Đạo diễn Nhan hô một
tiếng bắt đầu, cảnh thứ nhất chính thức khai mạc, Cố Cách vào vai một
tay kiếm, tính tình tương đối cổ hủ, là một quân tử chính đạo, còn Lạc U vào vai nữ sát thủ, là thủ lĩnh Kiếm Mộ, một người không phân biệt
chính tà, chỉ làm việc vô tình theo lý trí của mình.
Theo như
kịch bản, Cố Cách và Lạc U sóng vai nhau vừa đi vừa trò chuyện rất náo
nhiệt trên đường, ở đằng xa có một tên ác bá đang đùa giỡn với dân nữ,
cảnh tượng rất tục tỉu, nhưng cảnh tượng tiếp theo còn khiến người ta
khiếp sợ hơn, Cố Cách hành động rất bình thường, cũng không có gì quá
mức xuất sắc, nhưng khi Lạc U bắt đầu biểu hiện ra sát khí, thì lại một
lần nữa khiến mọi người kinh hãi, nhất là khi tên ác bá bị Lạc U chĩa
thẳng mũi kiếm vào người, trong khoảnh khắc đó anh ta chợt có ảo giác
như mình sắp mất mạng thật, làm gì còn nhớ hiện giờ đang đóng phim nữa,
anh ta ngơ ngác đứng tại chỗ, cũng quên giả chết.
"Cắt! Này tên
ác bá, anh làm gì vậy, anh nên chết rồi, máu cũng phun ra ngoài rồi,
ngay cả nằm xuống mà anh cũng không biết hả?" Nhan Ngọc muốn nhức đầu,
thật ra bà cũng biết đây không phải lỗi của tên ác bá, mà là vì khí thế
của Lạc U quá mức trấn áp người khác, khiến ác bá quên phối hợp.
Lúc này tên ác bá mới có chút lúng túng phản ứng kịp, liên tục nói xin lỗi, đi vào thay quần áo khác tiếp tục quay, trên quần áo của anh ta có giấu một bọc máu, Lạc U đâm cây kiếm vào đã làm rách.
Bắt đầu lại một lần nữa, năng lực tiếp nhận của mọi người đã tốt hơn rất nhiều, tên ác
bá chịu đựng cảm giác toàn thân phát rét cuối cùng cũng nằm xuống giả
chết được, Cố Cách giơ kiếm lên ngăn ở trước người Lạc U, nhíu mày tức
giận chất vấn: "U Hồn, cô đang làm gì, tại sao có thể oan uổng lấy mạng
người?"
Vẻ mặt Cố Cách biểu hiện rất đúng, vẻ khiếp sợ và tức
giận rất vừa vặn, còn nét mặt Lạc U lại vô cùng lãnh khốc, hoàn toàn
phơi bày hình tượng sát thủ máu lạnh vô cùng chân thật.
"Mạng
của người khác có liên quan gì đến ta đâu, giết cũng đã giết rồi." Giọng nói của Lạc U lạnh lùng như thanh kiếm sắc bén, khiến sắc mặt Cố Cách
càng thêm khó coi.
"Ok! Qua!" Nhan Ngọc hài lòng thông qua cảnh
quay đầu tiên, nét mặt của hai diễn viên chính đều rất tốt, mắt nhìn
người của bà quả nhiên không sai.
Lạc U lập tức thu hồi khí thế
lạnh lẽo và sắc bén của nhân vật, khôi phục lại dáng vẻ lạnh nhạt ưu nhã thường ngày, còn nhanh hơn là biến sắc mặt.
Cố Cách ngớ ngẩn lộ
ra một nụ cười bất đắc dĩ, anh ta vẫn luôn cảm thấy mình rất có năng lực và tài năng, có thể khống chế rất tốt các vai diễn, nhưng kể từ khi hợp tác cùng Lạc U trong Thiên Kim Hắc Đạo, anh ta mới biết tài năng và kỹ
thuật diễn mà mình vẫn luôn kiêu ngạo trước giờ thật ra chẳng là gì, ở
trước mặt Lạc U, dám nói mình là người có thiên phú, thật không nhiều
lắm.
Hơn nữa điều càng khiến Cố Cách bội phục chính là trạng thái diễn rất tự nhiên của Lạc U, đây là thứ Cố Cách không thể nào theo kịp
Lạc U, cũng là rất nhiều diễn viên lâu năm đều không thể làm được.
