Lúc buổi chiều, mặt trời còn chưa lặn, Hoắc Dần tựa vào ghế dựa gác chân lên cao bên cửa sổ, trên tay lật sách xem, mắt nửa mở nửa nhắm, giống
như không có tinh thần gì.
Khi hộ vệ Giáp đi tới Hoắc Dần cũng
không phát hiện ra, đợi đến khi bóng người đã đứng ở bên người hắn, hắn
mới hồi hồn, ngáp một cái hỏi: "Thế nào rồi?"
Hộ vệ Giáp chắp tay bẩm báo: "Hai chuyện, thứ nhất, chuyện đại nhân phân phó thuộc hạ đi
điều tra nguồn gốc của Quý gia thuộc hạ đã tra được, theo nhận biết của
mọi người, trước khi Trần Huyện lệnh nhậm chức, ông chủ Quý là nha dịch, thuộc hạ của Huyện lệnh cũ, là một người sống tạm bợ, cũng không thật
sự biết làm gì, cũng không biết vì sao đột nhiên trở nên giàu có, làm
buôn bán nữa."d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
"Không có chuyện bạc rơi từ trên trời xuống." Hoắc Dần khép sách lại: "Có biết là phát tài vào lúc nào không?"
"Khoảng hơn hai mươi năm trước, cũng cùng năm đó, Huyện lệnh cũ từ quan, Trần
Huyện lệnh mới đến nhậm chức." Hộ vệ Giáp nói xong, thấy Hoắc Dần gật
đầu, thì tiếp tục nói: "Còn chuyện thứ hai là người điều tra tin tức này đang lên đường trở về dường như nhìn thấy Lý Thủ Tài."
"Mấy ngày nay gã rất an tĩnh, gã làm gì?"
"Lý Thủ Tài lên Chu Sơn." Hộ vệ Giáp nói: "Có thể không phải đi hướng Lộc
Phong Trại, thế nhưng phương hướng kia chính là con đường Lộc Phong Trại tạo ra để di chuyển."
Hoắc Dần thở ra một hơi, trên mặt nở nụ
cười, vỗ vỗ quyển sách ở trên tay nói: "Tốt, tiếp tục điều tra họ Quý,
bên Lý Thủ Tài, chúng ta nên có chút động tác."
Sau khi Hoắc Dần
phân phó công việc cho hộ vệ Giáp thì vẫy tay để hắn nhanh đi sắp xếp,
hộ vệ Giáp vừa ra cửa lại gặp phải hộ vệ Đinh.
Hộ vệ Đinh có chút khó xử, xoa xoa đôi bàn tay, lúc này mới đi vào bên trong, nhìn bóng
lưng Hoắc Dần nói: "Đại nhân, phu nhân nói nàng phải về nhà mẹ một
chuyến."
Hoắc Dần mới vừa nâng ly trà lên uống một ngụm, còn chưa nuốt xuống đã phun ra ngoài, liếm môi một cái, hắn một trăm phần trăm
xác định tuyệt đối Thẩm Miểu không nói như vậy.
Hộ vệ Đinh nhăn
nhăn nhó nhó, tiếp tục nói: "Phu nhân nói, dù sao mấy ngày nay không có
chuyện của nàng, nếu đại nhân có chuyện cứ đến chỗ cũ tìm nàng."
Hoắc Dần thở dài, chỉ sợ là nàng nhớ đám tôm cua trong sông rồi, chỉ là, mấy ngày nay quả thật không có chuyện của nàng, công việc hắn sắp xếp còn
phải chờ mấy ngày nữa mới có thể tiến hành, thôi cứ để nàng ung dung tự
tại chút.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.
Tri phủ điều tra Từ huyện lệnh,
rất nhanh binh lực triều đình phái tới cũng sắp đến Ngô Châu rồi, nghe
nói chỉ mấy ngày nữa là vào cảnh nội Ngô Châu.
Vào sáng sớm, Tri
phủ phái người đến trong phủ Trần Huyện lệnh phân phó công việc, khi
Trần Huyện lệnh nhận được nhiệm vụ, đầu óc đều mơ hồ.
Tri phủ
nói, triều đình phái hơn hai ngàn người, sau khi vào Ngô Châu còn có
binh lực của Ngô Châu, binh lính của Ngô Châu vốn có chỗ ở, nhưng mà hai ngàn người triều đình phái tới trừ phiến loạn không có chỗ ở, chuyện
chỗ ở, còn cần phải nhờ Trần Huyện lệnh sắp xếp.
Lúc ấy Trần Huyện lệnh có chút cà lăm: "Chuyện này...... Hạ quan phải sắp xếp thế nào đây?"
