- Lão bản. . . Cho ta một lon Cocacola!
Nguyễn Ngưng ngồi ở trên ghế salon, sáng sớm, mắt đã đỏ hồng, vẻ mặt u oán, mà mấy vị muội tử khác, hiển nhiên cũng không kém nhiều lắm.
Thật giống như tiểu nữ sinh thất tình vậy, vẻ mặt sinh không thể yêu.
- Bích Dao nhà ta. . . Cô gái tốt như vậy, tại sao có thể như vậy. . . ?
Một bên ngồi ở trên ghế salon lẩm bẩm, một bên hóa bi phẫn hóa thành sức ăn, từng ngụm ăn lạt điều.
- Lão bản, ngươi nói đây rốt cuộc là chuyện cổ tích hay là sự thật?
Nguyễn Ngưng một bên ham ăn một bên bi phẫn hỏi.
- Đương nhiên là chuyện hư cấu rồi.
Phương lão bản vừa ăn mì tôm vừa không tim không phổi mở miệng, hắn
không giống với những người khác, hơn mười năm cũng đã qua, tâm tình
trong lòng tự nhiên không nổi lên sóng gió như vậy.
- Nếu như là câu chuyện, rốt cuộc là ai biên ra?
Vẻ mặt mấy người muội tử nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Khải, cũng
không biết có phải đang suy nghĩ hay gửi mấy đao qua hay không:
- Vậy mà biến Bích Dao nhà ta thành như vậy, quả thực ghê tởm!
- Cái này. . . Ha hả a.
Phương lão bản tỏ vẻ ta cũng muốn gửi mấy đao, nếu như có thể, bất
quá trước khi xuyên qua còn không thể làm được, hiện tại chuyển kiếp thì càng gia không thể hi vọng điều gì.
Cũng may Phương lão bản chưa bao giờ để lộ ra tình tiết phim, các
nàng cũng không biết đại kết cục Tru Tiên là Bích Dao chưa từng sống
lại, bằng không chắc chắn hiện tại đã mất trí lấy đao chém lão bản tại
chỗ.
Đoán chừng những khán giả nhập hố, các tu sĩ trẻ như các nàng, tại
trước lúc Bích Dao sống lại, mỗi tuần cũng chỉ dám xem một tập Tru Tiên.
Mà lúc này, Nam Hoa Tông, hiển nhiên cũng phát sanh biến hóa.
- Sư phụ, ngươi nói Tiểu Phàm rốt cuộc có thể cứu sống Bích Dao hay không?
Mấy người đệ tử vây quanh ở bên cạnh Hề Trì chân nhân.
Vốn lúc này, có thể có cơ hội gần gũi thỉnh giáo như vậy, hẳn là phần lớn đều hỏi một ít vấn đề tu luyện, nhưng bây giờ, lại trở lên bất
đồng.
- Ngạch. . .
Vốn ở thời điểm này, nếu hỏi một ít vấn đề không có liên quan đến tu
luyện, sẽ để cho Hề Trì chân nhân nghiêm túc giáo huấn một trận, nhưng
lúc này, Hề Trì chân nhân cũng chỉ thở dài một tiếng:
- Cát nhân tự có thiên tương, các ngươi cũng không cần lo lắng quá mức.
- Ở trong đó nói chánh chánh tà tà. . .
Mặc Tiên cười nhạt:
- Còn phân cái gì danh môn chính phái cùng ma giáo, thật buồn cười phải không?
Không chỉ ở hai nơi này, đám khán giả khi xem xong tập Tru Tiên mới
nhất, lúc này đều ở khắp nơi trên Thần Tinh Hải Vực, thảo luận về nội
dung bộ phim Tru Tiên, cùng với pháy sinh ở đằng sau, mà ở trên mạng,
còn có một nhóm người khác, bọn hắn đã thu lại buồn rầu trong lòng, sẵn
sàng ra trận, lúc này đã không phải lúc bọn họ thương tâm.
- Thế nào? Có muốn liên thủ hay không?
- Các ngươi nghĩ, nếu như đều tự mình chiến đấu, có thể thắng bên phía Đại Tấn Quốc sao?
Các đại thế lực Thần Tinh Hải Vực, đã bắt đầu bày mưu tính kế cho
trận Sa thành tranh bá lần này, mỗi một thế lực bên này, bất luận là thế lực nào ra, cũng không thể là đối thủ của Hoàng tộc, mặc dù đám người
Nguyên Hoàng liên quân, hoặc là Hắc Ma, Bàn Giao Phủ sớm tiến nhập trò
chơi này cũng không thể.
Lúc này đã thương nghị vấn đề có cần phải liên thủ hay không.
Mà thấy thời gian tới gần, cao tầng Hoàng tộc Đại Tấn Quốc, cũng đã khua chiêng gõ trống thương nghị chiến sự.
. . .
Liễu Ngưng Vận không chào đón Phương lão bản, vẫn là một đôi phượng
mâu băng lãnh, giống như Phương lão bản đang thiếu nàng mấy nghìn vạn
linh tinh vậy.
Bất quá thật đáng tiếc, đối với những người trong Bán Biên thành,
nàng càng không có ý tứ kết giao, vì vậy có thể nói nàng chỉ có quan hệ
hòa hợp với đám người Nguyễn Ngưng.
Bởi vậy mỗi ngày đối mặt với Phương lão bản đều bày ra bản mặt thối này.
