Đa Ninh và Nhan Nghệ còn muốn mở một cửa hàng. Việc đăng kí địa chỉ cho
cửa hàng thì Chu Diệu đã đề cử một địa điểm gần công ty của anh ở công
viên thương mại, trong khu vực văn hóa và sáng tạo, cửa hàng thú bông
rất phù hợp với yêu cầu để đăng kí.
Đa Ninh và Nhan Nghệ thương
lượng một chút, quyết định đăng kí mở cửa tiệm, Chu Diệu giúp các cô
liên hệ với ban quản lý khu vực văn hóa và sáng tạo, sau đó để cho quản
lý Lý lại bàn bạc với hai cô. Theo sự hướng dẫn của quản lý Lý, bước đầu tiên để đăng ký văn phòng làm việc là phải đặt tên cho cửa tiệm.
Ngay cả danh thiếp cô và Nhan Nghệ cũng đã in rồi. . . .
Chuyên ngành đại học của cô và Nhan Nghệ trước kia giống như là trò đùa. Nhan
Nghệ nói với cô: “Ninh Ninh cậu biết không, mình tốt nghiệp xong thì kết hôn, không có kinh nghiệm làm việc gì cả.” **D**Đ**L**Q**Đ**
Cô cũng vậy. . . . . .
Đa Ninh nghĩ đến vài năm trước khi cô ở Toronto, năm đầu tiên cô đã hoàn
thành một sứ mệnh quan trọng nhất trong cuộc đời, sau đó học thêm tiếng
anh, lại có duyên nhận được cơ hội hợp tác với một công ty thiết kế thú
nhồi bông, tác phẩm thiết kế heo hồng và cá heo nhỏ của cô may mắn được
chọn trúng, sau đó cũng không còn gì khác . . .
Nói thật ra, làm
việc ở trong nước khó khăn hơn so với nước ngoài. Nhưng bây giờ cô và
Nhan Nghệ cố gắng chắc cũng không quá muộn.
Nói thế nào thì cô và Nhan Nghệ cũng còn một ít vốn đúng không? Tuy rằng ý nghĩ này không
đúng lắm, nhưng vốn chính là tư bản. Đa Ninh nâng mắt nhìn Nhan Nghệ,
cười ủng hộ nói: “Cố lên. . . dù sao đi nữa, khi lỗ vốn thì cậu vẫn có
thể bán thân đúng không hả?”
Đây là Nhan Nghệ nói khi quyết định
hợp tác làm ăn, nhưng bây giờ lại chối bay chối biến, còn giả vờ muốn cù người cô. Đúng lúc này, di động rung rung, Đa Ninh vừa lấy điện thoại
di động ra vừa tránh khỏi Nhan Nghệ, nói: “Dì mình gọi điện thoại, để
mình đi nghe một chút. . .”
Đa Ninh đi vào phòng, nhìn cuộc gọi
được nối máy thành công, đập vào mắt không phải là dì mà là khuôn mặt
hân hoan nho nhỏ của Thiểm Thiểm: “Good morning, Đa Ninh. . .” Trong
video chat, Thiểm Thiểm ngẩng đầu chào hỏi cô.
Bên kia vẫn còn là sáng sớm, bên này trời đã vào đêm. Ngoài cửa sổ nổi lên cơn gió, nhánh cây cũng theo đó mà lay động.
Sáng nay Thiểm Thiểm ăn mì Ý, khóe miệng dính toàn sốt cà chua. Đa Ninh xem
video thấy Thiểm Thiểm dùng dao nĩa ăn mì trong chén với vẻ mặt rất đắc
ý, cùng lúc đó cô cũng nói chuyện với dì dượng của mình.
Sẵn có dượng ở nhà nên Đa Ninh hỏi chuyện công ty của dượng. **D**Đ**L**Q**Đ**
Video bị chuyển sang khuôn mặt của dượng. Dượng không trả lời câu hỏi của cô, mà ôn hòa hỏi: “Đa Ninh, con ở trong nước có khỏe không?”
Đa
Ninh gật đầu trả lời: “Con khỏe, tốt lắm ạ.” Bởi vì lúc trước dượng phải lo chuyện công ty, mỗi lần cô và dì nói chuyện video, dượng cũng không ở nhà. Hôm nay hiếm có lắm mới có dịp cả ba người cùng ở nhà ăn điểm tâm.
