Đầu tháng tư có một sự kiện trọng đại được diễn ra, có lẽ tất cả mọi
người đều đã được thông báo về việc này rồi, không khí hôm nay náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, đối với người dân bình thường thì ngày nào cũng
như ngày nấy, bọn họ chỉ quan tâm cuộc sống của mình chứ những sự kiện
mà không liên quan đến bọn họ thì bọn họ cũng không mấy bận tâm. Đối lập với nhà dân bình thường, các phủ đệ quyền quý trong kinh thành đều ôm
tâm trạng hưng phấn để đón chào ngày mới, trời vừa tờ mờ sáng, mặt trời
còn chưa ló dạng nơi chân trời mà các phủ đệ đã ồn ào vô cùng, người đi
đường cũng có thể nghe thấy âm thanh mà các phủ đệ tạo ra, mặc dù không
nhìn thấy được bên trong nhưng mọi người đều có thể đoán được, bên trong nhất định là một cảnh tượng hỗn loạn, nói là gà bay chó sủa cũng không
sai. Lễ bộ Thượng thư phủ Tiết gia chính là một trong số đó, đổi lại là
ngày thường thì đến giờ Mẹo mọi người mới lần lượt rời giường, chuẩn bị
xong cũng đã hơn một canh giờ, bước qua giờ Thìn thì mọi người đi thỉnh
an Tiết lão thái thái, vậy mà hôm nay mới có giờ Dần năm khắc thì mọi
người đã lần lượt kéo nhau thức dậy, hơn nữa còn đã tụ tập đông đủ đến
đại sảnh, ngay cả những người không được tham gia thì đã thức dậy, trong khi có người tham gia lúc này vẫn thản nhiên ngủ.
“Tiểu thư, đến giờ rồi, mau dậy đi!” Bên ngoài Hàn Mai Các ồn ào náo nhiệt, vậy mà chủ nhân của Hàn Mai Các vẫn có thể yên tâm ngủ được, Như Ngọc thật sự khâm phục trình độ ngủ của Tiết Phong Lan.
“Tiểu thư, đoàn người đã
chuẩn bị đi rồi, người mà không dậy sẽ bị bỏ lại đấy!” Xuân Cầm cầm chậu rửa mặt đi vào, nhìn thấy Tiết Phong Lan vẫn đang chôn đầu vào chăn,
Như Ngọc vẫn một bên lôi kéo không có kết quả bèn giáng một câu như sét
đánh.
“Ân... dậy rồi...” Thật ra lúc Như Ngọc càm nhàm bên tai
Tiết Phong Lan cũng đã dậy rồi nhưng mi mắt nàng mở không lên nên muốn
lưu luyến đống chăn mềm mại một chút, lúc này Xuân Cầm đi vào giáng một
câu như sét đánh bên tai khiến nàng không thể không rời giường.
“Tiểu thư, mau rửa mặt.” Xuân Cầm cùng Như Ngọc mỉm cười, nhiệm vụ gọi Tiết
Phong Lan mới chịu dậy lẽ ra là của Xuân Cầm, nhưng bởi vì hôm nay là
ngày đặc biệt cho nên mọi người đều bận rộn, trong lúc Xuân Cầm có việc, vì không muốn lãng phí nên Như Ngọc mới đi gọi Tiết Phong Lan.
Dù đã tỉnh dậy nhưng Tiết Phong Lan vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vì vậy
nàng để mặc Xuân Cầm xoay qua xoay lại không ngừng, cho đến khi được bế
đến bàn trang điểm tinh thần nàng mới tốt hơn một chút, tuy nhiên đôi
mắt vẫn là mở không lên, Như Ngọc thấy vậy bèn đi chuẩn bị một ít trà
giúp nàng tỉnh táo, tiện thể mang luôn bữa sáng vào. Bởi vì phải lên
đường sớm cho nên mọi người đều không dùng bữa sáng, chỉ chuẩn bị một ít thức ăn mang theo đến trường săn, bất quá trường săn nhiều người, muốn
tìm một nơi yên tĩnh để ăn uống đúng là không dễ, dù sao cũng là tiểu
thư khuê các, ăn uống cũng phải có ý có tứ chứ không phải đụng nơi nào
liền ăn ở nơi đó. Vì vậy hầu hết mọi người đều bỏ bữa sáng, tuy nhiên có một số người sức khỏe yếu kém thì sẽ ăn sáng ở nhà, không cần phải là
cao lương mỹ vị, một bàn bốn món để tốn thời gian, chỉ cần gặm màn thầu
để no bụng là được, bản thân Tiết Phong Lan mảnh mai yếu ớt cho nên
không thể bỏ bữa sáng được, Như Ngọc đã ra ngoài mua một ít màn thầu về, vẫn còn nóng hổi, có thể ăn được.
