Văn Anh không nghĩ Chris sẽ hỏi thẳng ra như vậy, dứt khoát quăng cho hắn
một câu, rồi tháo vòng tay ra đi vào phòng vệ sinh. Chiến đấu trên tinh
võng tuy không tiêu hao thể lực, nhưng tiêu hao tinh thần lực vẫn làm cả người cô đổ một tầng mồ hôi mỏng. Cô tắm rửa, lấy khăn phủ lên mái tóc
ướt xoa xoa, lại sai người máy bảo mẫu mang một lọ dịch dinh dưỡng mùi
dâu tây tới hút, co chân ngồi trên ghế sô pha, dùng quang não xem phim
tình cảm.
Nam chính: "Em có biết anh rất đau khổ không? Không
sai, anh giúp cô ấy, nhưng anh không biết em sẽ vì thế mà bị tổn thương! Chẳng lẽ chỉ như vậy mà em lại muốn ở bên người khác sao?"
Nữ chính: "Bây giờ có nói gì thì cũng đã quá muộn, tôi thích anh ấy rồi."
Nam chính: "Không! Anh không tin, anh không tin!"
Chris: "..."
Nghe đoạn đối thoại giằng xé tâm can của bọn họ, không biết sao hắn lại cảm thấy hơi quái quái.
Hắn vấp phải trắc trở, lại không thể hỏi đến cùng, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.
Tuy rằng lúc ấy cô giấu hắn trong tay áo, nhưng hắn ở dạng tinh thần, vẫn
có thể nhìn rõ tình hình xung quanh. Cô ở trước mặt Cyril so với ngày
thường có chút khác biệt, hắn không biết cụ thể là khác biệt như thế
nào, nhưng có thể cảm giác được.
"Hai người quen biết từ nhỏ?" Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, bèn dò hỏi.
"Ừ."
Hắn thầm nghĩ: Rất tốt, hỏi một câu vô nghĩa.
"Anh ta trông có vẻ rất thích Ellen." Hắn làm bộ nói bóng gió.
Văn Anh liếc hắn, "Không phải anh cũng thế sao?"
Đỉnh đầu Chris lập tức nảy lên một dấu chấm hỏi, "... Cô nói tôi thích Ellen?"
Cô vừa mới nói chữ "Đúng", hắn còn chưa kịp cho cơ hội phản bác, đã bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Nút mở cửa tự động bị ấn xuống, Daisy vui sướng đẩy cửa đi vào. Vào giờ này tới tìm cô, cũng chỉ có thể là Daisy. Bởi vì giai cấp xã hội, quan hệ
của nguyên chủ với các bạn học trong trường chỉ ở mức không xa không
gần. Tuy rằng Văn Anh muốn giao tiếp với những người xung quanh, nhưng
cô vừa phải luyện tập cơ giáp vừa phải học tập kiến thức về thảo dược,
cả ngôi trường này có lẽ không có người bận rộn hơn cô.
"Hey Beatrice, tớ đến tìm cậu bàn về chuyến đi sắp tới."
Văn Anh sửng sốt, liền nghe thấy Daisy dùng giọng điệu khoa trương cảm
thán, "Không phải là cậu quên rồi chứ! Kỳ sát hạch một năm một lần đấy!
Ngành bào chế dược của học viện Omega và khoa quân sự của học viện Quân
sự sẽ cùng đến hành tinh Randall hái thuốc. Thành tích của chúng ta sẽ
được phân chia dựa theo độ quý hiếm của thảo dược hái được, bọn họ thì
phụ trách việc bảo vệ an toàn cho chúng ta. Thuận tiện nhắc nhở cậu một
câu, năm ngoái có thể coi đây là bài kiểm tra, nhưng năm nay thì ngoại
lệ. Nếu mình nhớ không lầm, cậu cũng như mình, kỳ động dục hình như sắp
tới rồi phải không? Cho nên lần này, chúng ta ngầm gọi nó là 'kỳ sát
hạch Liên nghị' nhá. Thành tích không quan trọng, tìm được Alpha có thể
chăm sóc chúng ta cả đời mới là quan trọng nhất!"
Cô nàng nói một mạch, tựa như đang vạch ra những phần thi trọng điểm cho Văn Anh, làm cô nghe xong chỉ muốn cười.
"Cậu có đang nghe mình nói không đấy!" Daisy trừng mắt, thấy đối phương
thành thật gật đầu, cô nàng lại nói, "Đúng rồi, lúc tớ vừa mới đi vào,
hình như nghe thấy cậu đang nói chuyện phiếm với ai phải không?"
Văn Anh chưa kịp phản ứng lại, đang định lấy cớ, liền nghe Daisy nói: "Đừng bảo là Cyril nhé!? Hai người đang trò chuyện à?"
"Không phải anh ấy."
"Vậy là ai?"
"Là..." Văn Anh ngập ngừng, nhất thời không nghĩ ra được một cái tên nào.
