Ninh Kiêu nghiêm túc đọc hết kịch bản, mới phát hiện bị lừa.
Đây là một bộ phim thể loại hình sự trinh thám, tình tiết được nêu trong
kịch bản cô đọng súc tích, logic chặt chẽ, hắn đọc một mạch, sắc trời
cũng đã sập tối. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra, đọc lâu như vậy, ai mới
là nam một? Vai chính trong kịch bản gồm một cảnh sát và một tội phạm,
suất diễn có thể nói không phân cao thấp, có vẻ là một bộ phim có hai
nam chính.
Chuyện này vốn cũng bình thường, nhưng cô nói, vai diễn của phim này có thể mang hắn đến ngôi vị ảnh đế.
Muốn trở thành ảnh đế từ bộ phim có hai vai chính, có thể nói là khó càng
thêm khó. Nếu bạn diễn biểu hiện kém, vậy hết thảy sẽ tan nát, còn nói
gì đến ảnh đế, nhưng nếu thực lực cả hai ngang nhau, mỗi bên tự có sở
trường... vậy rốt cuộc ai sẽ đoạt giải? Trao cho ai cũng không hợp lý.
Từng có một lần, phía bình thẩm đã trao giải thưởng cho một bộ phim có vai
chính tuyệt đối, cho dù diễn xuất của đối phương không bằng hai người
còn lại. Sau lần đó, tuy dư luận đều lên án bên bầu chọn không chịu
trách nhiệm, gây áp lực rất lớn cho bọn họ, nhưng từ đó nam minh tinh
nào muốn đoạt giải đều nhao nhao tránh né phim có hai nam chính.
Hắn đặt kịch bản trên đùi, tỏ vẻ không hiểu, hỏi Văn Anh: "Chị định cho tôi diễn nhân vật nào?"
"Cảnh sát." Cô dùng móng tay điểm vào họ tên của vai cảnh sát, "Đầy ắp lòng
chính nghĩa, nhiệt huyết vươn lên, nhìn thì có vẻ vô ý vô tứ, nhưng
trong quá trình điều tra tìm kiếm manh mối lại rất cẩn thận."
"Vậy ai diễn hung thủ?" Hắn có dự cảm không tốt.
"Giang Khác." Đôi mắt cô hàm chứa ý cười, giống như vì hắn bất thình lình nhạy bén mà vui vẻ, "Vai diễn trước của anh ta đúng lúc là một lão đại hắc
bang không chính không tà, bây giờ nhận sắm vai một nhân vật có chiều
sâu hơn nhằm tôi luyện bản thân là lẽ hiển nhiên. Còn cậu, dùng bộ phim
trước thăm dò thị trường cho kết quả rất tốt, khán giả đã chấp nhận
hình ảnh bây giờ của cậu, sẽ không vì cậu từng là ngôi sao nhí mà hạn
chế những phim cậu lựa chọn. Cho nên cậu có thể thử thể loại này, nhưng
vẫn cần một nhân vật có hình tượng chính diện."
Cô đưa ra giải thích vô cùng hợp lý, một bộ phim hay, một nhân vật hợp với hắn.
Nhưng...
"Đương nhiên, phản ứng của thị trường chính xác là thế nào thì tôi không đoán
trước được, nhưng tôi tin vào kỹ thuật diễn cũng như năng lực của hai
người, các cậu có thể suy diễn tốt nhân vật."
Nghe được sự chắc chắn qua giọng điệu của cô, Ninh Kiêu hơi hoảng, nói: "Chờ đã -- tôi chưa nói muốn nhận..."
"Cậu không muốn nhận?"" Văn Anh kinh ngạc nhìn hắn, "Chẳng lẽ sợ bị Giang Khác chèn ép danh tiếng?"
"Làm gì có chuyện đó!"
Hắn bỗng dưng không muốn tiếp nhận cùng một bộ phim với Giang Khác, nếu
nhận thì chẳng khác nào gặp mặt mỗi ngày sao! Đến lúc đó cô cũng có
mặt...
"Vậy thì là sợ mình diễn không bằng Giang Khác?"