“Vậy là tốt rồi.” Dượng thân thiết cười, sau đó có chút do dự mở miệng nói,
“Thật ra, dượng không đồng ý với dì con chuyện cho con trở về. . . . .”
Đa Ninh biết dượng lo lắng, ông sợ cô về nước bị khinh bỉ sẽ ủy khuất vì
cha của cô hay là Chu Diệu. Sự thật là, cha của cô thì cô đã sớm biết
trước, không cần nghĩ đến chuyện cô chịu được hay không, vì cô đã lớn
như vậy nên không cần tình thương của cha như lúc nhỏ nữa. Về phần Chu
Diệu, dù trước kia hay là hiện tại, cô luôn cảm thấy Chu Diệu không xấu. . . . . Cô và Chu Diệu quen biết lâu như vậy, còn có gì cô không biết
hoặc không hiểu đâu.
Ban đầu kết hôn là vì anh muốn giúp cô hoàn thành tâm nguyện của mẹ.
“Dượng, dượng cho con coi Alice chút nữa đi. . . được không ạ?” Đa Ninh cười
đưa ra thỉnh cầu. Cô muốn tiếp tục xem Thiểm Thiểm ăn mì.
“Không
thành vấn đề.” Dượng thay đổi góc quay camera, dừng một chút mới cười
mang theo chút xin lỗi nói: “Thật ngại quá. . . dì con phải dẫn nó đi
toilet rồi.” **D**Đ**L**Q**Đ**
“I want to pee. . .” Nhìn màn
hình, Thiểm Thiểm tuột xuống khỏi ghế bàn ăn, không ngừng níu chặt quần
yếm nhỏ, bộ dáng thật sự sốt ruột.
Sau đó, bị dì ôm đi.
Đa Ninh mím môi, nhịn cười không được.
Như biết cô còn đang xem, Thiểm Thiểm ghé vào bả vai của dì, hướng về màn
hình vẫy tay bye bye, sau đó há miệng thở dốc, có chút luyến tiếc mở
miệng nói với cô: “Tạm biệt. . . . . Đa Ninh.” Nhưng không thể làm gì
khác, đi pee quan trọng hơn.
Đa Ninh cũng vẫy tay với Thiểm Thiểm, cho đến khi dì ôm Thiểm Thiểm đi lên lầu.
Tạm biệt, bảo bối.
Sau khi tạm biệt dượng qua video chat, Đa Ninh xem giá cả vé máy bay hai
chiều đến Toronto rồi thở dài. Giá khá tốt, nhưng cô đã mua trước vé khứ hồi vào tháng 8 này rồi.
. . . . . . .
Về việc thiết kế
cửa tiệm ở khu công viên, quản lý Lý yêu cầu cô và Nhan Nghệ phải đưa ra vài cái tên dự phòng, vì sẽ có những cái tên cửa hàng bị trùng lập. Sau một lúc động não dữ dội, cô và Nhan Nghệ đã đặt được hơn mười cái tên
cho cửa tiệm.
Trong đó, Đa Ninh ghi thêm tên tiếng anh của Thiểm Thiểm vào. . . Alice.
Xưởng thiết kế thú bông Alice. Đa Ninh cảm thấy nghe rất hay, cũng không biết có thể được chọn hay không đây.
Thứ sáu, Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng nhau đi đến công viên thương mại thành
tây, đăng kí tư liệu, sau đó đăng kí làm giấy phép buôn bán và đăng kí
mã số thuế. Trên đường đi, Đa Ninh nghĩ đến việc mấy ngày trước cô và
Nhan Nghệ đã hoàn thành vụ buôn bán đầu tiên, nên nhẹ nhàng hỏi Nhan
Nghệ: “Trước đó chúng ta bán ra một trăm con thỏ, như vậy có phải trốn
thuế hay không. . .”
Dựa vào khái niệm thu nhập trong kinh doanh
và việc lưu thông hàng hóa, từ đầu đến cuối cô và Nhan Nghệ không hề
tính đến thuế giá trị gia tăng. . . Lẽ đương nhiên cô khách hàng nữ sinh kia cũng không đề cập chuyện này với Nhan Nghệ. **D**Đ**L**Q**Đ**
Không biết cơ quan thuế vụ có tra ra chuyện này hay không. . . .