“Tiểu thư, tối qua người ngủ
trễ đúng không?” Nhìn bộ dạng không có tinh thần của Tiết Phong Lan,
Xuân Cầm vừa thay nàng kẽ mắt vừa hỏi.
“Ân...” Tiết Phong Lan lấy tay che miệng, ngáp một cái.
“Có phải là bởi vì phấn kích quá không?” Lần đầu tiên tham gia săn thú ai
cũng có tâm trạng như vậy cả, năm trước khi Tiết Phong Linh tham gia,
đêm trước đó nàng ta cũng ngủ không được, Thượng thư phu nhân thấy vậy
bèn đến dỗ dành nàng, buổi sáng thức dậy Tiết Phong Linh rất có tinh
thần, nào giống như Tiết Phong Lan hiện tại.
“Không phải...” Tối
qua nàng đúng là ngủ trễ nhưng không phải là vì hưng phấn đến mức không
ngủ được mà là bởi vì câu nói của Như Sương.
Tiết Phong Lan trước kia chưa từng tham gia săn thú tự nhiên là không có kinh nghiệm, trong
ấn tượng của nàng săn thú cũng không phải chuyện gì to tát, thế nhưng
đây là sự kiện trọng đại của Đại Ngụy không thể bỏ qua, nam nhân tham
gia săn thú chính là muốn thể hiện tài năng để được gia tộc coi trọng,
mà nữ nhân, mặc dù không biết cưỡi ngựa bắn cung nhưng vẫn muốn đi tham
gia săn thú là bởi vì muốn chiêm ngưỡng tài năng của một đám nam nhân,
để từ trong số những người đó tìm được nam nhân như ý để nương tựa cả
đời, chứ hoàn toàn không mang ý nghĩa nguy hiểm như lời Như Sương nói.
Cho dù là có nguy hiểm đi chăng nữa thì đó cũng là do thú dữ tập kích,
chuyện này vốn không thể tránh khỏi, trường săn hoàng gia nói là một khu vườn thì không phải, bởi vì đó là một khu rừng, rừng rậm kéo dài đến
biên giới Tây Lương, trong đó không chỉ có những động vật vô hại như
thỏ, hưu mà còn có thú dữ như hổ, báo, bất quá chỉ cần cẩn thận một chút là được, chỉ là nàng không ngờ, thứ mà Như Sương cảnh báo nàng không
phải là về động vật mà là con người. Đối với chuyện này Tiết Phong Lan
tự nhiên là cảm thấy tò mò, bất quá cho dù nàng có tra hỏi thế nào Như
Sương cũng không chịu nói, đổi lại là Như Ngọc chỉ cần nàng dùng hai ba
câu cũng có thể hỏi ra mọi chuyện nhưng Như Sương thì không giống, tâm
tư Như Sương kín đáo, giữ miệng rất kỹ, trình độ miệng lưỡi của Như
Sương có thể dùng một hai câu để chặn miệng nàng lại, còn nói nàng không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Biết nhiều sẽ nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sẽ lo nhiều, đến lúc đó nàng sẽ không
tránh khỏi phải lo chuyện bao đồng, đây là hàm ý mà Như Sương muốn nhắn
nhủ.
