Hoắc Dần đưa mắt nhìn hai người rời đi, lúc này mới đi về phía Thẩm
Miểu, tự nhiên vươn tay khoác lên trên vai của nàng, tròng mắt nhìn chỗ
bày sạp xung quanh.
Thẩm Miểu nhìn tay của hắn, đưa tay đẩy ra,
Hoắc Dần đứng thẳng người bày ra vẻ mặt không hiểu: "Chạm vào cũng không thể được ư?"
Thẩm Miểu vỗ vỗ bả vai, ánh mắt rơi vào nơi khác: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cứ đứng sát ta
như vậy, ngày sau sao lấy vợ sinh con được?"
Ánh mắt Hoắc Dần
trầm xuống, nhưng ý cười trên khóe môi vẫn không biến mất, nhìn vẻ mặt
của Thẩm Miểu cũng biết trong lòng nàng đang có ý đồ gì, bèn nói: "Cưới
nàng không phải là được sao?"
Thẩm Miểu chậc một tiếng: "Câu nói
đùa này tốt nhất sau này đừng nói nữa, dù thế nào ta cũng là Hà Bá, vốn
không nên tiếp xúc qua lại với người phàm các ngươi, hơn nữa chúng ta
không phải là hai người tốt đẹp sao?"
Hoắc Dần bước tới gần nàng
một bước, hơi cúi đầu xuống, trong đôi mắt phản chiếu mặt của Thẩm Miểu, chỉ là Thẩm Miểu không dám nhìn kỹ nụ cười của hắn, giọng cũng giảm
thấp xuống không ít: "Tiểu Hà Thần, nàng thật sự cho rằng câu nói hai
người tốt đẹp kia là có ý gì?"
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, ánh
mắt rơi vào Hoa Đăng sau lưng Hoắc Dần, vội vàng đổi đề tài: "Ngươi
ngươi ngươi...... Ngươi xem, có Hoa Đăng kìa!"
Hoắc Dần dừng lại, nở nụ cười: "Được, mua hai chiếc, chúng ta đi tới sông thả Hoa Đăng."
Thẩm Miểu: "......"
Hộ vệ Đinh đã mua Hoa Đăng tới đây, vật này ở miếu Nguyệt Lão cũng có,
thật ra thì buôn bán cũng không tốt, đèn cầy trong Hoa Đăng đã đổi mấy
lần rồi.
Thẩm Miểu liếc mắt nhìn đèn hình hoa sen bị nhét vào
trong tay mình, phía trên có để lại một chỗ trống để người ta có thể
viết chữ lên đó, Hoắc Dần đưa cho Thẩm Miểu một cây bút, Thẩm Miểu có
chút khó xử nói: "Ta...... Không biết viết chữ."
Hoắc Dần cười: "Nàng đọc được chữ sao lại không biết viết?"
Thẩm Miểu nghiêng người đưa lưng về phía hắn, nhìn lên trời: "Không biết viết chính là không biết viết!"
Thẩm Miểu cũng không biết tại sao mình lại đọc được, nhưng nàng từng cầm
nhánh cây viết trên mặt đất, chữ viết xiêu vẹo sức sẹo đến ngay cả bản
thân cũng không biết. Hoắc Dần lấy Hoa Đăng trong tay nàng, viết chữ cho nàng: "Nàng muốn viết gì, ta giúp nàng."
Thẩm Miểu há mồm vốn có lời muốn nói, nhưng lại dừng lại, lấy lại Hoa Đăng từ trong tay Hoắc
Dần, bước mấy bước đi tới bờ sông, tùy tiện để lại vào trong sông, nàng
nói thầm thì với sông: "Ta chính là Thần Tiên, mắc gì phải viết những
thứ đồ này cho ta tự xem chứ."
Dù sao ban đầu nàng cũng thu được
không ít Hoa Đăng ở trên mặt sông, tình yêu gì đó nàng không có hứng
thú, những nguyện vọng kia nàng cũng không có cách nào thực hiện được,
mình hóa trang thành người thì thôi, nếu như còn viết cầu nguyện cho
mình nữa thì không khỏi quá ngu ngốc rồi.
Hoắc Dần thấy nàng như
vậy, vì vậy viết mấy chữ, chuẩn bị thả vào trong sông, Thẩm Miểu nghiêng đầu qua xem, Hoắc Dần đưa tay ngăn lại: "Cũng không phải là viết cho
nàng xem."
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt: "Vậy viết cho ai xem? Tất cả đèn trên sông này ta muốn xem thì cứ xem."
