Lạc U nhìn dáng vẻ
gầy gò của Trịnh Nghị Phong trong hình, trên mặt lộ ra một nụ cười lãnh
khốc, người đàn ông này đang từng bước đi về phía diệt vong, cô vốn có
suy nghĩ những việc mình cần làm chẳng qua chỉ là đợi mà thôi, nhưng bây giờ thấy tin tức như thế bị đưa ra ngoài ánh sáng, thì Lạc U lại có một ý nghĩ khác.
Các ký giả được gọi là ông vua không ngai tất nhiên là có đạo lý riêng của nó, tuyệt đối không được coi thường các loại
hiệu quả mà truyền thông có thể đưa tới, nhưng mà truyền thông cũng nắm
được một chút nhân thủ trong tay, như là tin tức như bây giờ vậy, báo
mặc dù chỉ là báo, nhưng khuôn mặt của Trịnh Nghị Phong lại bị xử lý nên có chút mờ nhạt không rõ, hơn nữa nội dung về Trịnh Nghị Phong ở trong
bài báo cũng chỉ có một câu đơn giản, nghi rằng đây là con cháu nhà giàu mà thôi, còn lại lại không để lộ ra một chút nào, là do những ký giả
kia không đào được à? Rõ ràng là không phải, mà là có người đã ép tin
tức này xuống!
Mà lúc này điều Lạc U muốn làm, chính là hoàn toàn đưa thân phận của Trịnh Nghị Phong ra ngoài ánh sáng! Kiếp trước sở dĩ
Trịnh Nghị Phong có thể phản bội cô, nhân tố gia tộc chính là nguyên
nhân chủ yếu, Trịnh gia và mấy gia tộc khác muốn chia cắt Lạc gia, lúc
này mới có một loạt chuyện sau này, nếu Lạc U muốn trả thù, đánh con
chim đầu đàn Trịnh Nghị Phong này cũng chỉ là bước đầu tiên mà thôi, cô
muốn để cho toàn bộ gia tộc nhà họ Trịnh đều phải trả giá thật lớn vì
những hành vi ngu xuẩn của mình!
Đến ngày thứ hai sau khi tin tức của Trịnh Nghị Phong và Triệu Gia Di bị đưa ra, tất cả trên internet
lại một lần nữa bắt đầu điên cuồng truyền ra một bài post, phía trên có
đính bức ảnh sắc mặt vàng như nến viền mắt lõm xuống của Trịnh Nghị
Phong, mà ở phía dưới hình ảnh, là hơn bảy nghìn chữ giới thiệu đủ loại
về Trịnh Nghị Phong và Trịnh gia, nhất là quá trình Trịnh Nghị Phong hít thuốc phiện, lại càng được dùng rất nhiều văn chương để miêu tả trọng
điểm.
Lần này Trịnh Nghị Phong cũng nổi giận, lúc đầu tiêu điểm
của chuyện này vẫn không ở trên người gã, nhưng lúc này đây hầu như các
nhà truyền thông lại đều quay sang đuổi theo gã, Trịnh Nghị Phong bị dọa không dám ra cửa, một mực trốn ở trong nhà lớn của Trịnh gia, mà toàn
bộ Trịnh gia cũng vì Trịnh Nghị Phong mà rơi vào bầu không khí nặng nề.
Con em gia tộc hít thuốc phiện, đây đối với đại gia tộc mà nói tuyệt đối là một chuyện không được đưa ra ánh sáng, là vết nhơ của cả gia tộc, hơn
nữa nhất là đối với bản thân Trịnh Nghị Phong, đây sẽ càng là một đoạn
lịch sử đen tối mà sau này không có cách nào có thể rửa sạch được, có
thể ảnh hưởng trực tiếp đến việc phát triển trong tương lai của Trịnh
Nghị Phong, muốn nhập ngũ hay là tham gia vào chính trị thì đều có thể
xảy ra vấn đề, đối với đại gia tộc như Trịnh gia mà nói, đây quả thật là một sự tồn tại mà không cách nào có thể dễ dàng tha thứ được.