Daisy lộ vẻ "không bịa ra được chứ gì" nhìn cô, "Tớ suýt nữa thì quên, tình
huống của cậu khác tớ, hừm, nhưng mà những người có thành tích xuất sắc
giống như Cyril, có thể sẽ bị phái đến khu Bắc tiêu diệt cuồng thú. Lúc
kiểm tra chắc là cả hai sẽ không được xếp chung với nhau rồi. Với
lại..." Cô nàng thoáng dừng, biểu tình có phần trịnh trọng, "Cậu cẩn
thận một chút, việc cậu liên tục đi đến khoa quân sự đã bị những người
khác biết, gần đây trong lớp bàn tán rất nhiều, ở trong trường còn đỡ,
ra bên ngoài có lẽ sẽ hơi chút phiền toái."
Văn Anh đăm chiêu.
Thời gian khảo hạch lần này cô nhớ rất rõ, nhưng không phải bởi vì mấy
chuyện Daisy nói, mà bởi vì ở hành tinh Randall này, Ellen ăn nhầm thảo
dược khiến cho thuốc ức chế mất đi hiệu lực, lần thứ hai tiến vào kỳ
động dục. Mà lần này, hiển nhiên không may mắn như lần đầu.
Hành tinh Randall chia làm hai khu vực Bắc và Nam, khu Bắc cuồng thú hoành
hành, khu Nam mọc đầy thảo dược. Hằng năm, Liên Bang Tự Do đều sẽ phái
người đi dọn dẹp một phen, phòng ngừa cuồng thú khu Bắc tiến vào khu Nam đạp hỏng thảo dược. Đương nhiên, khu Bắc sở dĩ có nhiều cuồng thú, là
bởi vì nơi này đồi núi hiểm trở, đáy biển sâu thẳm, một ngày có đủ bốn
mùa xuân hạ thu đông, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, nhưng lại tạo không
gian phát triển cho các loại kỳ trân dị thảo —— Hiển nhiên, cuồng thú
nơi này cũng càng thêm da dày thịt béo, rất khó ứng phó.
Còn
nhóm Omega bào chế thuốc, thì chỉ cần ở khu Nam nơi nhiệt độ ôn hòa dễ
chịu, khom lưng hái một vài cây cỏ là được. Gặp phải địa hình khó đi
hơn, tự nhiên sẽ có Beta và Alpha khoa quân sự mở đường cho bọn họ.
Vừa xuất hành, Văn Anh liền phát hiện Daisy nói không sai. Lúc trước cô
biểu hiện năng lực học tập vượt trội cũng không gặp người đố kỵ mình.
Nhưng lần này khi trở về từ khoa quân sự, có lẽ là bên kia truyền đến
một ít lời đồn rằng cô sẽ trở thành vị hôn thê của Cyril, ánh mắt những
bạn học khác nhìn cô bắt đầu trở nên không hữu hảo. Có điều, người ở
thời đại này đều tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, sẽ không có kiểu một
lời không hợp liền oán hận người khác, nhiều nhất là lén bàn luận một
hai câu thôi.
Cũng có lời bay tới tai Văn Anh, "Cyril căn bản là không thích cô ta", "Tự cô ta lan truyền lời đồn à", "Cyril cũng không
đến bảo vệ nhóm của nó, rõ ràng là không muốn có quan hệ gì với nó rồi".
Trong nháy mắt, Văn Anh tưởng như quay về xã hội cổ đại, địa vị của Omega tương đương với phụ nữ khi ấy. Ở nơi đó, đàn ông chà đạp phụ
nữ, phụ nữ cũng chà đạp phụ nữ, thật đáng buồn. Nhưng phần đáng buồn
này, cũng là do hoàn cảnh trưởng thành của họ mang lại.
Thậm chí họ còn gấp gáp hơn phụ nữ cổ đại, bởi vì kỳ động dục của Omega giống
như một cây đao treo trên đầu. Nếu kỳ động dục đến mà không tìm thấy
Alpha thích hợp để đánh dấu, rất có khả năng sẽ nguy hại đến xã hội.
Hiệp hội Omega sẽ không dung túng cho chuyện như vậy xảy ra, và đương
nhiên sẽ tùy ý ghép đôi bọn họ với một Alpha nào đó có lẽ chưa bao giờ
biết mặt. Điều này cũng tạo ra hiện tượng rất nhiều Alpha mặt ngoài thì
tao nhã lịch sự, lấy chăm sóc Omega làm trách nhiệm của mình, thực chất
lại kiêu ngạo tự đại.
Sau khi các Beta dựng nơi đóng quân xong,
bọn họ liền có thể tản ra khắp nơi hái thảo dược. Máy liên lạc cá nhân
của mỗi người đều nhận được một bản danh sách, từ trên xuống, liệt kê
tên, hình minh họa, và số điểm tích lũy có thể đạt được của từng loại
thảo dược.