Mọi người đều có tâm tính tò mò, tuy đã trải qua một kiếp,
thậm chí tuổi của nàng so với Như Sương cò lớn hơn nhưng bởi vì kiếp
trước Tiết Phong Lan chỉ quanh quẫn trong chốn khuê phòng nên kiến thức
bên ngoài rất hạn hẹp, nàng muốn biết nhiều hơn về những thứ khác nữa,
đặc biệt là khi Như Sương đã gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, chính là Như Sương kiên quyết không nói Tiết Phong Lan cũng không thể ép buộc đối
phương được. Như Sương là người của nàng, nhưng thực chất lại là do Thái hậu ban cho, ở trong lòng Như Sương, chủ tử mà nàng khâm phục nhất có
lẽ là Thái hậu mà không phải Tiết Phong Lan, cho nên nếu Tiết Phong Lan
cứ ép buộc nàng phải nói ra những chuyện không nên nói thì rất có thể
quan hệ chủ tớ giữa hai người sẽ bị phá vỡ, Tiết Phong Lan không muốn
mất đi một sự trợ giúp là Như Sương, tự nhiên là không truy cứu đến
cùng, vì vậy mà dành cả buổi tối để suy nghĩ về vấn đề này.
Tiết
Phong Lan cũng không phải ngu ngốc, thái độ kiêng kỵ e dè của Như Sương
đã mang đến cho nàng đáp án, mặc dù mơ hồ như nàng cũng có thể suy đoán
ra được, hẳn là có liên quan đến các thế lực trong triều, một đất nước
mà không có xảy ra tranh chấp nội bộ thì không thể gọi là đất nước một
cách trọn vẹn được, trên triều đình hoàn không phong ba không kém gì hậu cung, Tiết Phong Lan đã được chứng kiến điều này khi nàng gả cho Lam
Thành Vũ. Thế lực trong triều tranh nhau giành quyền lực với nhau cũng
giống như các vị hoàng tử tranh nhau thể hiện tài năng để được Ngụy đế
chú ý, thứ bọn họ nhắm đến chính là “lợi ích”, quyền lực là một thứ biểu hiện cho lợi ích, quyền lực càng lớn lợi ích càng nhiều, mọi người vì
muốn có được lợi ích mà không ngừng xảy ra mâu thuẫn, ngay cả vị đế
vương ngồi ở vị trí cao nhất của thiên hạ này, hắn cũng không thoát khỏi hai chữ này, chính bản thân hắn cũng bày mưu tính kế quyền thần của
mình, chứ đừng nói những người khác. Nếu là liên quan đến thế lực trong
triều thì có lẽ nàng nên giống như lời Như Sương nói, không cần phải
biết quá nhiều, bởi vì đó là thứ mà nàng không nên trêu vào, suy nghĩ
thông suốt Tiết Phong Lan rốt cuộc cũng có thể đi vào giấc ngủ, chỉ là
thời gian ngủ không dài cho nên mới sáng sớm khi bị đánh thức nàng vẫn
không có tinh thần.
“Tiểu thư, kỵ trang đến rồi.” Như Sương đi
vào, trên tay nàng cầm một cái khay đựng kỵ trang đã được chuẩn bị sẵn,
vì không muốn sai lầm lần trước tiếp diễn, mặc dù biết rõ chuyện đã xảy
ra một lần thì cơ hội thứ hai xuất hiện sẽ ít đi nhưng hôm nay là một sự kiện trọng đại, một chút sai sót cũng có thể dẫn đến phiền phức không
đáng có, cho nên sau khi lấy kỵ trang về đều là do một tay Như Sương bảo quản, không giao cho bất kì ai khác.
