“Giờ phút này mà ngươi vẫn chưa chịu nói ra sự thật hay sao?” Liên Như
Nguyệt bị nàng làm cho phiền chán, có chút không kiên nhẫn mở miệng.
“Nô tì... nô tì...” Lục La hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Liên Như Nguyệt rồi
nhanh chóng dời mắt, rơi vào phía đằng cửa, nơi đó có một thiếu nữ váy
đào đang đứng, bất quá nàng rất nhanh liền thu hồi tầm mắt, như sợ người khác nhìn ra được điều gì.
Sự thật?
Hiện tại nói ra sự thật thì còn ích lợi gì?
Vốn dĩ lúc đầu nàng đồng ý giúp Tiết Phong Linh làm chuyện này đã biết bản
thân không còn đường lui, nhưng nàng cũng không có nghĩ đến Tiết Phong
Linh và Liên Như Nguyệt lại ở một bên đứng nhìn nàng bị mọi người tra
hỏi, thậm chí suýt nữa bị dùng hình lại không chịu giúp đỡ nàng, hiện
tại nàng đã lôi kéo Tiết Phong Lan vào chuyện này, vậy mà lại bị đối
phương vạch trần mọi chuyện, nàng còn có đường lui hay sao chứ?
“Sở dĩ ta cầm trâm đâm ngươi là bởi vì ngươi có ý đồ không tốt với ta, khi
đó ta đang trên đường đi tìm Linh Vi thì ngươi đột nhiên xuất hiện, muốn đưa ta đến hoa viên, trong khi lúc nãy ta đã ở hoa viên, mặc kệ có phải Như Nguyệt muốn mọi người đến thưởng hoa hay không nhưng ta lúc này
chưa tìm thấy Linh Vi làm sao có tâm trạng thưởng hoa cho được? Ngươi
nói ta chặn đường ngươi nhưng thực chất là ngươi chặn đường không cho ta đi, rồi còn khiến ta té ngã, ta không biết ngươi là ai, có mục đích gì
nên chỉ đành ra tay tự vệ.” Tiết Phong Lan cũng phát hiện ánh mắt Lục La như có như không nhìn về phía Tiết Phong Linh, đáy mắt hiện lên tia
hiểu rõ, nhìn bộ dạng này của Lục La chủ sợ sớm đã muốn nói ra sự thật
nhưng lại e ngại Tiết Phong Linh cho nên mới chần chừ không nói, xem ra
trong tay Tiết Phong Linh đúng là giữ bí mật không nhỏ của Lục La mà.
“Thưởng hoa...?” Liên Như Nguyệt mấp môi, rốt cuộc cũng bắt được trọng tâm
trong lời nói của Tiết Phong Lan, lúc nãy Lục La rời đi, nàng còn chưa
có nói muốn mời mọi người đi thưởng hoa, vì sao Lục La lại biết mà đến
thông báo với Tiết Phong Lan?
Cho nên chuyện này, ngay từ đầu Lục La đã biết nàng muốn đưa mọi người đến hoa viên thưởng hoa, sau đó dùng lý do này để lừa Tiết Phong Lan đến hoa viên, Tiết Phong Lan vì muốn đi tìm Diệp Linh Vi cho nên không có tâm trạng thưởng hoa với mọi người
nên đã từ chối, Lục La từng bước ép sát, ý đồ muốn đưa Tiết Phong Lan đi cùng nàng, với thái độ kì lạ đó của Lục La, Tiết Phong Lan nảy sinh
nghi ngờ, cho nên đã ra tay tự vệ, đâm vào tay Lục La một trâm?
Mọi chuyện xảy ra với Tiết Phong Lan cũng bắt đầu từ buổi thưởng hoa mà ra, chính là... Lục La làm sao mà biết được nàng sẽ cho gọi mọi người đi
đến hoa viên thưởng hoa mà đi trước một bước đến tìm Tiết Phong Lan?
Thưởng hoa... nàng lại không phải người đề xuất chuyện này, người đó là...
Hai mắt Liên Như Nguyệt trừng lớn, lồng ngực không khỏi phập phồng, tâm
tình lúc này như đang nổi bão, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, không
thể suy nghĩ được gì.
Rõ ràng là Liên Như Nguyệt không thể nào chấp nhận được chuyện này!
“Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi nói ta là người trong lòng của Vương công tử, ngươi... chắc chắn chứ?!”
Lục La im lặng không nói, không có lên tiếng trả lời khiến mọi người cảm
thấy nàng là đang cam chịu, nàng càng như vậy càng khiến cho mọi người
bắt đầu nghi ngờ lời nàng nói và tin tưởng lời của Tiết Phong Lan, đặc
biệt khi nghe đến chuyện “năm trăm lượng bạc” và phản ứng của Vương phu
nhân, mọi người càng khẳng định Lục La là đang nói dối, nàng nhận bạc
của Vương Kim là sự thật, nhưng chủ mưu có phải là Tiết Phong Lan hay
không thì đúng là khó nói.
“Ngươi không nói cũng không sao, ta có phải là người trong lòng của Vương gia công tử hay không thì cứ để hắn
tỉnh lại hỏi rõ là được, ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bước chân ra khỏi
phủ, ta lại chưa từng gặp qua Vương gia công tử thì làm sao mà có thể
trở thành người trong lòng của hắn?” Tiết Phong Lan đối với sự vu oan
lần này cảm thấy có chút tức cười, nàng từ nhỏ đến lớn nơi đặt chân đến
nhiều nhất chính là hoàng cung, tuy nhiên kể từ năm bảy tuổi thì đã
không còn tiến cung nữa, từ đó về sau nàng luôn nhốt mình ở trong phủ,
Vương Kim lại là ác bá có tiếng trong kinh thành, ngày thường hoành hành ngang ngược, áp bức dân nghèo, tiếng xấu đồn xa, người người nghe tên
đều sợ mất mặt, hận không thể tránh xa, nàng đâu có điên đâu mà dây vào
hắn?
“Huống hồ ngươi cảm thấy một người như Vương gia công tử...
sẽ coi trọng một kẻ tàn phế như ta sao?” Tiết Phong Lan cũng không sợ hạ thấp bản thân mà đề cao tên ác bá Vương Kim kia, là nàng xứng hay không xứng với hắn trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết.
Mọi người im
lặng ngẫm lại những gì mà Tiết Phong Lan vừa nói, sau đó lại đối chiếu
với lời khai của Lục La, cảm thấy lời nói của Lục La đúng là có nhiều
điểm không thích hợp, qua lời của Tiết Phong Lan giải thích mọi người
mới hiểu rõ hơn những lời của Lục La vốn không có khả năng là sự thật.
Nói đến việc Tiết Phong Lan và Lục La vốn không quen biết nhau, một
người là tiểu thư khuê các, ngày thường không ra ngoài, người kia là nha hoàn thân cận hầu hạ Liên Như Nguyệt, tuy nói Liên Như Nguyệt và Tiết
Phong Linh là khuê mật nhưng chính miệng Liên Như Nguyệt cũng đã thừa
nhận bản thân nàng cũng mới vừa nhận thức Tiết Phong Lan, hơn nữa hai
lần đều không có mặt Lục La, cho nên giữa Tiết Phong Lan và Lục La không có khả năng quen biết nhau, trước kia không có hiện tại lại càng không
có. Vì vậy không thể nào có chuyện Lục La nghe lời Tiết Phong Lan mà
tính kế Diệp Linh Vi, chỉ nói đến việc Tiết Phong Lan lấy trâm cài đâm
Lục La thì cũng cho thấy hai người bọn họ không thể thông đồng với nhau
được. Đặc biệt là câu cuối cùng, nàng nhấn mạnh “loại người như Vương
công tử” khiến mọi người mở ra cái nhìn khác về việc này, không phải là
mọi người cảm thấy Tiết Phong Lan không xứng với Vương Kim mà là bởi vì
loại người như Vương Kim vốn xem trọng nhan sắc, Tiết Phong Lan tuy có
dung mạo hơn người nhưng đôi chân lại là tàn phế, Vương Kim có lý do gì
mà lại xem trọng một người tàn phế? Hơn nữa Tiết Phong Lan còn có một tỷ tỷ xinh đẹp như tiên, đôi chân bình thường, nếu là người bình thường
thì cũng sẽ chọn Tiết Phong Linh thay vì Tiết Phong Lan, như vậy không
phải tốt hơn sao?