Trịnh Nghị Phong bị mẹ gã nhốt ở trong thư phòng phạt quỳ, một lần quỳ này
chính là cả ngày, trong lúc đó đúng lúc đụng vào thời gian lên cơn
nghiện cái này đúng là còn khó chịu hơn so với chết, những thứ có thể
đập trong cả thư phòng cũng đều bị đập hết, mẹ của Trịnh Nghị Phong muốn đi lên khuyên nhủ, thì lại bị Trịnh Nghị Phong ra sức đẩy về phía góc
tường, sau đó phải nhờ vệ sĩ xông vào chế ngự Trịnh Nghị Phong, lúc này
mới làm cho Trịnh Nghị Phong không thể tiếp tục phát cuồng được nữa.
Nhưng Trịnh Nghị Phong đang lên cơn nghiện nên cho dù có bị trói lại cũng vẫn không dừng lại được, ban đầu là gào thét, sau đó lại giả vờ đáng thương cầu xin tha thứ, nhưng đến khi phát hiện những thứ này đều không có tác dụng gì cả, người của Trịnh gia quyết tâm không cho gã thuốc phiện, thì gã bắt đầu kêu rên đến khàn cả giọng, mãi cho đến khi giọng nói trở nên yếu ớt, toàn thân suy yếu nằm ở trên giường run rẩy, nhưng ngay cả như
vậy, vẫn không có người nào để ý tới gã.
Người của Trịnh gia thậm chí còn bày tỏ rõ ở ngay trước mặt Trịnh Nghị Phong, nếu không cai
thuốc, thì sẽ vĩnh viễn ở nhà đừng nghĩ đi ra ngoài, người làm mất hết
mặt mũi của Trịnh gia, không muốn sống tốt thì đừng sống nữa, đây có thể thấy được rõ sự vô tình của Trịnh gia.
Học tập, xử lý công việc, thỉnh
thoảng xem bát quái trong giới showbiz, nếu có thời gian rảnh thì mua
mấy cái cổ phiếu để giải trí, cuộc sống của Lạc U vừa nhàn nhã lại vừa
phong phú, chuyện của Trịnh Nghị Phong làm tâm tình của cô rất tốt, hơn
nữa làm cho cô càng vui hơn chính là, bên phía Lạc Linh cũng có thành
quả không nhỏ.
Lạc Linh bị đưa đến bệnh viện điều dưỡng của nước M tiến hành trị liệu trên phương diện tinh thần và tâm lý, không biết
được ngày về, đi theo chỉ có hai vị hộ sĩ, mà trước khi Lạc Linh bị đưa
đi, tinh thần đã có chút hỏng mất, cả đêm đều ngủ không yên, sắc mặt
vàng như nến có thể so sánh được với Trịnh Nghị Phong, hai người coi như là cùng rơi vào một kết cục giống nhau, làm Lạc U thở mạnh ra một hơi.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lúc bộ phim truyền hình Bỏ phu được phu này
không ngừng đón lấy sự nhiệt tình ở trên các đài truyền hình lớn, thì
một cái tết âm lịch nữa lại đến rồi, Lạc U trở lại nhà lớn Lạc gia, bây
giờ đã không còn thấy bóng dáng của Lạc Linh nữa, làm tâm tình của Lạc U tốt hơn.
Mà vào chính cái hôm trước ngày lễ mừng năm mới một ngày, Lạc U nhận được điện thoại của Diệp Vẫn Thần.
"Tiểu U, anh đã trở về." Trong điện thoại, giọng nói của Diệp Vẫn Thần có
chút đè nén kích động, như là sự yên lặng trước khi núi lửa bùng phát,
loại tâm tình tưởng niệm này thật sự rất nguy hiểm, bất tri bất giác đã
trở nên dày đặc, nhất là lúc sắp được gặp lại nhau, sẽ trở nên càng nồng đậm hơn!
"Ở đâu?" Lạc U có chút bất ngờ, nhưng cũng có chút vội
vàng mà bản thân cô cũng không nhận thấy được, bác cả thế mà lại không
nói Diệp Vẫn Thần sẽ trở về, cô còn tưởng là phải đợi rất lâu mới có thể được nhìn thấy anh đấy.