"Tiểu U, cô quả thật không để tôi thất vọng." Nhan Ngọc không che giấu sự tán dương dành cho cô, nói thật, không phải bà không lo lắng, mặc dù bà vẫn luôn cho là Lạc U rất hợp vai, cũng biết kỹ thuật diễn của Lạc U rất ưu tú rất tuyệt vời, nhưng Lạc U không có tham gia casting, cũng chưa từng diễn thử một đoạn nào trong kịch bản, nên trong lòng Nhan Ngọc cũng có
chút lo lắng, mà bây giờ, những lo lắng đã hoàn toàn trở thành vui mừng, so với mong đợi của bà, Lạc U còn ưu tú hơn, thậm chí là ưu tú hơn rất
nhiều.
"Chuyện tôi phải làm mà." Đây là thái độ của Lạc U, trừ
phi không làm, nếu đã lựa chọn, cô sẽ cố gắng làm được, không nên để
mình tiếc nuối, mới là biết phụ trách cuộc sống của mình.
Bởi vì
hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, nên thời gian quay cũng không nhiều
lắm, lúc cảnh quay gần kết thúc, cô út Lạc gọi điện thoại tới, hẹn mấy
người quen cùng ăn cơm tối, Lạc U cũng không thèm hỏi là ai, liền đồng ý ngay.
Cô dẫn theo Tiêu Tiêu và Lý Hoành Vũ đến buổi hẹn, Lạc Học Tâm không chọn địa điểm hẹn ở nhà hàng lớn, mà là một quán lẩu khá nổi
tiếng, lúc Lạc U đến mọi người đã có mặt, Lạc Học Tâm, Mã An, Vân Nham,
còn có chú út của Lạc U là Tô Nhạc, cộng với Lạc U, Lý Hoành Vũ và Tiêu
Tiêu, bảy người cùng nhau ngồi một bàn, món lẩu uyên ương được mang lên, thức ăn bày trên bàn, mùi thơm tỏa ra bốn phía vừa ngửi đã thèm ăn.
"Cô út, chú út, hai người đi chung sao? Thật là một tổ hợp kỳ cục, còn có
Mã An và Vân Nham nữa, vậy là sao? Họp mặt đại biểu à?" Một người phụ
trách công ty giải trí, một tổng giám đốc công ty kinh doanh, một đạo
diễn nổi tiếng, còn thêm một vị ảnh đế, mấy người này đi chung với nhau, thật là có chút kỳ lạ.
"Chúng ta đang bàn về một bộ phim mới,
chú út của cháu phụ trách đầu tư, Mã An làm đạo diễn, Vân Nham đóng vai
chính, cô là người kêu gọi đầu tư, sau khi bàn bạc xong thì cùng nhau đi ăn, thuận tiện gọi cháu tới đây luôn, cháu không có công lao gì trong
đây, không cần cảm thấy kỳ lạ." Cô út Lạc vừa nói vừa bắt đầu bỏ thịt
vào nồi, cô ấy rất thích ăn thịt dê xiên.
"Chậc chậc, thì ra là
cháu là ăn chực." Lạc U buồn cười cảm khái, những lúc Lạc U ở cạnh người thân, có vẻ sống động hơn rất nhiều.
"Đúng vậy, không chỉ ăn
chực một mình, còn mang theo hai người hầu, nhưng không sao, bữa cơm này chú út của cháu đãi." Cô út Lạc bỏ thịt dê xong rồi bỏ bún vào, mọi
người nói ăn lẩu bỏ cái gì cũng phải có thứ tự, nếu không sẽ làm rối
loạn mùi vị, nhưng cô út Lạc mặc kệ mấy thứ đó, thích ăn cái gì thì bỏ
cái đó, dù sao chỉ cần cô ấy cảm thấy ăn ngon là được.
"Nếu là
chú út đãi, vậy cháu phải ăn nhiều một chút, đến đến, gọi thêm hai phần
thịt dê, nhiều như vậy còn chưa đủ một mình cô út ăn đâu." Lạc U nói
xong cũng bắt đầu động đũa rồi, mọi người ở đây cũng không tính là người ngoài, nên không cần khách khí.