“Ta cảm thấy lời này của Phong Lan không sai,
bởi vì ta có thể chứng minh người trong lòng của Vương... công tử không
phải nàng.” Diệp Linh Vi nhanh chóng tiếp thu mọi chuyện, tâm tình phiền muộn cũng vì vậy mà tiêu tan một ít, chỉ là một ngày chưa tìm ra được
thủ phạm đứng đằng sau mọi chuyện, nàng vẫn là không yên tâm.
Diệp Linh Vi tự nhận bản thân ăn ở thiện lương, đối nhân xử thế cũng không
tệ, ngày thường gặp người khó khăn cũng ra tay giúp đỡ, huống hồ nhà
nàng lại mở y quán, một ngày không biết cứu sống bao nhiêu mạng người,
quan hệ với mọi người cũng rất tốt, ít nhất thì các vị bằng hữu mà nàng
kết giao người nào người nấy đều đối xử với nàng rất tốt, không ngờ hôm
nay nàng lại gặp phải chuyện này, cũng là lần đầu tiên biết được đám
người đó ngoài mặt thì ôn hòa lễ độ với nàng, sau lưng lại âm mưu muốn
hại nàng, quả nhiên mẫu thân nói không sai, chốn hậu viện... đâu đâu
cũng đầy rẫy âm mưu quỷ kế.
“Linh Vi, con nói vậy là ý gì?” Diệp
phu nhân thay tất cả mọi người ở đây nói lên tiếng lòng, trong chuyện
này Diệp Linh Vi là nạn nhân, cho nên lời nói của nàng thập phần quan
trọng, là chìa khóa để rỡ rối những vấn đề nan giải.
“Lúc nãy ở
bên trong, hắn gọi ta là Linh Nhi.” Vốn dĩ lúc đầu nàng còn nghĩ rằng
hắn là đang gọi nàng, sau đó mới biết hắn thật ra là đang gọi người
khác, hơn nữa trong tên người này cũng có một chữ Linh giống tên nàng,
nếu Tiết Phong Lan là người trong lòng của Vương Kim thì khi đó lẽ ra
hắn phải gọi Tiết Phong Lan một tiếng “Lan Nhi” mà không phải là “Linh
Nhi”, chữ Lan và chữ Linh phát âm không giống nhau, nàng không có khả
năng nghe lầm.
Linh Nhi?
Mọi người hơi sửng sốt, còn đang
ngẫm lại lời Diệp Linh Vi vừa nói nên không có chú ý đến Tiết Phong Linh một bên đã nắm chặt góc váy, biểu lộ sự bất an của bản thân.
“Linh Vi nha đầu không có nghe lầm đi?” Trường Bình Hầu phu nhân lạnh nhạt
lên tiếng, nếu đúng như lời của Diệp Linh Vi nói thì Tiết Phong Lan
không phải là người trong mộng của Vương Kim, đã không phải là người
trong mộng của hắn thì không có khả năng Tiết Phong Lan lại chặn đường
Lục La, sau đó còn cùng đối phương thông đồng diễn một màn “thay mận đổi đào” được.
“Trong tên của ta cũng có một chữ Linh, ta còn nghĩ
rằng hắn là đang gọi ta nhưng sau đó hắn lại nói một loạt chuyện gì đó
về Tụ Hồng Lâu, rồi khúc nhạc Cao Sơn Lưu Thủy, ta mới biết hắn đang
nhận nhầm người.”
“Tụ Hồng Lâu là nơi nào ta không biết, cũng
chưa từng gặp qua Vương công tử, hắn thậm chí còn ăn nói hàm hồ đến mức
đã từng đến nhà ta cầu thân nhưng lại bị từ chối.” Diệp Linh Vi đem tất
cả mọi chuyện diễn ra ở trong phòng với Vương Kim nói ra là bằng chứng
tốt nhất chứng minh nàng không có nghe lầm, vốn dĩ hai người bọn họ cũng không có phát sinh chuyện gì, nếu có thì đó cũng là ẩu đả với nhau, cho nên nàng cũng không sợ xấu hổ khi mọi người ở biết được, dù sao nơi này cũng chỉ có Vương lão gia là nam nhân, hơn nữa hắn đã có tuổi, cũng
không thể đem chuyện của tiểu bối mang ra ngoài nói vui đùa được, cho dù hắn muốn đem mọi chuyện nói ra thì cũng phải hỏi ý kiến của Diệp gia
các nàng đã.