Trước đây cũng chưa từng tới nhiều người trừ phiến loạn như vậy!
Người tới truyền lời nói: "Sắp xếp như thế nào là chuyện của Trần đại nhân,
thành này gần Chu Sơn, nếu muốn trừ phiến loạn, xuất phát từ thành này
là ổn thỏa nhất, Tri phủ đại nhân cũng biết đã làm khó Trần Huyện lệnh,
bạc triều đình phát xuống cho chuyện trừ phiến loạn thì hai ngày sau sẽ
đưa đến trong phủ, chi tiêu cho việc ăn, ở, đi lại của binh lính."
Trần Huyện lệnh chậc chậc miệng: "Thật sự có chút chuyện không phải có tiền là có thể giải quyết được."
"Trần đại nhân, đây chính là cơ hội lập công đấy, nếu như kế hoạch trừ phiến
loạn toàn thắng, khi Tri phủ đại nhân báo lên cho triều đình, trong sổ
công lao cũng có tên của Trần đại nhân." Người truyền lời nói xong, chắp tay nói: "Cáo từ!"
Do đó lập tức xoay người đi, Trần Huyện lệnh
theo ở phía sau, một đường nói đến khi người nọ xuất phủ nhưng cũng
không thay đổi được gì, Trần Huyện lệnh đấm đấm tay, trong lòng suy nghĩ nên hẹn ông chủ Quý và ông chủ Cổ tới cùng nhau thương lượng.
Ông chủ Quý vừa nghe được chuyện, lúc ấy đã vỗ bàn chậc chậc không ngừng
lắc đầu nói: "Vậy là ta biết được kẻ họ Thẩm kia mua tòa nhà trống là để làm gì rồi!"
Ông chủ Cổ hỏi: "Không lẽ hắn biết trước?"
"Chỉ sợ là hắn có chút cách thức biết được lần này có binh lực được phái tới trừ phiến loạn, đoán được bước này." Ông chủ Quý thở dài: "Ông chủ Cố,
mấy tòa nhà trống trong tay ông cũng bán rẻ cho người kia rồi, chuyện
trừ phiến loạn cũng không phải là chuyện trong một ngày, cũng không biết phải ném xuống bao nhiêu bạc nữa."
Ông chủ Cổ nói: "Vậy hãy để cho phía trên phát xuống nhiều bạc chút!"
"Tri phủ mới nhậm chức là thiếu gia Hoắc gia, Hoắc gia rất khó đối phó, sợ
rằng lúc này trừ phiến loạn, chẳng những không vớt được gì, ngược lại ta phải bỏ tiền vào." Trần Huyện lệnh lắc đầu, mang ý thăm dò, nhìn về
phía Ông chủ Cổ nói: "Trước đó ông đã gửi thiếp mời cho họ Thẩm kia, lần này gửi thêm lần nữa, cứ nói ta cũng sẽ đến, xem hắn có cho ta mặt mũi
hay không."
Ông chủ Cổ nhận được nhiệm vụ, trở về chuyện đầu tiên làm là viết thư cho Hoắc Dần, sau khi viết xong thì sai gia đinh trong
phủ mang tới khách điếm Đỉnh Phong.
Hoắc Dần cũng không ở khách
điếm Đỉnh Phong, Thẩm Miểu trở về trong sông cũng đã được ba ngày rồi,
công việc trừ phiến loạn cũng được sắp xếp không tồi, hôm nay Lý Thủ Tài còn đặc biệt vào khách điếm bái phỏng, nói buổi chiều muốn mời hắn ăn
cơm, cho nên Hoắc Dần mới cưỡi ngựa một mình tới đến bờ sông nhỏ ngoại
thành, chuẩn bị gọi Thẩm Miểu trở về.
Còn chưa đi đến bờ sông, từ xa Hoắc Dần đã nhìn thấy Thẩm Miểu đứng ở trên bờ sông, đứng đối diện
với một đứa bé, bé trai chừng khoảng năm tuổi, đang khóc.
Hoắc Dần xuống ngựa, không đi qua, cứ nhìn như vậy.
Thẩm Miểu mặc một bộ màu xanh nhạt, khác với bộ y phục khi hóa trang thành
Thẩm phu nhân, khi bỏ đi những thứ đồ sang trọng kia thì trở thành một
thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, trên đầu nàng còn cài trâm cài tóc Hoắc Dần cho nàng, có lẽ quên lấy xuống, hoặc có lẽ là cảm thấy rất đẹp nên
không lấy xuống, tóm lại Hoắc Dần nhìn thấy thì rất vui.