Trốn thuế? Đây là một chuyện rất nghiêm túc, cho nên Nhan Nghệ cũng nghiêm
trang suy nghĩ, rồi lắc đầu nói: “. . . Tớ cảm thấy chắc không sao.”
Tại sao?
Nhan Nghệ quay sang nói: “Bởi vì chúng ta không những không kiếm được tiền,
còn bị lỗ hai ngàn nữa. Không có tiền làm sao nộp cho nhà nước?!”
Đa Ninh. . . .
Đăng ký rồi lại đăng ký, vừa vặn đến giờ tan tầm của nhân viên ở công viên
thương mại. Khoảng năm giờ rưỡi chiều, công ty của Chu Diệu chắc cũng đã tan ca. Buổi chiều trước khi Đa Ninh đến đây đã nhắn tin cho Chu Diệu,
buổi tối cô và Đa Ninh mời anh đi ăn tối, muốn hỏi xem anh có thời gian
hay không.
Hiện giờ Chu Diệu mới trả lời tin nhắn của cô: “Có.”
Không cần nghĩ cũng biết, cả buổi chiều Chu Diệu bận đến tối mày tối mặt.
Đúng vậy, hôm nay Chu Diệu có bề bộn công việc, vốn là muốn cùng bọn Hà Hạo
tăng ca. Nhưng nhìn tin tức Đa Ninh gửi đến, khi anh dựa vào bàn hội
nghị trả lời, nhìn đồng hồ đã là 5 giờ rưỡi.
Chu Diệu cầm di động, gọi Hà Hạo lại nói: “Có chuyện giao cho cậu.”
Hà Hạo gật đầu, nghe phân phó.
Chu Diệu từ từ mở miệng: “Buổi tối cậu và bọn họ tiếp tục tăng ca, sau khi xong việc thì dẫn theo tổ viên đi ăn khuya.”
“Vâng, không thành vấn đề.” Hà Hạo còn tưởng là chuyện gì, không khỏi cười
cười: “Chu tổng, vậy còn anh? Đêm nay muốn cùng mọi người đi ăn khuya
không?” **D**Đ**L**Q**Đ**
“Không được.” Chu Diệu cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu nói: “Tôi sẽ đi ăn ngay bây giờ.”
Hà Hạo. . . . .
Trước khi đi, Chu Diệu còn vỗ vào bả vai của Hà Hạo hai cái nói: “Nhớ rõ đó.”
Đa Ninh và Nhan Nghệ mời Chu Diệu đi ăn tối ở gần quảng trường thương mại, khoảng cách từ nhà mới của Chu Diệu đi đến quảng trường cũng rất gần.
Đa Ninh nghĩ đến tuần trước gặp được anh trai Chu ở đây, không biết hôm
nay anh ấy có trở lại đây hay không.
Không thể so với người
thường xuyên về nhà là Chu Diệu, một tuần lễ anh cả Chu chỉ ở đây một
hai ngày. Cho nên, lần trước cô và anh cả Chu gặp nhau ngoài ý muốn ở
siêu thị, còn được ăn món sườn mật của anh cả Chu làm, cô thật là có lộc ăn.
Vì vậy chiều nay cô cũng gởi tin cho anh cả Chu.
Vừa vặn hôm nay anh cả Chu từ bệnh viện nha khoa về nhà. So với Chu Diệu đến trễ, anh cả Chu đến đây sớm hơn 5 phút. . . .
Đa Ninh thật không nghĩ đến, vì cô gọi thêm anh cả Chu mà Chu Diệu lại tức giận với cô.
Tuy rằng Chu Diệu đưa cô quay về hoa viên Lam Thiên rồi tiễn đến tận cửa
nhà, tuy vẻ mặt vẫn rất kiềm chế, nhưng lúc đóng cửa rồi Nhan Nghệ cũng cảm giác được Chu Diệu không bình thường, nên nhỏ giọng hỏi cô: “Đa
Ninh, mình cảm thấy tối hôm nay, Chu tổng không vui. . .”
“Mình đi xuống một lúc.” Đa Ninh nói với Nhan Nghệ.
