Trong nháy mắt Mộ Lam Yên bối rối, thấy một khuôn mặt quen thuộc không đến không thể quen
thuộc hơn nữa, chỉ cảm thấy cả người dại ra giống như bị chạy rỗng nhìn
bên trong.
Tố Quý không biết Lãng Hổ, cho nên thấy nam nhân bị trói buộc hệt như Dã Nhân như thế, dọa sợ muốn thét chói tai. Nhưng lại lo lắng âm thanh của mình sẽ đưa tới sự chú ý của đối phương, đôi tay dùng sức che miệng của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm hoảng sợ không thôi, không dám di chuyển
chút nào.
Mộ Lam Yên nhìn đôi mắt bên trong nhìn mình lom lom kia, chốc lát sau,
chính là phủ định kết luận của mình trước đó. Lãng Hổ một thân võ nghệ,
hơn nữa còn ở Mộng Lý Hồi, sao lại trùng hợp như thế xuất hiện tại nơi
này tương ngộ với nàng.
Có điều nàng chưa kịp trấn an được tim của mình, một câu nói của chưởng môn đã lại làm cho nàng lọt vào khủng hoảng.
Chưởng môn ý cười không rõ đi theo tầm mắt của nam nhân, nhìn chăm chú
vào Mộ Lam Yên, cười híp mắt nói: "Hắn gọi là Lãng Hổ, chính là đại đệ
tử của ta. Điên rồi, để cho ngươi chê cười rồi."
Chưởng môn nói nhẹ nhàng linh hoạt, khiến Mộ Lam Yên nghe dường như đã có mấy đời.
Theo bản năng xê dịch bước chân của mình một chút, muốn đi về phía
trước. Nhưng lại nghĩ tới mình nói dối, hơn nữa Lãng Hổ không giải thích được cứ bị người trói buộc như vậy, trong đó nhất định là có chuyện mà
mình không biết. Cho nên, nàng vẫn không thể nhận quen biết với hắn.
"A, Chưởng môn đây là ý gì?" Mộ Lam Yên cố giả bộ trấn định, cười mỉa một tiếng.
Chưởng môn đưa tay, cho gọi Lãng Hổ ngồi cạnh đi đến bên cạnh mình, vuốt tóc của đối phương, khẽ cười một tiếng: "Vị đại đệ tử này của ta, lúc
tuổi còn trẻ rời khỏi sư môn, ở bên ngoài lưu lạc thật lâu, trước đây
không lâu vừa mới trở lại. Chỉ là sau khi trở lại, đã điên rồi. Lòng ta
đau không dứt, lại lo lắng hắn có lực công kích, sẽ làm bị thương những
sư huynh đệ khác, cho nên đã nuôi nhốt lại."
Mộ Lam Yên nghe được hai chữ nuôi nhốt, đáy lòng không tránh được cười
lạnh một tiếng. Nếu nói nuôi nhốt lại chính là tầng tầng xiềng xích, hơn nữa nhìn bộ dáng xanh xao vàng vọt, hiển nhiên là bụng ăn không no tạo
thành.
Chưởng môn thấy Mộ Lam Yên cũng không nói chuyện, chính là tiếp tục mở
miệng: "Lúc trước ngươi nói lúc ngươi rỗi rãnh dạo chơi học được nhuyễn
châm, chính là vị đại đồ đệ này của ta dạy?"
Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt của Lãng Hổ nhìn chằm chằm nàng, lắc đầu một cái.
"Bộ dáng của người kia không nhớ rõ, nhưng ta có thể xác định, là một
nam tử cao cao hơi gầy." Mộ Lam Yên dứt lời, cố ý dời tầm mắt đến trên
người chưởng môn.
Chưởng môn cũng không thu hồi ý cười trên khóe môi, ngón tay để lên trên đầu Lãng Hổ, đột nhiên nhẹ nhàng gõ một cái trên chỗ nào đó ở trán kia. Chỉ là trong nháy mắt, Lãng Hổ chính là khàn khàn nhếch miệng, dường
như thoát khỏi khống chế của chưởng môn đột nhiên đánh tới Mộ Lam Yên.
Tố Quý vốn là người nhát gan hận không tìm được một cái lỗ để chui vào,
nhìn thấy ‘Dã Nhân’ không ngờ lại hung mãnh bổ nhào về phía các nàng,
cũng át chế không nổi sợ hãi của mình nữa, thét lên một tiếng chạy ra
cửa.
Trong lòng Mộ Lam Yên châm chọc chưởng môn và Lãng Hổ là ra bài không
theo lẽ thường, theo bản năng lui về sau một bước. Lòng bàn tay đã sớm
chuẩn bị tốt một cây nhuyễn châm duy nhất trên người. Ánh mắt lạnh lùng
chăm chú nhìn thân thể Lãng Hổ, thừa dịp kẻ kia hoàn toàn ngăn trở tầm
mắt của chưởng môn nhìn về phía nàng, một chưởng vỗ ở chỗ bên phải tim
của Lãng Hổ.
Chỉ là trong nháy mắt, tầm mắt Lãng Hổ nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lại
từ vốn là hung ác, đột nhiên biến thành đã từng quen thuộc.
Chưởng môn vẫn là nụ cười không rõ nhìn chăm chú vào sau lưng của Lãng
Hổ, nhưng không ngờ Lãng Hổ đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay của Mộ Lam
Yên vỗ vào bộ ngực hắn, một cái tay khác vận dụng nội lực cứng rắn ép
cái nhuyễn châm kia đi vào.
Sau khi bọn họ hoàn thành một mục này, Lãng Hổ lại khôi phục thành bộ
dáng khàn khàn toét miệng, đánh trúng đôi tay Mộ Lam Yên, bèn đẩy nàng
ngã trên mặt đất.
Một cái chớp mắt như vậy, Mộ Lam Yên thiếu chút nữa hô lên