“Sao có thể được chứ?!” Sắc mặt Như Sương lập tức thay đổi, không còn
dáng vẻ ôn hòa như ngày thường mà thay vào đó là sự nghiêm túc khiến
người khác vô pháp bỏ qua.
“Tiểu thư, người quên mới lời dặn dò trước đó của nô tì rồi sao?” Trước
đó nàng nói với Tiết Phong Lan nhiều lời như vậy, hóa ra đối phương lại
chẳng nghe lọt tai!
“Không có, ta nhớ mà.” Đối với lời nói của Như Sương nàng đều cẩn thận
đặt trong lòng, nàng mặc dù là người trùng sinh, có thể biết trước được
tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nhưng Tiết Phong Lan không dám lấy đó làm
kiêu ngạo, bởi vì nàng cũng biết đến hiệu ứng bươm bướm, chỉ cần một thứ đổi sẽ dẫn theo tất cả lệch khỏi quỹ đạo vốn có, huống hồ chuyện tương
lai chưa bao giờ là do nàng quyết định, cho dù nàng biết trước được
tương lai nhưng tương lai rốt cuộc vẫn sẽ thay đổi, như vậy Tiết Phong
Lan nàng có khác nào một người chưa trùng sinh đâu?
“Nếu tiểu thư nhớ thì tiểu thư phải biết trường săn rất nguy hiểm, người lại hành động không tiện, lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
Lần này tham gia săn thú chỉ có nàng đi theo hầu hạ Tiết Phong Lan, nếu
hiện tại nàng rời đi, để Tiết Phong Lan ở đây một mình nàng tự nhiên là
không yên tâm, không có người nào so với nàng càng hiểu biết trường săn
nguy hiểm, mặc dù nàng chưa từng tới đây nhưng những điều Thái hậu nói
nàng đều khắc ghi trong lòng, lỡ như Tiết Phong Lan thật sự gặp chuyện
không may nàng cũng không thể tha thứ cho bản thân.
“Hơn nữa người vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với nơi này, để người ở đây một mình nô tì thật không yên tâm, chúng ta vẫn là trở về đi.”
“Tỷ lo lắng quá rồi.” Tiết Phong Lan cố gắng làm bộ dạng nhẹ nhàng để
giảm sự lo lắng của Như Sương, nàng biết vì sao Như Sương lại không yên
tâm để nàng ở lại đây một mình, nhưng có một số chuyênh để Như Sương ở
bên cạnh nàng không tiện hành động. Như Sương người này tâm tư quá nặng, nghi ngờ quá lớn, mặc dù Như Sương chưa bao giờ hỏi nàng về những
chuyện trước kia nhưng Tiết Phong Lan biết Như Sương đã nghi ngờ nàng,
chỉ là đang đợi nàng nói ra, ở trước mặt Như Sương Tiết Phong Lan có một loại cảm giác bản thân bị nhìn thấu, mặc dù cái gì Như Sương cũng không biết, cái gì cũng không hỏi nhưng dưới đôi mắt tinh tường kia, bí mật
của nàng như bị vạch trần, mà Như Sương hẳn cũng đã cảm nhận được gì đó.
“Nơi này cùng lều trại của chúng ta cách nhau không xa, từ đây có thể
nhìn thấy đến đó, tỷ chỉ đi một lát rồi quay lại, ta ở nơi này sẽ ngoan
ngoãn đợi tỷ, đảm bảo sẽ không xảy ra vấn đề gì!” Tiết Phong Lan mỉm
cười, một bộ dạng băng quơ như thể việc nàng muốn ở lại chỉ là việc
thuận tiện chứ không có mục đích gì cả, sắc mặt Như Sương cũng vì vậy mà hòa hoãn không ít.
“Tiểu thư cũng biết một giây cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn,
cho dù lều trại có gần, nô tì có đi nhanh nhưng tầm mắt vẫn sẽ rời khỏi
tiểu thư.” Như Sương vẫn chưa có ý định thỏa hiệp với Tiết Phong Lan, đã nói là chuyện ngoài ý muốn chính là chuyện mà người khác không thể nắm
bắt được, đừng nói đến một giây, chỉ cần một cái chớp mắt cũng có thể
xảy ra chuyện.