"Ha, đùa á, số phim anh ta đóng, còn không nhiều bằng số phân cảnh tôi bị
cắt đấy!" Ninh Kiêu vô thức phản bác, chợt nhận thấy câu nói này nghe
không đúng lắm, liền thấy Văn Anh nở nụ cười.
"Vậy cậu còn có vấn đề gì?"
Hắn ngẫm nghĩ, chậm rãi nói: "Cũng không có vấn đề gì..." Ngược lại, hắn
bồn chồn muốn hỏi lúc nãy cô nhắc tới "ảnh đế" là thế nào, nhưng vừa
chạm đến nụ cười của cô, đã không nhịn được đỏ tai quay mặt đi.
Thôi kệ. Hắn nghĩ.
Danh hiệu ảnh đế phải dựa vào chính mình cố gắng, không thể bắt cô bảo đảm
cái gì được. Dù không lấy được giải thưởng, ngẫm lại nếu có thể ở trường quay quang minh chính đại áp chế Giang Khác, cũng đủ khiến hắn trông
đợi rồi.
Văn Anh thấy hắn sục sôi ý chí, không khỏi khẽ gật đầu.
Mặc dù cô không thể xác nhận cuối cùng họ có lấy được giải thưởng hay
không, nhưng với trạng thái bây giờ của họ, tạo ra một tác phẩm hay là
không thành vấn đề. Huống chi --
Cô biết uy lực của bộ phim này ở quỹ tích cũ. Bộ phim sẽ khiến mọi người chấn động, xã hội bàn tán sôi
nổi. Bởi vì đây là bộ phim duy nhất mà ở đoạn kết hung thủ chưa được
trừng trị. Nói cách khác, đến kết cục cuối cùng, không ai tìm ra manh
mối đủ để chứng minh nhân vật do Giang Khác thủ vai là hung thủ thật sự, kể cả khán giả ở thị giác Thượng đế. Mà ý nghĩa chính của phần kết thúc không còn là kiểu chính nghĩa truyền thống, mà là pháp luật.
Bộ
phim nói cho mọi người, nội tâm con người có vô số dòng chảy, chảy về
những nơi khác nhau: thiện, ác, tốt, xấu, tàn nhẫn, ngây thơ,... không
ai có thể phủ nhận phần khác biệt đó của mình. Vậy nên tiêu chuẩn phán
định chỉ có pháp luật. Cho dù pháp luật cũng do con người định ra, nó
không hoàn thiện, nó rất có thể sẽ khiến phạm nhân trốn thoát, nhưng so
với tất cả những lối suy nghĩ chủ quan kia, nó lại lạnh lẽo, lý trí,
đáng tín nhiệm.
Bộ phim dẫn tới nhiều cuộc thảo luận và tranh cãi ở mọi mặt, dư luận khen chê không đồng nhất, nhưng lại làm vô số người
đi vào rạp chiếu phim, thu được rất nhiều giải thưởng.
Đương
nhiên, theo quỹ tích cũ, đạo diễn phim không nổi danh, kịch bản không
được coi trọng, vì thế diễn viên đóng phim không có tiếng tăm lớn, diễn
xuất bình thường, các giải thưởng thu được đa số thuộc phương diện điện
ảnh, đạo diễn, biên tập.
Lần này Văn Anh tự tìm tới cửa, đối với đoàn phim thì không khác gì trên trời rớt xuống miếng bánh, chào đón nồng nhiệt.
Trong khi Ninh Kiêu và Giang Khác vào đoàn phim《 Hắc Bạch 》, phim giả tưởng 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》 của Chu Châu cũng đến phần kết thúc. Bởi vì công
tác chuẩn bị cho giai đoạn đầu khá dài, lúc hai người kia quay xong một
bộ phim, bên hắn mới bắt đầu quay. Mà trong quá trình này, chính Chu
Châu đã chủ động từ chối lời mời từ đoàn phim khác, chuyên tâm cho phim
này, cũng làm cho đạo diễn Doãn Thừa khen hắn không ngớt.
