ nhi của thần bị té ngựa, hiện tại vẫn đang
hôn mê chưa rõ.” Nói đến đây giọng nói của Quách đại nhân không tránh
khỏi run rẩy, có câu “nam nhân đổ máu không đổ lệ” vậy mà giờ phút này
đôi mắt Quách đại nhân đã có thủy quang lưu chuyển, nếu không phải hắn
cố gắng kìm nén thì sợ là nước mắt đã rơi đầy mặt.
Mọi người sửng sốt, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sửng sốt, cũng bị lời nói của Quách đại nhân làm sửng sốt.
Té ngựa?
Sao vô duyên vô cớ lại té ngựa? Là bởi vì không cẩn thận vẫn là... gặp tập kích?
Thích khách bây giờ đều lộng hành như vậy sao?
Săn thú mùa xuân là thời điểm thích hợp để thích khách ra tay, nhưng bọn họ ra tay khi cuộc săn thật sự bắt đầu, khi tất cả mọi người đều tách ra,
trong rừng sâu thăm thẳm không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra, như vậy mới
dễ bề hành động, mặc dù biết săn thú mùa xuân nguy hiểm là thế nhưng đây là truyền thống vốn có của Đại Ngụy, không thể nói thay đổi là thay đổi được. Đám thích khách chính là nhắm vào điểm này để tập kích những
người tham gia săn thú, đó có thể là hoàng thân quốc thích, cũng có thể
là vương công quý tộc, nói tóm lại bất kì ai có thân phận cao quý đều
không tránh khỏi trở thành mục tiêu cho chúng. Ngụy đế cũng không còn
cách nào, chỉ có thể tăng thêm lực lượng để bảo vệ khu vực trường săn,
có hơn trăm hộ vệ bảo vệ xung quanh, trường hợp ngoài ý muốn như trường
săn bị thích khạc tập kích rất hiếm khi xảy ra, dù sao thích khách cũng
không có nhiều người như vậy, dám đối đầu trực diện với quân đội hoàng
gia, vậy mà khả năng hiếm thấy đã xảy ra, hơn nữa còn xảy ra trên người
nữ nhi của Quách đại nhân - một trong những đại thần có uy vọng cao
trong triều.
Trước câu nói không rõ ràng của Quách đại nhân, mọi người lâm vào suy nghĩ miên man.
“Quách đại nhân, bổn cung biết ngài xúc động trước chuyện gia nữ gặp nạn,
nhưng đầu đuôi mọi chuyện là thế nào?” Trong lều trại này chỉ có Lam
Thành Vân mới có tư cách xưng “bổn cung” trước mặt Ngụy đế, còn Lam
Thành Vũ cùng Lam Hạo Ngọc, mặc dù cũng là hoàng tử nhưng lại không có
đãi ngộ này, cho thấy Ngụy đế hiện tại rất vừa lòng với vị Thái tử này.
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện là hôm nay gia nữ cùng tiểu thư của Phong gia và Hứa
gia đi cưỡi ngựa, không hiểu sao sau đó tiểu nữ lại bị té ngựa, hiện tại vẫn đang hôn mê không rõ.” Quách đại nhân biết rõ nếu bản thân cứ tiếp
tục xúc động như vậy sẽ không có được kết quả gì, vì vậy hắn thu hồi cảm xúc của mình, bình tĩnh tường thuật lại mọi chuyện. Hắn không chỉ là
phụ thân của Quách Yến Giai, mà còn là đại thần của Hàn Lâm Viện, lăn
lộn trên quan trường mười mấy năm, không phải người dễ dàng để lộ cảm
xúc, chỉ là lần này Quách Yến Giai gặp nạn, chưa rõ tình hình, điều này
tác động đến cảm xúc của hắn, khiến hắn mất bình tĩnh trước Ngụy đế.
Ngụy đế nhướng mày, không tỏ thái độ: “Người của Thái Y Viện đã đến xem qua chưa?”
“May mắn Diệp công tử kịp thời chạy đến giúp gia nữ băng bó vết thương,
người của Thái Y Viện vẫn đang cứu trị.” Xảy ra chuyện lớn thế này,
Quách Thiếu Thừa dù muốn giấu cũng không giấu được, khi nhận được tin
tức, Quách đại nhân đang đàm đạo cùng với người của Hàn Lâm Viện, nghe
tin lập tức liền chạy đến lều trại của Quách Yến Giai để xem xét. Bởi vì lần này Quách phu nhân không có đi cùng nên chỉ có tỷ muội hai người
nương tựa lẫn nhau, đối với tính tình thận trọng của Quách Yến Giai,
Quách đại nhân vốn rất yên tâm, không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, nếu không phải ngày thường hắn thường xuyên tập luyện thì gặp đả kích
lớn như vậy đã ngất xỉu lâu rồi.