Thẩm
Miểu vừa lau mặt vừa dỗ cậu bé: "Khóc cái gì? Đừng khóc, khóc lem hết
gương mặt nhỏ rồi này, chỗ tỷ tỷ có kẹo, kẹo đậu phộng, kẹo hoa quế..
kẹo gì cũng có cả, em muốn ăn cái nào?"
Đứa bé kia nghe lời này, ngừng khóc, đưa tay về phía Thẩm Miểu rồi nói: "Đều muốn cả."
Mấy ngón tay để ở phía sau của Thẩm Miểu giật giật mấy cái, biến ra mấy
miếng kẹo đậu phộng, bao gồm cả giấy gói, mấy miếng kẹo chồng lên nhau,
mang theo mùi thơm ngọt ngào.
Nàng đưa kẹo tới trước mặt đứa bé, hỏi: "Vậy em phải nói cho tỷ tỷ biết nhà em ở đâu? Tỷ tỷ đưa em về nhà."
Cậu bé vừa ăn kẹo vừa nói: "Em không biết nhà em ở đâu cả."
Thẩm Miểu mím môi: "Vậy em có nhớ tên của cha mẹ là gì không? Tỷ tỷ cũng có thể giúp em tìm."
Cậu bé lại khóc lên: "Mẫu thân...... Mẫu thân dẫn em ra ngoài chơi, có một
thúc thúc lôi kéo em đi, sau đó em không thấy mẫu thân nữa......"
Thẩm Miểu nghe lời này, trong đầu ong ong cả lên, nàng lắc đầu, lau mặt cho
đứa bé, lúc này mới nhìn về phía y phục của cậu bé, rách nát cả, hình
như đã mấy ngày chưa giặt rồi, tóc cũng rối cả lên, ngược lại không
giống như là đi lạc ở trong thành.
Lúc mới nhìn thấy cậu bé quả
thật nàng nhìn thấy một người nam nhân, nam nhân kia dường như để cậu bé ở đây sau đó đi làm chuyện khác, rồi sau đó cậu bé vẫn khóc, lúc này
Thẩm Miểu mới đi ra dỗ.
Nàng phủi bụi bặm trên người cậu bé: "Vị thúc thúc bảo em đứng ở bờ sông lúc nãy ấy, trước kia em đã từng gặp chưa?"
Cậu bé lắc đầu.
Thẩm Miểu lại hỏi: "Thúc thúc đó có tốt với em không? Có nói muốn dẫn em đi đâu không?"
Cậu bé tiếp tục lắc đầu.
Thẩm Miểu chậc một tiếng, một giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa nàng giật
mình, quay đầu lại nhìn lại, Hoắc Dần dắt một con ngựa đứng ở sau lưng
nàng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Là bị lừa tới."
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, hỏi: "Sao ngươi đột nhiên ở chỗ này?"
Hoắc Dần cười nói: "Phu nhân về nhà mẹ đẻ mấy ngày nay không về, trong lòng vi phu nhớ nhung nên tự mình đến đón về."
Thẩm Miểu: "......"
Cậu bé trợn tròn hai mắt nhìn hai người này, kẹo trên tay dính đầy nước
miếng, Hoắc Dần liếc mắt một cái cau mày: "Thật bẩn, ném vào trong sông
tắm sạch sẽ cho nó."
Thẩm Miểu: "Ta ném ngươi vào trong sông rồi tắm sạch sẽ cho ngươi nhé!"
Hoắc Dần hừ một tiếng: "Ơ? Nhìn thấy đứa nhỏ đáng yêu nàng muốn ôm về nhà nuôi phải không?"
Thẩm Miểu liếc hắn một cái: "Nói nhăng nói cụi gì đó? Rất có thể là có người lừa bán cậu bé, ta phải đưa cậu bé trở về, cha mẹ mất đứa bé sẽ rất lo
lắng."
Hoắc Dần liếc mắt nhìn rừng cây cách đó không xa, thả dây
cương ngựa ra, nói với Thẩm Miểu: "Nàng mang đứa bé rời đi trước, có
người tới."
Thẩm Miểu tranh thủ ôm đứa bé lên, liếc mắt nhìn con
ngựa cao hơn cả mình, đột nhiên có chút khó xử: "Ta không biết cưỡi
ngựa, ngươi mang đứa bé rời đi, ta trở về trong sông."
Hoắc Dần vừa muốn ôm lấy đứa bé, đứa bé kia đã bật khóc, có vẻ là sợ tất cả nam nhân xa lạ rồi.