“Không có tỷ trông chừng thì vẫn còn rất nhiều người thay tỷ trông chừng ta!” Tiết Phong Lan đột nhiên nở nụ cười bí hiểm, tựa hồ kể từ sau khi
đến trường săn nàng đã cười nhiều hơn không ít, có lẽ là vì đã rời khỏi
địa phương khiến nàng thương tâm kia cùng với con người đáng sợ kia nên
tâm tình nàng mới thả lỏng xuống, tâm trạng cũng vì vậy mà tốt hơn không ít.
Như Sương ngẩn người, không rõ Tiết Phong Lan muốn nói gì.
“Tỷ nhìn xem, trường săn nhiều người như vậy, nếu ta thật sự có chuyện
gì bọn họ sẽ là người đầu tiên phát hiện, đến lúc đó tỷ không cần lo
lắng việc ta xảy ra chuyện không có người chăm sóc.” Mặc dù đã là chính
ngọ nhưng một đám nam tử bên kia tựa hồ cũng không có ý định trở về dùng bữa trưa, không biết là vì trước đó họ đã dùng rồi vẫn là không đói.
Như Sương nhướng mày: “Tiểu thư nói không sai, nhưng tiểu thư không nhớ
nô tì từng nhắc nhở tiểu thư không nên tin tưởng người khác sao?” Nơi
này là trường săn, nếu đối mặt với nguy hiểm con người sẽ không chút do
dự phản bội lại đồng bạn của mình, Tiết Phong Lan cùng đám người này
không thân không thích, nếu nàng gặp chuyện bọn họ sẽ ra tay tương trợ
sao?
Không mang lại ích lợi, mạng sống của một người đối với bọn họ hoàn toàn không quan trọng.
“Tiểu thư cùng bọn họ không quen biết, tiểu thư thật sự có thể đặt tính
mạng vào tay người khác sao?” Trong nhận thức của nàng, Tiết Phong Lan
không phải là người dễ dàng tin tưởng người khác, đừng nhìn Tiết Phong
Lan ngày thường chuyện gì cũng để nàng đi làm, nhìn bộ dạng có vẻ tín
nhiệm nàng nhưng thực chất tâm tư đối phương rất khó nắm bắt, trong lòng đối phương vẫn luôn cất chứa bí mật, mà xung quanh bí mật đó là hàng
rào phòng bị dày đặc, không ai có thể công phá, cho nên chuyện Tiết
Phong Lan lại đem tính mạng của mình đặt vào tay người khác, Như Sương
hoàn toàn không tin.
“Đặt mạng sống của mình vào tay người khác, điều này hoàn toàn không
giống với tác phong làm việc của ta, Như Sương chẳng lẽ tỷ không hiểu
sao?”
Như Sương gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với đáp án này của nàng, chính là muốn nàng thỏa hiệp thì không dễ dàng.
“Ta đâu nói là sẽ tin bọn họ?” Tiết Phong Lan vẻ mặt vô tội: “Thấy người gặp nạn rút đao tương trợ là việc rất bình thường, huống hồ bọn họ còn
là nam tử hán đại trượng phu, nếu bọn họ đối với ta thấy chết không cứu, người ngoài sẽ nhìn bọn họ với ánh mắt gì? Dù sao trường săn cũng không chỉ có một người mà là rất nhiều người, nhất cử nhất động đều bị người
khác dòm ngó, bọn họ dám bỏ mặc ta sao?” Tiết Phong Lan không phải người ngu ngốc, nàng biết rõ nơi này không phải là Tiết gia, mọi thứ hành xử
đều phải cẩn thận, nếu không sẽ bị người khác bắt lấy nhược điểm, hơn
nữa nơi này còn có một sự tồn tại thần thánh là Ngụy đế, nhất cử nhất
động của mọi người đều sẽ bị bẩm báo lại với Ngụy đế. Nếu nàng thật sự
xảy ra chuyện gì người của Ngụy đế cũng sẽ biết được, đến lúc đó đám nam tử đang cưỡi ngựa bắn cung, bàn chuyện phong hoa tuyết nguyệt ở đằng
kia không ra tay giúp đỡ thì bọn họ sợ là không màng đến danh dự của bản thân bị hủy hoại, thấy chết không cứu, tội danh này sẽ đi theo họ cả
đời, trong khi nếu lựa chọn cứu nàng thì Tiết gia sẽ nợ họ một ân tình,
người thông minh đều biết đưa ra lựa chọn đúng đắn.
