“Vâng, chúng nô tì đã có đáp án…” Như Sương khẳng định mở miệng, sống bên.
cạnh Thái hậu từ nhỏ, Như Sương làm sao không biết ý định của người?
Thái hậu muốn nàng đến chăm sóc Tứ tiểu thư một phần là vì muốn nàng
cùng Như Ngọc không bỏ lỡ tuổi thanh xuân của bản thân, sống trong cung
mặc dù vinh hoa phú quý nhưng lại không hề có tự do, vậy nên Thái hậu
mới cho nàng cơ hội ra ngoài dưới danh nghĩa Tứ tiểu thư, phần còn lại
tất nhiên là vì muốn nàng thật sự chăm sóc Tứ tiểu thư, hiện tại đôi
chân của Tứ tiểu thư đã tàn phế, cần một người bên cạnh chăm sóc, mà
người Thượng thư phủ lại không đáng tin.
Thật ra nếu Như Sương
hôm nay khi đi gặp Tiết Phong Lan thì nàng tuyệt đối sẽ không muốn nhận
Tiết Phong Lan làm chủ tử, dù sao nửa đời còn lại có bị chôn vùi trong
cung hay không nàng cũng không quan tâm, chỉ cạnh có thể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ Thái hậu như vậy cũng đủ rồi. Nhưng thiên ý trêu nhân, mặc
dù nàng muốn ở bên cạnh chăm sóc Thái hậu nhưng khát vọng muốn tự do vẫn luôn ở tận sâu trong lòng nàng.
Lần đầu gặp Tiết Phong Lan không hiểu sao Như Sương lại có cảm giác kì quái, khi đó nàng đã nhận định
Tiết Phong Lan là chủ tử của nàng, mặc dù Tiết Phong Lan bị tàn phế
nhưng điều này không ảnh hưởng gì đến nàng, Như Sương có thể khẳng định
dựa vào năng lực của bản thân có thể bảo vệ Tiết Phong Lan. Vì vậy nàng
đã quyết định, Thái hậu đã cho nàng cơ hội quý giá như vậy, nàng phải
biết trân trọng!
“Ngươi nói đi…” Nhận lấy chiếc muỗng bằng vàng
từ tay Cao ma ma, Thái hậu múc một muỗng canh khẽ nhấp. Mùi hương thơm
ngát lan tỏa trong miệng, Thái hậu hài lòng gật đầu.
Chung đồ bổ
lúc nãy đã có người thu dọn, trong phòng vốn bừa bộn nhưng lúc này vốn
đã được lau dọn sạch sẽ. Bên ngoài gió tuyết không ngừng thổi, hoa cùng
lá hòa vào trong tuyết, giữa nền tuyết trắng làm nổi bật lên những chiếc lá xanh cùng với những đóa hoa rực rỡ. Khác với bên ngoài lạnh giá, bên trong Trường Xuân Cung vô cùng ấm áp, không khí nóng ẩm nhưng với trời
đông gió tuyết khiến người khác cảm thấy thoải mái.
“Chúng nô tì đã quyết định sẽ xuất cung hầu hạ Tứ tiểu thư…”
Thái hậu nghe vậy có chút ngoài ý muốn, rất nhanh liền mở miệng: “Đã quyết
định…?” Trước khi xuất cung nàng có thể nhìn ra được Như Sương cùng Như
Ngọc tuyệt đối không hài lòng nhưng không hiểu sao khi về cung, thái độ
của họ liền thay đổi, điều này khiến nàng cảm thấy kì lạ, rốt cuộc là
chuyện gì mới có thể khiến hai nha đầu này thay đổi?!