Nghe đến hai chữ “kỵ trang” Tiết Phong Lan không khỏi mở mắt, thường thì y phục của mọi người trong phủ đều do Thượng thư phu nhân quản lí, mỗi tháng Thượng thư phu nhân
sẽ phát tiền tiêu vặt cho mỗi viện, đồng thời cũng đưa đến vài cây vải
để mọi người lựa chọn, sau đó sẽ nhắn lại cho Thượng thư phu nhân để
nàng cho người đi đặt may, y phục của Tiết Phong Lan cùng Tiết Phong
Linh cũng đều do một tay Thượng thư phu nhân chuẩn bị, lẽ ra kỵ trang
lần này cũng là do Thượng thư phu nhân chuẩn bị cho nàng nhưng nàng đã
từ chối. Tiết Phong Lan lấy lý do là Thái hậu đã chuẩn bị kỵ trang cho
nàng nên không cần Thượng thư phu nhân chuẩn bị, mà xác thực Thái hậu
cũng đã chuẩn bị cho nàng một bộ kỵ trang, chỉ là Tiết Phong Lan vẫn
muốn mặc kỵ trang do bản thân nàng cho người chuẩn bị hơn, có Thái hậu
làm cái cớ Thượng thư phu nhân cũng không nói gì, nhưng nàng có thể nhìn ra được Thượng thư phu nhân là đang bất mãn với nàng. Sau chuyện của
Tiết Phong Linh, mặc dù Thượng thư phu nhân vẫn quan tâm nàng như trước
nhưng đôi lúc vẫn bí mật phê phán hành động của nàng, Tiết Phong Lan
ngoại trừ việc cố khiến bản thân trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn
cũng không thể làm được gì, lòng của người không ở đây, dù nàng có làm
gì đối phương cũng nhìn không vừa mắt.
Thanh y kỵ trang được cắt
may tinh tế, phần ngực và phần váy dài phía dưới là màu xanh, hai tay
cùng thắt lưng là màu trắng, xanh trắng hai màu cùng hòa lẫn vào nhau,
tạo nên một màu sắc nhẹ nhàng lại không kém phần thanh thoát.
Sau khi mặc kỵ trang xong là đến phần búi tóc.
“Tiểu thư, người muốn búi tóc thế nào?”
“Đơn giản là được rồi.” Nàng không thích quá cầu kỳ, dù sao lần này tham gia săn thú chứ cũng đâu có phải đi dự tiệc gì.
“Xuân Cầm để ta đến đi.” Xuân Cầm tránh sang một bên nhường vị trí lại cho Như Sương.
“Tiểu thư hôm nay người đi săn thú không cần phải mang nhiều trang sứclàm gì, tóc cũng không cần phải búi phức tạp, như vậy là được rồi.” Như Sương
vừa nói, tay cũng không rảnh rỗi mà thay Tiết Phong Lan búi tóc, sau khi hoàn thành giọng nói của nàng không khỏi để lộ tia đắc ý: “Thế nào?”
Tiết Phong Lan nâng mắt nhìn thiếu nữ trong gương, đôi mắt thoáng hiện tia
kinh diễm, trong gương lúc này hiện lên dung mạo của một nữ tử, mặc dù
gương mặt có phần non nớt nhưng vẻ tuyệt sắc kia không thể nào che giấu
được, ngũ quan tinh tế, đường nét như họa, mái tóc được chẻ đôi sang hai bên, để lộ chiếc trán trắng noãn, tóc mai được kéo ra sau rồi thắt bím
lại, không thể không nói kiểu tóc này càng tô điểm lên sự ngây thơ thanh thuần cho nữ tử, bất quá đôi mắt của nàng lại giống như người từng
trải, điều này khiến cho gương mặt này toát lên sự thành thục nhưng lại
không kém phần thanh nhã.
“Oa, đẹp quá đi!” Như Ngọc bên cạnh nhìn thấy không khỏi trầm trồ khen ngợi.
“Ân, đúng rất hợp với tiểu thư.” Xuân Cầm cũng theo đó phản ứng lại.
“Nhưng mà... hình như thiếu thiếu gì đó thì phải?” Như Ngọc nghiêng đầu, đưa
tay vuốt cằm, bộ dạng này của Tiết Phong Lan đúng là rất xinh đẹp nhưng
nàng vẫn là cảm thấy thiếu thiếu đi một chút gì đó, một đầu tóc đen
kia... nên thêm một vài cây trâm thì tốt hơn.
“Hừm... vẫn nên cài trâm thì tốt hơn đó.” Như Ngọc nghĩ nghĩ, đưa tay cầm lấy một chiếc
trâm màu bạc trên bàn cài lên tóc của Tiết Phong Lan, ở đầu chiếc trâm
là một đóa hoa sen trắng, được chạm khắc tinh xảo, trâm cài màu bạc đối
lập với nền tóc đen dài, vô cùng nổi bật.
“Trông không ổn lắm.”