“Tỷ cứ yên tâm, nếu con cháu quý tộc bởi vì ta có thân thể khiếm khuyết
mà sinh ra phản cảm không muốn cứu thì vẫn còn có hộ vệ canh gác, thân
phận bọn họ không cho phép bọn họ đối với tiểu thư quan lại bỏ mặc, càng đừng nói ở phía sau ta còn có Tiết gia cùng Thái hậu!” Tiết Phong Lan
cũng đã nghĩ, trường săn này không chỉ có đám vương công quý tộc mà còn
có nhiều hộ vệ, thị vệ, lính canh gác, quân đội,... nếu xảy ra chuyện gì thì bọn họ phải là người đầu tiên chạy đến cứu người chứ không phải đám vương công quý tộc bên kia.
Như Sương sửng sốt, lời của Tiết Phong Lan nói không sai, nhiệm vụ của
thị vệ là để bảo vệ những người ở trong trường săn khỏi nguy hiểm, Tiết
Phong Lan là tiểu thư Tiết gia, nếu nàng gặp nguy hiểm thị vệ xung quanh cũng không thể bỏ mặc, trừ phi bọn họ không muốn công việc này nữa.
“Tỷ mau đi đi, ta không sao đâu mà!”
Thấy Tiết Phong Lan kiên quyết như vậy Như Sương cũng không tiện nói gì
thêm, nàng đẩy xe lăn đi đến bên gốc cây tránh nắng, muốn giao ô lại cho Tiết Phong Lan cầm nhưng Tiết Phong Lan lại nói bản thân không có việc
gì, ngược lại là nàng mới cần phải che ô, Như Sương thỏa hiệp, sau khi
dặn dò Tiết Phong Lan rồi cùng cầm ô rời đi. Nhanh chóng rời đi mới có
thể nhanh chóng trở lại để xem chừng Tiết Phong Lan, nàng thật sự không
yên tâm rời mắt khỏi Tiết Phong Lan một giây một phút nào, mặc dù biết
rõ Tiết Phong Lan có thể ứng phó trước mọi chuyện nhưng suy cho cùng đối phương cũng chỉ là một nữ hài.
Như Sương đi rồi, Tiết Phong Lan bèn điều khiển xe lăn bên chỗ hàng rào
ngăn cách khu rừng, đất đai ở trường săn không được bằng phẳng, có chút
khó khăn khi di chuyển nhưng đối với một người cả đời đều làm bạn với xe lăn như Tiết Phong Lan thì điều này cũng không làm khó dễ được nàng.
Ở trước cổng khu rừng có hai tên thị vệ đứng canh gác, nhìn nàng khó
khăn đẩy xe lăn đi đến bên hàng rào bọn họ chỉ hai mặt nhìn nhau chứ
không hề tiến đến giúp đỡ, lúc nãy Tiết Phong Lan được Như Sương đẩy đi
xung quanh trường săn, bọn họ sớm đã nhìn thấy, cũng có chút kinh ngạc
vì năm nay cư nhiên có một người ngồi xe lăn tham gia săn thú. Kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng bọn họ cũng không để lộ cảm xúc ra mặt, càng không
dám khinh thường đối phương, ở nơi này tùy tiện tìm một người đều có
thân phận cao hơn bọn họ, bọn họ cũng không muốn đắc tội với quý nhân.