“Vâng…” Như Sương không chút do dự trả lời khiến Thái hậu có chút kinh ngạc, rốt
cuộc thì lý do vì sao mà khiến Như Sương kiên quyết như thế?! Chăm sóc
bọn họ từ nhỏ, không ai hiểu bọn họ hơn nàng, khiến bọn họ có thể kiên
quyết như thế ít ai có thể làm được, ngay cả Thái hậu như nàng cũng
không thể bắt buộc bọn họ làm chuyện mà bọn họ không thích, vậy mà hiện
tại bọn họ lại cam tâm tình nguyện nhận định nha đầu Lan Nhi làm chủ
tử?!
“Tại sao?”
“Nô tì cảm thấy ngoại trừ Thái hậu ra,
người xứng đáng làm chủ tử nô tì cũng chỉ có Tứ tiểu thư!” Thái hậu nghe vậy liền bật cười: “Rốt cuộc nha đầu Lan Nhi đã làm gì mà khiến Như
Sương cố chấp cũng phải khuất phục thế này?!”
“Như Sương chỉ có
thể nói một câu: “Tứ tiểu thư là một kỳ nữ tử”!” Mặc dù đôi chân Tiết
Phong Lan bị tàn phế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến Như
Sương nàng, dù sao dựa vào năng lực của bản thân, nàng tin rằng có thể
bảo vệ tốt Tiết Phong Lan, không để nàng phải chịu một chút tổn hại nào!
“Ồ? Đúng là bất ngờ lớn, hiếm khi thấy Như Sương khen ai như thế, nha đầu
Lan Nhi đúng là có phúc!” Thái hậu mỉm cười khiến Như Ngọc bên cạnh cũng tinh nghịch nói: “Mặc dù Tứ tiểu thư là một kỳ nữ tử nhưng vẫn thua xa
Thái hậu a!”
Lời của Như Ngọc khiến Thái hậu không khỏi bật cười, giơ tay nhéo má hồng hào của Như Ngọc: “Nha đầu nhà ngươi chỉ biết nịnh nọt bổn cung!”
Như Ngọc bị Thái hậu nhéo má liền kêu oa oa: “Nô tì nào có…”
“Được rồi, nếu các ngươi đã quyết định như thế tất nhiên bổn cung se không
ngăn cản, chỉ là ba ngày sau hãy xuất phát, ở bên bổn cung lâu một
chút….” Thái hậu thở dài, chuyện đưa Như Sương cùng Như Ngọc cho nha đầu Lan Nhi là chủ ý của nàng nhưng hiện tại nàng vẫn không muốn xa hai
người bọn họ. Dù sao bọn họ cũng do một tay nàng nuôi lớn, thử hỏi làm
sao không có tình cảm đây?!
“Như Ngọc biết Thái hậu không nỡ, Như Ngọc cũng không nỡ xa Thái hậu… Nhưng Như Ngọc vẫn cảm thấy sáng mai
xuất cung là tốt nhất…: Như Ngọc bên cạnh làm nũng, nếu ba ngày nữa mới
xuất cung, vậy chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao? Dù sao Như Ngọc nàng
cũng là người miệng vàng lời ngọc, đã nói ra thì làm sao có thể không
giữ lời đây?! Ba ngày nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, nhưng
cũng đủ một người thông minh biết rằng những lời mà Như Sương nói là đe
dọa bọn họ. Nếu như thế sau này phải sống trong Thượng thư phủ, nàng còn có thể ngẩn đầu nhìn ai cơ chứ?!
“Gấp gáp như thế à? Có phải có
nha đầu Lan Nhi liền quên mất Thái hậu là bổn cung không…?” Thái hậu
thật có chút không hiểu, hai người bọn họ gấp gáp làm gì chứ, ở bên cạnh nàng vài hôm không được hay sao? Mặc dù nói vậy nhưng nàng vẫn tò mò,
rốt cuộc nha đầu Lan Nhi đã làm gì mới có thể khiến hai nha đầu này
khuất phục đây?!