"Ha ha ha, được, ăn nhiều hơn
đi, ăn bao nhiêu chú út cũng sẽ tính tiền, mọi người đừng khách khí, cứ
cố hết sức ăn." Tô Nhạc là một người đàn ông rất sáng sủa, sáng sủa đến
nỗi phụ nữ bên cạnh một đống nhưng đến nay vẫn chưa cưới vợ, chỉ sợ làm
tổn thương phụ nữ, mà cũng vì vậy, hai người lớn tuổi vẫn chưa có gia
đình là Tô Nhạc và Lạc Học Tâm nói chuyện rất hợp ý, bọn họ đều là những người rất có sức ảnh hưởng trong lĩnh vực nghề nghiệp của mình, khí thế cũng không hề kém cạnh, là bạn rất thân.
Thật ra thì trước đây
rất lâu, nhà họ Lạc và nhà họ Tô cũng có ý định kết thân thêm lần nữa,
dù sao hai người này từ ngoại hình đến độ tuổi đều vô cùng xứng đôi,
nhưng hai người lại không có ý tứ đó, sau khi tiếp xúc với nhau liền trở thành bạn bè thân thiết, lời thề độc thân tuyệt đối không chịu thiệt
thòi.
Về phần tại sao lại dùng từ thiệt thòi để hình dung, thì
phải nói tới tính cách hay bắt bẻ của hai người, tầm nhìn quá cao, chịu
độc thân cũng chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
"Tiểu U, hôm nay
mở máy bộ phim mới, cảm giác như thế nào? Muốn làm người của đạo diễn
Nhan cũng không dễ đâu." Lúc Mã An nhắc tới đạo diễn Nhan, hai mắt liền
tỏa sáng, vì Nhan Ngọc chính là thần tượng của anh ta.
"Không có
chuyện đó đâu." Tới bây giờ Vân Nham mới nói một câu, giọng nói rất
khẳng định, anh ta khá tin tưởng vào thực lực của Lạc U.
"Dĩ
nhiên là không rồi, Tiểu U là giỏi nhất, đạo diễn Nhan còn một mực tán
dương cô ấy." Lý Hoành Vũ thay Lạc U trả lời, dáng vẻ rất kiêu ngạo,
chẳng qua ánh mắt kia cứ lén lút nhìn Lạc Học Tâm, bộ dạng lén lút khiến Lạc U thật muốn cười.
Mọi người vui vẻ ăn lẩu mất hơn hai giờ, không ai uống rượu, mà uống hết năm ly nước trái cây lớn, mọi người mới hài lòng đi về.
Lạc U ăn rất no, lúc đi về đột nhiên cô không muốn đi về nhanh, thời tiết
tháng chín rất thoải mái, Lạc U bảo Tiêu Tiêu về trước, sau đó cứ đi một mình trên đường.
Lạc U không nhớ đã bao lâu mình không bước đi
trên đường như thế này, trời đã tối, nên không có nhiều người chú ý tới
cô, điều này khiến tâm tình Lạc U cũng cực kỳ nhẹ nhõm.
Có lẽ đi
dạo trên đường vào buổi tối, là một việc mọi người đều cảm thấy rất bình thường, nhưng đối với Lạc U mà nói, khi cô đã có được nhiều thứ trong
tay, cô lại mất đi rất nhiều điều hạnh phúc và vui vẻ thuộc về người
bình thường, giống như bây giờ vậy, thời gian luôn quá mức vội vã mà bỏ
qua nhiều thứ.
Trong lúc Lạc U đang cảm thán, điện thoại di động đột nhiên vang lên, thấy cái tên hiển thị trên màn hình, Lạc U cười nhẹ.
"Vẫn Thần." Giọng nói của Lạc U rất êm tai.
"Anh nhớ em." Từ lúc rời đi đã bắt đầu nhớ, sau khi rời đi lại càng nhớ hơn, không có lúc nào anh không muốn trở về, trở về bên cạnh cô.
"Lần nào anh cũng nói câu này, không có câu nào khác muốn nói sao?" Mỗi lần
gọi điện thoại đều nói cùng một câu nói, Lạc U thật bất đắc dĩ, hơn nữa
rất mâu thuẫn, theo lý mà nói đồ đầu gỗ này làm gì biết nói lời tâm
tình, nhưng trên thực tế, câu nói anh nhớ em, chẳng lẽ không phải là lời tâm tình sao? Đồ đầu gỗ này sao lại có thể tùy ý nói ra khỏi miệng như
vậy?