A?
Vương gia đến nhà gái cầu thân rồi bị từ chối?
Chuyện này xảy ra khi nào? Sao lại không có một chút tiếng gió gì hết vậy?
Trường Bình Hầu phu nhân và Diệp phu nhân nghi hoặc nhìn nhau, các nàng cùng
Vương giao không có nhiều giao hảo, cho nên chuyện Vương Kim đi cầu thân bị từ chối cũng không có biết đến, mà cho dù có biết thì đối với việc
mất mặt như vậy, Vương gia bên kia thế nào cũng sẽ giấu kín chuyện này,
bất quá điều khiến hai người tò mò hơn cả là vị tiểu thư nhà nào lại
“may mắn” lọt vào mắt xanh của Vương Kim?
Vương Kim tiếng xấu đồn xa, ngày thường ăn chơi trác táng, lưu luyến không ít bụi hoa ở bên
ngoài, là loại nam nhân không đáng tin nhất, có câu “Vật hợp theo loài
người phân theo nhóm”, vị cô nương mà lọt vào mắt hắn, nhân phẩm xem ra
cũng là...
Ánh mắt Liên Như Nguyệt rơi vào người Tiết Phong Linh, tựa hồ như muốn nghe đối phương giải thích, nàng cũng không ngốc, lúc
nãy qua lời của Lục La nàng cũng đã đoán được vài phần, hiện tại nghe
Diệp Linh Vi nhắc đến Tụ Hồng Lâu cùng khúc Cao Sơn Lưu Thủy thì nàng
lại càng khẩn định suy đoán của mình là đúng, người trong lòng của Vương Kim chính là Tiết Phong Linh, bởi nàng là người đưa Tiết Phong Linh đến đó, cũng chứng kiến màn tranh tài giữa Tiết Phong Linh và Tuyết Yên
Nhiên, nhắc đến chuyện này khiến nàng nhớ đến ngày đó sở dĩ Tiết Phong
Linh có thể dành chiến thắng là nhờ có Vương Kim ra tay hào phóng với
nàng, hiện tại ngẫm lại tình huống này, khóe môi nàng không khỏi xuất
hiện tia cười cợt.
Hóa mọi chuyện là như vậy, lẽ ra nàng sớm nên
nhận ra mọi chuyện khi Tiết Phong Linh tìm được Lục La mang về, lúc nãy
Tiết Phong Linh đề nghị nàng đi dạo hoa viên với mọi người, nàng cảm
thấy hôm nay là sinh thần của bản thân nên bồi mọi người đi thưởng hoa
một chút cũng không sao, vì vậy cũng không phản đối, vậy mà... thì ra
tất cả mọi chuyện đều là nằm trong kế hoạch của Tiết Phong Linh.
Nếu đúng như lời Lục La nói thì thủ phạm đằng sau không phải là Tiết Phong Linh sao?
Tiết Phong Linh cũng phát giác ra ánh mắt của Liên Như Nguyệt nên chẳng dám
cùng đối phương đối diện, gương mặt vẫn duy trì bình tĩnh nhưng đáy lòng sớm đã dậy sóng, Liên Như Nguyệt là người đưa nàng đến Tụ Hồng Lâu,
cũng là người chứng kiến nàng dùng một khúc Cao Sơn Lưu Thủy dành thắng
lợi, cho nên chỉ cần nghe những lời Diệp Linh Vi nói thì cũng đoán ra
được nàng có liên quan đến chuyện này.
Tâm tình nành có chút
không yên, đáy lòng không khỏi xuất hiện tia oán hận, tất cả cũng tại
Diệp Linh Vi, nói Tiết Phong Lan không phải người trong lòng của Vương
Kim thì cứ nói đi, đem chuyện ở Tụ Hồng Lâu nói ra làm gì, mà cũng tại
Vương Kim, tự nhiên lại nói ra những chuyện này cho Diệp Linh Vi biết,
sau cùng không những không làm gì được Diệp Linh Vi mà còn lòi đuôi ra
cho đối phương nắm nữa chứ.
