Thật sự không chịu nổi, Thẩm Ngư nghĩ tới hoàn
thành 50% nhiệm vụ, đứng lên ngó trái ngó phải, cửa ngoài bị đóng chặt,
căn bản không ra ngoài được, chỉ có thể trèo lên tường để ra ngoài, theo nhân thiết, nàng không thể sử dụng bất luận đạo cụ gì, đành phải bê ghế tới, đứng lên trên, dựa vào nó leo lên.
May mắn bốn phía cũng
không có những người khác, Thẩm Ngư vén váy, nhảy nhảy đến trên tường,
ai biết ghế dựa kia đã cũ, không chịu được sức nặng, kẽo kẹt một tiếng
gãy thành hai đoạn, Thẩm Ngư may mắn đã ghé vào trên tường, không ngã
xuống.
Sợ hãi vỗ vỗ ngực, nàng đi xuống nhìn ra xa, rũ mắt đối diện với một đôi mắt thâm thúy, hoảng sợ.
Người nọ một thân long bào, tóc buộc lỏng ở sau đầu, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, bộ dáng quen thuộc làm Mục Vũ mở to hai mắt nhìn.
Hắn…… Sao hắn lại tới đây?
Bạc Ngôn Thần cũng không nghĩ tới nàng sẽ to gan như vậy, trèo tường ra
ngoài, không hề có hình tượng vén làn váy, lộ ra quần bên trong, nhất
thời không biết nói gì.
Thẩm Ngư vội bình ổn lại tâm tình, cười
hì hì thu chân lain, giả ngu: “Ha ha ha, ta chỉ là cảm thấy nơi này ngắm phong cảnh rất tốt, ngươi có muốn lên đây không?”
Bạc Ngôn Thần
hơi kinh ngạc, nàng không hành lễ cũng thôi đi, còn vọng tưởng lừa gạt
một đế vương như hắn, đặy tay sau lưng, khóe miệng run rẩy vài cái, nói: “Xuống dưới.”
Thẩm Ngư hơi sửng sốt, hắn…… Hắn đang kêu mình đi
xuống? Chẳng lẽ là muốn giết nàng sau đó báo thù cho muội muội hắn?
Không thể nào, nàng chẳng qua chỉ buông lỏng cánh tay định đánh nàng ra
mà thôi, đã nhốt nàng vào địa phương quỷ quái này, vì sao còn chưa buông tha nàng.
“Ta còn có việc đi về trước, tạm biệt.” Thẩm Ngư lay ven tường, lùi chân lại định đi về chỗ cũ.
“Trẫm mệnh lệnh ngươi xuống dưới!” Bạc Ngôn Thần lặp lại.Thẩm Ngư vẻ mặt đưa đám, hận không thể chưa bao giờ đi lên, “Ta biết sai
rồi, không bao giờ bò tường, không bao giờ làm như vậy với muội muội của người.”
Người này lợi hại như vậy, có thể tùy tiện nhốt người khác lại, nếu đắc tội hắn, cũng không biết làm thế nào để rời đi.
Bạc Ngôn Thần nhìn nàng như nhìn thấy rắn nhỏ vẫn luôn xuất hiện trong mơ,
nhất thời hoảng thần, sửng sốt nửa ngày mới hồi phục tinh thần, hơi rũ
đầu, đầu ngón tay đè đè trên nốt ruồi, hắn lại xuất hiện ảo giác, lần
này lại coi một nữ nhân như rắn nhỏ.
Bạc Ngôn Thần hết sức tức giận, xoay người định rời đi nơi này.
Nguyên bản muốn thả nữ hài người kia mang về ra ngoài cung, nhưng cảm xúc của
hắn bắt đầu không ổn định, nếu làm người kia thừa cơ chiếm lấy thân thể, biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Thẩm Ngư không nghĩ tới hắn
đi, cho rằng hắn muốn gọi người tới bắt nàng, vội kêu: “Ai, ngươi đừng
đi a, ta xuống dưới, ta xuống dưới còn chưa được sao?” Vừa nói, nàng nắm lấy một góc tường định trượt xuống, nhưng chỗ kia quá trơn, Thẩm Ngư
chưa kịp nắm lấy, đã ngã xuống.
Đợi nửa ngày vẫn không thấy đau,
Thẩm Ngư mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt màu đỏ, ánh mắt hướng lên
trên, nhìn thấy hoa văn trên trán người nọ, hơi thở hoàn toàn khác biệt.
Người nọ vẫn có một khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng hoa văn xuất hiện trên trán kết
hợp với đôi mắt phượng, làm gương mặt kia yêu trí tà mị, đôi mắt không
hề thanh lãnh xa lạ, lộ ra lưu luyến và nhớ nhung, giấu kín trong đáy
mắt là dục vọng chiếm hữu.
Ngón tay của hắn lạnh băng, nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Thẩm Ngư, mắt đỏ híp lại che dấu cảm xúc nóng cháy.
“Rắn nhỏ ngu ngốc, rốt cuộc ta cũng đã tìm thấy nàng.”