"Đa Ninh... Em nhớ mọi người rồi."
"... Nhớ mọi người!"
Đối mặt với hai câu nhớ mọi người của Thiểm Thiểm, ánh mắt Chu Diệu vừa
dịu dàng lại nóng rực nhìn về phía Đa Ninh, rồi lại nhìn Thiểm Thiểm
nói: "Vậy anh và Đa Ninh đến Toronto thăm Thiểm Thiểm được không?"
Trong clip Thiểm Thiểm tựa hồ như đang chờ những lời này, lập tức gật
đầu như gà con mổ thóc, cười đến như là một đóa hướng dương.
"Hôn gió với bọn anh trước đã nào." Chu Diệu còn nói, khi lần đầu tiên
gọi video với Thiểm Thiểm thì đã muốn như vậy rồi. Ai có thể nghĩ đến
thiên thần nhỏ dễ thương này là Đa Ninh ban cho anh.
Biubiubiu... Hôn gió đã xong. Đồng thời, Thiểm Thiểm không quên hỏi Chu Diệu: "Cũng là đi máy bay lớn tới sao ạ?"
"Đúng rồi, cũng đi máy bay lớn giống Thiểm Thiểm đó." Chu diệu trả lời.
"When?" Thiểm Thiểm vui mừng cười tươi, vẫn còn không quên hỏi thời gian gặp mặt.
"Ngày mai Thiểm Thiểm ngủ dậy thì đã thấy anh và chị rồi." Chu Diệu trả lời, giọng rất chắc chắn lại dịu dàng.
“Really.” Thiểm Thiểm kinh hỉ mở to hai mắt.
"Thiểm Thiểm..." Đa Ninh đang muốn lên tiếng, tay đã bị nắm lại. Chu
Diệu nắm lại lòng bàn tay của cô ngăn lại. Đa Ninh hiểu ý chu diệu, cũng như anh đã biết lời cô định nói với Thiểm Thiểm.
"Chúng ta không thể lừa Thiểm Thiểm." Khi ăn sáng ở khách sạn, Chu Diệu
nói với cô như vậy. sau đó lột một quả trứng gà, đưa cho cô. Đa Ninh đưa tay nhận lấy, Chu Diệu vội thu tay, đưa tới miệng mình, cắn một ngụm.
Nhàm chán. Đa Ninh rụt tay về.
Sau đó, Chu Diệu lại lột một quả, đưa tới chỗ của cô.
"Anh không thể làm một người ba không giữ lời." Chu Diệu lại nói với cô, nhẹ nhàng mà ném ra những lời này.
Đa Ninh không hé môi, trong lòng cô đương nhiên rất vui khi Chu Diệu đều đặt những lời của Thiểm Thiểm trong lòng, nhưng sao cô và anh có thể
xuất hiện ở Toronto vào ngày mai khi Thiểm Thiểm thức dậy được!
Huống chi gần đây Chu Diệu bận rộn như vậy...
"Anh thấy em luôn để hộ chiếu trong túi xách." Chu Diệu mở miệng nói.
"Lúc Thiểm Thiểm về Toronto, anh cũng làm visa đi Canada thăm người thân, hộ chiếu cũng luôn mang theo." Chu diệu còn nói.
"Đợi lát nữa 10 giờ thành phố S có một chuyến bay bay thẳng đến Toronto. Anh đã mua vé rồi."
"Chúng ta đợi lát nữa phải ra sân bay."
Nói xong, Chu Diệu nâng cổ tay, nhìn đồng hồ, tiếp tục nói với Đa Ninh, "Còn hai tiếng nữa, nơi này cũng không xa sân bay lắm."
Đa Ninh: ...
"Đa Ninh, nếu lo lắng công việc, năm nay có thể anh sẽ bề bộn nhiều
việc." Chu Diệu nói, ăn hai muỗng cháo, ngước ánh mắt nhìn cô, "Việc là
làm không xong, công việc có thể hoãn lại, vấn đề sẽ không quá lớn,
nhưng Thiểm Thiểm đã nhớ chúng ta ba tháng rồi."
Đa Ninh: "Ừm."