Từ nhỏ đến lớn, Đa Ninh và Chu Diệu ầm ĩ không biết bao nhiêu lần, nhưng
một nửa trong đó cô cảm thấy là do tính tình không thể hiểu nổi của Chu
Diệu. Anh là Chu đại gia, vui hay không vui thì tất cả mọi người đều
phải theo ý của anh phải không.**D**Đ**L**Q**Đ**
Anh vui vẻ, người ta phải theo anh vui vẻ; không vui thì lập tức trưng ra bộ mặt thật đáng ghét.
Đa Ninh chạy xuống cầu thang đuổi theo Chu Diệu, giống như là cơn gió,
miệng thở hồng hộc, cuối cùng đi ra thêm một trăm thước ngoài hành lang
thì thấy được xe của Chu Diệu. Cũng may xe còn đậu ở đó chưa chạy đi.
Cô bước đến, thấy Chu Diệu ngồi trong xe, cách một tấm kính thủy tinh mờ
mờ ở cửa xe, Chu Diệu nghiêng đầu nhìn về phía cô. . . Trong xe được
chiếu sáng bằng ánh sáng vòm, ánh sáng màu trắng tinh tế trang nhã bao
phủ khuôn mặt rõ ràng của Chu Diệu, cùng đôi mắt kiêu ngạo không chớp
lấy một cái của anh.
Đa Ninh đứng ở dưới đèn đường, tức giận trừng mắt nhìn người ở trong xe, sau đó cô giơ tay gõ lên kính cửa xe.
Kính cửa xe bị cô gõ không ngừng.
“Đa Ninh. . . .” Bên trong xe, Chu Diệu gọi tên của cô.
“Chu Diệu, anh nói cho rõ ràng đi, tối nay anh làm mặt lạnh cho ai xem, anh
đang tức giận cái gì chứ?” Đa Ninh lên tiếng chất vấn. Không phải cô chỉ gọi thêm anh Chu ra ăn cơm thôi sao? Không nói đến chuyện Chu Diệu và
anh Chu là anh em ruột thịt, cô mời hai người cùng lúc thì có sao đâu!
Quan trọng nhất. . . . . Cô không muốn anh hiểu lầm chuyện gì hết.
Chu Diệu nghiêm mặt trong một lúc, sau đó anh cười rộ lên: “Anh thế nào?”
Đa Ninh cúi thấp đầu, lần nào cùng như vậy, luôn như vậy!
“Được rồi. . . . .” Chu Diệu mở miệng nói: “Hôm nay công ty anh có rất nhiều
việc phải xử lý, tâm tình không thoải mái, lát nữa còn muốn đến công ty
xem một chút.”
Đa Ninh. . . . .
“Thật sự không liên quan đến em.”
Bên trong và bên ngoài xe, đèn đường và đèn xe, không khí giống như muốn
đọng lại trong phút chốc. Đa Ninh nhìn vào bên trong nói: “Nếu có nhiều
việc, anh có thể không đến. . . Sau này em lại mời anh ăn tối.”
Chu Diệu vươn một bàn tay, nghiêm mặt nhìn cô một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Khó có dịp em mời anh ăn cơm. . . Anh sợ lần sau phải chờ đợi rất
lâu.”
“Em hẹp hòi như vậy sao?” Đa Ninh hỏi lại Chu Diệu, âm thanh rất nhẹ.
Chu Diệu lắc đầu, nói với cô: “. . . Là lòng dạ anh hẹp hòi.”
Đa Ninh hít vào, mở miệng lần nữa: “Sau này đừng như vậy nữa.” Suy nghĩ
một lát, “Nếu tâm tình anh không tốt, hoặc cảm thấy phiền thì đừng để
nghẹn giống hôm nay. Nếu anh không có thời gian đến đây, có thể nói với
em một tiếng. Thời gian của em nhiều hơn anh, lúc nào cũng có thể mời
anh ăn cơm. . .”
Chu Diệu gật đầu vài cái.
“Đa Ninh, thật ra hôm nay. . . .” Trước khi đi, Chu Diệu nói đùa một câu, “Em xem như chồng của dì cả* của anh đến đi.”
*******
Kéo rèm cửa ------
Ban mai!