Nhớ đến lời Như Sương khiến Thái hậu càng thấy
kì quái, rốt cuộc nha đầu Lan Nhi đã làm gì mới có thể khiến Như Sương
khen một tiếng ‘kỳ nữ tử’? Phải biết thiên hạ này hiếm thấy nhất là ‘kỳ
nữ tử’, vậy mà Như Sương không tiếc lời nói như thế đặt lên người Lan
Nhi, cũng đủ biết nha đầu Lan Nhi không tầm thường!
Tính ra cũng
đã mấy năm nàng không gặp nha đầu này rồi, trước kia nha đầu đó thích
nhất là được vào cung gặp nàng, vậy mà hiện tại lớn rồi, không để ý đến
lão bà này nữa! Hơn nữa hiện tại đôi chân Lan Nhi có chút bất tiện, nàng muốn triệu nàng vào cung cũng không thể…
“Thái hậu tha tội…” Như Sương cùng Như Ngọc đồng loạt quỳ xuống khiến Thái hậu bất ngờ, không
khỏi mở miệng: “Làm sao vậy? Điều gì khiến bọn họ phải quỳ thỉnh tội?”
“Thái hậu, Như Sương biết bản thân đáng chết, dá giả mệnh lệnh của Thái hậu…” Nàng tuyệt đối không phải một người vì được Thái hậu dung túng mà quên
đi chức trách của bản thân.
“Ồ? Nói thử xem…” Thái hậu mỉm cười,
không hề có ý trách mắng hay trách phạt. Nàng là muốn nghe xem đã có
chuyện gì khiến Như Sương lại chủ động làm giả mệnh lệnh của nàng, nếu
hôm nay là Như Ngọc tất nhiên nàng sẽ hiểu rõ chuyện này nhưng đổi lại
là Như Sương thì khiến nàng có chút bất ngờ.
Mặc dù là tỷ muội
song sinh nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau một trời một vực, Như
Sương điềm tĩnh, có tinh thần trách nhiệm, Như Ngọc lại hoạt bát, hau
gây chuyện. Mà hôm nay Như Sương lại làm giả mệnh lệnh của nàng, chuyện
này chắc hẳn có huyền cơ trong đó, nàng tin tưởng người của bản thân.
“Đầu đuôi mọi chuyện là như thế này…” Như Ngọc cướp lời, kể lại từng chi tiếc khi nàng đến thượng thư phủ.
Sau khi lão thái thái tức giận liền rời đi, đám người đó thấy vậy cũng lần
lượt kéo nhau đi, Như Sương cùng Như Ngọc cũng phải về bẩm báo với Thái
hậu nên trong nháy mắt, căn phòng của nàng của còn một mình nàng ngồi
trên ghế, xung quanh chỉ là một đám đồ vật chết, hoàn toàn rơi vào tĩnh
lặng.
Đến giờ phút này Tiết Phong Lan mới thật sự hiểu rõ, trong
cái nhà này hoàn toàn không tồn tại thứ gọi là tình thân! Nếu thật sự có tình thân thì tại sao mẫu thân lại vứt bỏ nàng một mình ở đây? Tại sao
phụ thân lại thiên vị tỷ tỷ? Tại sao tổ mẫu lại lấy tất cả những thứ của nàng? Tỷ tỷ nàng… Tại sao lại muốn nàng chết?!
Vốn dĩ không tồn
tại, là do bản thân nàng lừa mình lừa người mới có kết cục thê thảm như
vậy, nhưng không sao… Dù sao đó cũng là chuyện quá khứ, chẳng có lý do
gì nàng phải tiếc hận cả! Từ nay về sau, tất cả bọn họ đều không phải
thân nhân của nàng, tình thân gì chứ, đáng giá mấy đồng tiền?!
“Người đâu…” Tiết Phong Lan lớn tiếng gọi.
Chừng nửa khắc sau, một nha hoàn vội vàng chạy vào, hơi thở phập phồng, đứng
trước mặt nàng cung kính gọi một tiếng ‘Tứ tiểu thư’!