Đa Ninh vội chạy về phòng chuẩn bị đồ. Chu Diệu cần sắp xếp công việc
cho ba ngày sau, nên tiếp tục ngồi ở đại sảnh nhà ăn gọi điện thoại; an
bày nội dung công việc trong vài ngày anh không ở ở đây.
Chu Diệu sắp xếp công việc rất rõ ràng, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Quả
thật ý nghĩ muốn đáp chuyến bay mười giờ đến Toronto là đột ngột nảy ra, anh lại không biết là hành vi như vậylà có bao nhiêu xúc động.
Kết thúc cuộc gọi, chu diệu giơ tay gọi người phục vụ: "Giúp tôi gọi một chiếc xe."
Trong phòng khách sạn, Đa Ninh sửa sang lại với tốc độ nhanh chưa từng
có, chỉ dùng năm phút đã chuẩn bị xong đồ của cô và Chu Diệu; một tay
nhấc hành lý, một tay cầm Laptop của Chu Diệu.
Cô lấy thẻ phòng, bước nhanh tới giữa thang máy.
Giữa thang máy có một người đang đứng, mặc áo sơmi trắng quần đen dài,
đang chờ thang máy đến. Đa Ninh không muốn lỡ lần thang máy này, đứng
sau Ô Giang. Lần này Ô Giang và chu diệu đều là tới tham gia diễn đàn
hội nghị cấp cao, khách sạn đều là do ban tổ chức sắp xếp, cô đến thang
máy nhìn thấy Ô Giang cũng không có gì ngoài ý muốn.
Thang máy đến, Ô Giang một mặt hờ hững đi vào; Đa Ninh cũng đi vào, trong tay mang theo hành lý.
Thang máy khách sạn có tốc độ cao, từ lầu 39 đến lầu một, không đến nửa
phút. Đa Ninh đứng thẳng tắp ở phía trước Ô Giang, trầm mặc chờ, nhìn
thang máy nhảy số.
Ô Giang là một người đàn ông lạnh lùng, chỉ có hai người là cô và Ô
Giang trong thang máy, không khí cũng trở nên chật chội và yên tĩnh.
Đột nhiên Ô Giang mở miệng nói chuyện, giọng điệu lạnh như băng phảng
phất như trời giá rét ở phương Bắc nháy mắt đọng lại thành băng."Tôi
không có." Ba chữ, Ô Giang nói với cô ba chữ.
... Hắn ta chưa?
Đại não Đa Ninh theo bản năng hiểu Ô Giang có ý gì, cũng bởi vì Ô Giang
giải thích với cô như vậy ngược lại không biết nên đáp lại thế nào."Cậu
và Miêu Miêu..." Đa Ninh mở miệng, cô không quan tâm Ô Giang, nhưng muốn biết Miêu Miêu thế nào.
Không biết sau đó Miêu Miêu có liên lạc với hắn không.
"Chuyện này không liên quan đến cô." Ô Giang đứng ở phía sau cô, nói lại một câu.
Đa Ninh bị á khẩu không trả lời được, gật gật đầu, thẳng đến khi cửa
thang máy mở, cô đứng ở phía trước tự nhiên bước khỏi thang máy trước,
khi rời đi nói với Ô Giang ở phía sau: "Nếu phó tổng Ô đã xem chúng tôi
như người ngoài, lại không thẹn với lương tâm như vậy, thì vừa rồi cần
gì phải giải thích với tôi."
Chu Diệu chờ cách thang máy không xa, thấy cô đi ra thang máy, chân dài
đi về phía cô. Cánh tay rắn chắc vòng qua vai cô, tay kia thì nhận lấy
túi hành lý.
"Xe đã ở bên ngoài rồi." Chu Diệu nói, sau đó trực tiếp dẫn cô đi thẳng
ra ngoài. Tầm mắt hoàn toàn không nhìn đến Ô Giang ở phía sau.
"Vừa rồi em nói gì với Ô Giang vậy?" Làm xong thủ tục kiểm tra an ninh ở sân bay quốc tế xong, Chu Diệu ngồi xuống bắt chéo chân, đột nhiên hỏi
cô. Không chút để ý mà lại tùy ý.
... Thì ra khi ở thang máy khách sạn Chu