"Anh thật sự vô cùng nhớ em." Không phải lời tâm tình, mà là lời trong lòng, trong đầu anh chỉ có một cảm giác nhớ nhung, những lời khác, có thể nói gì đây?
"Đồ đầu gỗ." Lạc U cười, người đàn ông này mặc dù luôn luôn đầu gỗ như vậy, nhưng lại khiến cô thật vui vẻ, chỉ vậy là đủ rồi.
Thật ra nghĩ lại thì, cần gì phải thông minh chứ, quá mức thông minh cũng
mệt mỏi, người ngốc có phúc của người ngốc, những lời này thật là đúng,
cho nên chỉ cần để mình cô chịu đựng anh là đủ rồi, cứ để đồ ngốc Diệp
Vẫn Thần này được sống vui vẻ.
"... ... Em đang làm gì vậy? Anh
có thể hỏi không?" Diệp Vẫn Thần cũng hoàn hồn lại, nãy giờ anh đang suy nghĩ không biết có phải mình ngu ngốc quá hay không, sau khi đã nghiêm
túc suy nghĩ một hồi, mới hỏi thăm cô.
"Dò xét chuyện riêng tư
của chủ nhân à?" Mặc dù chỉ là điện thoại, nhưng Lạc U cũng có thể cảm
nhận được sự thấp thỏm của Diệp Vẫn Thần thông qua giọng nói, Diệp Vẫn
Thần rất hiếm khi chủ động hỏi thăm chuyện của cô, nên Lạc U không nhịn
được trêu chọc anh mấy câu.
Về đề tài chủ nhân và người hầu, hình như đã trở thành một loại tình thú vô cùng ăn ý giữa hai người, thỉnh
thoảng Lạc U sẽ lại nói như vậy, trêu chọc Diệp Vẫn Thần, mà đầu dây bên kia điện thoại, Diệp Vẫn Thần cũng lập tức đỏ mặt, để lộ vẻ ngượng
ngùng hiếm có của đàn ông.
"Anh chỉ quan tâm mà thôi." Tuyệt đối
không có nghiêm trọng như dò xét chuyện riêng tư, Diệp Vẫn Thần không
nói câu này ra, là bởi vì anh cũng biết Lạc U chỉ trêu chọc anh thôi.
"Em đang tản bộ một mình, mới vừa ăn lẩu xong, không muốn về khách sạn, ban đêm đi một mình ngoài đường, cũng không biết có nguy hiểm không." Tâm
tình Lạc U đang tốt nên có vẻ nói chuyện cũng nhiều hơn một chút, cô vừa bước đi, vừa hình dung tâm trạng hiện tại của mình.
"Nguy hiểm
sao? Bên cạnh em không có người à? Để anh nhờ người đưa em về." Diệp Vẫn Thần nghe được hai chữ nguy hiểm liền thay đổi sắc mặt, giọng nói cũng
trở nên nghiêm túc, không khỏi bắt đầu suy nghĩ lung tung, buổi tối mà
Lạc U đi một mình, lỡ như không may, gặp phải bọn người xấu, thậm chí là gặp phải sát thủ, coi như tiêu đời.
Nghĩ tới đây, Diệp Vẫn Thần
không bình tĩnh nổi, cầm điện thoại di động định chạy ra ngoài, hiện giờ anh đang dừng chân ở phía Nam, mặc dù cách thành phố Bắc Kinh hơi xa,
nhưng chạy trở về thăm cô một chút vẫn có thể.
"Ngu ngốc, anh
thật là khờ, nói có nguy hiểm là có nguy hiểm ngay à? Hơn nữa cho dù có
gặp nguy hiểm, thì người nguy hiểm cũng không phải là em, anh không tin
bản lĩnh của em, thật là đáng đánh đòn." Lạc U không nhịn được trợn
trắng hai mắt, cô nói đùa mà cũng không hiểu sao, người đàn ông này
ngoài có cái đầu gỗ ra, còn là một tên ngu ngốc.
Diệp Vẫn Thần dừng bước, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, cô đơn nói: "Thật xin lỗi."
Anh nghe Lạc U nói nguy hiểm nên có chút luống cuống, đâu có suy nghĩ nhiều như vậy, bây giờ nghĩ lại cũng thấy mình hơi đần, nhưng anh cảm thấy cô đơn không phải vì chuyện này, mà là vì anh không thể ở bên cạnh cô, để
mặc một mình cô đi ngoài đường ban đêm, không biết cô có thấy cô đơn hay không?