Giọng nói trong điện thoại không trả
lời, nhưng cửa phòng ngủ của Lạc U lại bị gõ, Lạc U gần như là phản ứng
lại ngay trong nháy mắt, nhẹ nhàng nhảy từ trên giường nhảy xuống đất,
rồi cực kỳ nhanh chóng mở cửa phòng ra.
Tay của Lạc U vẫn còn ngơ ngác cầm điện thoại, động tác của Diệp Vẫn Thần cũng giống hệt như cô,
hai người một đứng ở trong phòng, một đứng ở ngoài phòng, ánh mắt nhìn
nhau, đều tràn đầy nóng bỏng.
"Tiểu U, anh đã trở về." Diệp Vẫn
Thần chậm rãi thu hồi điện thoại, rồi lộ ra một nụ cười có chút xấu hổ,
làn da bị phơi nắng thành màu chocolate rất là đẹp, cả người đều trở nên thành thục hơn rất nhiều.
"Chào mừng anh đã trở về." Lúc này Lạc U cũng đã khôi phục lại dáng vẻ thản nhiên trước kia, khẽ cười bày tỏ ý chào đón.
Diệp Vẫn Thần đi lên phía trước một bước, kéo gần lại khoảng cách vốn đã
không xa của hai người, anh thậm chí còn có thể loáng thoáng ngửi thấy
được mùi thơm tản ra trên người Lạc U, mà điều này cũng làm cho anh có
loại cảm giác không có cách nào kiềm chế được, anh, thật sự rất muốn ôm
cô một cái!
Muốn, nhưng lại không dám, Diệp Vẫn Thần dùng hết hơi sức toàn thân để kiềm
chế lại loại kích động này của bản thân, chỉ là giọng nói có chút khàn
khàn nói: "Anh rất nhớ em, em đã trở nên ngày càng xinh đẹp hơn rồi."
Thật ra người đàn ông Diệp Vẫn Thần này rất là dễ hiểu, nhất là ở trước mặt
của Lạc U, biểu tình trên mặt anh sẽ luôn phản ánh ra ý tưởng chân thật
nhất của anh, cái loại cố gắng kiềm chế cảm giác của mình này. Lập tức
bị Lạc U nhìn ở trong mắt.
Lạc U cũng đi lên phía trước một bước, làm khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên thân mật hơn, sau đó,
ngay lúc Diệp Vẫn Thần có chút đờ đẫn không phản ứng kịp, Lạc U nhẹ
nhàng ôm lấy Diệp Vẫn Thần, đem cả người mình lao vào trong lòng Diệp
Vẫn Thần.
So với vóc người càng ngày càng cường tráng của Diệp
Vẫn Thần, Lạc U có vẻ tinh tế hơn một chút, cả người dường như đều được
bọc lại trong lòng Diệp Vẫn Thần.
Cảm giác ấm áp làm Lạc U cảm
thấy rất thoải mái, mùi thơm đạm nhiên cũng làm cho Diệp Vẫn Thần đỏ
mặt, tay chân luống cuống đứng ở nơi đó, động cũng không dám động chút
nào, chỉ sợ không cẩn thận đụng vào chỗ không nên đụng nào đó.
Lạc U cũng không ôm lâu lắm, rất nhanh đã buông Diệp Vẫn Thần ra, sau đó nhẹ giọng bật cười.
"Anh đúng là một tên ngốc mà." Cho dù đã gần hai năm không gặp, nhưng dáng
vẻ ngơ ngác của Diệp Vẫn Thần vẫn không thay đổi, mới ôm một cái mà
thôi, có cần phải phản ứng chậm như vậy không hả, nhìn khuôn mặt đỏ oạch kia xem, tậc tậc, còn dễ xấu hổ hơn cả một cô gái nhỏ đó.
"Anh,
anh..." Diệp Vẫn Thần cũng không biết mình muốn nói cái gì, định giải
thích mình không phải là tên ngốc theo phản xạ, nhưng nghĩ tới phản ứng
vụng về vừa nãy của mình, đây không phải là tên ngốc thì còn là cái gì
chứ, cuối cùng cũng chỉ ngây ngô cười một tiếng.
Rõ ràng anh muốn biểu hiện ra một mặt tốt nhất của mình ở trước mặt Lạc U, nhưng vì sao
mỗi lần đều là một mặt ngốc nhất cơ chứ, đây là vì sao vậy hả?
