"Sao lại im lặng nữa rồi? Phải chăng là cảm thấy vóc dáng em không tốt
mấy?" Hoàng Phủ Tử Y cười tủm tỉm, tiếp tục truy hỏi. Cô bình thản chơi
vui, một chút cũng không có ý muốn rút lại lời nói, khí thế vô cùng kiêu ngạo. Nhưng là, cô bắt buộc phải cùng người đàn ông này chuẩn bị thật
kỹ tâm tình. Miễn cho tí nữa cô nói ra lời cầu hôn tốt đẹp người ta lại
không có phản ứng, lại cự tuyệt cô ngay trước mắt bao người. Cô còn chưa được tăng giá trị nổi tiếng đâu!
Mà lúc này, khi nữ chính ở
trong TV bị lăng nhục, đột nhiên hô to lên một câu: "Các ngươi coi như
đã chiếm được thân thể của ta nhưng cũng chỉ có thế, mãi mãi không có
được tâm của ta, ta chỉ thuộc về hắn, của hắn và tự do!" (đang ở thập
niên 80)
Câu này làm cho Hoàng Phủ Tử Y nảy ra một suy nghĩ, liền tính lời cầu hôn của cô bị cự tuyệt nhưng mà người đàn ông này cũng vẫn là của cô, vĩnh viễn đều là của cô!
Khi ý tưởng này xuất hiện
trong não, Hoàng Phủ Tử Y tự mình dọa mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Bỗng chốc chìm trong bản thân, quên mất việc phải tiếp tục trêu đùa Sở Ngao Dư.
Nghiêm túc tự hỏi hồi lâu mới cổ quái nhìn chằm chằm Sở Ngao Dư thì thấy anh đang trộm ngắm cô, lập tức cười vang.
"Anh không xem phim
kìa, nhìn lén em làm cái gì?" Hoàng Phủ Tử Y vui cười hỏi, thân thể còn
cố ý nghiêng về phía Sở Ngao Dư, có cảm giác muốn nhìn thấu anh bằng
phương thức vô cùng vô lại!
Sở Ngao Dư nháy mắt lại trở về trạng
thái xấu hổ đỏ mặt. Một bên cảm thấy chính mình thật không có chí khí,
có điểm ngu xuẩn; một bên lại cảm thấy Tử Y rất hư hỏng, luôn luôn thích trêu chọc anh nhưng mà, anh lại đặc biệt thích bộ dáng xấu xa này của
cô.
"Anh đi vệ sinh..."! Sở Ngao Dư mang theo tâm tình bất lực
cực kì, chỉ có thể dùng ba mươi sáu kế chạy trối chết mà đối phương ở
phía sau anh đang cười đến rất mất hình tượng.
Sở Ngao Dư ở trong nhà tắm bần thần hồi lâu rồi mới thật chậm rãi đi ra. Hoàng Phủ Tử Y
ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, tính toán thời gian. Đã 7 giờ ba mươi lăm
phút, đến thời gian phát sóng trực tiếp, cô lại nghĩ cách gì chuẩn bị
tâm lí cho người kia.
"Lát nữa sẽ phát sóng trực tiếp, cả nước
người người đều xem đều nhìn. Bất kể có chuyện gì xảy ra, anh đều phải
bình tĩnh. Dù cho yêu cầu của em có thế nào, cũng mong anh tận lực phối
hợp, bằng không em sẽ rất khổ sở, anh hiểu chứ?" Ở trước cả nước trần
trụi cầu hôn đàn ông, nếu thật sự bị từ chối, cô tất nhiên nhất định cảm thấy nghẹn khuất uất ức nha...
Sở Ngao Dư nghe được cô nói, chỉ
đơn giản nghĩ là khi phát sóng trực tiếp thì cần vài thứ làm nóng không
khí. Nếu không thì cũng là một ít trò chơi nhỏ, tuy rằng ai đó sẽ cho
xuất hiện thứ gì đó thật kì quái nhưng không để ảnh hưởng toàn cục diện, anh hẳn là không cự tuyệt linh tinh. Cho nên, gật đầu đồng ý nói: "Anh
biết. Anh sẽ phối hợp với em hoàn mỹ nhất. Em cứ yên tâm."