Sau khi kết thúc lịch quay, Văn Anh cho hắn một quãng thời gian nghỉ phép,
khiến hắn tự điều chỉnh, đồng thời bảo Vân Âu duy trì sự hiện diện của
hắn ở mức nhất định. Sau đó cô không thể không dành nhiều tinh lực hơn
cho đoàn phim khác.
Đoàn phim khác hiển nhiên náo nhiệt hơn
nhiều, Giang Khác và Ninh Kiêu ở mặt ngoài tươi cười khách sáo, khen
ngợi nhau. Thế nhưng, bao gồm cả trước mặt Văn Anh, họ âm thầm tranh đấu hừng hực khí thế, rất giống hai con công đực không chỗ phát tiết tinh
lực, xòe đuôi khoe khoang lông chim trên người cho đối phương xem.
Nhưng kiểu đối địch như vậy lại rất có lợi, vì trong phim, hai người thủ vai ở phe đối lập nhau. Còn hai vai chính ở quỹ đạo cũ lại có mối quan hệ hoà thuận, không tốt cũng không xấu, cho nên trong lúc diễn chung liền
thiếu hụt sức dãn, loại sức dãn này đương nhiên có thể bù đắp bằng kỹ
thuật diễn, nhưng đối với bọn họ, điều đó không dễ. Mà bây giờ, cho dù ở những thời điểm thư giãn nhất, giữa Ninh Kiêu và Giang Khác cũng thoang thoảng mùi thuốc súng. Nếu Văn Anh có mặt, thuốc súng như bị nhen lửa,
"bùm" nổ tung ra.
Vì thế không ít nhân viên trong đoàn đều nhìn
Văn Anh với ánh mắt ám muội. Đương nhiên, đạo diễn tuyệt đối hoan nghênh Văn Anh xuất hiện, theo lời hắn nói, lúc họ nhập vai chưa đủ sâu, sự
hiện diện của cô như một liều thuốc kích thích, bất kể diễn cảnh nào,
đều sẽ kích phát ý chí chiến đấu, biễu diễn hăng say, khiến cho diễn
xuất của họ nâng cao một bậc.
Trong lúc này,《 Vũ Trụ Khởi Hành
》công chiếu, đây là bộ phim rất đáng xem, từ phần kỹ xảo, cắt nối biên
tập, cho đến nhân vật. Tận thế bắt đầu, thuyền cứu nạn Noah được thành
lập, những kẻ khát khao thăm dò vũ trụ bèn khởi hành đi đến các vì sao,
trên đường gặp đủ loại hiểm cảnh, nội bộ nhân loại xảy ra mâu thuẫn và
chia rẽ, cuối cùng mọi người tìm ra một hành tinh gần giống với Trái
Đất.
Với khúc đạo đầu nặng nề của ngày tận thế, bộ phim tốn không ít thời lượng mô tả khía cạnh nhân tính. Nhưng về tổng thể là một con
đường tươi sáng, khi sự u ám vô tận qua đi, làm người ta cảm thấy vô vàn hi vọng.
"Xem thấy đoạn đầu quá đè nén, đoạn cuối sáng sủa, một bộ phim rất hay."
"Để tui lấy hơi đã, hồi trước xem 《 Xưng Đế 》đã rất thích Chu Châu, nhưng
cậu ấy không ra tác phẩm nào khác, cho nên dần dần quên béng mất, không
ngờ lại thấy cậu ấy trong phim của Doãn đạo, còn là nam một nữa chứ,
kinh hỉ!!"
"Nghe nói đa số là diễn trên phông nền xanh phải
không? Hậu kỳ cắt nối biên tập lợi hại thật, phân cảnh chuyển đổi liên
tục, thấy ai cũng nhập vai. Chỉ khi quay tới lượt Chu Châu mới lâu, mỗi
một ánh mắt đều rất có thần, cậu ấy diễn lúc nào cũng ngoài dự liệu, lại hợp tình hợp lý."
"Cậu diễn viên này là kinh hỉ lớn nhất của bộ phim rồi!"