Giao thừa, người của
Lạc gia vẫn sum họp lại ở trong một căn phòng, Diệp Vẫn Thần vẫn là
chàng trai không ngừng duy trì trầm mặc cao độ, yên tĩnh đi theo bên
người Lạc U, tất cả so với hai năm trước dường như cũng chẳng có thay
đổi gì quá mức rõ ràng, chỉ là Diệp Vẫn Thần đã bỏ đi dáng vẻ của một
cậu bé dần dần biến thành một chiến sĩ đã trải qua khảo nghiệm máu và
lửa, mà Lạc U cũng càng lúc càng phong hoa tuyệt đại(*) hơn.
(*) Phong hoa tuyệt đại: Vô cùng xinh đẹp, vô cùng tài năng.
Diệp Vẫn Thần tuấn mỹ dương cương, Lạc U ôn nhu thanh nhã, dáng vẻ hai người đứng chung một chỗ đúng là tuyệt phối, nhìn ở trong mắt mọi người Lạc
gia, đều lộ ra vẻ thoả mãn.
"Tiểu U, chờ đến lúc con tốt nghiệp
trung học, thì lập tức xác định hôn sự luôn nhé." Mẹ Lạc đúng là nhìn
con rể càng nhìn càng thoả mãn, Diệp Vẫn Thần lớn hơn Lạc U hai tuổi,
tính cách trầm ổn cực kỳ có tiềm lực, hơn nữa bây giờ cũng đã bước vào
Lạc gia, xác định hôn sự sớm một chút thì có thể lại càng danh chính
ngôn thuận hơn một chút.
Lạc U đang uống trà, nghe được những lời này của mẹ nhà mình, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, không nhịn được
ho nhẹ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì đó, mẹ nhanh ăn trái cây này đi, ăn nhiều hoa quả sẽ đẹp da đó, chờ đến lúc mẹ và con cùng đi ra ngoài, nhất định người ta sẽ nói hai mẹ con ta giống
như là hai chị em vậy đó."
Loại hành vi nói sang chuyện khác này của Lạc U rõ ràng không thông qua trót lọt, ít nhất là mẹ Lạc sẽ không ăn mấy cái này.
"Con nhóc ba hoa, hôn sự của con mẹ không quan tâm thì ai quan tâm hả, huống chi cái này đã được ông cố con tán thành, năm nay con đã mười tám tuổi
rồi, nếu không thì chờ đến sinh nhật mười tám tuổi của con, tổ chức đính hôn cùng một thể đi." Mẹ Lạc đã sớm nghĩ xong, đứa bé Diệp Vẫn Thần này rất chân thật, lại còn rất nghe lời con gái nhà mình, gả cho nó thì
cũng không sợ con gái nhà mình chịu thiệt cho nên xác định sớm một chút
cũng rất tốt mà, hơn nữa, đính hôn cũng không phải kết hôn, tuổi nhỏ một chút cũng không có vấn đề gì.
Lạc U bày tỏ cô rất có áp lực, cô
quả thật chưa từng nghĩ đến mấy chuyện như đính hôn gì gì đó, ít nhất
đây không phải là chuyện nằm trong kế hoạch của mấy năm gần đây.
"Mẹ à, con còn nhỏ, chuyện này sau này hãy nói đi, chẳng lẽ mẹ còn lo con
không có ai thèm lấy sao." Cô mới mười tám tuổi, thậm chí còn chưa qua
sinh nhật mười tám tuổi nữa đó, thật sự không muốn quyết định chuyện này sớm như vậy.
Mọi người xung quanh đều đang nghe hai mẹ con nói
chuyện, Diệp Vẫn Thần lại càng nghiêm túc nghe hơn, chỉ là theo lời hai
người nói chuyện với nhau, vẻ mặt mừng rỡ lại biến thành có chút cô đơn, rồi nhìn dáng vẻ đắn đo như vậy của Lạc U, cố nén khó chịu nói: "Mẹ
Lạc, nếu Tiểu U không vội thì không cần miễn cưỡng đâu ạ, cô ấy có suy
nghĩ của riêng mình, con sẽ chờ."