"Xin chào, tôi là
Diệp Vẫn Thần." Diệp Vẫn Thần trả lời lại càng ngắn gọn hơn, giọng nói
cũng có chút lạnh lùng cứng rắn, anh vẫn luôn đứng ở phía sau Lạc U, như thể không muốn lộ ra sự tồn tại của mình, cho dù người đàn ông trước
mặt này, làm anh có một loại cảm giác nguy cơ không kém.
Ba người ngồi xuống, Đông Phương Du có vẻ rất tùy ý, Lạc U cũng rất lạnh nhạt,
Diệp Vẫn Thần lại là một bộ hoàn toàn lấy Lạc U làm chủ, ngồi ở bên
người Lạc U, từ khăn ăn đến chén đĩa, hoàn toàn phục vụ đến nơi đến
chốn, Lạc U ngay cả tay cũng không phải động chút nào.
"Tiểu U,
em xác định là em mang bạn tới đây sao, tại sao anh nhìn thế nào cũng
giống Sebastian vậy chứ?" Thấy một màn như vậy, Đông Phương Du nhíu nhíu mày, như đang nói đùa nói. (Chú thích: Sebastian là nhân vật được lấy
ra từ anime, người bạn có thể hiểu được, đúng không đúng không)(*)
(*) shizuka: Phần chú thích trên nguyên văn là từ tác giả, không phải là
phần giải thích của mình đâu nha, giải thích thêm một chút cho một số
bạn không xem anime nhé, Sebastian là một nhân vật trọng bộ anime Hắc
quản gia - Kuroshitsuji của tác giả Toboso Yana (Nhật Bản).
"Ha
ha, Đông Phương cũng xem anime à, thật ngạc nhiên nha." Qủa thật Lạc U
có biết Sebastian, bởi vì vị hắc quản gia hoàn mỹ này là thần tượng của
cậu nhóc Tiếu Tiêu kia, Tiếu Tiêu lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại người
này, hơn nữa còn thề phải trở thành quản gia ưu tú nhất vượt qua cả
Sebastian.
"Con người bao giờ cũng phải có chút trẻ con, không
biết Vẫn Thần có xem qua chưa, đấy là một bộ phim hoạt hình rất thú vị
đó nha." Đông Phương cũng không để ý đến sự lạnh lùng của Diệp Vẫn Thần
cho lắm, thỉnh thoảng còn nói chuyện với anh, tuy rằng hình như lời này
nghe thế nào cũng cảm thấy có chút vấn đề.
Lạc U biết Sebastian, nhưng Diệp Vẫn Thần rõ ràng không biết người kia là ai, phim hoạt hình à? Anh chưa từng xem qua thứ này!
"Tiểu U thích, tôi tất nhiên sẽ thích." Đây là câu trả lời của Diệp Vẫn Thần, bây giờ đúng là anh chưa từng xem thật, nhưng trở về bổ túc lại không
được sao! Được rồi, thật ra Diệp Vẫn Thần bề ngoài lãnh khốc, trên thực
tế cũng là một cậu bé rất ngây thơ đó, chẳng qua là bị người đàn ông cực kỳ có thể là tình địch đả kích, đoán chừng phản ứng bình thường mới là
không bình thường đấy nhỉ.
"Ha ha, như vậy tôi cũng rất tò mò,
Tiểu U có thích Sebastian hay không vậy?" Hỏi một câu thâm ý như vậy,
không thể trách Đông Phương Du bát quái, mặc dù không kinh ngạc chuyện
Lạc U sẽ mang một người đàn ông đến, dù sao ngoại trừ phụ nữ thì cũng
chỉ còn lại đàn ông, đây là xác suất 1:1 rồi, Đông Phương Du cũng từng
tự hỏi rồi, nhưng mà, bầu không khí giữa hai người rõ ràng có chút kỳ lạ à nha, nói là bạn bè nhưng lại càng thân mật hơn cả bạn bè, nhưng nếu
nói là người yêu, thì cảm giác cũng có chút không quá giống, làm cho
Đông Phương có chút nghi hoặc, nên thử thăm dò một cách bí mật.
Thật ra, không phải là
Đông Phương Du không biết đến sự tồn tại của Diệp Vẫn Thần, cho nên cũng không kinh ngạc khi anh đến đây cho lắm, anh trai Lạc Tử Hách của Lạc U là bạn tốt nhất của anh, nên cũng đã từng đề cập qua một chút về chuyện của Lạc U, Đông Phương Du tất nhiên sẽ ghi nhớ ở trong lòng, chỉ là lúc thấy Diệp Vẫn Thần, người đàn ông này rõ ràng có chút không giống với
miêu tả của Lạc Tử Hách, ít nhất quan hệ giữa hai người, cũng có chút
không rõ.
Đối mặt với cái vấn đề khá có thâm ý này, Lạc U cũng
không do dự, trực tiếp trả lời: "Một nhân tài có tính tổng hợp, một quản gia toàn năng như vậy, làm sao tôi có thể không thích được chứ."
Vấn đề hàm chứa thâm ý, lại không hẳn phải dùng câu trả lời hàm chứa thâm ý để đáp lại, ý trên mặt chữ không phải ý sao.
"Trả lời như vậy có chút xảo quyệt nha, em biết rõ ý của anh không phải là
cái này mà." Đông Phương Du vừa nói vừa nhìn Diệp Vẫn Thần một cái, ý tứ không cần nói cũng biết, điều anh muốn hỏi tất nhiên là rốt cuộc Lạc U
có thích người đàn ông này hay không!
"Đúng thì sao mà không đúng thì sao, cái này cũng không ảnh hưởng gì đến quan hệ của tôi và anh."