Chu Diệu cho rằng loại tình huống như cảm xúc đột nhiên không tốt giống như đàn ông có kinh nguyệt vậy. Phụ nữ tới chu kì là tuần hoàn sinh lý bình thường, còn anh bị là do mất cân bằng nội tiết tố.
Cũng may sự
rối loạn cảm xúc đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Ngày hôm sau, Chu Diệu tỉnh lại ở công ty, thấy được ánh nắng đầu tiên của ngày mới như luồng
sáng xuyên thủng mây mù; anh vừa chợp mắt một chút thì cảm giác trời đã
sáng, ánh mặt trời cũng đang gắt gao như thiêu đốt ở bên ngoài.
Anh lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Đa Ninh. Anh gởi tin
hình ảnh một con chim. Dường như chưa thấy đủ, nên gởi tiếp một con côn
trùng.
Sáng sớm, chim non có côn trùng để ăn. . .
Đa Ninh
cũng đã tỉnh dậy, xem tin nhắn thấy Chu Diệu gửi đến hình chim non và
côn trùng, nên nhắn lại cho Chu Diệu hình một chậu côn trùng. Nếu anh là con chim thức dậy sớm như vậy, nhất định sẽ ăn hết một chậu côn trùng.
Năm sáu phút sau, Chu Diệu gửi lại cô hình một con chim ưng. Ý nói với cô, anh không phải là chim non, là Diều Hâu mới đúng.
Thật ngây thơ!
Hôm nay là thứ bảy, sáng sớm Đa Ninh đồng thời nhận được tin nhắn của Cố
học trưởng, là địa chỉ một quán trà. Một lát sau, lại ghi thêm thời
gian: 11 giờ.
Nghĩa là 11 giờ gặp mặt tại quán trà sao?
Đa Ninh lập tức rời giường gọi Nhan Nghệ còn đang trong mơ màng, sau đó cô nhìn lại tin nhắn, gửi lúc năm giờ mười lăm phút.
Cố học trưởng còn thức dậy sớm hơn Chu Diệu. . .
Do có Nhan Nghệ đi cùng nên Đa Ninh cũng không gọi Chu Diệu đi nữa, dù sao Cố học trưởng đã nói rõ ràng là không muốn gặp Chu Diệu. Gặp mặt lúc 11 giờ, chắc hẳn sẽ cùng nhau đi ăn trưa.
Đa Ninh chọn trong tủ một bộ quần áo thanh lịch tao nhã, đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy Nhan Nghệ mặc một thân đỏ chói.
Nhan Nghệ mặc một bộ áo váy liền thân màu đỏ, tóc cũng cột lên cao cao ở
phía sau đầu. Sau đó Nhan Nghệ nói với cô: “Áo này tớ mua năm ngoái để
chụp hình chân dung, bình thường cảm thấy màu rất chói nên không muốn
mặc.”
Vậy hôm nay . . . . . có thể mặc sao?
Nhan Nghệ cười rất to nói: “Cuối cùng cũng có cơ hội mặc nó.”
Đa Ninh và Nhan Nghệ lái xe cùng nhau đi đến địa chỉ quán trà mà Cố học
trưởng đã đưa cho. Vì Nhan Nghệ liên tục hối thúc, trước giờ hẹn nửa
tiếng đã chạy đi, nên khi đến quán trà thì mới 10 giờ 55 phút.
Cố học trưởng còn chưa đến, cô và Nhan Nghệ cùng đứng bên ngoài chờ đợi.
“Đa Ninh, cậu đoán xem chút nữa Cố Gia Thụy sẽ lái xe đến, hay là đi bộ đến?” Nhan Nghệ đứng bên cạnh hỏi cô.
Bây giờ Đa Ninh mới hiểu được vì sao Nhan Nghệ nhất định muốn đợi ở bên
ngoài. . .Thật là người có lòng hiếu kì mạnh mẽ. Trong suy nghĩ của cô,
dù hòa thượng có đi đến nơi nào cũng sẽ luôn đi bộ. . . Chỉ là Đa Ninh
không tin Cố học trưởng sẽ đi bộ từ Thiên Sơn tới đây.
Cho nên, cô nói với Nhan Nghệ: “Chắc là chạy xe đến đây.”
Đa Ninh đoán trúng rồi.