Chắc là không đâu, Lạc U kiên cường như vậy, không có gì
khiến Lạc U sợ hãi, làm sao lại cảm thấy cô đơn được, cho tới bây giờ,
người cô đơn chỉ có mình anh, bất kể là đi giữa đoàn người, hay là rúc
trong một góc, lúc nào anh cũng cảm thấy cô đơn, chỉ có ở bên cạnh cô,
anh mới không còn cô đơn nữa.
Lạc U trầm mặc, bây giờ cô thật rất muốn bắt người đàn ông vừa nói xin lỗi này tới đây, dạy dỗ cho thật
tốt, đầu gỗ còn chưa tính, đần cô cũng nhịn, nhưng có cần nghiêm túc nói xin lỗi như vậy hay không chứ, làm cô cảm thấy mình khi dễ người khác
như vậy, thật là xấu tính.
Buổi tối hôm đó Lạc U dùng hơn nửa
tiếng để về khách sạn, cũng may là chỗ ăn cơm cách khách sạn cô ở khá
gần, nếu không chắc phải đi đến sáng mất, mà trên đường cô về khách sạn, số điện thoại luôn bận, mặc dù Diệp Vẫn Thần là đồ đầu gỗ, mặc dù không nói nhiều, mặc dù Lạc U có hơi lạnh lùng, không thích nói chuyện cho
lắm, hai người nói chuyện với nhau cũng đứt quãng khi có khi không, thậm chí còn có hai ba phút trầm mặc, nhưng mà, bọn họ vẫn luôn giữ điện
thoại nối máy.
Lạc U nghe giọng nói của Diệp Vẫn Thần, cảm thấy
thật ấm áp yên bình, giống như những sự huyên náo trên đường đều không
tồn tại, cả con đường chỉ có hai người, một người là cô, người còn lại
là người đàn ông trong điện thoại, điều này khiến cô cảm thấy vô cùng
thoải mái và tự do, khiến cô thật sự có chút lưu luyến mà cúp máy, cho
dù cứ cầm điện thoại hoài, trông có hơi ngốc, nhưng ngốc thì ngốc đi, cô còn cho là người ngốc cũng có phúc của người ngốc nữa mà.
Còn
Diệp Vẫn Thần đương nhiên cũng lưu luyến cúp máy như cô, chỉ cần nghĩ
đến người nói chuyện điện thoại cùng mình là Lạc U, lúc nãy anh còn cảm
thấy căn phòng mình đang ở thật lạnh lẽo, bây giờ dường như đã ấm áp hơn rất nhiều, chỉ cần nghe giọng nói của Lạc U, cho dù chỉ là tiếng hít
thở, cũng khiến Diệp Vẫn Thần có cảm giác thật thỏa mãn và hạnh phúc,
anh muốn nắm thật chặt điện thoại, giống như đang ôm chặt Lạc U vậy, nỗ
lực nắm lấy hạnh phúc thuộc về mình, vĩnh viễn cũng không từ bỏ.
Cuối tháng chín, Lạc U hoàn toàn biến mất khỏi trường đại học, những người
tìm kiếm Lạc U đều chỉ có thể bày tỏ thất vọng đối với khoa Siêu hình
học, mặc dù truyền thông đã đưa rất nhiều tin tức về tung tích của Lạc
U, nói là kịch bản《 Kiếm Mộ 》đã khởi quay, Lạc U phải nhập tâm vào vai
diễn để ghi hình, nhưng vẫn có rất nhiều người hâm mộ không chịu từ bỏ,
tới đại học Bắc Kinh tìm kiếm Lạc U, bọn họ thậm chí không chỉ là muốn
nhìn thấy Lạc U, mà còn muốn xem nơi Lạc U học là như thế nào.
Trong lúc đó Lạc U đang bận rộn quay phim, lần lượt hoàn thành từng cảnh
quay, Nhan Ngọc là đạo diễn vô cùng có danh tiếng, nên trình độ bắt bẻ
từng chi tiết cũng đạt tới mức khiến người ta giận sôi, cho dù biểu hiện của Cố Cách và Lạc U đều không tệ, nhưng thỉnh thoảng cũng có vài tình
tiết cần diễn lại đến mấy mươi lần mới qua, có đôi khi là vấn đề ánh
sáng, có đôi khi là vấn đề máy quay phim, nhiều lúc lại là vấn đề biểu
hiện của diễn viên phụ.