Dù có thông minh hiểu chuyện đến đâu
thì Tiết Phong Linh vẫn chỉ là một nha đầu mười hai tuổi, cho nên âm mưu quỷ kế mà nàng bày ra để gày bẫy Tiết Phong Lan và Diệp Linh Vi đều có
một chút sơ hở, chỉ cần kiên quyết điều tra đến cùng thì nhất định sẽ
tra ra được kết quả, chuyện ngày hôm nay bởi vì có liên quan đến Liên
Như Nguyệt mà Trường Bình Hầu phu nhân quyết định truy cứu đến cùng, nếu không thì nàng chưa chắc đã để lộ sơ hở.
Tiết Phong Linh cũng
biết hành động lần này của nàng đúng là có chút gấp gáp, trước khi ngồi
xe ngựa đến đây, Vân Yên cũng đã căn dặn nàng làm gì cũng phải suy nghĩ
đến hậu quả, bởi vì ngày thường Tiết Phong Linh hành động quá mức hiểu
chuyện nên Vân Yên cũng khá yên tâm khi để nàng một mình, chỉ là không
ngờ tối nay Tiết Phong Linh lại vì Tiết Phong Lan mà mất kiểm soát bản
thân, nếu không cũng đã không làm ra hành động ngu ngốc này, bất quá
hiện tại hối hận cũng đã muộn, thứ nàng có thể làm bây giờ chính là hi
vọng mọi chuyện đừng đổ bể quá sớm.
Vương phu nhân hơi nhướng
mày, nàng nâng mắt nhìn Vương lão gia, đúng lúc này Vương lão gia cũng
đang nhìn nàng, hai người nhanh chóng nhận thấy suy nghĩ của đối phương, chuyện Vương Kim có người trong mộng, phu thê Vương gia đều biết được,
chỉ là cụ thể thế nào hai người cũng không rõ, chỉ biết mỗi khi có
chuyện gì đó trên miệng Vương Kim đều treo đầy hai chữ “Linh Nhi”, hai
người bọn họ nghe đã chán lỗ tai, tất nhiên cũng nhận thấy lời của Diệp
Linh Vi là sự thật, cho đến mấy tháng trước, Vương Kim đột nhiên muốn
Vương phu nhân đến Tiết gia cầu thân, nghe đến Tiết gia, cả Vương lão
gia và Vương phu nhân đều rất ăn ý mà từ chối, Vương lão gia cảm thấy
Vương gia bọn họ tính ra thì đúng là thu kém xa Tiết gia, mà Vương phu
nhân là cảm thấy Thượng thư phu nhân có được thân thích là Thái hậu nên
ngày thường kiêu ngạo, không xem ai ra gì, cho dù có nữ nhi thì tính
tình đối phương cũng sẽ giống nàng ta, gả vào Vương gia chỉ sợ là không
cam lòng dưới mẹ chồng là nàng, sau này Vương gia một mảnh chó gà không
yên. Vương Kim ngày thường được sủng ái, tính tình tùy hứng đã quen, đối với thứ đồ mình muốn hắn nhất định sẽ có cho bằng được, cho dù đó là đồ vật hay người đi chăng nữa, hơn nữa lúc này Vương Kim đối với Tiết
Phong Linh đã nặng tình, Tiết Phong Linh không chỉ có mạo có tài mà gia
thế cũng không thấp, đặc biệt là ở trước mặt hắn nàng luôn là bộ dạng
yếu ớt khiến hắn muốn đi bảo vệ, cho nên khi phu thê Vương gia không
chịu thay hắn đi đến Tiết gia cầu thân, hắn liền tức giận tuyệt thực,
dùng đủ mọi chiêu trò khiến phu thê Vương gia phải đổi ý, cuối cùng vẫn
là Vương phu nhân mềm lòng, đồng ý đến Tiết gia cầu thân, chỉ là người
ta lại từ chối.
Chuyện mất mặt như vậy, Vương phu nhân vốn không
có khả năng đánh trống khua chiêng cho dân chúng khắp kinh thành biết,
vì vậy nàng ngoài mặt xem như không có việc gì xảy ra, chỉ là trong lòng đối với nữ nhân Tiết gia cũng sinh ra bất mãn, Vương phu nhân mặc dù
chưa từng gặp qua người trong mộng của Vương Kim nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của Thượng thư phu nhân liền biết nữ nhi nàng ta “tốt” đến thế
nào! Sau chuyện đó Vương Kim suy sụp tinh thần đi nhiều, nhìn nhi tử như vậy Vương phu nhân cũng không đành lòng mà đi tìm các cô nương xinh đẹp khác cho hắn, tất nhiên gia đình đối phương phải thấp hơn Vương gia bọn họ, nếu không sau này gả vào chẳng phải là muốn lên trời luôn hay sao?