Hoắc Dần cau mày, đặt đứa bé lên trên con ngựa trước, sau đó đỡ hông của
Thẩm Miểu, trực tiếp ôm nàng lên ngựa, đưa tay vuốt sống mũi sờ ngựa, rỉ tai mấy câu, sau đó nói: "Người đang đến đây, nàng không thể trở về
trong sông, nếu bị phát hiện thân phận sẽ không tốt, nàng mau trở lại
trong thành, ta ứng phó trước."
Thẩm Miểu gật đầu: "Vậy chính ngươi cẩn thận......"
Còn chưa nói xong, Hoắc Dần đã vỗ một cái lên mông ngựa, tuấn mã chạy cũng
không quá nhanh, chui vào đường nhỏ trong rừng rậm, rồi một đường chạy
vế trong thành.
Đại hán mới đi ra từ trong rừng rậm liếc mắt nhìn Hoắc Dần, vừa nhìn về phía người trên lưng ngựa, vén tay áo lên lập tức nói: "Dám phá hỏng chuyện buôn bán của ông đây! Mày tự đi tìm chết
rồi!"
Hoắc Dần liếc mắt nhìn đại hán kia, trên người có vết sẹo
do đao gây ra, vừa nhìn là không dễ chọc, lúc nhỏ hắn thường bắt nạt
người khác, nhưng hơn phân nửa đều bởi vì sau lưng có gia đinh che chở,
từ lúc học tiểu học đến khi thi hắn cũng đều là quan văn, nói thật, đối
mặt với lưu manh có vũ khí, hắn đánh không lại.
Thấy Thẩm Miểu đã đi đến không còn thấy bóng người nữa, lúc này Hoắc Dần mới co cẳng
chạy, vừa chạy vừa ném đá về phía sau lưng, chật vật như thế nhưng thật
may là không bị nhìn thấy!
Nam nhân kia vác đại đao, trong miệng
mắng chửi, cũng chỉ là khi vào rừng cây thì tiện lợi hơn, đứa bé nuôi
vài ngày ở bên ngoài đã không còn, nhất định phải bắt được người mài mài đao!
Hoắc Dần thuận đường chạy ra khỏi chỗ này, người kia vẫn đi theo phía sau.
Dù sao Hoắc Dần là một thiếu gia, ăn sung mặc sướng, ra cửa cưỡi ngựa ngồi kiệu, mới vừa chạy ra khỏi cánh rừng nhỏ thì đã chạy hết nổi rồi, người sau lưng kia nhìn thế nào cũng giống nhân vật qua lại trên giang hồ,
cho nên đuổi theo rất nhanh.
Hoắc Dần lập tức quơ quơ tay với hắn ta: "Đừng đuổi nữa! Nếu là tiền thì ta mua đứa bé kia!"
Quả nhiên nam nhân kia không đuổi theo nữa, hai tay chống nạnh, cầm đại
đao: "Lão tử đã đuổi theo ngươi, ngươi hoàn toàn không có lựa chọn nào
khác!"
Hoắc Dần tháo hà bao từ bên hông xuống, ném tới trước mặt
nam nhân kia nói: "Bên trong có mười hai lượng bạc vụn và ngân phiếu hai trăm lượng, đủ mua mười đứa bé rồi, ngươi lừa tới không phải là để bán
sao, đừng gây sự với ta nữa, tránh khỏi đưa đến quan phủ."
Nam
nhân mở hà bao ra liếc mắt nhìn, quả nhiên theo như lời hắn nói, lúc này mới bỏ đại đao vào trong vỏ đao rồi chỉ vào Hoắc Dần nói: "Coi như
ngươi thức thời."
Rồi xoay người rời đi.
Mua bán đều không muốn sinh nhiều thị phi, giết người kiện cáo lại càng phiền toái, hơn
nữa nữ tử mang đứa bé kia cũng thấy bộ dạng của hắn ta, đứa bé cũng sống với hắn ta mấy ngày, muốn vẽ chân dung cũng không
khó.
Hoắc Dần thấy đối phương đi, mới đưa
hai tay vịn đầu gối thở phào nhẹ nhõm, đã thời gian dài không chạy rồi
lần này thật sự đã liều mạng rồi.
Hắn nhìn hà bao bị kéo hỏng, có chút đau lòng chậc chậc miệng, hà bao này thêu bằng chỉ vàng, kỹ thuật
tốt nhất, vải lụa thượng đẳng, hoa cũng là dùng tơ vàng để thêu, mua về
hơn bốn trăm hai, đáng tiền hơn cả đồ bên trong, cứ như vậy mà bị hỏng
mất.
"Đoạt tiền của tiểu gia, sẽ làm ngươi không sống nổi ở Ngô
Châu!" Hai tay Hoắc Dần chống nạnh, mím môi, chuẩn bị đi trở về phủ bắt
bọn buôn người!