“Diệp công tử... Quách ái khanh
là đang nói đến Diệp gia tiểu tử Diệp Tri Thu à?” Diệp Tri Thu là cháu
trai của Diệp Thái y, Ngụy đế cũng có nghe Diệp Thái y nhắc qua, bởi vì
xuất thân từ y thuật thế gia cho nên thiên phú của Diệp Tri Thu không
tồi, tuổi còn trẻ đã có thể vào được Thái Y Viện, tuy chưa thể trở thành Thái y chính thức của Thái Y Viện nhưng so với bọn lang băm bên ngoài y thuật của hắn tự nhiên là giỏi hơn nhiều.
“Hồi bẩm bệ hạ, đúng
là Diệp công tử.” Quách đại nhân có nghe Quách Thiếu Thừa nói qua, nghe
tin Quách Yến Giai hắn cũng gấp gáp chạy đến, đúng lúc Diệp Tri Thu đang ở bên cạnh hắn, với thân phận là đại phu biết được có người xảy ra
chuyện cũng vội vàng đuổi theo. Quách Yến Giai bị thương rất nặng, may
mắn là có Diệp Tri Thu đi trước cầm máu, đợi người của Thái Y Viện đến
rồi xử lí vết thương, Diệp Thái y cũng có nói qua, máu chảy nhiều như
vậy, nếu không sớm cầm máu chỉ sợ là đã mất mạng, cho nên có thể nói
Diệp Tri Thu là ân nhân của bọn họ, nếu không có hắn Quách Yến Giai cũng không thể cầm cự cho đến khi người của Thái Y Viện đến.
“Tiểu tử Diệp Tri Thu đó đúng là tuổi trẻ tài cao.” Đại Ngụy có thêm một nhân tài, Ngụy đế nhịn không được mà cảm thán.
“Dưới sự cai trị của bệ hạ, nhân tài Đại Ngụy xuất hiện tầng tầng lớp lớp, là phúc của muôn dân trăm họ.” Quách đại nhân mặt không đổi sắc hướng ứng
theo, nữ nhi sống chết chưa rõ, nói thật Quách đại nhân cũng không có
tâm trạng đứng đây vuốt đuôi rồng của Ngụy đế, chỉ là tình hình trước
mắt khó mà thay đổi, hắn cũng không thể vì cảm xúc của bản thân mà đắc
tội Ngụy đế, liên lụy cả Quách gia.
“Quách đại nhân không cần quá lo lắng, nữ nhi nhà ngươi cát nhân có thiên tướng, trẫm lập tức hạ lệnh cho Thái Y Viện toàn lực cứu trị, chỉ cần có thể cứu được nữ nhi nhà
ngươi cho dù là dược liệu quý hiếm thế nào trẫm cũng sẽ cho người đi
tìm.” Ngụy đế cũng hiểu tâm trạng của Quách đại nhân, không khỏi nói một câu an ủi.
“Bệ hạ thương dân như con, là phúc của bá tánh Đại
Ngụy chúng ta.” Mặc kệ lời này của Ngụy đế là thật hay giả nhưng chỉ cần có câu nói này của hắn, mạng của Quách Yến Giai nhất định có thể giữ.
“Đã như vậy Quách ái khanh còn không mau đứng lên?” Thấy Quách đại nhân quỳ mãi không chịu đứng, Ngụy đế bèn mở miệng.
“Thần khẩn xin muốn bệ hạ điều tra rõ chuyện này, giúp gia nữ đòi lại công đạo.”
Mọi người bên dưới liếc mắt nhìn nhau, hóa ra “đòi lại công đạo” mà Quách
đại nhân nói đến là chuyện này, bọn họ còn nghĩ rằng là hắn chỉ muốn
Ngụy đế mở lời với Thái Y Viện bên kia để Diệp Thái y toàn lực cứu trị,
không ngờ lại còn vì nguyên nhân khác.
“Quách ái khanh nói như vậy... là có ý gì?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện gia nữ té ngựa... trong này nhất định là có ẩn tình, cầu xin bệ hạ tra rõ!”