Đáng tiếc Vương Kim lại chướng mắt đám người đó, ngày ngày đều muốn đi
tìm “Linh Nhi” của hắn hỏi cho ra lẽ, bản thân còn tự bổ não một đống
tình tiết ân oán tình thù trong thoại bản khiến người làm mẹ như nàng
cũng phiền muộn không thôi, lần đầu tiên Vương phu nhân nhìn thấy nhi tử lại si tình như vậy, bất quá si tình lại không đúng người mới chết chứ!
“Tiểu Lam, ngươi nói... người trong mộng của Vương... công tử là ai?” Nguyệt
Viên Viên ngày thường cũng đi theo Hạ Nguyệt Lam ra ngoài không ít cho
nên nàng tất nhiên biết Tụ Hồng Lâu là nơi nào, Tụ Hồng Lâu là tửu lâu
nổi tiếng trong kinh thành, không giống như các tửu lâu khác buôn bán
điểm tâm cùng trà, Tụ Hồng Lâu là nơi giai nhân tài tử khắp kinh thành
hội tụ để trổ tài, trong các cuộc tranh tài thì cuộc tranh tài hai tháng trước là nổi bật nhất, bởi vì có đệ tam mỹ nhân kinh thành là Tuyết Yên Nhiên tham gia.
Cuộc tranh tài ngày đó Nguyệt Viên Viên không có đi xem nhưng danh tiếng rất lớn, Tiết Phong Linh nhờ chiến thắng ngày
đó mà trở nên nổi tiếng, mang danh tài nữ kinh thành, cho nên khi nghe
được Diệp Linh Vi nói đến chuyện này đáy lòng nàng cũng đã xuất hiện một cái tên, chỉ là nàng không dám nói ra mà đi trước hỏi ý kiến của Hạ
Nguyệt Lam, dù sao chuyện này cũng không đơn thuần là về vấn đề tình cảm mà là ảnh hưởng đến danh dự của một người, bởi vì Tiết Phong Lan cũng
có liên quan đến chuyện này, nếu chưa có bằng chứng mà tùy tiện nói ra,
lời vô ý rơi vào tai người có tâm thì tránh không khỏi phiền toái không
cần thiết.
“Còn có thể là ai?” Hạ Nguyệt Lam không trả lời mà hỏi ngược lại, đáy mắt thoáng hiện lên tia giễu cợt, tin tức trong kinh
thành vốn nhanh nhạy, Hạ Nguyệt Lam là người nắm rõ các tin tức trong
kinh thành cho nên cũng biết đến cuộc tranh tài ngày đó, nàng mặc đu
không có tham gia nhưng bởi vì có sự có mặt của Tuyết Yên Nhiên mà danh
khí rất lớn, ai có thể chiến thắng được Tuyết Yên Nhiên thì nhất định sẽ có tên trong bảng xếp hạng mỹ nhân kinh thành, cuộc tranh tài diễn ra
thế nào không rõ nhưng kết quả lại là Tuyết Yên Nhiên thua, nghe đâu đối phương đàn một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, không ít người cảm thấy đối
phương không bằng Tuyết Yên Nhiên nhưng kết quả sau cùng vẫn chiến
thắng, chuyện này chỉ lan truyền trong giới thiếu niên thiếu nữ của giới quý tộc, trưởng bối của các gia tộc còn chưa biết đến, cho nên lúc này
mọi người ở đây đều rõ ràng lời này của Diệp Linh Vi là đang nói đến ai, chỉ có Trường Bình Hầu phu nhân và Diệp phu nhân là chưa rõ mọi chuyện
mà thôi.
“Ý ngươi là...” Nguyệt Viên Viên muốn nói gì đó nhưng
thấy Hạ Nguyệt Lam làm hành động im lặng nên nàng cũng đành thôi không
nói, chỉ là ánh mắt như có như không đảo qua người của Tiết Phong Linh ở phía bên kia, đáy lòng không khỏi có chút phiền muộn, nếu như các nàng
nói đúng thì không phải thủ phạm đằng sau mọi chuyện là...