Huống
chi, nếu như đó không phải phát sóng trực tiếp, Tử Y đã nói những lời
này, anh tuyệt đối không nỡ đem mặt mũi cô quẳng đi! Anh thích cô như
thế, làm sao có thể làm Tử Y khổ sở.
"Tốt, em yên tâm. Nhưng anh nhất định phải giữ lời hứa, càng không được đổi ý."
Cầu hôn là chuyện lớn, Hoàng Phủ Tử Y khó tránh phải lầm bầm dong dài đôi câu.
Cuối cùng, Sở Ngao Dư cũng cảm giác được một tia lạ lùng. Trực giác nói cho
anh biết, Tử Y nhất định là muốn làm ra một việc mà anh buộc phải cảm
thấy kinh ngạc hoặc khó xử. Nhưng ngay cả khi có là vậy, anh khẳng định
có thể cười đồng ý. Ngược lại, từ sâu trong tim, cảm thấy bộ dáng này
của cô, tựa hồ ngày càng thân cận hơn một chút. Kể cả bất cứ mặt nào
cũng vô cùng đáng yêu, làm anh có ý muốn sờ đầu cô.
Sở Ngao Dư
lại lâm vào quẫn bách, cảm thấy tay của mình có chút ngứa, nhịn không
được nhớ đến ngày Tử Y say rượu, xúc cảm vuốt tóc cô vẫn nguyên vẹn ở
đó... Nếu được vuốt tiếp thì tốt rồi.
Thời gian cố định bắt đầu
trước năm phút đồng hồ, Hoàng Phủ Tử Y mở ra giao diện phát sóng trực
tiếp. Lần đầu tiên dùng phương thức này gặp mặt fan, mà từ lúc nãy đã
đông nghìn nghịt. Thậm chí, càng ngày càng đông, với tốc độ cực kì nhanh đã đạt hơn 300.000 người!
"Xin chào đại gia đình, tôi là Hoàng
Phủ Tử Y. Hiện nay, phát sóng trực tiếp đã sắp bắt đầu, bây giờ cùng mọi người chào hỏi một cái, cảm ơn tất cả đã đến xem." Giọng nói lúc này
của cô có điểm lạnh nhạt nhưng lại cho người ta cảm giác rất sáng khoái. Thậm chí, có xúc cảm của những người lưu lạc giang hồ hào sảng. Thật
nhiều fan tỏ vẻ, thật muốn ôm quyền như xưa kính chào bệ hạ!
"Bệ hạ, kẻ mọn ở nơi này kính chào người. Oa oa!"
"Hân hạnh chào, bệ hạ!"
Các fan lập tức trở nên hưng phấn, liên tục spam màn hình. "Hân hạnh chào,
bệ hạ" cơ hồ chiếm toàn bộ kênh. Cùng lúc đó, Tin tức Weibo của Hoàng
Phủ Tử Y phát sóng trực tiếp lan rộng, lại nhiều thêm vài nghìn người."Được rồi, bắt đầu phát sóng. A, hôm nay tôi còn mời riêng một vị khách quý,
mọi người có thể đoán được là ai không?" Hoàng Phủ Tử Y giả bộ thần bí,
mà không ngờ người xem lại có thể không hẹn lần lượt đưa ra đáp án chuẩn xác nhất. Sở tiên sinh, Sở tổng, Sở hoàng, Sở hậu,... rất nhanh là từ
chiếm toàn bộ màn hình, spam kịch liệt.
"Ha ha, cách gọi rất
nhiều, tôi nhìn đều không tồi. Bây giờ để cho chính chủ xem một chút xem anh ấy thích xưng hô nào nhất." Hoàng Phủ Tử Y cười ấm áp, quay đầu
cười gian, rồi cho Sở Ngao Dư trực tiếp nhìn bình luận.