10 giờ 59 phút, có một chiếc xe taxi thường gặp ở thành phố A dừng lại ở
ven đường, ngồi bên trong chính là Cố Gia Thụy. . . Nhất Thành đại sư.
“Bác tài, bao nhiêu tiền vậy?” Cố Gia Thụy ngồi ở ghế phụ lái, không nhanh không chạm hỏi tài xế taxi lúc xe ngừng lại.
“Dạ thưa Đại sư, tổng cộng là hai mươi ba đồng. . .” Chú tài xế taxi vụng
trộm liếc nhìn một cái, có chút khẩn trương, nhưng giọng điệu rất thành
kính.
Cố Gia Thụy lấy tiền từ cổ tay áo ra, đưa cho bác tài.
Tờ một trăm đồng giá trị lớn, chú tài xế taxi đang muốn nhận tiền, nhưng
nghĩ nghĩ rồi cự tuyệt: “Đại sư, tôi không có tiền lẻ. . . không thôi
tôi cho ngài đi miễn phí.”
Không phải ông chưa lái xe chở hành
khách là hòa thượng, chỉ là hôm nay vị này không giống như hòa thượng
bình thường, vừa nhìn thấy đã biết là cao tăng rồi. Chính là người chân
chính xuất gia, trán rộng mũi cao, ánh mắt sáng ngời, là người luôn biết nhìn xa trông rộng. . .
Tóm lại có cơ hội gặp gỡ, ông cũng muốn tích công đức làm việc thiện.
“Bác tài, bác là người tốt, nhất định Phật tổ sẽ phù hộ bác.” Cố Gia Thụy
thản nhiên mở miệng, trên vẻ mặt ôn hòa lộ ra ý cười, sau đó chuyển
giọng điệu tiếp tục nói, “Nhưng bác không cần làm vậy, hai mươi ba đồng
này là do bác lao động kiếm được. . . Như vậy đi, nếu bác không có tiền
lẻ thối lại, tôi cũng có thể dùng Alipay để trả tiền xe.”
Nói
xong, Cố Gia Thụy lại lấy ra một cái điện thoại di động từ tay áo rộng
thùng thình, mở ra Alipay rồi hỏi bác tài: “Bác quét thẻ hay là để tôi
quét?”
Nhìn xem, Cố học trưởng làm cho tài xế taxi rất khẩn trương. . .
Đa Ninh và Nhan Nghệ cùng nhau đứng ở ven đường, xem hết toàn bộ quá trình Cố học trưởng trả tiền xe, sau đó Cố học trưởng chắp hai tay lại hướng
về tài xế taxi, cố ý cảm tạ một cái.
Sau đó bước ra khỏi xe, đi về phía các cô.
Rất có phong cách. Đột nhiên Đa Ninh đứng thẳng lưng, trộm nhìn Nhan Nghệ
bên cạnh. Thật bội phục trước sự bình tĩnh của Nhan Nghệ, không ngờ đến
cô không có phản ứng gì cả.
Khoảng cách giữa hai bên chỉ có năm
sáu bước, rất nhanh Cố học trưởng đã đứng đối diện các cô, cũng chắp hai tay lại giống như một động tác chào hỏi.
Khụ khụ, Nhan Nghệ
ngước đầu, thật ra mới vừa rồi cô không phản ứng, là vì bị khí chất tăng nhân lạnh nhạt của Cố Gia Thụy làm cho kinh hãi. . . Sau đó nhìn người
đàn ông đang chắp hai tay ở trước mắt, Nhan Nghệ mới thật sự hoảng hồn.
Người đàn ông đã từng thiếu chút nữa đưa cô lên giường, giờ gặp lại, cô không thể đánh anh, mắng anh, còn muốn cô . . . bái anh?!
Nhan Nghệ muốn xem thử Đa Ninh sẽ làm thế nào.
Đa Ninh ở bên cạnh rất nhu thuận chắp tay đáp lễ Cố Gia Thụy, điệu bộ như
là đang lạy một pho tượng Phật. Làm cho tâm của Nhan Nghệ trở nên phức
tạp.
Tâm tình của Đa Ninh cũng rất rối rắm, bởi vì cô mới vừa
thăm hỏi đáp lễ Cố học trưởng xong, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Chu Diệu ở phía trước.