Nói chung ở trong quán nét, phải cùng Phương lão bản lăn lộn quen mặt một phen, bởi vì vô luận đáng ghét cũng tốt, thích cũng được, dù trong
lòng nghĩ đánh Phương lão bản gần chết, trên mặt cũng phải nín.
- Sớm nha!
Phương Khải ngẩng đầu, nhìn thấy một thân ảnh bạch y, thuận tiện lên tiếng chào hỏi.
- Sớm. . .
Liễu Ngưng Vận tự mình đi lấy một tô mì, sau đó ngồi ở trên ghế sa
lon, tới bên cạnh đám người Nguyễn Ngưng, im lặng chờ mì tôm chín.
Ngay sau đó nàng nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp ngồi ở bên cạnh.
Trên thực tế là ngồi ở bên người Phương lão bản, bất quá salon rộng như vậy, nhưng Liễu Ngưng Vận lại cách nàng có vẻ rất gần:
- Lại có thể ăn một tô mì tôm, thật tốt!
- . . .
Liễu Ngưng Vận đột nhiên liền có loại khẩn trương không rõ, lông tơ trên người phảng phất đều dựng thẳng lên!
Đây là một loại thể nghiệm chưa bao giờ có, có thể tưởng tượng một
chút, thiên sứ cùng ma quỷ ngồi cùng một chỗ an tĩnh ăn mì, miêu tả này
cũng không sai biệt lắm.
- Tiểu muội muội, ngươi nhìn chằm chằm người ta thế làm gì?
Ngưng Bích hì hì cười nói:
- Nếu không ăn mì sẽ nguội a.
- . . .
- Tiểu lão bản.
Nàng tùy ý mà lười biếng ngồi dựa trên ghế salon:
- Sáng sớm như vậy mà đại tỷ tỷ đã đến cổ động ngươi, không thể nhiều hơn một tô sao?
Phương Khải ngồi uống cạn nước mì nóng ở bên trong tô:
- Ngươi đã bao giờ thấy qua bản lão bản ăn chén thứ hai chưa?
Hay nói giỡn, ngay cả bản thân ta cũng chưa ăn chén thứ hai đây!
- Thực sự là keo kiệt!
Nàng cũng không giận, tùy ý mở hộp mì, dùng chiếc đũa đảo đều lên,
mỗi một động tác đều phát ra một loại mị lực kỳ lạ không nói rõ.
Mà lúc này Phương Khải đã bật máy lên, chỉ để lại sau lưng.
- . . .
Lúc mọi người bởi vì mấy tập phim, thời gian này đều không có chút
hứng thú với chuyện khác, phần lớn thời gian, Phương lão bản đều một
mình đánh Quyền Hoàng, nỗ lực kiêu chiến qua cửa thứ nhất.
Lựa chọn ba nhân vật theo thứ tự là Yagami, Kusanagi, Kagura cũng
chính là ba nhân vật chính chính tông, nhân vật Kusanagi trong trò chơi
này có vẻ như lộ khuyết điểm rõ ràng, bất quá để giải trừ điểm này,
thương điếm đã cho thêm chiêu thức Quyền Phổ, tự nhiên phải chọn
Kusanagi.
Mà trải qua một đoạn thời gian quen thuộc với trục điều khiển, hiển
nhiên thực lực Phương Khải trong Quyền Hoàng vẫn tiến bộ rất nhanh, đội
ngũ thứ nhất, thao tác nước chảy mây trôi, Yagami am hiểu móc tam.
Rất nhanh tới đội ngũ thứ hai.
- Lão bản lại đi đánh Quyền Hoàng?
Nguyễn Ngưng rốt cục phản ứng lại:
- Có muốn đến xem hay không?
Dù sao Phương lão bản ra các liên chiêu như nước chảy mây trôi cùng
các loại động tác tài trí làm cho người cảm giác vui mắt vui tai.
Loại thời điểm này dời đi lực chú ý một chút, nhưng thật ra rất có hữu hiệu quét sạch u sầu trong ngực.
- Lại đi khiêu chiến cái Đại Xà gì đó sao?
Ngưng Bích lộ ra thần sắc hứng thú, trên thực tế bọn hắn chưa thấy
qua đại xà, chỉ ở trong vài lời Phương lão bản nói, biết nó là một tồn
tại cực mạnh.
Ở trong thế giới Quyền Hoàng, đại xà tồn tại từ thời đại viễn cổ, thủ hộ địa cầu, được xưng là ý chí địa cầu, linh hồn vô thể, đứng đầu một
tộc.
Đại xà cùng nhất tộc nó cũng không phải thần linh, chỉ là một chi bên trong ý chí địa cầu, nhưng mặc dù chỉ là một chi, nhưng vẫn có lực
lượng cực kỳ kinh khủng, gần như thần minh!
Mà võ giả bên trong Hoàng Quyền, vậy mà có thể giao chiến với loại
tồn tại kinh khủng có thể sánh với ý chí thế giới, không chỉ là Ngưng
Bích, Liễu Ngưng Vận tự nhiên cũng cảm thấy cực kỳ hứng thú.
Sở dĩ giờ này khắc này, Liễu Ngưng Vận cũng không khỏi "miễn cưỡng"
đi vào bên trong không gian Phương lão bản vây xem, nhưng lại vây xem
cùng một yêu nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com