Sở Ngao
Dư cúi đầu nhìn tình huống trên màn hình, nghe Hoàng Phủ Tử Y cười nhạt, chóp tai ửng đỏ, trên mặt lại nghiêm trang từ tốn nói: "Xin chào mọi
người, tôi là Sở Ngao Dư, mọi người có thể gọi tôi là Sở tiên sinh."
Sau khi Sở Ngao Dư lộ diện, tất cả bình luận lại spam thành "Sở tiên sinh
quá mức đẹp trai", "Sở tiên sinh khí phách", "Sở Hoàng thật ngầu", "Sở
tổng tài khí chất thật mạnh mẽ",... tất cả, nháy mắt chọc cười Hoàng Phủ Tử Y.
"Ai cũng đều khen anh, nói xem anh có cảm tưởng gì nào?"
Hoàng Phủ Tử Y cũng tiến lên, đứng trước màn hình. Hai người cố tình có
khoảng cách cực gần, đến nỗi Sở Ngao Dư có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô mỗi khi nói chuyện. Nhìn qua, thế nào cũng là vô cùng mập
mờ.
"Cảm ơn, tôi rất vinh hạnh." Sở Ngao Dư bản thân được hỏi gì
đáp nấy. Hơn nữa, mọi vấn đề đều trả lời rất nghiêm túc. Các netizen
nhìn, lại không hẹn nhau mà biểu tình, Sở tiên sinh thật sự rất đáng yêu có được không...
Hoàng Phủ Tử Y nhìn đến bình luận của các cư
dân mạng, trong lòng đặc biệt tán đồng, trên mặt cũng lộ ra một tia hối
hận phiền não, nói: "Ai... đột nhiên có chút hối hận rồi..."
Mọi
người nhìn thấy sắc mặt của cô, lập tức hoảng sợ. Nhảy bổ vào, hấp tấp
hỏi, sao lại hối hận nha? Bệ hạ không phải đang rất vui vẻ sao?
"Sở tổng quá đáng yêu như vậy, thực không muốn cho các bạn ngắm nhiều."
Tròng mắt Hoàng Phủ Tử Y mang đầy ý cười, ngữ khí lại cố tình biểu lộ ai oán. Các netizen nhỏ tin người xù lông trong nháy mắt.
"Bệ hạ lại đi phân phát đồ ăn cho chó nữa ư? Cầu dừng lại."
"Bỗng nhiên ăn phải một đống thức ăn cho chó, tôi có thể từ chối nhận không?
"Đều là kịch bản, chắc chắn là cố ý sắp xếp! Ai đó trả lại cho tôi một bệ hạ cao lãnh đi!"
"Kịch bản này của bệ hạ thật sự rất... tôi thật hoài nghi vị cao lãnh trước kia, có phải hay không là thế thân của bệ hạ!"
Nhìn một đám fan đáng yêu bị đùa giỡn, Sở Ngao Dư đột nhiên liền cảm thấy có một loại xúc cảm tương đồng. Kịch bản của Tử Y, anh thế nhưng đã bị nếm qua không ít chút nào!
Nghĩ đến đây, một chút ý cười lấp lãnh trên mặt Sở Ngao Dư, dừng lại trên khóe môi chợt lóe.
"Nha? Sở tiên sinh, ngài là đang cười sao? Rất đẹp trai a /chảy nước miếng/ cảm thấy bản thân lạc vào nơi đầy ánh nắng ấm áp ~"
"A, tôi có điểm bị hoa mắt nghiêm trọng! Vừa rồi, tôi hình như thấy được má lúm đồng tiền của ngài ấy, rất đáng yêu rất đáng yêu ư ư!"
"Thời điểm Sở tiên sinh cười rộ lên, thế nhưng có má lúm đồng tiền. Ây, má
lúm đồng tiền, là má lúm đồng tiền nha, quả nhiên mê chết người."
"Khí chất "Phong Hoa Tuyệt Đại" của Sở tổng vô cùng tương xứng với bệ hạ. Tỏa nắng chói chang a, ôi trời, quá đẹp đôi rồi!"