Ở giới showbiz, luôn có một vài người có vị thế khác với mọi người, họ sở hữu một phẩm chất đặc biệt, tuy mỗi vai họ đóng có thể tách ra thành
từng cá thể độc lập, nhưng phẩm chất đặc biệt của chính họ giống như một dấu ấn, khắc vào trên người nhân vật không thể phai mờ. Bộ phim vừa ra
mắt, Chu Châu liền được gọi là "Nam châm", nhằm chỉ sự hấp dẫn trong lối diễn của hắn.
Đạo diễn Doãn Thừa cũng nhắc tới trong một buổi
phỏng vấn, Chu Châu có cách nhìn độc đáo đối với nhân vật, cho dù hắn
nói nguyên vẹn ý tưởng cho một người khác, đối phương chưa chắc đã diễn
được như hắn.
Nói cách khác, hắn là một diễn viên không thể mô phỏng, không thể thay thế.
Nhân vật mà hắn thủ vai, đã khắc lên của dấu ấn của hắn, sẽ không khiến khán giả nảy lên ý nghĩ "để XX đóng thử chắc cũng được".
Doanh thu phòng vé của 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》 không bằng 《 Phi Thường Đạo 》 của Giang Khác, nhưng ở trước khi giải Kim Giác tuyên bố ra, 《 Vũ Trụ Khởi
Hành 》đã ôm trọn rất nhiều giải thưởng điện ảnh. Cùng năm, 《 Hắc Bạch
》công chiếu, bắt kịp hạn cuối gửi phim tham dự giải Kim Giác.
《 Hắc Bạch 》 vừa chiếu, như ném một khối đá khổng lồ vào mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên tiếng vang lớn.
"@XX bình an, mau tới bắt người xấu @Giang Khác!"
"Hung thủ là ảnh đúng không! Nhìn kiểu nào cũng giống ảnh, a a a tui lại xem
một bộ phim không có hồi kết, Xuyên Sơn Giáp đến cùng nói cái gì (*)!!"
(*) Câu trend bắt nguồn từ 1 chương trình, đại khái là: có 2 tội phạm sắp
bị tử hình, 1 tên tội phạm nói với tên kia: "Xuyên Sơn Giáp nói", chưa
kịp nói xong đã bị súng bắn chết, cho nên Xuyên Sơn Giáp nói gì là một
dấu chấm hỏi.
"Tui cảm thấy đoạn kết thú vị đấy chứ. Đúng thật,
chứng cứ không đủ, chỉ dựa vào suy luận chủ quan nói anh ta là hung thủ
thì quá ẩu. Chẳng lẽ còn mong ngóng cái xã hội mà thành phần "trí
thức"(*) đè bẹp luật pháp này sẽ có công bằng tuyệt đối sao? Ngược lại,
xã hội hỗn loạn thì có."
(*) Từ lóng trên mạng có hàm ý mỉa mai,
ám chỉ những người có văn hóa đánh bóng tên tuổi bằng cách chỉ trích
những vấn đề mang tính thời sự, nhưng chỉ nói suông; hoặc những người tự nhận mình công bằng bác học, thích phán xét thiên hạ, thích dạy đời.
"Không đồng ý với cmt trên, khu vực màu xám đã tồn tại thì có lý do của nó,
rất nhiều chuyện pháp luật không giải quyết được, vậy nên mới cần có
người nói tới chính nghĩa! Xem phim xong có ai cảm thấy hung thủ không
phải anh ấy chứ?! Rất nhiều manh mối đều chỉ về anh ấy, nhưng chỉ vì
chứng cứ không đủ nên không bắt được. Ahihi, án lệ như vậy ở xã hội
nhiều lắm, thả hổ về rừng, chỉ có thể chờ đến khi sự kiện tương tự diễn
ra, tạo thêm một tấn bi kịch nữa mới bắt về quy án được."
"Chốt lại, còn quá nhiều người ngồi không ăn bám, năng lực làm việc của cảnh sát không đủ cao."
"Cmt trên đúng dốt, nhìn nhân vật do @Ninh Kiêu đóng thôi cũng biết nghề này cực thế nào rồi, thường xuyên liều mạng đi phá án. Cảnh sát cũng là
người, phải dồn họ đến mức đổi nghề thì thế giới liền hòa bình? "Tháo gỡ phần mềm diệt virus, sẽ không kiểm tra ra virus", logic ăn cướp chắc!?"