Xuân Cầm nhíu mày, chiếc trâm mà Như Ngọc chọn không tồi chút nào nhưng
lại không phù hợp với kiểu tóc này của Tiết Phong Lan.
Một khắc
sau, Tiết Phong Lan ngồi một bên vừa gặm màn thầu vừa chống cằm nhìn ba
người không ngừng tranh cãi về chuyện trâm cài tóc, mỗi khi có người đề
nghị một chiếc trâm cài thì hai người còn lại đều lập tức bác bỏ, mỗi
người đều có một sở thích riêng, không ai giống ai, tự nhiên là không
thể nhìn trúng một chiếc trâm cài được trong khi nàng chỉ có một cái đầu để cài trâm. Điều khiến Tiết Phong Lan kinh ngạc hơn chính là Như Sương ngày thường trầm ổn, Xuân Cầm lại chính chắn bình tĩnh vậy mà hôm nay
lại cùng Như Ngọc cãi nhau về vụ trâm cài tóc, thật sự là trẻ con hết
chỗ nói.
Ăn xong hai cái màn thầu Tiết Phong Lan cũng cảm thấy no nê, nàng cầm lấy chung trà sâm mà Như Ngọc chuẩn bị uống một hơi, tinh
thần lập tức liền thoải mái, nàng tiện tay cầm lấy một chiếc trâm cài
tóc trong hộp gỗ ở trên bàn mà cài lên tóc, thay vì đợi ba người bọn họ
tranh nhau về việc cài chiếc trâm nào thì không bằng để nàng tự quyết
định.
Chiếc trâm cài mà Tiết Phong Lan chọn cũng là màu bạc,
nhưng kiểu dáng không giống như chiếc trâm cài trước đó mà Như Ngọc
chọn, nói là đồ cài tóc thì có vẻ đúng hơn, đồ cài tóc ở giữa là một đóa hoa màu bạc, cũng không biết là hoa gì nhưng cũng rất đẹp, phía dưới có vài tua rua, đồ cài tóc được cài bên tai phải, sợi dây bạc kéo dài sang bên kia trán, hai bên được đính bởi hoa đóa hoa mai nhỏ, ở giữa là một
hạt châu nhỏ màu đỏ, giống như tô điểm lên một nốt chu sa, Tiết Phong
Lan không ngờ bản thân chỉ tùy tiện lấy mà lại hợp như vậy.
Lúc
này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, kèm theo đó là âm thanh của nữ tử nhàn nhạt: “Tứ muội muội đã chuẩn bị xong chưa?”
Cuộc
tranh cãi của ba người từ khi Tiết Phong Lan tự cài trâm lên tóc đã biến mất, nghe thấy thanh âm Như Ngọc nhanh chóng đi mở cửa, không thể nghi
ngờ người đến chính là Tiết Lan Hương cùng với nha hoàn của nàng là
Thanh Trúc.
“Nhị tiểu thư, tiểu thư vừa mới chuẩn bị xong, đang chuẩn bị đến đại sảnh ạ.”
“Như vậy thì cùng đi đi, ta cũng đang chuẩn bị đến đại sảnh.” Tiết Lan Hương liếc mắt nhìn vào trong phòng, bởi vì đã bị bình phong che mất nên
không thấy được bóng người bên trong, vì vậy nàng bèn thu hồi ánh mắt.
Như Ngọc ngẩn ra, thầm nghĩ cuối cùng thì hai người bọn họ cũng sẽ cùng
nhau đi đến trường săn thú nên sao cũng được, nàng gật đầu: “Nhị tiểu
thư chờ một chút, để nô tì đi gọi tiểu thư.”
Như Ngọc quay trở
vào, còn chưa kịp mở miệng thì Tiết Phong Lan đã cướp lời: “Ta biết rồi, lập tức ra ngay.” Hai người trò chuyện hoàn toàn không che giấu thanh
âm của mình cho nên Tiết Phong Lan có thể nghe thấy rõ ràng, vì vậy
không cần Như Ngọc phải nói nhiều nàng cũng đã hiểu ý.