Như Sương một mình rời đi, để lại Tiết Phong Lan ở nơi này, nhất thời
bọn họ đều không rõ hai người này muốn làm gì, dù sao suy nghĩ của một
đám tiểu thư khuê các bọn họ không thể nào đoán được, sau đó nhìn thấy
Tiết Phong Lan đẩy xe lăn về phía bên này, một mình nàng điều khiển có
chút khó khăn, trường săn đất cỏ mọc um ùm, người bình thường đi còn khó khăn, càng đừng nói hai bánh xe lăn. Một nữ nhân xinh đẹp lại khó khăn
trong việc di chuyển sớm đã nhận được sự thương tiếc từ mọi người, hai
thị vệ cũng muốn đi lên giúp đỡ nhưng bọn họ cũng không có quên nhiệm vụ canh gác của mình, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiết Phong Lan chậm
rãi đẩy xe lăn lại đây.
Đối với Tiết Phong Lan mà nói, việc điều khiển xe lăn không hề khó khăn
như mọi người nghĩ, cho dù là ở trường săn đất đai không được bằng phẳng thế này cũng không thể làm khó được nàng, nàng cả đời ngồi xe lăn, sớm
đã đem xe lăn thành đôi chân của mình, sở dĩ lúc đầu có chút khó khăn là bởi vì không quen thuộc, đợi khi tìm được cảm giác rồi thì không hề làm khó được nàng.
Dùng thời gian nửa chung trà Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng đẩy xe lăn đến bên hàng rào, khi nàng ngồi trên xe lăn hàng rào cao đến cổ nàng, ánh
mắt nàng xuyên qua hàng rào mà nhìn chằm chằm khu rừng xanh thẳm trước
mặt, đáy mắt lập lòe không rõ.
Năm đó Tiết Phong Linh vì cứu Liên Như Nguyệt mà lấy thân mình làm vật
hi sinh dụ đám thích khách rời đi để Liên Như Nguyệt có cơ hội thoát
thân sớm đã lan khắp kinh thành, Ngụy đế còn vì chuyện này mà khen
thưởng Tiết Phong Linh thiện lương trong sáng, ban thưởng vô số thứ,
đồng thời cũng khuyến khích mọi người học theo Tiết Phong Linh, cũng vì
vậy mà Tiết Phong Linh còn được đặc cách vào Đàm Sơn Thư Viện để học tập cùng với các thiên chi kiêu tử. Trước kia còn nhỏ, đối với việc Tiết
Phong Linh hi sinh bản thân cứu Liên Như Nguyệt chỉ cảm thấy đối phương
thật vĩ đại, nhưng trải qua một kiếp nàng biết được Tiết Phong Linh mới
không có tốt bụng như vậy, nàng ta thậm chí còn thể vì tư lợi của bản
thân mà hãm hại muội muội mình, Liên Như Nguyệt bất quá chỉ là biểu tỷ
muội họ hàng xa, làm sao Tiết Phong Linh lại có thể hi sinh tính mạng vì đối phương?
Trong chuyện này nhất định là có âm mưu!
Hiện tại ngẫm lại mới cảm thấy, sở dĩ Tiết Phong Linh có thể vì Liên Như Nguyệt mà hi sinh bản thân thật ra hoàn toàn là vì lợi ích của bản thân nàng ta chứ nàng ta không phải thật sự muốn cứu mạng Liên Như Nguyệt,
nàng ta làm như vậy hoàn toàn là vì bất đắc dĩ.
Tiết Phong Linh rất thông minh, biết rõ để Liên Như Nguyệt rơi vào tay
thích khách sẽ chỉ có con đường chết, mà Liên gia sẽ vì chuyện này mà
giận chó đánh mèo lên đầu Tiết gia, cho dù quan hệ hai nhà có là thân
thích đi chăng nữa thì cũng sẽ bị xé rách, bởi vì khi đó chỉ có Tiết
Phong Linh ở bên cạnh Liên Như Nguyệt, nếu Liên Như Nguyệt bị thương mà
Tiết Phong Linh bình an vô sự, cho dù