Không chỉ trên mạng bàn tán xôn xao, cả những tầng lớp đặc biệt như sinh viên học ngành tương quan, chuyên gia phê bình tác phẩm, còn có đại V, đều
phân tích hung thủ rốt cuộc là ai, bác bỏ logic của nhau, giao chiến
cách không.
Tên nhân vật do Giang Khác và Ninh Kiêu đóng được
nhắc đi nhắc lại, diễn xuất của họ cũng nhận được tán thưởng. Những phân cảnh họ chạm trán, fan đều sẽ kích động chụp lại cắt ra, bày tỏ: "Bỗng
dưng rất hưng phấn, ánh mắt chém giết quá dữ dội! Không cần nói lời
thoại, tui cũng đã phấn kích lên rồi!", "Cám ơn, đôi CP này tui chịu!",
"A a, cao thủ ở đâu, quỳ cầu CP văn!"
Rất nhiều tay vẽ, tay bút trên mạng đều cho ra tác phẩm đồng nhân, tà mị cuồng quyến ngụy phạm
nhân x ánh mặt trời nhiệt huyết tiểu cảnh sát, càn quét khí thế hừng
hực.
Trong lúc hai bộ phim này đang cực hot, đầu tháng mười, giải Kim Giác công bố danh sách đề cử, 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》 và 《 Hắc Bạch 》
đều được đề cử vào rất nhiều giải thưởng. Đồng thời, ba người Ninh
Kiêu, Giang Khác, Chu Châu bất ngờ xuất hiện trong loạt danh sách nam
diễn viên xuất sắc nhất.
Giải Kim Giác năm nay cử hành tại nhà
thi đấu, bên ngoài trải thảm đỏ, vô số ánh đèn flash nhấp nháy, chiếu
vào các ngôi sao đi qua thảm đỏ. Ánh sáng chói lóa, rực rỡ lóng lánh,
dẫn tới người hâm mộ ở ngoài lằn ranh gào thét!
Nhằm thỏa mãn
nguyện vọng của fan, ở thảm đỏ lần này, Ninh Kiêu và Giang Khác bị Văn
Anh sắp xếp đi chung với nhau. Quả nhiên, lúc hai người ăn mặc trang
trọng, dắt tay bước ra, liền dẫn phát một làn sóng la hét, các fan hủ nữ kích động khóc ngay tại chỗ. Giang Khác luôn xuất hiện với hình tượng
phóng khoáng ngông ngênh, lần này mặc Âu phục phẳng phiu, vẫn không thể
ngăn trở hormone nam tính mãnh liệt của hắn, làm người ta tha hồ mường
tượng đường cong cơ bắp giấu sau bộ Âu phục. Ninh Kiêu không cam yếu
thế, trong phim, chiếc răng nanh chính là nét đặc trưng của hắn, mỗi khi hắn nhe răng cười, cũng là lúc phát hiện manh mối, là thời khắc nhẹ
nhõm nhất phim, trong nháy mắt có thể khiến người xem bất giác mỉm cười. Phía ngoài thảm đỏ, vô số fan hô lớn tên hắn, thấy hắn chú ý, liền kích động vô cùng.
Ngay lúc này, phía sau bọn họ truyền đến một làn
sóng âm thanh khác, cả hai quay đầu lại, thì ra là Chu Châu và người đại diện vàng Văn Anh vào sân.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy ý nghĩ tương tự trong mắt đối phương.
- - Tiền bối cái con khỉ!
Dựa theo cách nói của Văn Anh, hai người họ đều là tiền bối của Chu Châu,
đã "lão làng" trong việc đi thảm đỏ rồi. Còn Chu Châu lần đầu đi, phim《
Vũ Trụ Khởi Hành 》do hắn đóng lại không có nữ một, cho nên cô sẽ đi cùng hắn, có thể chỉ điểm hắn phần nào. Giang Khác còn đỡ, Ninh Kiêu bằng
tuổi Chu Châu, vì chuyện này suýt nữa lật bàn, nhưng vẫn khó chống lại
hiện thực tàn khốc. Nếu bàn về kinh nghiệm hành nghề, kỳ thực tuổi nghề
của hắn còn lâu hơn cả Giang Khác, muốn ầm ĩ cũng bất lực.