Như Sương
đẩy xe lăn đến bên bàn trang điểm, sau đó bế Tiết Phong Lan lên xe rồi
đẩy xe lăn ra ngoài, hai người còn lại thay Tiết Phong Lan thu thập mọi
thứ xong cũng cùng nhau đi ra ngoài, lúc này Tiết Lan Hương đã đứng chờ ở đó.
Nhìn đến Tiết Phong Lan, Tiết Lan Hương thoáng ngẩn ngơ, tất cả mọi người trong phủ đều biết thời còn trẻ Thượng thư phu nhân là mỹ
nhân có tiếng của kinh thành, nàng lớn lên xinh đẹp, gia cảnh lại tốt,
gả cho một nam nhân tuấn tú, sinh ra hai nữ nhi phấn điêu mày ngọc khiến người khác yêu thích không thôi, từ khi còn nhỏ Tiết Phong Lan cùng
Tiết Phong Linh đã là hai người nổi bật nhất trong các tỷ muội, không
bàn tài năng chỉ bàn dung mạo thì cũng ăn xa những người còn lại cả con
phố. Rõ ràng là tỷ muội song sinh nhưng cả hai người đều mang một nét
đẹp riêng biệt, Tiết Phong Linh rực rỡ như mẫu đơn, tỏa sáng như thái
dương, Tiết Phong Lan tuy không nổi bật như tỷ tỷ nhưng so với Tiết
Phong Linh lại hơn hẳn về khí chất, nàng điềm đạm như một đóa u lan, lại mang theo vài phần thần bí khiến người khác không thể nhìn thấu, mặc dù tỷ muội các nàng cùng lớn lên với nhau, Tiết Lan Hương sớm đã nhìn quen dung mạo của hai người nhưng hôm nay nhìn lại khiến nàng có chút không
nhận ra.
“Tứ muội, bộ kỵ trang này rất hợp với muội.” Bộ kỵ trang này nghe đâu là do Thái hậu ban cho Tiết Phong Lan, đồ vật mà Thái hậu
ban thưởng chưa bao giờ là đồ bỏ cả, cũng bởi vì chuyện này mà Hạ Anh
ngày náo cũng ở trong Vân Hạ Viện khóc nháo, nàng ta tức giận vì bản
thân không được đi, đồng thời cũng oán hận việc Tiết Phong Lan có được
ân sủng của Thái hậu, cho nên gây ồn ào khắp phủ, sau đó bị Tiết thái
thái phạt một trận mới chịu yên.
“Nhị tỷ quá lời, màu tím cũng
rất hợp với tỷ tỷ.” Da của Tiết Lan Hương vốn trắng, mặc màu này vào
liền tô điểm lên làn da trắng noãn của mình, hơn nữa bộ kỵ trang này của nàng ta thiết kế cũng rất đẹp mắt, nghe đâu là kết quả của việc Thượng
thư phu nhân cãi lại lời Tiết lão thái thái, Tiết lão thái thái muốn
chọn màu đỏ nhưng Thượng thư phu nhân cảm thấy màu này quá nổi nên đã
đổi thành màu tím.
“Tứ muội quá khen, chúng ta đi thôi.”
Lúc Tiết Phong Lan cùng Tiết Lan Hương đi vào đại sảnh thì mọi người đã có
mặt đầy đủ, trừ Tiết Thanh Liên đã gả ra ngoài, Tiết Phong Linh đang bị
cấm túc, Tiết Duy cùng Hạ Anh vẫn chưa dậy thì hầu như như không thiếu
một ai, ngay cả Tiết Liên Kiều và Tiết Yên Hoa cũng bị mẫu thân gọi đến
góp vui. Thực ra tiễn đưa người lên xe ngựa để đi săn thú thì cũng không cần trang trọng như vậy, phần lớn mọi người đến là để xem kịch vui, bất quá nhìn đến Tiết Phong Lan cùng Tiết Lan Hương thì những lời nói châm
chọc đều tới miệng mà không thể thốt ra, mọi người bị vẻ đẹp của hai
người làm cho kinh ngạc, cho đến khi hai người ra ngoài rồi mà mọi người trong phòng vẫn chưa kịp hoàn hồn.
