Hoắc Dần và Thẩm Miểu trở lại gian phòng, hộ vệ Ất còn có một chút lúng túng, ánh mắt nhìn Thẩm Miểu có gì đó không đúng.
Thẩm Miểu đã nhận ra tầm mắt của đối phương, ngẩng đầu lên cười với hộ
vệ Ất, hộ vệ Ất lập tức xoay người sang chỗ khác, lôi kéo hai người còn
lại bước đi.
Hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh bày tỏ bọn họ cũng không muốn ra khỏi phòng được không? Bọn họ muốn biết A Giáp nói gì!
Hộ vệ Ất sử dụng ánh mắt trợn mắt nhìn trở về: hai người các ngươi ngu xuẩn sao? Phu nhân không phải phàm nhân á!
Sau khi ba người đi, Thẩm Miểu lấy lá thư từ trong tay áo ra giao cho Hoắc Dần.
Phong thư rất nhỏ, chỉ dài bằng ngón tay, Hoắc Dần mở ra xem, phía trên
đều là chữ cực nhỏ, nhìn qua một lần, hắn từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Miểu hỏi hắn: “Thế nào?”
“Quả nhiên là xảy ra vấn đề.” Hoắc Dần nói: “Sơn phỉ phía Nam Chu Sơn
này cũng không phải là người bình thường, quả thật là Hạ tướng quân đã
làm quan ở trong triều, mà Trần Huyện lệnh, hơn hai mươi năm trước cũng
làm Thị lang ở kinh thành.”
“Đều là từ kinh thành tới?” Thẩm Miểu cau mày.
Hoắc Dần nói: “Chuyện này quá lâu, chứng cớ vô cùng khó tìm, trừ phi có
thể bắt sống Hạ tướng quân, hoặc là tìm được chứng cứ qua lại giữa bọn
họ và tam hoàng tử.”
“Thật sự có quan hệ với tam hoàng tử?”
“Đâu chỉ có quan hệ? Đây chính là một âm mưu hơn hai mươi năm.” Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu: “Mà nàng, chính là vật hy sinh ngoài ý muốn bị cuốn vào trong trận âm mưu này.”
Thẩm Miểu lập tức ngây ngẩn cả người, nàng nhìn Hoắc Dần, không thể hiểu ý trong lời nói của hắn, mím môi hỏi: “Ngươi biết ta chết thế nào?”
“Không khó để đoán ra.”
“Cái gì gọi là không khó để đoán ra? Ta. . . . . . Ngay cả tự ta cũng
không biết tự ta chết như thế nào.” Thẩm Miểu từ từ cúi đầu: “Trước kia
ta còn tưởng rằng ta là Hà Bá trời sanh, sau đó mới biết thì ra ta cũng
từng làm người phàm, những ký ức kia ta không nhớ được, mới vừa nhớ lại
một chút đã quên ngay, nếu như ngay từ đâu đã không biết thì tốt, nếu
biết rồi, tất nhiên ta muốn biết rốt cuộc tại sao ta chết.”
Hoắc Dần giơ tay lên khẽ nhéo mặt của nàng, mắt nhìn Thẩm Miểu, nghiêm
túc nói: “Chết thế nào thì có sao đâu? Dù như thế nào, bây giờ nàng tốt
là được rồi.”
Thẩm Miểu sửng sốt: “Ngươi mới vừa nói ngươi đoán được. . . . . . Vậy, ngươi có thể nói với ta không?”
Hoắc Dần tiến lại gần nàng chút, nói: “Trong thư gửi đến mấy tin tức,
rốt cuộc liên kết những đoạn suy đoán ngắn trong đầu ta, chuyện này vẫn
phải nói đến thế lực trong triều hơn hai mươi năm trước. Mẹ đẻ của tam
hoàng tử là Quý phi, cha của Quý phi là đại thần trong triều, chỉ tiếc
trong bảy năm Quý phi không sinh được, mắt thấy địa vị ở trong cung sẽ
khó giữ được, kết quả Quý phi lại mang thai.”