“Quách ái khanh làm sao dám khẳng định như thế?” Ngụy đế không cảm thấy chuyện này là do thích khách gây ra, trường săn nhiều người như vậy, vậy mà
lựa chọn ngay tiểu thư Quách gia, điều này phải có liên quan đến Quách
đại nhân. Quách đại nhân trên triều đúng là có chút uy vọng nhưng lại
không có thực quyền nên chẳng uy hiếp được ai, lại không thuộc phe phái
của ai, mấy năm nay Quách đại nhân cũng không có ai truy sát hắn. Quách
đại nhân làm người thận trọng, hắn giao thiệp rộng rãi nhưng trước giờ
chưa từng đắc tội với ai, ít nhất thì ngoài mặt là như thế, cho nên
không có lý nào thích khách lại mạo hiểm ra tay trước khi săn thú diễn
ra, hơn nữa còn là ra tay với nữ nhi của hắn mà không phải là hắn.
Nếu đã có ân oán với hắn, đồng thời lựa chọn mạo hiểm ra tay khi săn thú
bắt đầu thì không phải nên ra tay với hắn hơn là nữ nhi của hắn hay sao?
“Gia nữ vốn không thích những môn như cưỡi ngựa bắn cung, chỉ là nửa tháng
trước tiểu thư của Phong gia cùng Hứa gia mở miệng mời gia nữ cho nên
khuyển tử đã dạy nàng cưỡi ngựa, khuyển tử bảo nàng học rất nhanh, sẽ
không mắc sai lầm khi cưỡi ngựa... trong này khẳng định là có uẩn khúc.” Chuyện Quách Yến Giai được mời đi cưỡi ngựa, Quách đại nhân cũng đã
nghe Quách phu nhân nói qua, đối với việc nữ nhi ra ngoài kết giao bằng
hữu Quách đại nhân cũng không phản đối, hơn nữa hắn cũng biết phu nhân
nhà hắn chấm tiểu thư của Hứa gia, muốn mượn cơ hội để hẹn Hứa Tư Khả ra ngoài gặp mặt để tăng thêm tình cảm, cho nên hắn bèn để mặc nàng muốn
làm gì thì làm.
Mọi người ở đây đều là người thông minh, lớn lên
trong chốn tranh giành quyền lực thì cho dù là người ngu ngốc cách mấy
cũng có thể nghe ra hàm ý trong lời nói của Quách đại nhân.
Phong gia cùng Hứa gia tiểu thư mời Quách gia tiểu thư đi cưỡi ngựa, sau đó
Quách gia tiểu thư bị té ngựa, mặc kệ là vì nguyên nhân gì thì chuyện
này cũng không tránh khỏi có liên quan đến hai nhà Phong - Hứa. Chưa kể
đến Quách đại nhân còn tung ra một đòn quyết định, chính là Quách gia
Đại thiếu đã đích thân dạy Quách tiểu thư cưỡi ngựa, Quách thiếu cùng
Tiểu Tướng quân của Triệu gia là quan hệ bằng hữu, Tiểu Tướng quân văn
võ song toàn, tài cưỡi ngựa của Quách thiếu cũng học từ Tiểu Tướng quân, tự nhiên là không hề thua kém, nếu hắn đã khẳng định Quách tiểu thư
không phạm sai lầm trong cưỡi ngựa thì chuyện nàng té ngựa chẳng phải là do người khác hãm hại hay sao?!
Ngụy đế nheo mắt, lời nói của
Quách đại nhân càng khiến hắn khẳng định suy đoán của bản thân, chuyện
này không phải do thích khách gây ra, càng không có liên quan gì đến
Quách đại nhân, dựa theo lời Quách đại nhân, không khó để nhận ra chuyện này là một âm mưu, chỉ là... không ngờ lại có liên hệ với Phong gia
cùng Hứa gia.