“Đại ca, nhị ca...” Tiết Vũ
Văn cùng Tiết Mộ đã đợi sẵn bên ngoài, Thượng thư đại nhân thì không
thấy đâu có lẽ đã đi trước một bước, hôm nay hai người bọn đều ăn mặc
cẩn trọng, Tiết Vũ Văn có khí chất thư sinh nho nhã, Tiết Mộ lại đầy
nhiệt huyết nam nhi, cả hai đều là nam tử tuấn tú, đứng cùng một chỗ thu hút ánh mắt của mọi người.
“Đại ca, nhị ca...” Tiết Phong Lan
cũng đi theo Tiết Lan Hương mở miệng, quan hệ giữa nàng cùng các nam tử
trong phủ không tính là thân thiết, thậm chí còn có chút xa lạ.
“Hương Nhi, tứ muội, các ngươi đến rồi.” Tiết Vũ Văn gật đầu, xem như đáp lại
lời chào hỏi của hai người, còn Tiết Mộ bên chỉ cười mà không nói.
“Đại bá đi trước trình diện với Bệ hạ, chúng ta cũng nên khởi hành để kịp với bọn họ.”
“Vâng đại ca.”
“Tiểu thư, để nô tì đỡ người lên xe...” Thanh Trúc đưa tay đỡ Tiết Lan Hương
lên xe ngựa, nàng vào chỗ trống phía trong ngồi, chừa vị trí ở bên ngoài cho Tiết Phong Lan, lúc này Như Sương mới bế Tiết Phong Lan lên xe
ngựa, nàng an ổn ngồi một bên, sau khi đi cất chiếc xe lăn thì Như Sương cũng vào trong xe ngựa ngồi cùng hai người. Đổi lại là nha hoàn bình
thường khác tự nhiên là không được ngồi cùng chủ tử trong xe ngựa mà
phải ngồi ở bên ngoài với xa phu, giống như Thanh Trúc, nàng không được
vào trong xe ngựa ngồi cùng Tiết Lan Hương, nhưng Như Sương lại có được
đặc quyền này, không phải là bởi vì thân phận Như Sương cao quý hơn
những nha hoàn khác do nàng là người của Thái hậu đưa đến hay gì, đó
cũng chỉ là một phần nguyên nhân khiến người khác kiêng kỵ nàng, điều
quan trọng hơn chính là vì Tiết Phong Lan. Từ ngày đại phu chuẩn đoán
đôi chân của Tiết Phong Lan không thể đi lại nữa thì ở bên cạnh Tiết
Phong Lan lúc nào cũng phải có người đi theo hầu hạ, có một số việc bản
thân nàng không thể làm được cho nên phải có nha hoàn bên cạnh giúp đỡ,
Như Sương thực chất chính là đôi chân của Tiết Phong Lan, trừ khi những
người khác muốn thay Như Sương chăm sóc Tiết Phong Lan thì mới không để
Như Sương không ngồi cùng.
Tấm màn phủ xuống, che mất đi hai bóng dáng yểu điệu của thiếu nữ, Tiết Vũ Văn cùng Tiết Mộ không ngồi xe ngựa mà trực tiếp nhảy lên ngựa, cưỡi ngựa đi thẳng về phía trước.
“Đại ca, muội muội của chúng ta đều rất xinh đẹp a!” Tiết Mộ cưỡi ngựa đi
bên cạnh Tiết Vũ Văn, gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười không rõ, ngay
khi Tiết Phong Lan cùng Tiết Lan Hương bước ra hắn cũng bị nhan sắc của
các nàng làm cho kinh ngạc, hắn biết muội muội nhà mình xinh đẹp nhưng
cũng không ngờ lại xinh đẹp đến mức này, đúng là khiến người khác phải
trầm trồ khen ngợi.