Chu Châu gật đầu cười với hai tiền bối, tỏ vẻ tôn kính, khiến họ suýt quay sang đánh người.
Chu Châu đi cùng Văn Anh, lời khen ngợi hiển nhiên không bằng nhóm họ.
Nhưng MC thảm đỏ là fan của Chu Châu, nể phục kỹ thuật diễn của hắn, vì
thế vô hình trung đưa ra nhiều vấn đề, khiến hắn nhận được không ít ống
kính.
MC được mời dẫn là MC gameshow nổi danh trong nước. Trong
chương trình gameshow, hắn dẫn rất dí dỏm, chủ trì lễ trao giải Kim Giác long trọng thế này lại mang một loại phong thái khác. Hắn vừa mở miệng
đã lời hay không ngớt, bầu không khí cạnh tranh căng thẳng cũng dần trở nên hoà thuận náo nhiệt.
Phần đầu thường tuyên bố những giải
thưởng nhỏ thuộc lĩnh vực kỹ thuật như thiết kế sản xuất xuất sắc nhất,
thiết kế mỹ thuật xuất sắc nhất, quay phim xuất sắc nhất. Chờ đến khi
tuyên bố giải nam diễn viên xuất sắc nhất, ống kính bèn phân thành năm
phía cho diễn viên được đề cử.
MC nói: "Danh sách đề cử dành cho
giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất gồm có, Ngũ Nhân của 《 Tuổi Thơ
Khó Quên Của Tôi 》, Chu Châu của 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》, Tư Mã Thụy của 《
Mộ Vân Xuân Thụ 》, Giang Khác của 《 Hắc Bạch 》, Ninh Kiêu của 《 Hắc Bạch 》... Không nói nhiều nữa, chúng tôi xin mời ảnh hậu Vệ Âm, người từng
giành được ba lần giải Kim Giác đến công bố nam diễn viên xuất sắc
nhất!"
Vệ Âm gật đầu với MC, mở phong thư trong tay. Nội dung
trong thư tựa hồ khiến tim cô ấy chợt đập loạn nhịp, nhưng rất nhanh,
trên mặt Vệ Âm hiện lên ý cười, thái độ thong dong, lộ rõ phong thái ảnh hậu, "Nam diễn viên xuất sắc nhất lấy được giải thưởng Kim Giác lần thứ 57 chính là..."
Tất cả mọi người hồi hộp nín thở. Năm người mỉm cười chờ đợi, phô bày dáng vẻ tốt nhất của mình trước máy quay.
"-- Giang Khác của《 Hắc Bạch 》, xin chúc mừng."
Hiện trường vang lên một tràng vỗ tay. Trước ống kính, Giang Khác tung ra một nụ cười mê người, đứng dậy ôm từng người gần đó.
Ninh Kiêu ngồi kế hắn, sự mất mác trong mắt không cách nào che giấu, nhưng
trên mặt vẫn tươi cười. Lúc ôm Giang Khác, hắn bị đối phương dùng sức vỗ vai, xem như là an ủi của những người đàn ông với nhau. Hắn ngẩn ra,
bỗng dưng có chút cảm động, chúc phúc cũng chân thành hơn.
Nhưng đúng vào lúc này, chỉ nghe Vệ Âm nói tiếp: "-- Ninh Kiêu của 《 Hắc Bạch 》, xin chúc mừng!"
Hiện trường phút chốc yên tĩnh, lập tức tiếng vỗ tay như sấm.
Tất cả mọi người nhìn về phía Ninh Kiêu, chỉ thấy hắn ngây ngẩn, sau đó
dưới ánh nhìn của mọi người, ngón tay chỉ vào chính mình, "Tôi?"
Giang Khác còn đang ôm lấy vai hắn chưa kịp buông, thấy thế lập tức cho hắn
một cái ôm thật mạnh, nụ cười chân thành, nói một tiếng: "Chúc mừng."