Hoắc Dần đặt Hoa Đăng ở trên mặt nước, đưa tay vẫy vẫy nước, để đèn trôi đi
xa, rồi mới nói với Thẩm Miểu: "Nàng muốn xem ta viết gì, có bản lãnh
thì cứ tìm đèn Hoa Đăng của ta trong đống đèn của mọi người."
Thẩm Miểu khoang tay bày ra bộ dạng không thèm quan tâm, Hoắc Dần kéo tay áo của nàng nói: "Được rồi, phu nhân, chúng ta trở về thôi."
Thẩm
Miểu bị Hoắc Dần kéo tay áo đi trở về, sau lưng trên tay bốn hộ vệ lại
mua không ít thức ăn, lúc nhìn thấy Thẩm Miểu còn cười hì hì đưa cho
nàng, Hoắc Dần thì ở bên cạnh lắc đầu nói một mình mình làm quan cũng
sắp không nuôi nổi những người làm này rồi.
Thẩm Miểu ăn đồ ăn
vặt hộ vệ Giáp mua, lại nhận lấy chong chóng hộ vệ Ất mua, thấy Hoắc Dần trừng bốn người kia, vì vậy hai tay dang ra ngăn ở trước người bốn hộ
vệ Giáp Ất Bính Đinh nói: "Hoắc gia ngươi giàu có nhiều tiền tài, mua
chút đồ thì có làm sao."
Hoắc Dần chỉ vào bốn hộ vệ Giáp Ất Bính
Đinh nói: "Lần này là phu nhân nói chuyện cho các ngươi, lần tới không
có vận may như vậy nữa đâu!"
Hộ vệ Giáp gật đầu: "Phu nhân thật tốt."
Hộ vệ Ất phụ họa: "Trước kia mua chút đồ đều bị đại nhân quở trách cả nửa ngày."
Hộ vệ Bính thở dài: "Thật muốn phu nhân vẫn là phu nhân của chúng ta."
Hộ vệ Đinh thì con ngươi sáng rực lên, tiến tới trước mặt ba người, khẽ
nheo mắt lại nói: "Không bằng...... Chúng ta lại làm chút gì đó
nhé?"
Thẩm Miểu trở lại khách điếm không bao lâu, mới vừa rửa mặt thay y phục khác, đã nghe cửa phòng có người gõ.
Nàng mở cửa nhìn ra ngoài, là hộ vệ Đinh, đối phương cau mày có chút nghiêm
túc nói: "Phu nhân, đại nhân hẹn ngài đi ngoại thành một chuyến, hình
như có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Thẩm Miểu nhìn căn
phòng bêncạnh, đưa tay chỉ, trong ánh mắt mang theo vài phần không hiểu: "Chúng ta ở gần như vậy...... Có cần thiết phải đi ngoại thành không?"
Hộ vệ Đinh dừng lại một chút, mặt không đổi sắc nói: "Điều này thuộc hạ không rõ lắm."
Thẩm Miểu mở trừng hai mắt, gật đầu hít sâu một hơi: "Được rồi."
Hộ vệ Đinh dẫn Thẩm Miểu đi tới trước khách điếm, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, hộ vệ Bính làm phu xe, nhìn thấy Thẩm Miểu đến đây thì trên mặt nở nụ cười, nụ cười này làm Thẩm Miểu cảm thấy là lạ.
Sau khi Thẩm
Miểu ngồi lên xe ngựa, hộ vệ Đinh cùng với hộ vệ Bính nhìn nhau cười một tiếng, hộ vệ Bính cho xe ngựa chạy hướng ngoại thành, hộ vệ Đinh là sửa sang y phục, đứng thẳng ở trên lầu. Hoắc Dần đang chuẩn bị nằm xuống,
hộ vệ Đinh ngoài cửa đã mở miệng: "Đại nhân."
Hoắc Dần ừ một tiếng, hộ vệ Đinh nói: "Phu nhân mời ngài đi ngoại thành."
Hoắc Dần đã nhắm mắt rồi, nghe lời này thì từ từ mở ra, dường như cảm giác
mình nghe lầm, đưa tay móc móc lỗ tai sau lại hỏi: "Ai?"
"Phu nhân."
"Mời ta đi chỗ nào?"
"Ngoại thành."
Hoắc Dần ngồi dậy, nhìn phòng bên cạnh chỉ cách một bức tường, nghĩ thầm Thẩm Miểu định làm gì?
Hộ vệ Đinh ở ngoài cửa phòng đi vòng vài vòng lớn, Hoắc Dần mới mặc y phục xong, khoác áo choàng ánh mắt quét một vòng ở bên ngoài, hỏi: "A Giáp, A Ất, A Bính đâu?"
Hộ vệ Đinh nghiêm túc nói: "Ba người đó chưa ăn no, đi ra ngoài mua đồ ăn, chỉ có thuộc hạ ở nơi này."