Kiếp trước không có Diệp Vẫn Thần, người đàn ông này vẫn là bạn của cô,
kiếp này có Diệp Vẫn Thần, bọn họ vẫn sẽ là bạn, điểm này, sẽ không thay đổi.
Lời này
của Lạc U, rõ ràng là có thâm ý, thái độ của cô đối với Đông Phương Du
như thế, là vì có những kinh nghiệm từ kiếp trước, người đàn ông này là
người bạn mà cô công nhận, nhưng Lạc U cũng không rõ vì sao người đàn
ông này lại thân mật tùy ý với mình như vậy, giống như người bạn đã ở
chung với nhau rất lâu rồi, cho nên, Lạc U cũng sợ Đông Phương Du sẽ có
cảm giác gì đó đối với mình ngoài tình bạn, mà bây giờ, Lạc U nói ra lời này, chính là vì ngăn chặn Đông Phương Du sẽ nảy sinh tình cảm khác với cô.
Bọn họ sẽ chỉ là bạn, không liên quan gì với người ngoài,
cũng không liên quan tới Diệp Vẫn Thần, cho dù không có Diệp Vẫn Thần,
Lạc U cũng sẽ không thích Đông Phương Du, người đàn ông như Đông Phương
Du làm cho cô thưởng thức, nhưng sẽ không động tâm.
Chỉ là cô sẽ
động tâm với Diệp Vẫn Thần sao? Vấn đề này hình như đã không có ý nghĩa
để suy tính nữa rồi, bởi vì cô đã sớm có cảm nhận như vậy.
Có lẽ
vẫn chưa đạt đến cái gọi là yêu, có lẽ cũng chưa khắc cốt minh tâm đến
mức không phải là anh thì không được, nhưng mà, từ khoảnh khắc cho phép
Diệp Vẫn Thần đến gần mình kia trở đi, cô đối với anh, có lẽ cũng đã
động tâm rồi nhỉ.
Lạc U than nhẹ trong lòng, không nghĩ tới mình
lại vào thời điểm này, mới hiểu được tình cảm mà mình đối với Diệp Vẫn
Thần đã khắc sâu như vậy.
"Đúng vậy, không hề ảnh hưởng, Tiểu U
vẫn luôn thông minh lại vừa xảo quyệt như vậy, cái gì cũng biết." Đông
Phương Du than nhẹ một tiếng, tâm tư của mình còn chưa có động, dường
như đã bị Lạc U xoá bỏ mất rồi, có lẽ cái này cũng chính là chỗ thông
minh của Lạc U đấy nhỉ, ít nhất như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm
giữa hai người bọn họ, nếu chưa từng xảy ra, thì sẽ không có cái gì gọi
là kết thúc.
"Chẳng qua là tôi cảm thấy, chúng ta rất thích hợp làm bạn." Lạc U thành thật
nói, nếu như không phải coi anh như một người bạn hơn nữa còn muốn kết
giao với người bạn này, thì cũng sẽ không có bữa tiệc như vậy, cô không
phải là một người con gái sẽ tùy tiện đồng ý lời mời của người khác,
Đông Phương Du đối với cô mà nói, tuyệt đối xem như là sự tồn tại đặc
biệt.
"Cái này là vinh hạnh của anh, chọn món ăn đi, nếu còn tiếp tục nói nữa, thì chúng ta sẽ ăn bữa ăn khuya mất." Đông Phương Du nở nụ cười, vẫn luôn dịu dàng như vậy, thất chi cây dâu và cây du thu chi
đông ngung(*), rung động còn chưa nảy sinh mà bị xua mất, nhưng lại thu
hoạch được một tình bạn làm người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, đây cũng là một thu hoạch cực kỳ hiếm có, anh nên biết cách quý trọng.
(*)
Thất chi cây dâu và cây du thu chi đông ngung: Bị mất ở phương Đông,
nhưng nhận được dâu tằm - là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa gốc là bị mất thứ gì đó ở một nơi nào đó, nhưng lại nhận được thứ đó từ một nơi khác, nghĩa bóng là ban đầu thất bại trong khía cạnh này, nhưng
cuối cùng lại thành công trong một khía cạnh khác. (Nguồn: Baidu.com)
Quân tử như vậy, ôn nhuận như ngọc, Đông Phương Du như vậy, cũng chính là Đông Phương Du mà Lạc U thưởng thức nhất.
Lúc Lạc U và Đông Phương Du nói chuyện với nhau, Diệp Vẫn Thần vẫn yên tĩnh lắng nghe, ban đầu còn có chút không rõ, lại còn đang xoắn xuýt vì cái
tên Sebastian kia nữa, nhưng nghe rồi lại nghe cuối cùng cũng nghe ra
được một chút gì đó, IQ của anh không thấp EQ cũng không tính là thấp,
nên cũng đoán được ba đến năm phần thâm ý trong lời nói của hai người,
cái này hình như là một đề tài về tình bạn và tình yêu thì phải.
Diệp Vẫn Thần nghĩ đến chuyện đã từng xảy ra trong khu rừng nhỏ mà bị Lạc U
bài xích lâu như vậy, nên Diệp Vẫn Thần cũng không dám làm nhiều những
chuyện không nên làm, ít nhất về chuyện đả kích tình địch, Diệp Vẫn Thần vẫn có rất nhiều đắn đo, cho nên dù trong lòng để ý muốn chết, Diệp Vẫn Thần vẫn mang dáng vẻ kiên trì bất động, sau đó tại lúc nghe thấy hình
như Lạc U có ý cự tuyệt, thì trong mắt Diệp Vẫn Thần mới không nhịn được lộ ra một ý cười thả lỏng.
Lạc U của anh vẫn chưa bị người khác cướp đi, thật tốt!