Vì sao Lục La lại nói Tiết Phong Lan là thủ phạm đằng sau chuyện này, là do
Lục La tự ý chủ trương đổ mọi tội lên đầu Tiết Phong Lan hay là do Tiết
Phong Linh muốn vu oan cho muội muội của mình?
Hai người bọn họ
không phải tỷ muội sao? Hơn nữa còn là tỷ muội thân sinh, lần đầu tiên
gặp gỡ nàng thấy tỷ muội hai người bọn họ tình cảm cũng không tệ nhưng
lúc nãy trên bàn ăn, hai người bọn họ cũng đấu khẩu gay gắt, giống như
quan hệ thật sự không tốt lắm, nhưng cho dù tình cảm không tốt cũng
không thể làm ra chuyện này chứ, huống hồ Diệp Linh Vi chẳng liên quan
gì vì sao lại trở thành mục tiêu của Tiết Phong Linh chứ?
“Vương
phu nhân, chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Trường Bình Hầu phu nhân đi
trước hỏi chuyện, dù sao ở nơi này thân phận của nàng là lớn nhất, hơn
nữa nơi này cũng là Liên gia nàng thân là chủ nhà tất nhiên phải có
trách nhiệm làm rõ mọi chuyện, mặc dù lúc nãy nàng cùng Vương phu nhân
có tranh cãi nhưng đứng trước những sự việc này, nàng tự nhiên sẽ không
để cơn giận điều khiển lí trí.
Diệp phu nhân bên cạnh cũng đang
chờ đợi câu trả lời của Vương phu nhân, đôi mắt nàng thoáng qua tia
phiền muộn, vốn dĩ lúc đầu chỉ là chuyện Diệp Linh Vi bị người khác tính kế, nhưng càng điều tra về sau thì càng nhiều liên lụy thêm nhiều người vào, Lục La, Liên Như Nguyệt, Tiết Phong Lan rồi hiện tại đến người
trong lòng của Vương Kim nữa chứ, nàng chỉ muốn đòi lại công bằng cho nữ nhi mà thôi, sao lại rắc rối thế này? Nếu hôm nay không điều tra rõ
chuyện này thì có phải gọi tuần bộ bên kia hay là đi báo quan hay không, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến danh dự của nữ nhi, nếu để
người ngoài biết được, cho dù giữa Vương Kim và nữ nhi không xảy ta
chuyện gì thì bọn họ cũng nhất định sẽ nói ra nói vào, đến lúc đó chỉ
còn cách để nữ nhi gả cho Vương Kim mà thôi nhưng thanh danh của hắn vốn dĩ rất xú, hơn nữa ngày thường còn ra ngoài hái hoa ngắt cỏ, nữ nhi gả
cho hắn chính là thiên đại ủy khuất, viên ngọc trên tay của nàng sao có
thể giao cho loại nam nhân không thể tin tưởng như Vương Kim được chứ?
Sắc mặt Vương phu nhân thập phần khó coi, chuyện xấu trong nhà nên nàng
chẳng muốn nói ra ngoài, dù sao thanh danh Vương Kim vốn đã không tốt,
sau sự việc này chỉ sợ càng thêm thê thảm.
“Chuyện này ảnh hưởng
đến rất nhiều chuyện, ngươi còn không nói ra.” Trường Bình Hầu phu nhân
cau mày, hôm nay là sinh thần cùa nữ nhi nàng, vốn dĩ là một ngày vui,
vậy mà lại bị Vương Kim phá hỏng.
“Là tiểu thư nhà họ Tiết.”
Vương phu nhân nhìn Vương lão gia, Vương lão gia cũng biết hiện tại
chuyện này khó mà giấu được nên bèn gật đầu, Vương phu nhân thấy vậy bèn nghiến răng nghiến lợi mở miệng.
“Họ Tiết? Họ Tiết nào?” Trường Bình Hầu phu nhân không tự giác nhíu mày, đáy lòng không khỏi xuất hiện dự cảm xấu.
“Còn có thể vị Tiết gia nào ngoài người giữ chức Lễ bộ kia chứ?” Giọng điệu
của Vương phu nhân có phần châm chọc nhưng mọi người cũng không có chú ý đến, lúc này tất cả mọi người đều bị nội dụng trước mắt dọa cho kinh
ngạc.
Tiết gia Lễ bộ?