Hoắc Dần hoài nghi nhíu lông mày, rồi sau đó đi tới phòng của Thẩm Miểu bên
cạnh đẩy cửa vào xem, thấy người không ở đây, lúc này mới đi xuống lầu,
vừa đi vừa hỏi hộ vệ Đinh: "Nàng còn nói lại gì nữa không?"
Hộ vệ Đinh làm bộ như cẩn thận suy nghĩ, ấn đường Hoắc Dần hơi nhíu lại, khẽ
nhếch miệng, quả thật không đành lòng chọc phá lời nói dối ngu xuẩn của
thuộc hạ mình, thấy đối phương lắc đầu, lúc này mới nhếch miệng, gật
đầu, chẳng thèm lên tiếng.
Hộ vệ Đinh chuẩn bị ngựa cho Hoắc Dần, ngoại thành cũng không xa, ra khỏi cửa thành có một con sông, thông với sông trong thành, Hoa Đăng trong dòng sông nhỏ trước cửa miếu Nguyệt
Lão cũng sẽ chảy xuôi đến chỗ này.
Khi xe ngựa dừng ở bờ sông
nhỏ, Thẩm Miểu vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài, mới vừa vén màn xe lên, thì thấy một bóng màu đen chạy mất, Thẩm Miểu liếc mắt nhìn chỗ ngồi
mới vừa còn ấm, trong nháy mắt hộ vệ Bính đã biến mất.
Nàng đi
ra khỏi xe ngựa, ngẩng đầu nhìn lên trời, bầu trời giăng đầy sao, trăng
sáng hơi tròn, chiếu xuống làm chỗ này hơn sáng lên.
Trong thành
những người khác cũng đã đi ngủ rồi, cho nên không có ngọn đèn dầu nào,
dài cỏ xanh bên cạnh dòng sông nhỏ có mấy Hoa Đăng theo dòng nước trôi
tới đây, chỗ này có một đầm nhỏ, phần lớn Hoa Đăng tích tụ lại ở trong
đầm, có một ít theo dòng nước chảy rời khỏi chỗ này.
Thẩm Miểu đi tới bờ sông, đưa tay cầm một Hoa Đăng, nhìn kỹ thì phía trên chữ viết,
chữ viết tinh tế, hi vọng cùng vối Triệu công tử vĩnh kết đồng tâm, bạc
đầu không rời.
Thẩm Miểu sửng sốt, đột nhiên nhớ tới có lẽ nàng có thể mò được Hoa Đăng của Hoắc Dần, vì vậy nhấc váy nhích gần tới phía trước.
Cùng với Hoắc Dần chạy tới, hộ vệ Đinh đang nhìn thấy Thẩm Miểu ở trên bờ
sông dường như đang đi vào trong sông mà không phát hiện, vì vậy lập tức phi thân qua ngăn cản: "Phu nhân! Cẩn thận có sông!"
Đột nhiên
có giọng nói vang lên dọa Thẩm Miểu giật mình, nàng vội vỗ lên tim, xoay người nhìn thấy Hoắc Dần và hộ vệ Đinh, sau khi hộ vệ Đinh đỡ Thẩm Miểu xong, rồi mới nói với Hoắc Dần: "Vậy thuộc hạ cáo lui trước."
Thẩm Miểu phủi phủi làn váy, thấy Hoắc Dần vẫn còn đang ngồi ở trên ngựa, ngẩng đầu lên hỏi: "Ngươi gọi ta tới chỗ này làm gì?"
Hoắc Dần khoanh tay lại, nở nụ cười.
Đã sớm đoán được sẽ là thế này, thuộc hạ đi theo mình thời gian dài, làm
sao hắn có thể nhìn không thấu chứ, chỉ là không ngờ ý tưởng mấy người
này quá mức ngây thơ, hắn lắc đầu, từ từ hất cằm lên nói: "Dẫn nàng tới
ngắm trăng."
Đầu tiên là Thẩm Miểu nhíu mày, sau đó vẫn nhíu mày, cuối cùng méo miệng nói: "Đầu óc ngươi bị hỏng à? Hơn nửa đêm hẹn ta
tới ngoại thành ngắm trăng?!"
Hoắc Dần không trả lời nàng, chỉ than: "Hôm nay trăng thật tròn."
"Cũng không tròn." Vẻ mặt Thẩm Miểu không chút thay đổi.
Ba người mặc áo đen núp ở trong bụi cỏ nhìn về phía bờ sông, hộ vệ Đinh
vừa tới, khăn che trên mặt còn chưa đeo lên, hộ vệ Giáp đỡ trường kiếm
bên hông, hỏi: "Đại nhân và phu nhân không nghi ngờ chứ?"