Tiết Vũ Văn từ chối cho ý kiến, thực sự mà
nói quan hệ giữa bọn họ và các nàng cũng không tính là thân thiết gì,
thậm chí còn có chút xa lạ, ngay cả thân muội của hắn là Tiết Lan Hương
hắn cũng không tiếp xúc nhiều thì nói gì đến muội muội không cùng huyết
thống là Tiết Phong Lan? Kể từ năm bảy tuổi cả hắn và Tiết Mộ đều không
còn được sống chung một viện với phụ mẫu và muội muội của mình nữa mà
phải đến Hàn Thư Viện, cũng kể từ đó mà quan hệ giữa bọn họ cùng với
muội muội của mình trở nên xa cách dần, Tiết Mộ còn tốt, ít nhất Tiết Mộ vẫn có thể đến Xuân Hoa Viện để thăm phụ mẫu, còn hắn... Lâm Hương Viện mặc kệ là chính phòng hay thứ phòng đều chỉ toàn là nữ nhân, người cổ
đại lại kiêng kỵ không để cho nam nhân vào phòng của nữ nhân, cho dù là
mẫu tử hay huynh muội, vì vậy chỉ có những bữa tiệc lớn trong nhà Tiết
Vũ Văn mới có thể gặp mặt Nhị phu nhân cùng với Tiết Lan Hương, tuy quan hệ giữa bọn họ không thể nói là thân thiết nhưng Tiết Vũ Văn cũng không có quên người đã sinh ra mình, hắn đối với Nhị phu nhân Lâm thị là kính trọng, đối với muội muội Hương Nhi là yêu thương.
Về phần Tiết
Phong Lan, hình ảnh của hắn về nàng chỉ vỏn vẹn có những lúc nàng cùng
Tiết Lan Hương tranh cãi, Tiết Lan Hương lúc nhỏ là người cực kỳ kiêu
ngạo, nàng đã thích thứ gì rồi thì phải có cho bằng được, mà Tiết Phong
Lan là một nha đầu cố chấp, thứ mà nàng muốn dù có phá hủy cũng không để cho người khác, hai người bởi vì cùng ưa thích một thứ mà dẫn đến tranh cãi, từ đó dẫn đến tranh chấp, lần nào cũng là do Tiết Phong Linh cùng
Tiết Liên Kiều chạy ra giảng hòa mới chịu ngừng lại. Mấy năm trước cả
hai người các người cũng chỉ là một nha đầu nước mắt nước mũi tèm lem
chạy đến trước mặt hắn gọi một tiếng “đại ca” để hắn thay các nàng đòi
lại công bằng, hiện tại lâu ngày gặp lại các nàng đã từ một nữ hài tử
trổ mã thành một thiếu nữ xinh đẹp khiến người làm đại ca này suýt nữa
không nhận ra.
“Thân là ca ca, nhà có muội muội tuyệt sắc như
vậy, đệ cảm thấy có chút nguy cơ rồi đó.” Trong phủ không chỉ có hai
người Tiết Phong Lan cùng Tiết Lan Hương là mỹ nữ tuyệt sắc, còn phải kể đến Tiết Phong Linh cùng Tiết Liên Kiều, cả bốn người đều đã trổ mã
thành thiếu nữ, mấy năm nữa đến lễ cập kê chỉ sợ cửa Tiết gia cũng không chống cự lại sức công phá của một đám nam tử trong kinh thành.
“Ha ha, như vậy thì đệ nên cẩn thận rồi, nếu không có ngày muội muội phải
gả ra ngoài, đến lúc đó đừng có chạy đến khóc lóc với ta.” Quan hệ giữa
Tiết Vũ Văn và Tiết Mộ rất tốt, không giống với các huynh đệ nhà khác,
ngày ngày đều tranh giành đấu đá lẫn nhau, ở hai người bọn họ đều có
trách nhiệm của riêng mình, tuy nhiên so sánh với Tiết Vũ Văn nỗ lực ra
sức phấn đấu thì Tiết Mộ đối với quan lộ không chút hứng thú, mục tiêu
không giống nhau vì vậy mà không sinh ra mẫu thuẫn, mà cũng có thể là
bởi vì Hàn Thư Viện chỉ có hai huynh đệ bọn họ cho nên vào lúc cần thiết đều ra sức giúp đỡ lẫn nhau, nên mới thân thiết như vậy.
“Đại
ca, lời này huynh nói sai rồi.” Tiết Mộ nhếch môi, nở nụ cười gian xảo:
“Người phải khóc lóc không ai khác chính là huynh đó!”