Không phải là Tiết gia mà họ đang nghĩ đến đấy chứ?
Ánh mắt Trường Bình Hầu phu nhân rơi vào người Tiết Phong Lan rồi lại
chuyển sang người Tiết Phong Linh, chỉ thấy đôi mắt Tiết Phong Lan mờ
mịt không rõ là có chuyện gì, mà Tiết Phong Linh lúc này đang cúi đầu,
khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì.
“Vương phu nhân có
phải là hiểu lầm rồi không, ngài đến nhà ta cầu thân khi nào?” Tiết
Phong Lan đi trước lên tiếng, gương mặt lộ vẻ khó hiểu, tâm tình của
nàng mọi người cũng hiểu rõ, Vương gia đến cửa cầu hôn bị từ chối, lúc
này lại lộ ra nhà gái là Lễ bộ Thượng thư Tiết gia, không chỉ Tiết Phong Lan mà mọi người ở đây cũng vô cùng kinh ngạc.
“Ngươi là nữ nhi
của Lý Nguyệt Chi?” Vương phu nhân nghe thấy lời nói không khỏi ngẩng
đầu nhìn Tiết Phong Lan, mày không khỏi nhíu lại, bất động thanh sắc lần nữa đánh giá Tiết Phong Lan.
Nữ tử một thân hoàng sắc ngồi trên
xe lăn nhưng điều này cũng không che lắp đi vẻ đẹp của nàng, đôi mắt
sáng suốt, mũi cao thanh tú, môi đỏ hồng nhuận, ngũ quan tinh xảo kết
hợp tại một nơi càng làm nổi bật lên vẻ đẹp thiên bẩm của nàng, đặc biệt trên người nàng như có như không lượn lờ một chút linh khí, nàng như
một đóa hoa quỳnh chuyên nở rộ về đêm, cho dù đêm nay không trăng cũng
rực rỡ muôn phần, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Đúng vậy.” Tiết Phong Lan gật đầu, cho Vương phu nhân một câu trả lời khẳng
định, điều này chẳng khác nào ban án tử hình cho nàng.
“Tiện
nhân!” Nhận được sự xác nhận từ miệng đối phương, đáy mắt Vương phu nhân hiện lên tia lửa giận, đưng dậy đi về phía Tiết Phong Lan, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà đưa tay ra tát thẳng về phía mặt của đối
phương, đang lúc mọi người nghĩ rằng cái tát đó sẽ rơi xuống gương mặt
xinh đẹp kia thì một bàn tay khác đột nhiên xuất hiện, giữ chặt lại bàn
tay của Vương phu nhân.
“Vương phu nhân, ngươi làm gì?!” Như
Sương siết chặt tay Vương phu nhân, Vương phu nhân thân hình mập mạp
nhưng cũng là nữ nhân chân yếu tay mềm, tất nhiên không phải đối thủ của Như Sương, người có võ công lại được huấn luyện từ nhỏ.
“A,
ngươi buông ra...” Vương phu nhân ăn đau vội kêu lên, tiếng la của nàng
khiến mọi người ở đây hoàn hồn lại, Vương lão gia đi trước lên tiếng:
“Mau, mau bảo nàng dừng tay...” Nữ nhân này ngay cả Vương Kim là nam
nhân cũng bị nàng đánh thành đầu heo huống hồ là một nữ nhân mạnh miệng
mà không dám làm gì như Vương phu nhân.
“Như Sương cô nương, có
gì thì từ từ nói, đừng đả thương người...” Diệp phu nhân cũng lên tiếng
khuyên can, lúc đầu Vương phu nhân định ra tay đánh Tiết Phong Lan các
nàng còn chưa kịp hồi thần thì đã bị Như Sương ngăn cản, hiện tại mọi
người đây đông như vậy, Như Sương nếu thật sự ra tay đánh Vương phu nhân thì mọi chuyện càng trở nên phiền toái.
“Như Sương, ngươi buông
Vương phu nhân ra trước...” Đối với lời khuyên can của mọi người Như
Sương vẫn không chịu buông tay, Vương phu nhân bị nàng nắm đến đau điếng người, nàng đã có tuổi, ngày thường ăn uống không hợp lí nên sức khỏe
chẳng như vẻ ngoài, tay của nàng bị Như Sương bóp đến mức sắp gãy.