Lạc U không có ý kiến gì về chuyện này,
cô cũng là một người kén chọn, cũng có thể hiểu tâm tình của Nhan Ngọc,
hơn nữa cô cũng mong muốn tất cả cảnh quay đều hoàn mỹ, cho dù hai từ
hoàn mỹ vĩnh viễn không thể nào xuất hiện trong lĩnh vực điện ảnh.
Mỗi người có một cái nhìn khác, mỗi vai diễn có phương thức thể hiện khác,
mà cảm nhận của từng khán giả cũng rất khác nhau, cho nên hai từ hoàn
mỹ rất khó được dùng đến.
"Cắt, làm lại, Cố Cách, cậu phải ôm lấy Lạc U, ôm chặt lấy, cậu phải ngăn cô ấy lại, dùng hết sức mình để ngăn
cản cô ấy giết người, không phải chỉ là đơn giản ôm một cái, có hiểu hay không? Làm lại!" Đây đã là lần thứ năm Nhan Ngọc cho quay lại rồi, mỗi
một lần đều có lý do khác nhau, lần này là Cố Cách cần phải ôm chặt lấy
Lạc U.
Cảnh quay này, Lạc U tựa như nổi điên muốn giết người, nữ
chính đã lăn lộn ở chốn giang hồ được một thời gian, bởi vì bị kẻ xấu
kích thích nên nổi cơn điên, trên tay cầm kiếm thề muốn giết tất cả
những kẻ xấu, nam chính không đành lòng để nữ chính giết người quen tay, muốn ngăn cản nữ chính giết người, quăng kiếm ôm chặt lấy nữ chính,
chẳng qua đã ôm nhiều lần, mà động tác của Cố Cách cũng không đạt tới
yêu cầu của Nhan Ngọc, khiến Nhan Ngọc rất không hài lòng.
"Thật
xin lỗi." Cố Cách có chút xấu hổ, không chỉ đối với Nhan Ngọc và cả đoàn làm phim, còn có Lạc U bị anh ta ôm, dĩ nhiên, ngay sau khi đạo diễn
Nhan hô cắt, Cố Cách liền buông Lạc U ra, chỉ phút chốc như vậy, mà Cố
Cách cũng đỏ mặt, dáng vẻ vô cùng ngại ngùng.
"Thôi, nghỉ ngơi
mười phút, Cố Cách, cậu ổn định tâm trạng lại một chút, cố gắng hết lòng ôm một lần, dù sao cũng tốt hơn là ôm đi ôm lại rất nhiều lần." Đạo
diễn Nhan đã hiểu ra mọi chuyện nên mới nói như vậy, nhưng do đã hiểu
mới bất đắc dĩ như vậy.
"Tôi biết rồi." Cố Cách ủ rủ cúi đầu,
haiz, từ khi nào mà chỉ có một cảnh quay đơn giản anh ta cũng diễn không xong, cũng may là bộ phim này không có cảnh hôn nhau, nếu không chắc
anh ta cũng phải phải bị đạo diễn Nhan mắng chết, không không không,
đoán chừng không cần chờ đạo diễn Nhan mắng chết, là đã bị ánh mắt của
Lạc U giết chết rồi.
"Anh sợ tôi như vậy sao?" Lạc U không biết
nên giận hay nên cảm thấy buồn cười bây giờ, dáng vẻ ủ rủ của Cố Cách
không khiến cô cảm thấy tức giận, mặc dù cô không thích bị người khác
ôm, nhưng đối với Cố Cách, thì còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Bỗng nhiên Lạc U vô thức nghĩ tới Diệp Vẫn Thần, nếu như bạn diễn của cô là
Diệp Vẫn Thần, không biết lúc đó như thế nào, đồ ngốc đầu gỗ đó có khẩn
trương hơn Cố Cách hay không?
"Không phải sợ, là kính trọng, tôi
chỉ vừa nghĩ tới người mình ôm là Lạc U, thì toàn thân như nhũn ra ôm
không nổi nữa, chỉ vậy cũng đủ để có thể thấy địa vị của cô trong lòng
tôi, tuyệt đối là cùng một cấp bậc với đạo diễn Nhan." Thỉnh thoảng Cố
Cách cũng rất hài hước, chẳng qua lời này của anh ta tự giễu bản thân
rất rõ ràng, Lạc U vào nghề sau anh ta, nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, hơn nữa cũng từng hợp tác rồi, sao anh ta lại cứ khẩn trương như vậy?