Kinh Triệu Doãn Phong gia, Ngự Sử đại phu Hứa gia
cùng Thái Y Viện Lưu gia đều là những gia tộc có liên hệ mật thiết với
An Định Hầu phủ, nghe nói trước kia khoan Định Hầu còn ở thời đại huy
hoàng đã từng giúp đỡ không ít gia tộc nhỏ khác, trong đó có ba nhà
Phong - Hứa - Lưu, nói dễ nghe là bọn họ thuộc phe phái của Hoàng hậu,
tuy rằng không có ra mặt ủng hộ Thái tử nhưng nếu tương lai Thái tử cần
giúp đỡ bọn họ tất nhiên là không từ nguy nan. An Định Hầu đã suy tàn
không ít nhưng thế lực của Từ Hoàng hậu ở trong hậu cung lại ngày càng
mở rộng, không phải vì sự sủng ái của Ngụy đế mà là do nhi tử của nàng
là Thái tử đương triều, hậu cung cùng triều chính có mối quan hệ mật
thiết với nhau, Thái tử hiện đang xuân phong đắc ý, Từ Hoàng hậu cũng
phất lên như diều gặp gió, An Định Hầu phủ mặc dù nay không bằng xưa
nhưng so với các gia tộc mới nổi khác thì cũng là chúa tể một thời, tự
nhiên không phải muốn đạp ngã là đạp ngã.
Ba nhà Phong - Hứa -
Lưu này nếu tách ra thì không vấn đề gì nhưng ba nhà như hợp làm một,
làm gì cũng có nhau, nói là ba nhà những thực chất là một nhà thì đúng
hơn, cũng vì nguyên nhân này mà mọi người muốn đối phó với một trong ba
nhà đó đều cảm thấy khó xử không thôi, bởi vì nếu đối phó với một trong
ba nhà thì ba nhà nhất định sẽ chung tay đối phó lại, một gia tộc nếu
muốn trả thù thì nhất định sẽ ra tay không chút lưu tình. Huống hồ đây
lại còn là ba gia tộc, tất cả mọi người đều tránh đối đầu trực tiếp với
bọn họ, vậy mà Quách đại nhân lại nói những lời này, tuy không trực tiếp chỉ ra ai là người khiến nữ nhi nhà hắn té ngựa nhưng hàm ý trong lời
nói rất rõ ràng, nữ nhi nhà hắn té ngựa là có liên quan đến hai nhà
Phong - Hứa, đây không phải là muốn gây hấn với hai trong ba gia tộc đó
sao?
Ngụy đế trầm mặc, không có lên tiếng khiến tâm tình của
Quách đại nhân như rơi vào đáy cốc, từ tận đáy lòng Quách đại nhân cũng
không muốn làm lớn chuyện này, không chỉ vì ba nhà Phong - Hứa - Lưu làm gì cũng có nhau, mà còn là vì lúc đầu hắn muốn tạo quan hệ tốt với Hứa
gia. Hắn muốn thông qua hôn sự của Quách Thiếu Thừa cùng Hứa Tư Khả để
mượn thế lực của Hứa gia củng cố địa vị Quách gia trong Hàn Lâm Viện, ai biết được lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Nếu không truy cứu đến cùng
thì người ngoài sẽ nói Quách gia bọn họ dễ bị bắt nạt, hơn nữa nữ nhi
vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, chưa rõ sống chết, nếu
không thay nữ nhi đòi lại công đạo, người làm phụ thân như hắn sao còn
mặt mũi nhìn nữ nhi của mình khi nàng tỉnh lại?
Người hiện tại rơi vào tình thế khó xử nhất không phải là Ngụy đế hay Quách đại nhân, mà là Thái tử Lam Thành Vân.
Lam Thành Vân vốn dĩ muốn lôi kéo Quách đại nhân về phe của mình, nhưng
chưa tìm được cơ hội, hiện tại Quách đại nhân chạy đến trước mặt Ngụy đế đòi công đạo, hắn vốn dĩ còn muốn giúp Quách đại nhân một phen không
ngờ chuyện này lại liên quan đến Phong gia cùng Hứa gia, khiến hắn nhất
thời không biết làm sao cho phải. Không trực tiếp nói ra nhưng lời nói
của Quách đại nhân cũng đang ám chỉ hai nhà Phong - Hứa có liên quan đến nữ nhi nhà hắn té ngựa, nói thế nào Phong đại nhân cùng Hứa đại nhân
cũng thuộc phe phái của hắn, lại có quan hệ với nhà mẹ đẻ của Từ Hoàng
hậu bên kia, nếu Phong gia cùng Hứa gia thật sự bị liên lụy, Lam Thành
Vân sẽ không ngồi yên đứng nhìn.