Hộ vệ Đinh vỗ vỗ ngực: "Thông minh như ta, sao có thể bị nghi ngờ chứ?"
Hộ vệ Giáp gật đầu: "Ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau xông ra!"
"Một."
"Hai."
"Ba!"
Thẩm Miểu hừ một tiếng, thấy Hoắc Dần bày ra bộ dạng muốn cười nhưng không
cười thì nổi cả da gà, cảm giác đối phương đang có ý đồ gì đó, bèn nói:
"Lần sau nếu như ngắm trăng, phiền toái đừng đến địa phương xa như vậy, ở sân khách điếm cũng được."
Hoắc Dần vừa muốn nói chuyện, không
biết từ chỗ nào xông tới bốn người áo đen, trên tay đều cầm trường kiếm, trực tiếp bao vây quanh Thẩm Miểu đứng ở bờ sông Thẩm Miểu, bốn thanh
kiếm trước sau trái phải để ở trên bả vai nàng, đồng thanh nói: "Lộc
Phong Trại tới để thu tiền!"
Thẩm Miểu: "Ta không có tiền!" Nàng nhìn Hoắc Dần, đưa ngón tay chỉ: "Người nọ có tiền!"
Đầu tiên là Hoắc Dần im lặng mấy giây, ánh mắt nhìn lướt qua trên người bốn người nọ, sau đó bả vai run rẩy, bỗng phá lên cười ha ha.
Thẩm Miểu: "......"
Người áo đen Giáp Ất Bính Đinh: "......"
Người áo đen giáp dẫn đầu phục hồi tinh thần lại: "Không được cười! Phu nhân của ngươi ở trong tay chúng ta! Mau đưa tiền đây!"
Hoắc Dần duỗi lưng một cái, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là muốn hắn anh hùng cứu
mỹ? Nhếch miệng hừ một tiếng, rồi mới từ lập tức nhảy xuống, một tay để ở sau lưng, một tay khác chỉ về phía bốn người áo đen này nói: "Ta cũng
biết chút công phu, có tin ta có thể cứu phu nhân của ta về hay không?"
Trong nháy mắt Thẩm Miểu có chút im lặng, cả người cũng cứng lại: "Có thể đưa tiền tại sao phải động thủ chứ!"
Hoắc Dần mở trừng hai mắt nhìn Thẩm Miểu: "Phu nhân chớ sợ! Vi phu đã từng đi Thiếu Lâm tự, có thể cứu nàng."
Thẩm Miểu cắn răng nghiến lợi, đã từng đi Thiếu Lâm tự gì chứ, cái người lớn lên ở ngay dưới ánh mắt của nàng, đã thế từ nhỏ đã ỷ vào người sau lưng mới có thể sống sót, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh nhau với thư sinh, bốn sơn phỉ này tay cầm kiếm nào phải là đối thủ chứ!
Người áo đen Giáp hừ một tiếng: "Gan thật lớn, để ta tới đối phó ngươi!"
Thẩm Miểu chợt liếc mắt nhìn một thanh kiếm rời khỏi cổ mình, trợn tròn cặp mắt, như vậy cũng được ư?!
Nàng liếc nhìn về phía sông, nuốt nước miếng một cái, vừa liếc nhìn ba người vây ba hướng quang mình, chỉ có một hướng là trống.
Trước mặt, cũng không biết là Hoắc Dần thật sự có bản lĩnh hay không, tóm lại rất đơn giản cầm trường kiếm của người áo đen làm hắn không thể ra
chiêu được, ra chiêu ra lệch không nói, còn bị Hoắc Dần đá một cước.
Bên Hoắc Dần còn có thời gian rảnh nói vọng tới đây: "Phu nhân chớ sợ, vi phu sẽ tới cứu nàng!"
Thẩm Miểu nghĩ thầm tiếp tục như vậy không được, mình hoàn toàn liên lụy
Hoắc Dần, vì vậy hít sâu một hơi, hơi nhún chân, nghiêng người tránh
thoát ba thanh trường kiếm, đang lúc mọi người không kịp phản ứng, trực
tiếp nhảy vào trong sông.
Dù sao chỉ cần vào nước, bọn họ cũng không làm gì được mình.
Vì vậy vang lên tiếng nước “ào ào”, người áo đen Giáp Ất Bính Đinh đều
sửng sốt, Hoắc Dần nhấc chân đang muốn đạp về phía người áo đen Giáp lập tức cau mày, chậc một tiếng cũng không cùng náo loạn với bọn, trợn mắt
nhìn người áo đen Giáp, đi về phía bờ sông.