Cô đã sớm tải bản đồ hành tinh Randall xuống máy liên lạc của mình, mà thí nghiệm của cô cần một ít thảo dược không có trên
danh sách. Vì thế cô né tránh đoàn người tranh kiếm điểm tích lũy, một
mình đi vào một lối nhỏ.
"Đừng đi quá xa." Vòng tay khẽ rung
lên, Chris nhắc nhở, "Kể cả là khu Nam cũng sẽ gặp được một số cuồng thú khó nhằn, cô không có kinh nghiệm thực chiến, thể chất cấp C cũng là
một vấn đề, không bằng gọi mấy Alpha kia tới hỗ trợ, dù sao..."
"Dù sao tôi vốn dĩ chính là một Omega yếu đuối cần người bảo hộ?" Cô ngắt lời.
"Thân ái, cô không phải một Omega yếu đuối cần người bảo hộ, cô là một Omega
tràn ngập mị lực khiến người khác muốn vì cô mà diệt trừ hết mọi chướng
ngại." Hắn nói ngọt xớt, "Đương nhiên, nếu tôi có cơ thể, làm gì đến
lượt bọn họ xum xoe?"
Văn Anh khẽ cười, vừa định phản bác, đột
nhiên, chuông cảnh báo trong đầu cô vang lên, nhắc nhở cô nguy hiểm đang gần kề, đồng thời, cô nghe được tiếng của Chris: "Cẩn thận --"
Trong tay cô cầm một khẩu súng nhỏ, trong lúc chỗ bụi cỏ phát ra tiếng sột
soạt, cô nhanh chóng nhắm ngay mục tiêu bắn một phát, trong bụi cỏ "bùm" nổ tung ra một đám lửa, đốt thảo dược trong phạm vi ba mét xung quanh,
mà phía khác truyền đến càng nhiều tiếng sột soạt, làm lòng người sợ
hãi.
Mà trước khi cô kịp phản ứng lại, Chris đã nói: "Là rắn
phun lửa, sức chiến đấu cấp E, không khó đối phó, nhưng chúng nó thường
xuất hiện theo đàn. Thể chất của cô không đấu lại được chúng nó, tốt
nhất là gọi cơ giáp ra đi!"
Lúc này, cô không rảnh để ý cái
khác, lập tức nghe theo chỉ đạo của hắn, gọi cơ giáp từ trong không gian ra, tiến vào trong khoang lái.
Sự khác biệt giữa con người và
động vật cực kỳ lớn, Văn Anh nhất thời không nhớ ra đặc tính của rắn
phun lửa, sau khi tiến vào cơ giáp, phản ứng đầu tiên của cô chính là
dùng vũ khí nóng. Thế là cô dùng pháo năng lượng chuẩn xác bắn vào từng
con. Đến khi trong bụi cỏ vang lên mấy tiếng nổ mạnh, cô mới chợt nhớ
lại, tự phát nổ khi chết cũng là một trong những đặc tính của rắn phun
lửa, cô cứ tiếp tục bắn như thế, là thành thiêu cháy toàn bộ chỗ này
rồi.
Cô tới nơi này là để thu thập thảo dược, thiêu hết thì còn hái cái gì nữa?!
"Cô quên bay lên rồi." Trong âm thanh của Chris lại có vài phần ý cười, có
lẽ là do lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác lúng túng của cô. Giọng nói từ tính của hắn hơi trầm xuống, chỉ huy rõ ràng, "Bay lên không
trung đi, dùng kiếm đâm thủng vị trí bảy tấc của chúng nó, chỉ có nhắm
ngay điểm chí mạng mới không làm chúng nổ tung."
Đây là lần thứ
hai Văn Anh sử dụng cơ giáp thật, lần đầu tiên dùng cơ giáp thật chiến
đấu, có thể thao tác khẩu pháo xoay đúng hướng đã là rất lợi hại rồi,
chưa nói tới trình độ thuận buồm xuôi gió.
Cũng may là càng khẩn trương, cô càng có thể tập trung bình tĩnh, lúc này bay lên đã ổn định
và thuận lợi hơn lần trước khá nhiều. Cô bay cao lên ba mét, lấy ra kiếm quang, không cần hắn nhắc nhở, liền lý trí mở ra quyền hạn của hồn
phiến. Cô nói với hắn: "Anh làm mẫu đi."
"Tuân lệnh."
Hai chữ này giống như thì thầm bên tai, Văn Anh chỉ cảm thấy làn da hơi
ngứa, sau đó giống như có một người ở đằng sau nắm lấy tay của cô, hướng dẫn cô thao tác. Loại cảm giác này làm cô nổi hết cả da gà, nó mãnh
liệt, chân thật hơn trên tinh võng quá nhiều.
"Cực kỳ đơn giản." Âm thanh trầm thấp mà hắn phát ra lúc tinh thần bọn họ vẫn đang liên
kết, thậm chí sinh ra cảm giác rung động, "Cô thông minh như vậy, sẽ học được nhanh thôi."