“Lúc ấy thuộc hạ của cha Quý phi là Trần Huyện lệnh và Hạ tướng quân mà
nàng đã nói, nhưng sau khi Quý phi sinh tam hoàng tử, hai người này bởi
vì xảy ra chút sai lầm nhỏ, bị giáng chức đến Ngô Châu, một thì hoàn
toàn biến mất khỏi thế gian, một thì một chút tin tức cũng không có.”
Hoắc Dần nhìn Thẩm Miểu: “Lần trước nàng nói lúc nàng nhìn thấy ông chủ
Quý thì trong đầu sẽ nghe được tiếng đứa bé khóc, bây giờ ta nói cho
nàng biết, đứa bé trai kia chính là tam hoàng tử đương triều .”
“Cái gì?” Thẩm Miểu trợn tròn hai mắt: “Tam hoàng tử không phải con ruột của hoàng thượng?”
“Mà nay, tam hoàng tử chẳng những không có nửa phần huyết mạch hoàng
tộc, thậm chí còn là đứa bé con nhà nghèo bị vứt bỏ của Ngô Châu.” Hoắc
Dần nói: “Năm đó ông chủ Quý làm tay sai bên cạnh Huyện lệnh, đã mấy lần làm buôn bán trẻ con, có nhà phú quý muốn có con nhưng mãi vẫn không
có, liền dứt khoát mua một đứa ở bên ngoài, ông chủ Quý chính là người
trung gian.”
“Khó trách lúc ấy ta thấy ông ta, trong ngực ông ta ôm một đứa bé, nói
tiền trao cháo múc với một người khác, thì ra là muốn bán đứa bé vào
trong kinh?” Thẩm Miểu khẽ cau mày: “Không ngờ chạy đến Ngô Châu mua.”
“Ngô Châu và kinh thành cách xa nhau ngàn dặm, trái lại che giấu tai mắt tốt hơn.” Hoắc Dần nói: “Chỉ là bọn hắn sẽ ngấm ngầm mưu tính, sợ
chuyện bại lộ, thu mua ông chủ Quý, để ông ta thành kẻ giàu có ở địa
phương, mà Hạ tướng quân, lợi dụng danh tiếng sơn phỉ che giấu tai mắt, ở nơi này xây dựng cơ sở tạm thời, nuôi mấy ngàn tinh binh để tam hoàng
tử sử dụng.”
Thẩm Miểu nghĩ kỹ lại, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nếu như người trong
triều tính toán làm thật như thế, lần này Hoắc Dần trở lại Ngô Châu cũng là lựa chọn chính xác, ở nơi mà mọi người đều lập âm mưu, làm không tốt thì tại sao mình chết cũng không biết được.
“Ta đoán, hẳn là lúc đó nàng bắt gặp ông chủ Quý và Hạ tướng quân mua
bán đứa bé, lại bị bọn họ phát hiện, mới bị giết người diệt khẩu.” Hoắc
Dần nói xong, nhìn Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu dừng lại một chút, bây giờ nàng nhớ lại chút trí nhớ kia,
nhưng nguyên nhân nàng chết, sợ rằng thật sự như Hoắc Dần nói.
“Bây giờ biết vì sao mình chết rồi, thế nào? Nhớ ra gì không?” Hoắc Dần hỏi nàng.
Thẩm Miểu lắc đầu: “Nguyên tưởng rằng có lẽ sẽ có chút khiếp sợ, nhưng
mà ta lại làm Hà Bá quá lâu, còn lâu hơn làm người, cho nên. . . . . .
Không có cảm giác gì.”
Hoắc Dần cười khe khẽ: “Như vậy cũng tốt vô cùng, nàng không quá để ý
đến, trái lại thoải mái hơn, coi như lão Thổ Địa cũng làm chuyện tốt, ít nhất dạy nàng vô cùng đáng yêu.”
Thẩm Miểu mím môi liếc nhìn Hoắc Dần, Hoắc Dần nhìn miệng của nàng, mở