Thật ra thì trong Thiên Kim Hắc Đạo, hai người cũng có cảnh quay gần gũi với nhau, nhưng không sâu sắc như trong Kiếm Mộ, kỹ thuật diễn của Cố Cách
và Lạc U cũng không tệ, miễn cưỡng có thể ứng phó được, còn lần này, yêu cầu của đạo diễn Nhan khá cao, cho nên cứ bị no good nhiều lần, dĩ
nhiên người bị no good là Cố Cách, mặc dù Lạc U không thích, nhưng là
một diễn viên chuyên nghiệp, trong lúc đóng phim, cô vẫn luôn là một Lạc U đầy tài năng, không hoàn mỹ, nhưng cũng gần đạt hoàn mỹ.
"Vậy
anh phải ở gần đạo diễn Nhan nhiều hơn cho quen, lúc đóng phim cũng dễ
thích ứng." Tiểu U hiếm khi nói giỡn, cô và Cố Cách quen biết nhau đã
lâu, cô cảm thấy người đàn ông này không tệ, ít nhất làm bạn bè bình
thường, cũng đủ tư cách, dĩ nhiên, quan hệ của hai người, cũng chỉ vẻn
vẹn dừng ở đây.
Gần đây tin đồn về Cố Cách và Diêu Tuấn Bân mặc
dù có chút phai nhạt, nhưng quan hệ của hai người càng ngày càng được
nhiều người xác nhận, hơn nữa có người theo dõi bọn họ đã chứng minh,
hai người họ dường như đã ở cùng một chỗ, dĩ nhiên còn về chuyện ban đêm có ngủ cùng giường hay không, vẫn còn chờ khảo chứng.
Bản thân
Lạc U, đừng nói cô với Cố Cách không có suy nghĩ gì khác, cho dù có cảm
thấy thích, cô cũng sẽ không làm chuyện giành bạn trai của người khác,
cô rất mạnh mẽ, rất ngang ngược, nhưng cũng có kiêu ngạo và nguyên tắc
của riêng mình!
Ở phương diện tình yêu, cô khinh thường tranh
đoạt! Huống chi, cô đã có một đối tượng để yêu đương vô cùng tốt, mặc dù người kia có chút đần có chút ngu có chút ngơ ngác giống như khúc gỗ,
thậm chí cô cũng không dám chắc rốt cuộc mình thích anh nhiều bao nhiêu, có thật lòng yêu anh hay không, nhưng nếu cô yêu đương, thì đối tượng
cũng sẽ chỉ có một mình anh, không có người nào khác, đây cũng là một
loại nhận định của Lạc U đối với Diệp Vẫn Thần.
"Tiểu U đừng chọc tôi, tôi thật sự không dám đâu, đạo diễn Nhan quá dữ tợn." Cố Cách cười cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn một chút, thật ra thì làm việc cùng
Lạc U đã lâu, anh ta biết cô gái lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo như cô công chúa hay nữ vương này, thật ra tính tình cũng không phải lạnh lùng như
vậy, cẩn thận cảm nhận sẽ thấy, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng, ẩn chứa một sự nhu hòa nhàn nhạt, khiến người khác cảm thấy vô cùng thoải mái.
Dĩ nhiên, ngay cả như vậy, người bình thường vẫn có chút khó mà bỏ qua sự
áp lực đến từ Lạc U, giống như anh ta, rất nhiều lúc đang đóng phim anh ta lại không tự chủ được mà có chút sợ Lạc U, nhất là khi Lạc U tỏa ra
sát khí quanh mình, mặc dù anh ta biết rõ mình đang đóng phim, cũng cảm
thấy như toàn thân rét run, đủ để có thể thấy được sự cường hãn của Lạc
U.
"Đừng cảm thấy áp lực, bất đắc dĩ lắm thì cứ xem tôi như một
khúc gỗ đi, khúc gỗ đáng yêu, như vậy anh sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một
chút." Lạc U an ủi, mặc dù khiến Cố Cách cảm thấy có chút dở khóc dở
cười.
Khúc gỗ? Đáng yêu? Anh ta khó hiểu trầm ngâm suy nghĩ, lại bỏ lỡ sự dịu dàng chợt lóe lên trong ánh mắt của Lạc U.