“Tứ đệ.” Lam Thành Vân hạ thấp
thanh âm, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được để nói với Lam Thành Vũ bên cạnh: “Chúng ta phải làm sao đây?” Quách đại nhân thương yêu nữ
nhi mình như vậy, nhất định là sẽ truy cứu mọi chuyện đến cùng, bằng
không hắn cũng sẽ không bất chấp lễ nghĩa xông vào chính lều, nếu để
Ngụy đế điều tra rõ ràng chuyện này mà tránh không khỏi có liên quan đến Phong - Hứa hai nhà thì địa vị của hắn nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Không ai ngờ được Thái tử đương triều khi gặp tình huống nan giải lại dùng
cách này để giải quyết, rõ ràng Lam Thành Vũ không đơn thuần chỉ là một
vị hoàng đệ của hắn, mà Lam Thành Vũ còn giữ một vị trí quan trọng khác.
Lam Thành Vũ nhìn hắn, không tiếng động lắc đầu, hiện tại mọi chuyện còn
chưa điều tra rõ ràng, không phải lúc bọn họ nên xen vào, cho dù sau đó
có điều tra ra, chuyện này thật sự có liên hệ với Phong gia cùng Hứa gia thì bọn họ chỉ còn cách đứng một bên nhìn mà thôi, trừ Ngụy đế không
đồng ý với yêu cầu của Quách đại nhân, nhưng mà...
“Bệ hạ...” Quách đại nhân còn muốn nói gì đã bị Ngụy đế lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, trẫm hiểu khanh muốn nói gì.”
“Từ đây đến buổi tối vẫn còn thời gian, trẫm sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện, giúp nữ nhi của khanh đòi lại công đạo.”
Quả nhiên... Lam Thành Vũ nhíu mày, Ngụy đế vẫn là lựa chọn giúp Quách đại
nhân, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để hạ bệ Từ Hoàng hậu, cũng như
giảm bớt quyền từ tay Lam Thành Vân, chỉ có kẻ ngốc mới không làm.
Trong mắt tất cả mọi người, Ngụy đế rất coi trọng Thái tử hiện tại là Lam
Thành Vân, còn có ý định truyền ngôi cho Lam Thành Vân nhưng trong lòng
hắn liệu có suy nghĩ như vậy hay không cũng chỉ có hắn mới biết được.
Ngụy đế còn chưa bước qua tứ tuần, đang ở độ tuổi xung mãn của nam nhân thì
làm sao mà dễ dàng nhường vị trí đó của mình cho Lam Thành Vân được chứ?
“Thần tạ ơn bệ hạ.” Quách đại nhân vui mừng đập đầu cảm tạ, nền đất khác với
nền gạch, đập đầu tuy đau nhưng cũng không đến mức chảy máu.
“Phụ hoàng...” Lam Hạo Ngọc từ đầu chí cuối đều im lặng đứng một góc lúc này đột nhiên lên tiếng: “Nếu phụ hoàng đã có việc nhi thần xin cáo lui
trước.” Chuyện này vốn cùng hắn không có quan hệ gì, hắn cũng không muốn tiếp tục ở lại.
“Phụ hoàng, nhi thần cũng xin cáo lui trước.”
Lam Thành Vân thấy thế cũng đi theo mở miệng, chuyện lớn như vậy không
bằng Phong đại nhân cùng Hứa đại nhân đã biết chưa, hắn cần phải đi tìm
bọn họ để điều tra xem, nếu thật sự liên quan đến bọn họ thì phải tìm
cách hủy hết mọi bằng chứng gây hại cho bọn họ, như vậy không chỉ bảo vệ bọn họ, còn là bảo vệ hắn nữa.
“Khoan đã.” Ngụy đế nào dễ dàng
để ba nhi tử của mình rời đi như vậy, hắn đáp ứng giúp Quách đại nhân tự nhiên là có mục đích riêng, nếu không có ba người bọn họ ở lại thì
chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Dù sao lúc này trở về
các con cũng không có gì làm, không bằng ở lại giúp trẫm điều tra mọi
chuyện, người trẻ tuổi, đôi mắt tốt, dễ dàng phân biệt được thật giả.”
Ba người nhìn nhau, không rõ Ngụy đế là có ý gì nhưng vẫn cúi đầu đồng ý.
“Vâng, phụ hoàng.”
“Lập tức cho người đi gọi những người liên quan đến chuyện này đến đây, hôm
nay trẫm nhất định phải nhìn xem, rốt cuộc là ai to gan như vậy, dám gây rối trong trường săn!”