Ống kính trung thực quay chụp lại, trước màn ảnh, fan rít gào liên tục!
Ninh Kiêu rốt cục phản ứng lại, không kịp bận tâm Giang Khác ỷ vào chiều cao mà chiếm ưu thế hơn mình, phấn chấn nói: "Cùng vui cùng vui!"
Hiện trường cười vang, mọi người đều bị phản ứng liên tiếp của hắn chọc cười.
Trong khi bọn họ chuẩn bị lên sân khấu lãnh thưởng, trước màn ảnh, các fan
của Chu Châu đều buồn bã. Trước lễ trao giải, vì là quan hệ cạnh tranh,
fan của ba nhà Giang Khác, Ninh Kiêu, Chu Châu ra sức chặt chém nhau đến tối mày tối mặt. Tuổi nghề của Chu Châu ngắn nhất, yếu thế nhất, không
có quá nhiều thành tựu, cho nên bị hai nhà kia chèn ép vô cùng. Bọn họ
chỉ chờ hắn có thể giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất, rửa sạch nhục nhã!
Bọn họ muốn chứng minh, tác phẩm của Chu Châu không nhiều, nhưng khả năng diễn xuất của hắn là không thể chối bỏ!
Hiện tại kết quả đã có, những fan nhạy cảm đã bắt đầu đăng dòng cảm tưởng, khóc thầm.
Nhưng lúc bọn họ đang chuyên tâm gõ chữ trên di động, liền nghe thấy video
phát sóng trực tiếp trong máy tính bỗng truyền ra lời bổ sung tràn ngập ý cười của Vệ Âm.
"Lấy được giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của Kim Giác còn có Chu Châu của 《 Vũ Trụ Khởi Hành 》 --"
Fan đờ đẫn, đồng thời, mọi người tại hiện trường cũng khiếp sợ, tầm mắt đồng loạt chuyển sang Vệ Âm.
Vệ Âm cười nói, "Thứ lỗi cho tôi vì đã ngắt quãng những lúc gay cấn. Giây
phút nhìn thấy danh sách, tôi cũng khiếp sợ như vậy, không ngờ năm nay
có thể chứng kiến ba vị ảnh đế ra đời, tôi rất vinh hạnh."
Lời
của Vệ Âm dường như giải huyệt đạo cho mọi người, đi kèm với tiếng vỗ
tay đến từ Giang Khác, mọi người cũng lần lượt bừng tỉnh, gia nhập vào
làn sóng.
Thời khắc này, tất cả các cổng thông tin trên mạng đều
bị tắt nghẽn trước tin tức đó. Trên Weibo, đằng sau chủ đề # giải Kim
Giác ba lòng đỏ # xuất hiện chữ "Nổ tung", trong lịch sử không phải là
không có tình huống "hai lòng đỏ" hy hữu, từng có hai bộ phim khó chọn
một đã xuất hiện tình huống tương tự, nhưng với "ba lòng đỏ" -- tuy cũng đến từ hai bộ phim, nhưng trong đó có một bộ xuất ra hai ảnh đế!
"Sắp nghẹt thở rồi!"
"Unbelievable! Khó mà tin nổi!"
"Tui muốn khóc quá!"
Những dòng cảm nghĩ ngắn gọn càn quét khắp nơi. "Thiên ngôn vạn ngữ" chỉ
trong bốn chữ, mọi người chợt nhận ra sự thâm thúy của câu thành ngữ
này.
Ba người lãnh thưởng đứng ở trên đài, tiếng vỗ tay nhỏ dần,
hội trường khôi phục thành yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ đợi các
vị ảnh đế mới lên chức phát biểu.
Cả ba im lặng trong chốc lát,
tuy trong lòng xao động, nhưng không ai lên tiếng trước. Hai chiếc micro đứng ở trước mặt, Giang Khác làm tư thế "mời" Ninh Kiêu đang đứng giữa, Ninh Kiêu thì nhìn Chu Châu. Chu Châu thẳng thắn nhất, lúc hắn điều
chỉnh micro, mọi người còn tưởng hắn sẽ mở miệng trước, không ngờ hắn
điều chỉnh xong liền chuyển micro sang Ninh Kiêu, dụng ý rõ ràng.
Ba người không nói gì mà cử chỉ lại ăn ý, khiến mọi người cười vang.
Cuối cùng vẫn là Giang Khác mở miệng, dù sao hắn lớn tuổi nhất, không thể không làm người dẫn đầu.
"Có rất nhiều người muốn cảm tạ, cha mẹ tôi, ekip của tôi, còn có đạo diễn
phim 《 Hắc Bạch 》, và tất cả nhân viên trong đoàn phim. Tôi có được
thành tựu như ngày hôm nay, đều là nhờ mỗi người họ. Có thể nhận được
giải thưởng này, là sự khẳng định đối với tôi, tôi rất vui vẻ." Hắn hơi
dừng, khóe mắt hơi cong cong, "Nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ nó không
đến, nhưng tôi cho phép nó đến trễ."
Mọi người đáp lại bằng một tràng cười thân thiện.
"Tôi nghĩ, tôi cần cảm tạ nhất chính là người đại diện của tôi, hôm nay cô ấy cũng có mặt tại hiện trường..."
Ống kính chuyển sang Văn Anh, ghi lại hình ảnh cô đang ngồi ngay ngắn trên ghế, mỉm cười bình thản.
Hắn cảm thán, "Tôi từng do dự có nên hợp tác với cô ấy hay không, lúc đó,
tôi đang ở đỉnh cao sự nghiệp, mà cô ấy lại nói với tôi "Anh đang dậm
chân tại chỗ". Chỉ vì câu nói này, tôi đã chọn cô ấy, đương nhiên, cô ấy cũng chọn tôi. Sự thật chứng minh, lựa chọn của bọn tôi không sai."
Fan của Giang Khác ở trước màn hình khóc không thành tiếng, vị vua không
ngai của bọn họ đã chờ đợi một giải thưởng thế này lâu lắm rồi. Hắn
không phải không có tác phẩm được đề cử, nhưng lần nào cũng bị vụt mất.
Lúc này, các fan đã quên ngày xưa mình từng đả kích Văn Anh, chỉ có tự
đáy lòng cảm tạ sự xuất hiện của cô.
Nhưng bọn họ chưa khóc được
bao lâu, rất nhanh, đến lượt Ninh Kiêu phát biểu cảm tưởng, "... Tôi
muốn cảm tạ người đại diện của tôi."
Ống kính một lần nữa chuyển qua Văn Anh, cô tao nhã phất tay ra hiệu với ống kính.
"Những việc trải qua thời thơ ấu giúp tôi rất nhiều, nhưng chính thời vàng son đó lại ràng buộc tôi. Tôi từng căm ghét thân phận ngôi sao nhí, không
hi vọng mọi người nói: Hồi nhỏ cậu diễn xuất sắc đến cỡ nào. Điều đó như thể đang nói: Bây giờ cậu thật quá làm người ta thất vọng. Ngay lúc đó
cô ấy xuất hiện kéo tôi ra khỏi vũng lầy, cô ấy tán đồng quá khứ của
tôi, đồng thời, kỳ vọng tương lai của tôi." Hắn lặng lẽ liếc Giang Khác
một cái, sau đó nhìn thẳng vào máy quay, cười thật tươi lộ chiếc răng
nanh, "Tôi hi vọng biểu hiện của tôi được như cô ấy mong đợi. Tôi nghĩ
lấy được giải thưởng cao như vậy ở tuổi này rất không dễ."
Giang
Khác chỉ cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên. Kế tiếp, người cũng có độ
tuổi xấp xỉ, Chu Châu đứng trước micro. Khác với danh sách cảm tạ dài
dòng của bọn Giang Khác, hắn nói câu đầu tiên chính là: "Tôi rất cảm tạ
người đại diện của tôi..."
Ống kính chuyển qua, Văn Anh hơi hạ cằm, vô cùng tự tại nhìn ống kính khẽ mỉm cười, dường như đã thành một thói quen.